Trở Lại Thanh Sơn Trấn


Người đăng: zip94cute

Đám người Phí Lôi sau khi biết được Tiêu Sơn cùng với Tiểu Y Tiên muốn trở lại
Thanh Sơn trấn một chuyến thì Phí Lôi ngay lập tức mở lời muốn cùng với hai
người Tiêu Sơn và Tiểu Y Tiên cùng đi. Thiếu nữ gọi là Tình Hiệp cùng với Tiểu
Y Tiên tiến tới một khu vực không người, Tiểu Y Tiên muốn thay một bộ quần áo
rách do Tình Hiệp đưa cho. Thiếu nữ gọi là Linh Nhi cũng theo đó qua.

Lúc này trời đã về chưa, mọi người sau khi xử lý xong hai cái xác của hai con
ma thú nhị giai sơ cấp kia, họ muốn dựng chân lại ăn lương khô. Theo như Phí
Lôi nói vắn tắt cho Tiêu Sơn biết được thì ở trong Thanh Sơn sau khi đám người
Mục Xà của Lang Thủ dung bình đoàn bị người giết chết thì có khá nhiều sự việc
xảy ra. Do tình cảnh thế chân vạc bị đánh vỡ tại Thanh Sơn trấn thế nên Phí
Lôi thuộc đoàn trưởng của Huyết Chiến dung binh đoàn một trong hai đoàn trưởng
còn lại lần này cũng gặp bị công kích mạnh mẽ.

Ngay sau đó lại có một dung binh đoàn nổi lên, hiển nhiên dung binh đoàn này
thực lực so sánh với hai dung binh đoàn còn lại có chút yếu kem. Nhưng hai bên
dung binh đoàn còn lại hiển nhiên không tự nguyện chấp nhận việc này nhưng họ
chẳng qua chỉ là thoáng chén ép đoàn dung binh này một chút. Nhưng đáng tiếc
hai bên dung binh đoàn đều không nguyện ý trực tiếp mạnh mẽ đối đầu đoàn dung
binh đia. Thực sự họ có thừa khả năng nhưng trong trường hợp có một đoàn dung
binh khác ngang mình nhìn chằm chằm vào thì không bên nào nguyện ý tốn thất.
Kết quả là thế chân vạc lại từ từ được hình thành tại Thanh Sơn trấn.

Tiểu Y Tiên lúc này từ trong rừng bước ra, nàng mặc một thân quần áo da, bởi
vì Hiệp Tình không có mấy y phục của các tiểu thư khuê các nên nàng chỉ có mấy
loại y phục này, còn về y phục của Linh Nhi lại không vừa với Tiểu Y Tiên.
Tiểu Y Tiên lúc này mặc một thân quần áo da, bó sát ngực ở phía trước lộ ra
cái eo thon nhỏ nhược tiểu. Chiếc quần da cụt bám lấy thân thể của nàng để lộ
ra chiếc chân trắng nõn thon dài. Khuôn mặt xinh đẹp kết hợp với y phục này
không ngờ lại nổ lên một phong vị riêng quả thực là vóc người có chút ma quỷ
nhưng khuôn mặt lại hết sức non nớt. Tiêu Sơn khi nhìn thấy được Tiểu Y Tiên,
con mắt của hắn mở to ra nhìn nàng. Dù hắn đã quá quen thuộc với thân thể của
Tiểu Y Tiên rồi nhưng hắn vẫn phải nhìn nàng. Con mắt hắn mở to như con sói
đói nhìn về phía con cừu non, nó nhìn từ trên xuống dưới lại nhìn từ dưới lên
trên.

Tiểu Y Tiên thấy được ánh mắt nóng bỏng của Tiêu Sơn giống như muốn nhìn xuyên
qua lớp áo của mình thì hai má của Tiểu Y Tiên ửng đó xuất hiện một rặng mây
hồng. Nhìn thấy vẻ e thẹn của Tiểu Y Tiên mấy tên lính đanh thuê mở to nòi cả
mắt ra nhìn. Tiêu Sơn ngước mặt lên, hắn cắn răng hừ lạnh nhìn về phía mấy tên
lính đánh thuê. Mấy tên lính đánh thuê cảm giác cả người lạnh run nhanh chóng
cúi đầu xuống nhưng ánh mắt thi thoảng vẫn len lén nhìn về phía Tiểu Y Tiên.

