Người đăng: zip94cute
Thấy được cái nhìn nghi ngờ của nữ nhân xinh đẹp tên Vân Chi. Chính xác tên
nàng là Vân Vận mới đúng. Vân Vận tông chủ của Vân Lam Tông. Đại tông phái lớn
nhất của Gia Mã đế quốc. Thấy ánh mắt ngờ vực kỳ Tiêu Sơn đặt đũa xuống, hắn
khoanh tay lại ngạo mạn bình thản nói: “Cái này rất hiếm lạ hay sao? Ta biết
được thân phận của cô, cô cảm giác rất kỳ quái sao!?”
Đôi mắt của Vân Vân chấn kính, con mắt của nàng lúc này cực độ trấn động, cực
kỳ ngạc nhiên. Đôi môi đỏ mọng mím mím với nhau vài lần. Nữ nhân lên tiếng hỏi
lại: “Ngươi tại sao biết thân phận của ta!? Ngươi rốt cuộc là ai!”
Nghe được sự thừa nhận của thiếu nữ kia thì Tiểu Y Tiên cũng thoáng giật mình
mà kinh ngạc. Nàng không ngờ vị cường giả đấu hoàng này lại là tông chủ của
một đại tông đứng thứ nhất trong Gia Mã đế quốc. Thiếu nữ có chút ngây ngẩn.
Nàng nhìn về phía Tiêu Sơn lên tiếng nói: “Phu quân…”
Tiêu Sơn tự hiên ngang vỗ vỗ ngực nhếch miệng cười cao ngạo nói: “Ta vốn là
thân nhân biết quá khữ vị lại. Ta có thể tính toán ra chuyện của năm trăm năm
trước cùng như chuyện của năm trăm năm sau. Thế nên ta tính ra chuyện cô là
Vân Vận thế thôi!” Vân Vân nghe thấy vậy khuôn mặt trở nên kinh ngạc nhưng sau
đó bỏ qua cái thuyết vớ vẩn này của Tiêu Sơn. Tiêu Sơn quay sang Tiểu Y Tiên
cười khà khà nói: “Tiên Nhi a, vì ta tính toán ra duyện phận của chúng ta nên
ta mới mò đến ma thú sơn mạch này bắt cóc được nàng làm tiểu lão bà a… Duyên
chúng ta là trời định rồi nàng có muốn chạy thoát thì cả đời cũng không thoát
được ta đâu nga!”
Tiểu Y Tiên nghe được những lời buồn nôn này thì thực sự nàng muốn ói. Nhưng
quả thực có cảm giác hạnh phúc một chút trong trái tim. Tiểu Y Tiên đỏ mặt
hắng giọng nói: “Phu quân, ngươi lại nói những điều buồn nôn rồi! Nói dối mà
không biết ngượng gì cả!” Khuôn mặt của Tiêu Sơn đỏ lên xấu hổ, hắn gãi gãi
đầu cười trừ. Tiểu Y Tiên liếc mắt trắng nhìn hắn: “Ngươi còn không giải thích
cho mọi người biết tại sao ngươi biết thân phận của Vân tỷ tỷ đây này!?”
Tiêu Sơn lắc lắc đầu thở ra một hơi bình thản nói: “Cô rất muốn biết tại sao
ta lại rõ thân phận của cô sao!?” Nữ nhân xinh đẹp Vân Vận nhẹ nhàng gật đầu.
Tiêu Sơn bình bình đạm đạm lên tiếng nói: “Đâu tiên vấn đề thứ nhất chúng ta
có một vị cường giả đấu hoàng mỹ nhân vừa xinh đẹp vừa khả ái ở đây!”
Nghe thấy vậy Vân Vận nhíu mày lại thầm mắng: “Tiểu tử này lúc này còn muốn
đùa bỡn người khác!” Tiểu Y Tiên cũng liếc mắt nhìn về phía hắn, ánh mắt của
nàng mang theo sự cảnh cáo.
