Tâm Lý Nam Nhân


Người đăng: zip94cute

Thiếu niên vỗ vỗ tay, một con thủy long dần dần ngưng tụ lấy hắn làm trung tâm
sau đó bắt đầu luồn qua từng ngõ ngách trên thân thể của hắn. Sau đó thủy long
làm sạch thân thể của thiếu niên thì nó ngay lập tức vọt ra khỏi cơ thể của
hắn bay ra xa sau đó hoàn toàn tiêu tán. Thiếu niên ngửi ngửi hai bên tay cười
nói: “Cũng không còn có mùi lạ chỉ là mùi thơm của Tiên Nhi cũng không còn a!”
Thiếu niên trong khi ân ái hắn vẫn nhớ mãi mùi của Tiểu Y Tiên, muốn lưu trữ
mùi của Tiểu Y Tiên lâu một chút đáng tiếc mùi mồ hôi và tinh hoa của hắn
không thích hợp giữ lại lâu cho lắm.

Bất chợt hắn nhớ được đến một điều thì hình như tính ra từ bữa chưa đến nay
mọi người không có ăn gì thì phải. Tiêu Sơn lắc đầu cười khổ nhanh chóng chuẩn
bị món ăn dành cho hai người. Hai người họ vốn là nữ nhân, Tiểu Y Tiên tu chân
nên đến trúc cơ kỳ có khả năng ich cốc(nhịn đói) khá lâu nhưng Vân Vận thì lại
không được.

Hai thiếu nữ lúc này từ trong rừng trở lại. Mỗi người trên tóc còn lưu trữ một
chút nước. Tiểu Y Tiên thanh thuần đáng yêu, đôi chân thon nhỏ, hai má hây
hồng, làn da trắng nõn, ngũ quan tinh mỹ thật sự là khả ái. Vân Vận cao quý,
hai hàng lông mày như hai lá liễu, sống mũi cao cao nhỏ nhắn, cái trán hơi
nhô, xinh đẹp, yêu kiều. Mỗi người một vẻ

Thiếu niên lúc này trở lại, hắn mang một đống thức ăn đặt lên bàn. Tiểu Y Tiên
thấy vậy thì mỉm cười nhìn về phía Tiêu Sơn. Tiêu Sơn đưa ngón chỏ lên gãi gãi
múi sau đó nhìn về phía hai người nói: “Được rồi, hai người các ngươi ăn đi!
Hắn các ngươi cũng đói rồi mới đúng…”

“Ngươi ăn đi.Ta không đói bụng ”Mi mắt khẽ hạ xuống, Vân Vận nhẹ giọng nói.
Song khi lời mới nói ra thì tiểu phúc lại có cảm giác hơi rụt rụt lại, bất quá
nàng cũng mặc kệ cái bụng đang ra sức kháng nghị quật cường nhắm mắt lại.

Tiêu Sơn phá lên cười nói: “Yên tâm không có xuân dược đâu ta dám đảm bảo đấy!
Nếu có xuân dược ta lại trói cô lại là xong sau đó…” Hắn nhìn về phía Tiểu Y
Tiên. Tiểu Y Tiên thấy được ánh mắt dâm tà của Tiêu Sơn thì hừ lạnh một tiếng,
hai má của nàng nhưng lại xuất hiện một rặng mây hồng, ánh mắt của Tiểu Y Tiên
liếc về phía hắn cảnh bảo. Tiêu Sơn ho khan khụ khụ chỉ về phía bàn nói: “Ăn
đi!”

Nghe thấy nhừng lời giễu cợt của Tiêu Sơn, Vân Vận có chút tức giận, bộ mặt đỏ
bừng, hai ắt như muốn phún ra lửa, nàng hừ nhẹ một tiếng sau đó cũng nhanh
chóng gắp lấy một miếng thit bỏ vào bát của mình. Nhìn khuôn mặt tuấn tú với
nụ cười cao ngạo như muốn hút hồn nữ nhân của Tiêu Sơn, Vân Vận hơi đỏ mặt.
Vân Vận hồi tưởng lại mọi chuyện vừa mới xảy ra. Kỳ thật hết thảy mọi việc đều
là do mình lầm tưởng mang theo thứ thuốc trong căn nhà tranh ra khỏi đó. Thiếu
niên trước mặt bất quá vì mình mà bị liên lụy theo.Mặc dù cái loại tai nạn vô
ý này chỉ cần là nam nhân đều sẽ bất chấp mà chấp nhận cùng nàng giao hoan...