Phí Lôi phải ho khan vài tiếng lên tiếng ra hiệu lệnh cho mọi người: “Được
rồi, mọi người chuẩn bị một chút chúng ta lên đường đi!”

Tiêu Sơn tiến về phía Tiểu Y Tiên mỉm cười nói: “Tiên Nhi của ta vẫn là đẹp
nhất a. Tiên Nhi nàng thật là xinh đẹp…” Hắn đưa tay lên nhẹ nhàng sờ lên má
của Tiểu Y Tiên.

Một đám lính đánh thuê nhìn tình cảnh hai tình tứ như vậy thì lòng đau như cắt
nước mắt đầm đìa nhưng chỉ dám nghĩ ở trong lòng. Dù sao thanh niên này mạnh
mẽ hơn họ nhiều hơn nữa lại tuấn tú hơn họ, măc dù có chút đau lòng bởi vì nữ
thần trong lòng họ đã bị người khác bắt mất nhưng họ cũng hiểu không sớm thì
muộn Tiểu Y Tiên cũng phải gả cho một nam tử nào đó chí ít gả cho Tiêu Sơn khi
so sánh mình với hắn thì đám lính đánh thuê này cũng cảm thấy ít đau lòng đi
một chút.

Hai má của Tiểu Y Tiên ửng đỏ, đôi mắt của nàng chớp chớp nhìn về phía Tiêu
Sơn hỏi lại: “Ta rất đẹp hay sao!?” Nàng muốn hắn khen lại nàng lần nữa…

Tiêu Sơn mỉm cười sau đó gật đầu nói: “Rất đẹp, Tiên Nhi là người đẹp nhất
trong lòng của ta. Là người đẹp nhất trong lòng của ta hiện nay cũng như mãi
mãi là người đẹp nhất trong lòng của ta. Hoàn toàn chiếm chọn trái tim ta,
vĩnh viễn không bao giờ thay đổi dù biển cạn, đá mòn thì ngươi vẫn là Tiên Nhi
đẹp nhất trong lòng ta…”

Sau đó hắn chỉ về phía mấy bông hoa xinh đẹp gần đó nói: “Tiên Nhi, nàng thấy
không mấy bông hoa xinh đẹp kia còn đang thẹn với vẻ đẹp của nàng a, nàng so
với hai vầng trắng sáng của đấu khí đại lục còn xinh đẹp hơn…”

Lời của hắn nói cực kỳ buồn nôn, mấy tên lình đánh thuê ở đây tên nào cũng là
khô khống khốc không hiểu phong tình nghe được lời của hắn thì toàn bộ trấn
kinh. Họ nhìn về phía Tiêu Sơn mà cực kỳ khâm phục. Tiểu Y Tiên nghe được
những lời này thì trong lòng của nàng vui mừng cùng với ngọt ngào vô cùng,
Tiểu Y Tiên chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, hai má của nàng trở nên đỏ hồng, nàng
nhìn về phía hắn mỉm cười nói: “Phu quân, ngươi nói nhưng lời này thật là buồn
nôn a!”

Tiêu Sơn nhếch miệng cười, bộ dạng của hắn chính là của người chiến thắng, hắn
mỉm cười nói: “Buồn nôn sao!? Nếu như vậy để đạt được nụ cười của Tiên Nhi thì
dù buốn nôn nữa ta cũng có thể nói ra được!?”

Tiểu Y Tiên nhìn trung quanh thấy được đám lính đánh thuê đang nhìn mình thì
Tiểu Y Tiên xấu hổ vô cùng chớp chớp mắt, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Sơn nói:
“Phu quân, ngươi thật vô lại!”