Tiêu Sơn mỉm cười tiếp tục nói: “Một vị cường giả đấu hoàng xinh đẹp tiến tới
ma thú sơn lâm chiến đấu với tử tinh dực sư vương, ma thú cấp sáu chỉ để lấy
tử linh tinh. Tử linh tinh là một loại năng lượng cáo cấp tuy nhiên nó giúp
ích với một vị đấu hoàng cũng không lớn…” Tiêu Sơn nhìn về phía Vân Vận tiếp
tục hỏi: “Cô là đấu khí thuộc phong hệ sao?” Vân Vận gật đầu, Tiêu Sơn lại
tiếp tục hỏi tiếp: “Cô dùng kiếm!?” Vân Vận lại lần nữa gật đầu.
Tiêu Sơn khoang tay, một tay đưa lên chán, hắn dùng ngón chỏ gõ gõ vào trán
của mình sau đó tiếp tục nói: “Một vị nữ cường giả đấu hoàng tại Gia Mã đế
quốc vừa xinh đẹp vừa khả ái với cái tên Vân Chi. Cái tên này có lẽ là trong
lúc nhất thời cô nghĩ ra chỉ thay đội chữ Chi thay cho chữ Vận đi!”
Nghe những lời nói này Vân Chi có chút giật mình sau đó hai tay siết lại nhìn
về phía Tiêu Sơn nói: “Như vậy cũng chưa khẳng định được ta là Vân Vận!”
Tiêu Sơn phẩy phẩy tay nói: “Để tôi nói tiếp đã…” Vân Vận rơi vào im lặng.
Tiêu Sơn mỉm cười tiếp tục nói: “Đối với cường giả tu luyện kiếm và có đấu khí
hệ phong thường thường có nhiều nhất ở đâu đó chính là Vân Lam tông. Vân Lam
tông, đại tông phái lớn nhất chuyên tu kiếm đạo của Gia Mã đế quốc. Công pháp
nhiều nhất chủ tu là phong hệ có Vân Vận tông chủ xinh đẹp khả ái có phong hệ
thể chất chuyên tu kiếm tu…”
Biết được hắn vừa nói vừa châm chọ mình, hai má Vân Vận không khỏi đỏ bừng.
Tiểu Y Tiên thì ở bên cạnh ánh mắt phún lửa. Thi thoảng dùng tay véo hắn một
cái. Miệng của nàng khe khẽ hừ nhẹ.
Tiêu Sơn mỉm cười nhún nhún vai, hắn bình bình đạm đạm tiếp tục câu chuyện:
“Tất nhiên vậy còn chưa đủ. Ta cũng không có chắc cô là Vân Vận hay không!?”
Vân Vận nghe thấy thế giật mình nói: “Vậy tại sao ngươi lại biết thân phận của
ta!?”
Hắn thấy bộ dạng đáng yêu này của Vân Vận, Tiêu Sơn phá lên cười nói: “Cô vừa
thừa nhận đi!” Vân Vận ngẩn người ra từ những lời này, vừa rồi hắn hỏi nàng rõ
ràng nàng cũng đã thừa nhận mình là Vân Vận. Tiêu Sơn phấy phẩy tay mỉm cười
nói: “Đùa cô thôi, nếu như tôi đoán như thế thì đã thành thân toán!”
Vân Vận nghe được lời đùa bỡn của hắn thì bắt đầu nổi xung, nàng hai má ửng đỏ
bộ ngực phập phồng vì tức giận. Tiêu Sơn nhún nhún vai bình thản tiếp tục nói:
“Giả sử một chút đi, ta giả sử cô là Vân Vận như vậy mọi trường hợp sẽ trở nên
rõ ràng hơn…”
Tiêu Sơn giang rộng tay nhún vai cười đáp lại: “Trong trường hợp cô là Vân Vận
vậy thì sao? Thứ nhất nói về vấn đề tử linh tinh. Cô tìm loại năng lượng này
chắc hẳn không cho cô dùng đúng không!?” Vân Vân thấy vậy cũng không có phản
đối mà chỉ nhẹ nhàng gật đầu. Tiêu Sơn tiếp tục mỉm cười nói: “Ta nhớ Vân Lam
tông có một luyện dược sư lục phẩm tên là Cổ Hà”
Nghe thấy Tiêu Sơn gọi tên Cổ Hà không được cung kính như vậy Vân Vận nhíu mày
lại. Nàng cảm giác được trong mắt của Tiêu Sơn thì Cổ Hà không được quá kính
trọng. Điều này quả thực làm cho Vân Vận không được vui vẻ cho lắm.