Vân Vận khe khẽ thở dài khi biết được hắn cũng không có phát sinh cùng nàng có
chuyện gì… Nàng nhanh chóng húp lấy một miếng canh còn đang nóng bỏng.

Tiêu Sơn nhìn thấy thế giật mình hỏi: “Không sợ bỏng à!?”

Nghe Tiêu Sơn nói, Vân Vận không khỏi sửng sốt, chợt lườm hắn một cái, nói :
“Ngươi đúng là ngu ngốc. Ta chẳng phải đã nói rồi sao? Ngươi đã gặp qua một
đấu hoàng nào sợ nóng chưa ?”

Tiêu Sơn gãi gãi đầu sau đó cũng không có tiếp tục nói chuyện gì, hắn hướng về
phía Tiểu Y Tiên sau đó lên tiếng nói: “Tiên nhi hai ngày nữa chúng ta ra
ngoài một chuyến nhé!?”

Tiểu Y Tiên nghe thấy thế, nàng vừa bưng bát canh nên húp lấy một miếng sau đó
nhìn về phía hắn gật đầu nói: “Ân, phu quân ngươi muốn ra ngoài sao!?”

Vân Vận cũng vội vàng hỏi: “Sao vậy ngươi muốn ra ngoài hay sao!?”

Tiêu Sơn gật đầu, hắn tiếp tục nói: “Quần áo các ngươi hình như cũng không còn
nhiều. Lần này ta quay trở lại Thanh Sơn trấn mua một vài thứ cần thiết, quần
áo của Tiểu Y Tiên cũng không quá vừa với ngươi, ta là nam nhân đi mua quần áo
nữ nhân không tiện. Hơn nữa, ta cũng trở lại Thanh Sơn trấn mua một vài thứ
cần thiết…” sau đó hắn nhìn lên bầu trời nói: “Yên tâm đi ta sẽ để cho Lam Ưng
bảo vệ cô, mấy ngày nay ma thú hoành hành vô cùng nhiều. Cô vẫn là cẩn thận
một chút…”

Vân Vận nghe thấy vậy nhẹ nhàng gật đầu nói: “Ân, ta biết! Vậy làm phiền hai
người rồi!” Nói xong nàng đưa bát canh lên húp một cái. Vân Vận thật không ngờ
hắn là nam nhân lại nấu ngon như vậy, mấy ngày nay ăn mấy thứ này mặc dù đấu
khí của nàng bị phong ấn nhưng rõ ràng thứ này có tác dụng cực tốt khiến nàng
cả người thư thái, thân thể được tẩm bổ, đấu khí của nàng có cảm giác được
tăng lên với biên độ nho nhỏ.

Tiêu Sơn gật đầu nói: “Cứ như vậy đi!” Nói xong hắn cũng không quên dùng đũa
gắp cho Tiểu Y Tiên. Tiểu Y Tiên cũng mỉm cười gắp lại cho hắn một miếng khá
là ngon lành.

Tiểu Y Tiên mỉm cười nhìn về phía Tiêu Sơn sau đó lên tiếng nói: “Phu quân,
nhân lúc thế này ta muốn ngươi kể chuyện cho chúng ta nghe được hay không!?”

Tiêu Sơn nghe thấy vậy ngẩn người ra sau đó cười khổ nhìn về phía Tiểu Y Tiên
hỏi: “Tiên nhi, ngươi muốn ta kể chuyện hay sao!? Không phải ngươi đã nghe
được hết rồi sao!?”

Vân Vận nghe thấy vậy tò mò hỏi: “Ngươi biết kể chuyện!?”

Tiêu Sơn nghe thấy vậy có chút xấu hổ, hắn cười khổ đưa ngón chỏ lên gãi gãi
sống mũi của mình. Hắn nhìn thấy ánh mắt chờ mong của một thiếu nữ, ánh mắt
nghi hoặc của thiếu nữ thì Tiêu Sơn thở dài một hơi nói: “biết chút chút!”