Tiêu Sơn nhún nhún vai, hắn đưa ngón chỏ lên gãi gãi sống múi của mình. Đôi
môi của Tiêu Sơn mỉm cười sau đó mỉm cười, một nụ cười mị hoặc nữ nhân khiến
hai tiểu thiếu nữ ở cách gần đó ngây ngẩn. Thiếu niên nhún nhún vai mỉm cười
nói: “A,a,a… Ai bảo nàng rơi vào tay tên vô lại này đây. Giờ có hối hận cùng
không kịp rồi!”

Tiểu Y Tiên vừa hạnh phúc vừa xấu hổ khi nhìn thấy được mấy người nhìn về phía
mình. Phí Lôi ho khan sau đó phất tay nói: “Mọi người mau khởi hành!”

Tiêu Sơn tiến về phía Tiểu Y Tiên, hắn nhẹ nhàng nâng lên cánh tay của Tiểu Y
Tiên. Tiểu Y Tiên không có phản đối mà nhẹ nhàng để hắn cầm lấy cánh tay ngọc
trắng nõn của mình. Tiêu Sơn cầm lấy cánh tay của Tiểu Y Tiên sau đó kéo nàng
bước về phía hướng đám người dung binh hướng đi.

Tiểu thiếu nữ Linh Nhi cùng với Hiệp Tình thi thoảng đều len lén nhìn về phía
hai người. Trong con mắt của họ lại xuất hiện vẻ mặt vừa hâm mộ lại vừa ghen
tị. Dù sao con người đều là kỳ lạ như vậy khi nhìn thấy một đôi nào đó hạnh
phúc họ hy vọng mình cũng được như thế nên ghen tị lại không thể không có. Đám
lính đánh thuê thì ghen tị với Tiêu Sơn còn hai nữ nhân thì là ghen tị với
Tiểu Y Tiên khi có một nam nhân yêu nàng như vậy hơn nữa thực lực vừa mạnh mẽ
lại vừa tuấn tú, bất cữ nữ nhân nào đều hy vọng được một nam nhân như vậy.

Trên quãng đường đi họ cũng gặp được một số ma thú chỉ cần là ma thú nhị giai
sơ cấp trở xuống. Tiêu Sơn đều để cho Tiểu Y Tiên tiến lên rèn luyện nàng.
Trên đường đi tất cả đám ma thú đều do một người Tiểu Y Tiên dọn dẹp, dù là
như thế thì đám người Tiêu Sơn cũng không nhận ma tinh mà giao cho đám người
Phí Lôi nhưng Phí Lôi lại nhất quyết không nhận, họ không có lý nào nhận mấy
thứ này của Tiêu Sơn và Tiểu Y Tiên nên hai người đành nhận một số ma tinh.

Đám người lúc này đã trở lại ma thú sơn lâm, Tiêu Sơn nhìn bầu trời cũng đã
khá muộn. Tiêu Sơn lắc lắc đầu thầm ngẫm nghĩ như vậy muốn trở lại sơn cốc kia
có lẽ sáng ngày mai họ mới có thể khởi hành. Dù sao Tiêu Sơn đoán trước được
chuyện này…

Khi Tiểu Y Tiên xuất hiện đám lính đánh thuê nhìn về phía nàng đều trợn tròn
mắt há miệng sau đó chạy vụ đi kinh hô: “Mọi người, Tiểu Y Tiên y sư đã trở
lại Thanh Sơn trấn. Mọi người Tiểu Y Tiên y sư đã trở lại Thanh Sơn trấn…” Tên
đại hán này cười lớn.

Tiêu Sơn cười khổ, hắn nắm tay của Tiểu Y Tiên mỉm cười, ngón chỏ của hắn gãi
gãi nói: “Ta không ngờ lão bà của ta lại là được người hân hoan như vậy đấy!?”
Trong giọng nói của Tiêu Sơn mang theo chút vị chua.

Tiểu Y Tiên bĩu môi nói: “Đến họ mà ngươi cũng có thể ghen được sao? Phu quân,
ngươi thật sự là nhỏ nhen!”