Tiêu Sơn nhìn sang Tiểu Y Tiên mỉm cười đáp: “Có lẽ Cổ Hà hắn đã tìm được một
phương thức nào đó luyện chế loại linh tính năng lượng thể này chuyển thành
một loại đan dược tăng lên tu vi thế nên cô mới tìm loại năng lượng này giúp
Cổ Hà…” Nghe thấy vậy biểu hiện của Vân Vận hoàn toàn là khiếp sợ. Tiêu Sơn
hoàn toàn đoán đúng, hắn mỉm cười nhìn về phía Tiểu Y Tiên hỏi: “Tiên Nhi,
muội có nghe qua Nạp Lan Yên Nhiên đệ tử của Vân Vận tông chủ đi Tiêu gia từ
hồn chứ!?”
Tiểu Y Tiên nghe thấy vậy giật mình nhớ lại, sau đó nàng gật đầu nói: “Ta có
nghe qua. Chuyện này hầu như đã đồn đãi khắp Gia Mã đế quốc!”
Tiêu Sơn đưa ngón tay lên mũi gãi gãi nói: “Như vậy ta sâu chuối các sự kiện
lại nhé. Thiên tài Tiêu gia là Tiêu Viêm xuất hiện chứng bệnh là khiến cho đấu
khí thụt lùi xuống ba đoạn đấu khí. Vụ Nạp Lan Yên Nhiên đi từ hôn dẫn đến
Tiêu gia mất mặt nguyên do nàng cảm nhận Tiêu Viêm không phù hợp với nàng, hắn
là một phế vật. Tiêu Viêm trong cơn tức giận đã đưa ra thư bỏ vợ đồng thời
xuất hiện vụ đánh cược ba năm. Nạp Lan Yên Nhiên trở lại Vân Lam tông sau đó
phát hiện năng lực tu luyện thiên tài của Tiêu Viêm trở lại. Vân Vận tông chủ
vì đảm bảo mặt mũi của Vân Lam tông nên đã thỉnh cầu lục phẩm luyện dược sư Cổ
Hà. Cổ Hà đưa ra một đơn thuốc trong đó có tử linh tinh làm vị thuốc quan
trọng. Vân Vận vì đảm bảo cho đệ tử của mình là Nạp Lan Yên Nhiên chiến thẳng
Tiêu Viêm trong đó chắc hẳn cũng có phần của Cát Diệp khiêu chiến một người
tên là Tiêu Sơn thế nên Vân Vận bất chấp nguy hiểm tiến vào ma thú sơn mạch
khiêu chiến lục cấp ma thú tử tinh dực sư vương tìm kiếm tử linh tinh…”
Từng âm từng chữ của Tiêu Sơn như đập vào tai của Vân Vận. Nàng cùng với Tiểu
Y Tiên hoàn toàn khiếp sợ trước sự suy luận của hắn. Tiêu Sơn lắc đầu thở dài
nói: “Cô không những là một nữ nhân xinh đẹp khả ái mà còn là một sư phụ dễ
thương đấy!”
Hoàn toàn là trắng trợn trêu trọc, Vân Vận chưa từng gặp phải người vô lại nào
như vậy, hai má của nàng ửng hồng, kết hợp với khuôn mặt xinh đẹp cao quý của
nàng làm cho nàng trở nên vô cùng đáng yêu. Tiêu Sơn có chút ngây ngẩn nhìn
nàng mà thường thức. Bị ánh mắt phong thuần tuấn lãng của Tiêu Sơn nhìn về
phía mình Vân Vận cảm giác cực độ xấu hổ nhưng lại có chút chờ mong và ngọt
ngào. Trái tim của mình đập mạnh liên hồi.
“Hừ” bất chợt một âm thanh vang lên làm cho hai người giật bắn. Tiêu Sơn quay
đầu lại thì nhìn thấy bộ mặt đỏ phừng phừng như muốn giết người của Tiểu Y
Tiên. Tiêu Sơn cười khan hắn bất đắc dĩ nhấc lên ghế đá ngồi sát về phía Tiểu
Y Tiên. Thấy vậy Tiểu Y Tiên đẩy hắn dịch ra một chút nói: “Cách xa ta ra!”