Tiểu Y Tiên mỉm cười ranh mãnh nói: “Phu quân, ngươi lần trước nói sẽ kể cho
ta truyện Thanh Xà và Bạch Xà (Hứa Tiên) nhưng ngươi còn chưa có kể chuyện đây
này!?”

“Nga” Tiêu Sơn cười khổ. Hắn nhớ đúng là hắn đã nói như vậy với Tiểu Y Tiên.
Tiêu Sơn bất đắc dĩ cười khổ, hắn ngẫm nghĩ một chút lại phải biên chuyện vậy.
Hắn để Bạch Xà Bạch Tố Trinh cùng với Thanh Xà chính là một con ma thú thanh
xà cùng với bạch xà đạt đến cấp bảy vượt qua lôi kiếp mà có thể hóa thành hình
người. Hắn chỉ nhớ mang máng sau đó biên mái cuối cùng cũng thành công chuyện,
đặc biệt trong việc nhấn mạnh về phía tình cảm. Lúc này hai nữ nhân nghe xong
xâu chuyện nước mắt như mưa làm cho Tiêu Sơn trợn tròn con mắt.

Tiểu Y Tiên tức giận bất bình nói: “Cái tên hòa thượng Pháp Hải đấy thật là
đáng ghét mà ngăn cản tình yêu của hai người Hứa Tiên và Bạch Tố Trinh!?”

Vân Vận lắc đầu cảm thán sau đó nói: “Thật sự tội cho Bạch Tố Trinh không ngờ
lại là người có tình có nghĩa đến như vậy?”

Tiêu Sơn cười phá lên nói: “Đáng trách là Pháp Hải sao? Pháp Hải từ nhỏ đã
được dăn dạy như vậy, hắn hoàn toàn là theo những gì mình được dạy. Hắn nghĩ
như vậy là đúng hắn đi theo cái mà hắn theo đuổi. Nếu như chúng ta đứng ngoài
nhìn có lẽ nên phê phán hắn nhưng nếu như chúng ta đứng vào vị trí hắn đâu
này!?” Thiếu niên cười lắc đầu nói: “Nói đến đáng hạn phải là Bạch Tố Trinh
cùng với Hứa Tiên…”

Nghe thấy thế hai nữ nhân đều nhìn về phía Tiêu Sơn hằn học, cùng đồng thanh
phản bác hắn: “Không đúng, đáng trách là Pháp Hải! Pháp Hải mới là kẻ đáng
trách!”

Thiếu niên lắc đầu cười khổ ngẫm nghĩ: “Nữ nhân không nói lý mà!”

Vân Vận hừ hừ giọng uy hiếp, đôi môi đỏ mọng nhếch lên nói: “Dược Sơn nếu như
hôm nay ngươi không cho ta câu trả lời hợp lý thì đời sau khi ta khôi phục tu
vi… Hừ, hừ…” Hoàn toàn là trắng trợn uy hiếp.

Tiêu Sơn hơi nghiêng đầu đi, mắt của hắn nhìn sang một chút sau đó hừ lạnh
nói: “Bạch Tố Trinh đáng trách bởi vì nàng lựa chọn sai cách trả ơn. Có thiểu
gì cách để trả ơn nhất định phải dùng bản thân báo đáp cơ chứ? Cái sai lớn
nhất đó chính là nàng đặt nhầm tình cảm! Hứa Tiên không đáng để nàng hy sinh
lớn như vậy. Còn kẻ đáng trách nhất đó chính là Hứa Tiên, rõ ràng khi phát
hiện thê tử của mình là một con răn nhưng không có bảo vệ lại đi hại nàng đến
khi nàng rơi vào vạn kiếp bất phục mới hối hận thì đã quá muộn…”

Tiêu Sơn khóe miệng nhếch lên, hắn cười lạnh, giọng nói vô cùng lớn nói: “Nếu
như có một nữ nhân nguyện ra ngoài đường ăn xin cùng ta khi ta thất thế thì ta
nguyện vì nàng ấy mà chết. Ta cũng sẽ thề bất kể nàng ấy là ma thú còn là con
người, ta cả đời này sẽ yêu thương chăm sóc cô ấy mà không thay đổi…”

Hai nữ nhân hoàn toàn ngây ngẩn vì những lời này. Thiếu niên nhìn lên trời ho
khan vài tiếng nói: “Được rồi, trời đã khuya rồi, các ngươi vẫn là đi ngủ đi!”
Hắn sau đó nhìn về phía Tiểu Y Tiên, trong co ngươi tràn đầy yêu thương nói:
“Tiên Nhi ngủ sớm. Chúc nàng ngủ ngon!”