Tiêu Sơn nhún nhún vai bất đắc dĩ nói: “Ân, ta rất nhỏ nhen đi! Cái này ta
không phủ nhận a…” Nói xong hắn quay sang nhìn về phía đám người lính đánh
thuê Phí Lôi lên tiếng mỉm cười nói: “Phí Lôi đại thúc có lẽ chúng ta chia tay
tại đây đi! Ta muốn cùng thê tử của ta muốn đi mua một chút hàng có lẽ là ngày
mai sẽ sớm rời đi. Dù sao chia nhau sớm hay muộn đều là phải chia tay, không
có bữa tiệc nào mà không tàn cả!”

Phí Lôi muốn lên tiếng mời hắn đến tổng bộ của Huyết Chiến dung binh đoàn ai
ngờ Tiêu Sơn lại lên tiếng từ chối. Thấy khó có thể mời được Tiêu Sơn, Phí Lôi
cũng không có tiếp tục níu kéo.

Tiêu Sơn túm lấy tay của Tiểu Y Tiên sau đó lôi kéo nàng dảo bước về phía
trước. Nhưng ngay sau đó Tiểu Y Tiên cùng với Tiêu Sơn nhanh chóng bị đám lính
đánh thuê khác bao vây hỏi này hỏi nọ. Hơn nữa sau khi nhìn thấy Tiêu Sơn cùng
với Tiểu Y Tiên, cả đám đều đau lòng như cắt, nhiều tên tiến lên muốn gây sự
ai ngờ bị một đòn của Tiêu Sơn hạ gục kết quả là Tiểu Y Tiên trừng mắt nhìn
hắn cảnh cáo sau đó vì người ta chữa thương. Tiêu Sơn cười khổ không thể hiểu
ý của nàng nữa. Hắn so với họ ai quan trọng hơn a!?

Phí Lôi nhìn về phía hai người rời đi, Phí Lôi lắc đầu tiếc hận nói: “Vốn đang
muốn cho Dược Sơn tiểu huynh đệ gia nhập chúng ta Huyết Chiến dong binh đoàn,
bất quá nhìn hắn đối với ma thú không như vậy chắc hẳn là một đại thiếu gia
nào đó, ta thật sự là không có mặt mũi mở miệng.”

“Đi thôi, đừng nghĩ lung tung nữa, lấy thiên phú hắn của, căn bản khó có khả
năng ở lại bên trong một nho nhỏ Dong binh đoàn như chúng ta, theo ta suy
đoán, hắn đến ma thú sơn mạch hơn phân nửa là đi lịch lãm, lấy thiên phú tu
luyện của hắn cùng tâm kế, thế giới bên ngoài rộng lớn mới là vũ đài để hắn
đại triển thủ đoạn, chúng ta... thỏa đáng vẫn là an tâm làm nho nhỏ lính đánh
thuê đi, nói không chừng mười năm hai mươi năm sau, hắn trở lại trấn nhỏ Thanh
Sơn, không đã là một vị đấu linh thậm chí đấu vương cường giả.” Cất giữ bình
ngọc, Tình Hiệp xoay người thản nhiên nói.

“Ha.ha..., cũng đúng.” Có chút lắc đầu tự chế giễu, Phí Lôi bàn tay vung lên,
mang theo đông đảo thủ hạ lớn tiếng hát ca khải hoàn, khiêng thi thể của tám
con ma thú hướng về phía tổng bộ của Huyết Chiến dung binh đoàn bước đi.

Tiêu Sơn bất đắc dĩ mới có thể cắt đuôi được đám người lính đánh thuê. Lúc này
hắn cùng với Tiểu Y Tiên tiến vào trong một gian nhà bán y phục nữ giới. Cửa
hàng này mới nổi ở nơi này nghe nói có liên kết với các tú bà ở đây chuyên
cũng cấp y phục cho các nơi đó. Hơn nữa còn có chế độ cung cấp từ bình dân đến
cao cấp đều có cả. Chỉ là mặt hàng cao cấp ở Thanh Sơn trấn này không có quá
nhiều mà thôi.

Tiêu Sơn cùng với Tiểu Y Tiên tiên vào gian hàng thì đây là một cửa hàng vô
cùng lớn, có sắp các hạng mục vô cùng lớn. Khi thấy hai người Tiêu Sơn bước
vào thì một thị nữ ăn mặc vô cùng trang nhã một bộ y phục màu xanh lam ra chào
đón hai người.

Bởi vì cửa hàng khá lớn lên có khá nhiều nữ nhân phục vụ ở đây, có khoảng tám
người cùng với một chủ quầy tính tiền. Hơn nữa những nữ nhân ở đây cũng có vài
phần tư sắc được lựa chọn khá là kỹ trong vẫn đề ăn nói cùng với khách hàng.
Tiêu Sơn mỉm cười nhìn về phía mấy thiếu nữ lên tiếng nói: “Mọi người giúp thê
tử của ta chọn vài bộ y phục được hay không, làm phiền các vị tỷ tỷ!?”

Nhìn thấy được nụ cười vô cùng tuấn tụ mị hoặc của Tiêu Sơn, đám người nữ nhân
ở đây đều nhìn không chớp mắt. Ngay cả mấy nữ nhân đang mua hàng đều nhìn về
phía Tiêu Sơn. Họ đáng lẽ lúc này phải dú lên một tiếng: “A, là Tiểu Y Tiên y
sư…” Nhưng đáng tiếc Tiểu Y Tiên không được bất cứ ai để ý đến.

Tiểu Y Tiên nhìn thấy vậy hừ lạnh một tiếng khiến cho đám người ở đây tỉnh lại
từ cơn mê.

Một thiếu phụ lên tiếng hỏi: “Di, đó không phải là Tiểu Y Tiên y sư sao? Không
phải cô ấy đã rời đi Thanh Sơn trấn rồi sao!?” Mấy thiếu phụ cùng với nữ nhân
bàn bạc với nhau giọng to nhỏ thì thào.

Tiêu Sơn mỉm cười lặp lại: “Các vị có thể lựa chọn cho phu nhân của ta mấy bộ
y phục thật đẹp hay không!?”

Đám người tiểu thiếu nữ nhìn về phía Tiêu Sơn, hai má của chúng ửng đỏ. Khi bị
Tiêu Sơn quét mặt đến thì tất cả đều cúi đầu xuống không dám ngẩng đầu lên chỉ
dám len lén ngước mắt nhìn về phía hắn. Tiêu Sơn cười khổ lắc lắc đầu. Nữ
chưởng quầy nhanh chóng ho khan vài tiếng nói: “Khụ, khụ… Tiểu Hồng mau dẫn vị
phu nhân đây đi lựa chọn quần áo!”

Tiểu thị nữ măc hồng y nhẹ nhàng khom người: “Vâng!” Sau đó quay về phía Tiểu
Y Tiên nói: “Xin vị phu nhân đây đi theo tiểu nữ…”

Nghe được nơi này toàn bộ vị nữ nhân ở đây đều há hốc miệng, con mắt to như cá
ngão, đầu họ to lên nhìn về phía Tiểu Y Tiên. Họ không ngờ được Tiểu Y Tiên
sớm như vậy lại trở thành một phu nhân của người khác hơn nữa còn là một thiếu
niên tuấn tú như vậy. Đám người đều nhìn về phía Tiêu Sơn, trong lòng họ không
khỏi xuất hiện tư xuân của thiếu nữ. Mấy thiếu nữ ngay cả mấy thiếu phụ đều
nhìn về phía Tiêu Sơn như không chớp mắt. Tiểu Y Tiên phụng phịu mặt nhìn về
phía Tiêu Sơn đồng thời hừ lạnh một tiếng cảnh cáo hắn.

Tiêu Sơn cười khổ nhún nhún vai sau đó hắn đưa ngón chỏ lên gãi gãi mũi. Hắn
nhẹ nhàng bóp mũi của mình một cái. Trong gian hàng trang nhã hắn ngửi được
mùi phấn hương nồng nặc. Hắn xoay người nhìn về phía đám người thiếu phụ cùng
với thiếu nữ kia nhẹ nhàng nhìn về phía các nàng sau đó cười hòa ái một cái.
Đám thiếu phụ cùng với thiếu nữ tư xuân hoàn toàn ngây ngẩn. Đám người kia
ngước nhìn về phía hắn nhưng không có một ai dám lên bắt chuyện.