Tiểu Y Tiên mỉm cười đầy hạnh phúc: “Chúc phu quân ngủ ngon!”

Vân Vân nhìn về phía Tiêu Sơn rời đi. Sau đó nàng lại xoay đầu nhìn về phía
Tiểu Y Tiên thấy được nụ cười hạnh phúc của Tiểu Y Tiên. Vân Vận khe khẽ thở
dài lẩm bẩm: “Nếu trong trường hợp của ta, ta có hay không nguyện cùng hắn ra
ngoài đường ăn xin đây!?” Nàng tự vấn lương tâm nhưng nàng biết một tông chủ
như nàng câu trả lời sợ rằng là không!

Ánh sáng nhẹ nhàng chiếu xuyên qua ké lá, mặt trời từ từ mọc lên, một ngày mới
lại bắt đầu…

Thiếu niên hai tay khoanh lại, hắn ngước đầu nhìn về phía cây đại thụ to lớn.
Nhìn về phía cây đại thụ này hai hàng lông mày Tiêu Sơn khe khẽ nhíu lại. Đôi
mắt của hắn ánh ra nét tinh quang, khóe miệng hơi nhếch lên. Hắn nhẹ nhàng gật
đầu sau đó giảo bước về phía trước.

Thiếu niên lúc này đứng trước một cái cây khá là lớn. Bàn tay hắn nhẹ nhàng gõ
lên thân cây khổng lồ. Thiếu niên đột nhiên ngẫm nghĩ một chút lầm bẩm nói:
“Nữ nhân thật là thú vị a! Tsundere huh!?” Nếu so sánh một chút thiếu niên
phát hiện Tiểu Y Tiên cùng với cô nàng Vân Vận kia đều thuộc loại nữ nhân
Tsundere. Tiểu Y Tiên thuộc loại Classic Tsundere, Vân Vận thuộc loại Modern
Tsundere. Thiếu niên khóe miệng nhếch lên, hắn cười nói: “Tiên Nhi phải là
Yandere mới đúng.”

Thiếu niên nói đến đây ngay lập tức hắn lắc đầu vừa cười vừa thở dài, ngón tay
chỏ đưa lên giữa trán mà gõ gõ: “Suy nghĩ quá nhiều rồi! Tham lam thực sự là
không tốt! Ooh… Quả có chút nhớ nhà…” Hắn lại nhớ những tiểu thuyết và phim mà
mình xem trước đây. Lúc đó mặc dù vẫn còn là xử nam độc thân bất quá độc thân
và xử nam cùng độc thân cũng có cái vui. Không như bây giờ có gia đình quả
thực là gánh nặng đè nặng lên vai, lúc nào cũng phải suy nghĩ. Hắn muốn điên
cuồng một chút cũng quả thực rất khó, lại phải nghĩ đến trách nhiệm.

Nếu sống ở nơi này hắn muốn một chút điên cuồng, thử thách, nguy hiểm… Nhưng
mỗi lần đối mặt với lựa chọn hắn toàn phải đưa ra lựa chọn nhằm đảm bảo không
liên lụy người nhà như vậy cuộc sống quả thực quá nhiều áp lực, quá nhiều
trách nhiệm. Sống ở thế giới này hắn muốn đó chính là điên cuồng, là chiến một
trận, gặp phải địch mạnh hơn nhiều thì bỏ chạy, gặp phải địch mạnh hơn mình
một chút hoặc yếu hơn mình thì chiến một trận toàn lực cho thoải mái. Đáng
tiếc hắn cố kỵ quá nhiều, gánh nặng quá nhiều…

(Tsundere: Thể loại nữ nhân bên ngoài rất mạnh mẽ, thậm chí có phần bạo lực
nhưng bên trong lại rất e thẹn, nhút nhát, yếu đuối.Classic Tsundere: bạo
lực từ trong ra ngoài. Nữ nhân loại này có hai chế độ nhất định: tsun và dere,
và một khi đã chuyển sang chế độ khác rồi thì không có chuyện chuyển lại nữa
(trừ lúc ghen).

Modern Tsundere: nữ nhân dạng này thường thay đổi tính cách cũng như tâm trạng
nhanh chóng mặt. Có thể nàng vừa đỏ mặt e thẹn đó nhưng chỉ vài giây sau, hắn
có thể ăn nguyên ... một quyển từ điển (hay thứ gì đó ném được) vào mặt mà
không được báo trước.

Yandere: Đây là một hình tượng trái ngược hoàn toàn với tsundere, bình thường
họ rất hiền, tốt bụng và thậm chí yếu đuối. Một đặc điểm rất chung của họ là
rất chung thủy, nếu yêu một ai thì sẽ yêu người đó mãi mãi. Nhưng khi phát
hiện ra người yêu mình đang bị dụ dỗ, hay cặp kè với ai khác......thì nữ tử
hiền lành kia sẽ trở nên hoàn toàn khác, họ điên lên và có khi giết cả tình
địch của mình.)

Thiếu niên nhớ đến buổi sáng ngày hôm nay khi hắn mang thức ăn đến cho mấy
người Vân Vận và Tiểu Y Tiên. Hắn chợt thấy ánh mắt như muốn giết người của
Vân Vận,

Nhìn cái cây không lồ, ánh sáng của mặt trời xuyên qua những kẽ lá, hoa nở
khắp nơi. Dưới không khí ẩm ướt, đám ánh sáng bị phân ra thành nhiều loại màu
sắc khác nhau đập vào mắt của thiếu niên. Trong mắt của hắn có được màu đỏ,
màu lam, màu xanh… Trong thoáng chốc thiếu niên cảm giác có chút yên bình. Hắn
muốn nhìn thấy nụ cười của mẫu thân hắn, Nhã Phi cùng với Tiểu Y Tiên.

Thiếu niên nhẹ nhàng phất tay, từ trong không trung xuất hiện năm con ma thú
hệ thổ nhị cấp sơ giai tất cả. Năm con ma thú thấy được Tiêu Sơn nhất thời
toàn bộ cúi đầu xuống tỏ rõ trong mắt của hắn Tiêu Sơn là chủ nhân. Thiếu niên
mỉm cười, hắn dùng tinh thần lực đi xung quanh sau đó quan sát trung quanh.
Mỗi một vị trí cần thiết hắn cắm lên trên đó một thanh cọc gỗ.

Sau khi cắm trôn sâu tám chiếc cọc gỗ của tám chỗ vị trí khác nhau. Tiêu Sơn
bắt đầu dùng linh hồn giao dung giữa mấy con ma thú sau đó hắn ném cho mỗi con
một viên đan dược. Mấy con ma thu ngửi được mùi đan dược hích hích mũi sau đó
ăn một viên. Dưới sự uy hiếp của khế ước cũng không có con nào dám làm loạn
tranh cướp đan dược của nhau. Sau khi ăn xong đan dược toàn bộ cũng bắt đầu
vào công việc của mình. Mặc dù chỉ là cấp hai nhưng chí ít mấy con mà hắn chọn
cũng không quá ngu ngốc biết được đào hầm.

Thiếu niên chìm vào trong không gian thần bí màu xanh. Thiếu niên nhìn thấy
được phía dưới vườn dược không ngờ bị trơ trọi một mảnh. Thiếu niên cười khổ
lắc lắc đầu lẩm bẩm: “Thật là mấy con thú tham ăn!” May mắn là hắn không bị
mất mấy loại dược liệu quan trọng. Dù sao dược liệu quý thường thường các loại
thú cao cấp mới có thể ăn đối với loại cấp hai mà nói thân thể của bọn chúng
không đủ chịu đựng. Mặc dù chúng biết thứ này rất tốt đáng tiếc thân thể của
chúng không chịu được nên dù chúng có tìm được mấy loại dược liệu cao cấp cũng
không thể ăn.