Bất ngờ một mập mạp thiếu phụ tiến về phía Tiêu Sơn mỉm cười hỏi: “Xin hỏi
công tử tôn tính đại danh!?”

Tiêu Sơn nghe thấy vậy cười khổ ngẫm nghĩ: “Chậc mình không ngờ lại hấp dẫn
đối với sửu nữ như vậy sao!?” Hắn nhẹ nhàng mỉm cười đáp lại: “Vị đại tỷ này,
ta tên là Dược Sơn, không biết tỷ tỷ có việc gì a!?”

Thiếu phụ mập mạp kia cười nói, trên người của nàng sặc mùi son phấn: “Ta tên
là Tây Thi. Ở Thanh Sơn trấn này mọi người đều gọi ta là Tây Thi lão bản
nương. Ta vốn làm lão bản nương của Cửu Thiên Hồng viện, nếu như hôm nào công
tử có hứng thú có thể đến tìm ta…” Thiếu phụ mập mạp kia cười híp mắt nhìn về
phía Tiêu Sơn như nhìn một chú cừu non. Đặc biệt đôi mắt của thiếu phụ mập mạp
nhìn về phía bộ ngực trần của thiếu niên có làn da trắng như nữ nhân nhưng lại
thon, săn chắc cùng với từng khúc thịt cuồn cuồn đầy lực bộc phá kia, thiếu
phụ như muốn ăn tươi nuốt sống thiếu niên này.

Thiếu niên cười khổ, hắn nhớ cái gì mà Tây Thi chứ. Tây Thi không phải là đại
mỹ nhân thời cổ hay sao làm sao mà giống thiếu phụ mập mạp đây cho được? Hơn
nữa ở đấu khí đại lục cũng không có cái gì mà Tây Thi a! Hắn bất đắc dĩ đáp
lại: “Cảm ơn Tây Thi đại tỷ, nếu như có thời gian ta nhất định phải đến đó…”

Thiếu phụ mập mạp cười híp mắt chứa đầy dâm tà nói: “A, a, a… Đại tỷ hiểu mà
thiếu niên như các ngươi vốn là huyết khí phương cương có một phu nhân nhưng
cũng không đủ các ngươi thỏa mãn đúng không. Nếu tiểu đệ đệ ngươi đến đó chính
đại tỷ ta sẽ tiếp ngươi. Ngươi muốn cô nương nào Cửu Thiên Hồng viện ta nhất
định sẽ giảm giá hơn nữa các cô nương họ chắc chắn cũng rất vui nếu như một
người như đệ đệ đến a!”

Tiêu Sơn với cái trán đầy hắc tuyến, mồ hôi tuân ra như tắm. Hắn hít một hơi
lại bắt đầu khách khí với thiếu phụ mập mạp. Thiếu niên vuốt ngược lại nhìn về
phía thiếu phụ mập mạp cười nói: “Đa tạ tỷ tỷ đã chiếu khán, có thời gian rảnh
ta nhất định sẽ đến” nhưng trong lòng của hắn thầm mắng: “Đến chết ta cũng
chẳng đi đến đó đâu!”

Thiếu phụ mập mạp Tây Thi cười híp mắt sau đó gật đầu nhìn về phía Tiêu Sơn,
vứt cho hắn mấy cái sắc mị nói: “Tiểu đệ đệ, ngươi nhất định phải đến a! Đại
tỷ nhất định ở đó chờ ngươi…” Sau đó thiếu phụ mập mạp tới quầy thanh toán bắt
đầu vì đống đồ của nàng mà thanh toán.

Thiếu niên cả người ướt đẫm mồ hôi. Hắn thở ra một hơi. Một số người tinh mắt
rõ ràng phát hiện hắn cũng chỉ là ứng phó qua loa với thiếu phụ mập mạp kia.
Sau đó có một số thiếu phụ mạnh dạn tiến về phía Tiêu Sơn bắt đầu hỏi này hỏi
nọ. Sau đó một số thiếu nữ cũng bỏ qua e thẹn nhanh chóng tiến về phía hắn.