Thiếu niên nhìn lên chiếc ngọc giản đang lơ lửng trên không. Hắn hướng về phía
ngọc giản mà bay lên. Hắn muốn hướng về một loại công pháp, không, chính xác
là một loại trận pháp trong trận pháp thiên. Trận pháp này chính là có tên là
Trấn Áp Vạn Thú trận trong đó một loại trận pháp chính là câu thông thiên địa
sau đó dùng linh hồn của người dùng tương tác vào yêu thú nhằm nô dịch thú dự.

Ai cũng biết thú dữ thường thường linh hồn yếu ớt nhưng thân thể rất mạnh mẽ,
trận pháp này chính là nhắm vào linh hồn. Trận pháp sẽ đem linh hồn của người
chủ trận kết nối mà trấn áp yêu thú. Nếu linh hồn của yêu thú mạnh mẽ hơn
người chủ trận, người chủ trận sẽ bị linh hồn yêu thú cắn nuốt. Nhưng đối với
các ma thú mà hắn biết ở đây thì linh hồn của chúng khá yếu ớt, hắn chưa gặp
loại loại mạnh mẽ cả. Chỉ là không biết trận pháp này có hữu dụng với ma thú
hay không.

Dù sao thì cấu tạo của yêu thú cùng với ma thú có một số chỗ giống nhau, hắn
hy vọng là trận pháp này không làm mình thất vọng nếu không thì hắn sẽ phải ra
tay đối phó với Vân Vận sớm hơn. Tiêu Sơn tuyệt đối không muốn thế dù sao hắn
đối với Vân Vận có hảo cảm rất lớn chỉ là thực lực của nàng quá mạnh, hắn
không biết suy nghĩ của Vân Vận như thế nào. Bởi vì không nắm chắc nên hắn mới
đưa ra quyết định như vậy.

Thiếu niên nhìn trận pháp yêu cầu vẽ, dùng máu của bản thân làm vật dẫn còn cả
yêu cầu một số loại thạch có chứa năng lượng mới có thể sử dụng. Mà thôi, hiện
giờ có Tiểu Y Tiên rồi hắn cũng không lo Vân Vận hội sẽ đổi ý dùng sức mạnh
cưỡng bức hắn cùng với Tiểu Y Tiên đến Vân Lam tông. Thiếu niên lắc lắc đầ,
hắn nhắm lại đôi mắt sau đó khe khẽ lẩm bẩm nói: “Thiên nhân mô thức, phân
tích trận pháp…”

Thiên nhân mô thức chính là một loại hợp với thiên địa nhanh chóng tiến hành
ngộ đạo mã hắn tình cờ linh ngộ. Nhưng sử dụng thiên nhân mô thức linh hồn của
hắn sẽ rơi vào trạng thái vô cùng mệt mỏi. Sau vài phút thiếu niên đã thở ra
hồng hộc, đôi mắt của hắn trở nên đờ đẫn, linh hồn rơi vào trạng thái mệt mỏi.
Hắn giờ lúc này chỉ muốn ngủ một giấc.

Tiểu thiên hà lúc này nhanh chóng quay tròn, nhanh chóng dùng một lượng lớn
thiên hà nguyên lực tiến thẳng vào não bộ. Thiên hà nguyên lực nhanh chóng
phát tán ra bên ngoài khiến cho đầu óc của thiếu niên có chút thanh tỉnh. Hắn
chìm vào tu luyện, Không biết bao nhiêu hắn lúc này tỉnh lại, đối với khả năng
lĩnh ngộ trận pháp hắn có hiểu được chút ít.

Thiếu niên nhìn lên trời sau đó lẩm bẩm nói: “Có vẻ như qua ba canh giờ rồi!”
Thiếu niên đột ngột nhận được tín hiệu phản hồi từ mấy con ma thú. Có vẻ như
chúng đã hoàn thành tạo ra một cái động khá lớn để người chui đủ vào trong đó
dài tận mây trăm mét. Thiếu niên mỉm cười thỏa mãn, hắn lại nhanh chóng lấy ra
mấy viên đan dược sau đó sau ba con ma thú có khả năng đào tốt nhất bảo chúng
đào thêm ba cái động nữa.

Hiện giờ trời còn sớm, tinh thần lực của hắn sau khi điều tức dùng thiên hà
nguyên lực nhanh chóng bổ xung lúc này vẫn có thể mở thêm một lần thiên nhân
mô thức nữa. Thiếu niên lại một lần quát nhẹ: “Thiên nhân mô thức, phân tích
trận pháp…”

Thiếu niên sau khi mở mắt ra, hắn lại rơi vào trạng thái vô cùng suy yếu về
mặt tinh thần. Hắn lại nhanh chóng dùng thiên hà nguyên lực nhanh chóng làm
cho lình hồn trở nên nhẹ nhàng. Nhưng thiên hà quyết cũng có nhược điểm mặc dù
ba đạo đồng tu nhưng nếu như một loại nào trong đó không nên cấp vậy thì hai
đạo kia hoàn toàn không có cách nào lên cấp quả thực có chút quái gở.

Hắn lúc này trời đã tối, hắn nhìn thấy năm con ma thú đang ngơ ngác nhìn về
phía thiếu niên. Thiếu niên lắc đầu nhanh chóng thu năm con vào trong không
gian màu xanh kia. Thiếu niên lắc lắc đầu đối với bọn ma thú này hắn không
nghĩ đến chúng có thể phá được xiềng xích có thể tấn thăng làm ma thú cao
giai. Tiêu Sơn ngẫm nghĩ một chút hắn quyết định ngày mai thả đi ba con ma thú
này.

Tiêu Sơn đang đi vài bước hắn đột nhiên nghĩ đến Vân Vận. Vân Vận tông chủ Vân
Lam tông, cường giả cấp bậc đấu hoàng. Hắn không thích Vân Vận là giả. Vân Vân
thực lực mạnh, đứng trên vị trí cao cao tại thượng hơn nữa còn xinh đẹp, phong
hoa tuyết nguyệt ai mà không muốn kéo nàng từ vị trí cao cao tại thượng kia
xuống dưới khố quần của mình mà phục dịch chứ? Hắn là nam nhân cũng không
ngoại lệ. Nhưng thực sự hắn cần người như vậy ư? Có lẽ là không!

Cũng có thể Vân Vận thích hắn đi nhưng thích hắn thì đã sao? Nếu giả sử hắn là
một nam nhân hoàn toàn tầm thường đây hơn nữa còn xấu xí liệu nàng có thích
hắn hay không? Giả sử với thân phận của hắn so với nàng mà nói thân phận của
hắn chỉ như con cóc ngồi dưới đáy giếng, còn nàng là thiên nga bởi vì gặp rủi
ro nên hai người trùng phùng, hắn một lần cứu nàng bất quá khi nàng hồi phục
thì bầu trời rộng lớn kia mới là cuộc sống của nàng, mà cóc thì vần như cũ chỉ
có thể ngồi dưới đáy giếng mà khao khát nhìn lên bầu trời rộng lớn mà thôi.
Liệu chăng nàng có nhớ đến một con cóc như hắn hay không? Hắn đoán có lẽ 99%
phụ nữ sẽ quên con cóc xấu xí như hắn.

Hắn không cần 99% phụ nữ này, có lẽ nàng so với Tiểu Y Tiên có phần đẹp hơn
nhiều, có phần khí chất hơn nhiều, có địa vị hơn nhiều, có thực lực hơn nhiều…
Nhưng hắn vẫn yêu thích Tiểu Y Tiên. Tiểu Y Tiên bất chấp hắn xấu xí, bất chấp
hắn háo sắc, bất chấp hắn tất cả toàn tâm toàn ý yêu hắn. Khi nàng phát hiện
ra nàng là ách nan độc thể đã không tiếc muốn rời xa hắn để tránh ảnh hưởng
đến tiền đồ của hắn. Một nữ nhân như vậy hắn còn cần gì nữa.