Tiêu sơn cười khổ nói không lên lời, hắn chỉ có ứng phó tạm thời. Hắn muốn dứt
ra đám người này ai ngờ thi thoảng có một số thiếu phụ hung hãn thò tay về
phía eo của Tiêu Sơn mà sờ mó. Ngay cả mông của hắn cũng vỗ lên bababa. Tiêu
Sơn khổ nói không ra nước mắt. khi hắn sắp nổi xung lên thì bất chợt một âm
thanh hừ lạnh vang lên.

Mọi người chớp chớp mắt nhìn về phía âm thanh phát ra thì thấy được một thiếu
nữ mặc một thân bạch y xinh đẹp, chiếc eo nhược tiểu, bàn chân uyển chuyển
thon nhỏ tiến về phía đám người nói: “Hừ, các ngươi làm gì vậy!? Đây là lão
công của ta nha!”

Tiêu Sơn thấy được vị cứu tinh đến thì mừng rơi nước mắt. Hắn giống như một
con mèo bị ủy khuất, đôi mắt của hắn chớp chớp phủ lên một lớp khói trắng. Hắn
mỉm cười nha chóng tiến tới cầm lấy tay của Tiểu Y Tiên sau đó nịnh nọt nhìn
về phía Tiêu Y Tiên nói: “Tiên Nhi, nàng ra rồi sao? Haha, Tiên Nhi nàng thật
đẹp a!” Sau đó hắn lúp về phía sau Tiểu Y Tiên sau đó nhìn về phía trước thở
ra một hơi.

Ánh mắt của Tiểu Y Tiên nhìn về phía đám người kia đều mang theo nét cảnh cáo.
Đám người thiếu phụ thì bĩu môi khinh thường về phía Tiểu Y Tiên. Tiểu Y Tiên
hừm hừm vài tiếng sau đó cầm lấy tay của Tiêu Sơn, nàng hiện giờ giống hệt một
lão công đang bảo vệ lão bà của mình trước đám người như lang như hổ kia. Tiêu
Sơn cười khổ không ra nước mắt, hắn thầm nghĩ: “Sao mọi chuyển lại trở thành
thế này nhỉ!?”

Đám thiếu phụ cùng với thiếu nữ nhanh chóng tản đi. Tiêu Sơn cười khổ nhìn về
phía Tiểu Y Tiên nói: “Cảm ơn nàng Tiên Nhi!”

Mặt của Tiểu Y Tiên trở nên phụng phịu nhìn về phía hắn nói: “Còn không phải
tại ngươi!”

Tiêu Sơn ngẩn người ra tự nói với mình: “Ách, là do tại ta sao!?” Thiếu niên
lắc lắc đầu thầm nghĩ: “Nữ nhân là loại không nói lý mà!”

Một thiếu nữ xinh đẹp, hơn nữa ánh mắt của nàng mang theo nét vũ mị câu hồn
đối với nam nhân. Đôi mắt của thiếu niên nheo lại nhìn về phía nàng. Nàng có
một đôi mắt lấp lánh to tròn đấy nước, làn da trắng hồng, ngũ quan xinh đẹp,
bộ ngực nẩy bở, chiếc eo thon, chân dài mảnh khảnh, bộ mông vểnh cao… Đôi mắt
của nàng hơi sắc như hồ ly tinh. Nàng mặc một thân quần áo mào lam phía sau
nàng là một tiểu thị nữ mặc thân quần áo màu trắng tinh khiết.

Tiểu Y Tiên con mắt nhìn về phía đằng sau của lam y thiếu nữ, đôi mắt của nàng
nhìn về phía tiểu thị nữ đang mặc quần áo màu trắng kia lên tiếng nói: “Lỵ
Phỉ”

Thiếu nữ mặc một thân quần áo màu trắng quan sát được thiếu nữ mặc quần áo màu
trắng đang tay trong tay với một thiếu niên tuấn mỹ. Khuôn mặt của thiếu nữ vô
cùng quen thuộc với nàng, khuôn mặt kia trắng hồng, xinh đẹp hơn, hơn nữa toát
ra một phần khí chất thành thục hơn thì nàng kinh hãi hô lên: “Tiểu thư…”


Tu Tiên Tại Đấu Phá Thương Khung - Chương #111