Vân Vận rất xinh đẹp, hắn rất thích, hắn muốn đè nàng xuống mà cưỡng hiếp, mà
khinh bạc hắn rất muốn một vị nữ tử xinh đẹp như tiên nữ cao cao tại thương
phục dịch dưới khố quần của hắn mà rên rỉ, khóc lóc, cầu xin nhưng hắn sẽ
không làm vậy. Hắn có nguyên tắc riêng của mình, hắn tuyệt đối sẽ không làm
như vậy bởi vì hắn biết nàng không giống như Tiểu Y Tiên khi hắn thất thế có
thể cùng hắn ra ngoài đường ăn xin. Hắn biết rõ nàng tuyệt đối sẽ không…

Làm người vô cùng rắc rối, làm nam nhân tâm lý cũng có chút rắc rối. Hắn biết
hắn không đè Vân Vận có lẽ sẽ có tiếc nuối nhưng nếu như hắn đè Vân Vận xuống
dưới có lẽ có thể cả đời hắn sẽ phải ân hận. Mặc dù hắn rất muốn nhưng tuyệt
đối hắn sẽ không làm. Trừ khi có một người nữ nhân như Tiểu Y Tiên nhưng trên
đời này có một người như Tiểu Y Tiên nữa sao? Hắn đoán có lẽ là không? Tiểu Y
Tiên là độc nhất vỗ nhị trên đời này làm sao có người thứ hai. Hơn nữa có Tiểu
Y Tiên là quá đủ với hắn rồi.

Vân Vận có lẽ yêu thích hắn, nàng có lẽ cũng nguyện ý tiến tới hắn bởi vì nàng
biết hắn thần bí, biết hắn dẫu diếm thực lực. Một người như vậy sau này nhất
định có thành tựu, nói rõ hắn là một người có tiềm năng, một người có năng lực
hơn nữa lại phụ thêm Tiểu Y Tiên, nàng mới đoán được một hai. Nếu như hắn
không có tiềm năng liệu Vân Vận có để ý đến hắn hay không. Câu trả lời tiếp
tục là không rồi!

Hắn nhớ đến Tiểu Y Tiên khi phụng phịu má, khi Tiểu Y Tiên tức giận, khi Tiểu
Y Tiên dậm chân, khi Tiểu Y Tiên đỏ mặt, khi Tiểu Y Tiên quơ quơ nắm đấm… Khóe
miệng của Tiêu Sơn lại xuất hiện một nụ cười vô cùng hạnh phúc. Hắn lên tiếng
nói: “Tiên Nhi, Nhã Phi, cả đời này có các ngươi là quá đủ rồi!”

Thiếu niên trở lại nơi căn nhà tranh sau đó hắn cầm lấy một con ma thú nhất
giai do Lam Ưng bắt được tiến về bên suối bắt đầu làm chức trách dược thiện sư
của mình. Hắn cũng không muốn để Vân Vận thấy rõ nên thường làm lúc nàng không
có mặt ở đó. Dù sao thì nàng biết hắn là dược thiện sư cũng không nên để nàng
biết hắn có khả năng điều khiển hai loại năng lượng thủy và hỏa.

Từ trước nay thể chất có hai loại thủy hỏa vốn là không tồn tại trên đời nếu
như Vân Vận biết rõ, nàng sẽ càng nghi ngờ mà tìm hiểu thêm về hắn. Đến lúc đó
hứng thú của Vân Vận ngày một cao đến mức nàng quyết định dùng sức mạnh cường
bức bắt ép hai người trở lại Vân Lam tông đến khi đó mọi việc sẽ trở nên dở
tệ.

Thiếu niên mỉm cười ngồi vào bàn đá, Tiểu Y Tiên lúc này ngồi bên cạnh hắn.
Thiếu niên từ phía dưới bàn thò tay sờ chiếc đùi thon thả nhỏ nhắn của Tiểu Y
Tiên. Ai ngờ Tiểu Y Tiên liếc mắt trắng cảnh báo hắn, nhưng cảm xúc khi hắn
vuốt ve đùi của Tiểu Y Tiên thực sự rất phấn khích. Nhìn hai người tình tứ như
thế, Vân Vận trong lòng có chút chua xót, nàng cảm giác được trái tim như thắt
lại.


Tu Tiên Tại Đấu Phá Thương Khung - Chương #108