“Ách” Tiêu Sơn ngẩn ra. Sau đó hắn đưa tay xuống dưới định dùng tay vuốt ve
đùi của nàng ai ngờ Tiểu Y Tiên lại tránh né. Đồng thời hất cánh tay của hắn
ra, khuôn mặt của nàng hếch đi phía khác. Vân Chi ho khan vài tiếng sau đó
tiếp tục ăn.
Tiêu Sơn mỉm cười nhìn nàng nói: “Thế nên Vân Chi, à không là Vân Vận tông chủ
chúng ta làm một giao dịch đi!”
Nghe thấy thế Vân Vân hơi ngẩn người ra kinh hãi hỏi: “Giao dịch!? Ngươi muốn
làm giao dịch với ta!?”
Tiêu Sơn mỉm cười khoanh tay gật đầu đáp: “Đúng!”
Vân Vân nghe thấy vậy rơi vào trầm ngâm sau đó nói ra: “Vậy ngươi nói đi!”
Tiêu Sơn mỉm cười nói: “Đó chình là ta sẽ giúp cô lấy được tử linh tinh!”
Vân Vân nghe được Tiêu Sơn đưa ra yêu cầu giúp mình lấy được tử linh tinh thì
có chút kinh ngạc sau đó hỏi: “Ngươi muốn giúp ta lấy được tử linh tinh?” Tiêu
Sơn nghe thấy vậy gật đầu. Vân Vân ngay lập tức hỏi ngược lại nói: “Vậy yêu
cầu của ngươi là gì? Công pháp, đan dược còn là đấu kỹ!”
Tiêu Sơn phẩy phấy tay nói: “Vân Lam tông còn chưa có thứ đánh động được ta. À
không phải có một thứ đánh động được ta đó chính là nụ cười…” Hắn híp mắt nhìn
về phía Vân Vận bộ mặt cực kỳ dâm đãng. Thấy ánh nhìn xâm phạm của Tiêu Sơn
thì Vân Vận hai má ửng đỏ vừa giận lại vừa xấu hổ. Tiêu Sơn cảm giác eo ếch
đau nhói, hắn mỉm cười đáp lại nói: “Là nụ cười của Tiên Nhi. Nụ cười của Tiên
Nhi rất đẹp a!” Hắn quay sang Tiểu Y Tiên cười trừ, hắn thấy được Tiểu Y Tiên
đang bĩu môi về phía hắn.
Tiểu Y Tiên lên tiếng nói: “Hừ, chuyện này thì có gì liên quan tới ta!”
Tiêu Sơn nhìn về phía Vân Vận sau đó tiếp tục nói: “ta muốn tìm cho Tiểu Y
Tiên một con sủng thú dễ thương thế nên ta muốn nhờ Vân Vận tông chủ lúc nào
đó được chứ!?” Vân Vận ngẩn ra, không ngờ tên này lại vì một con sủng vật mà
muốn liên kết với nàng. Đây, đây đến tột cùng là chuyện gì!?
Nhìn bộ dạng chuyển đổi 180 độ của hắn Vân Vận hận không được đâm chém tên
không này một trận. Nàng không hiểu tại sao khi hắn ở bên cạnh Tiểu Y Tiên có
chút khó chịu trong lòng. Nhất là khi hắn híp mắt nhìn nàng với vẻ mặt dâm
đãng rõ ràng là nàng xấu hổ cùng với tức giận nhưng trong đó lại xen kẽ một
chút chờ mong. Vân Vận gật đầu nói: “Cứ như vậy đi!”
Tiêu Sơn gật đầu mỉm cười đưa ngón tay út ra nói: “Vậy thì móc nghéo đi!”
Thấy hành động này của Tiêu Sơn thì Vân Vận phì cười. Nàng rõ ràng tên này
muốn chiếm tiện nghi của nàng. Tiêu Sơn thấy bộ mặt như đang phún lửa của Tiểu
Y Tiên thì hắn phất phất tay nói: “Đùa với cô thôi, cái này là hai bên hợp tác
a!” Nói xong hắn bê ghế đá xích lại gần Tiểu Y Tiên hơn một chút, bàn tay muốn
thò tiến vào tới gần Tiểu Y Tiên ai ngờ bị nàng nhanh chóng đẩy ra ngoài. Sau
đó ánh mắt còn trừng nhìn về phía hắn khinh bỉ.
Vân Vận ăn vài miệng sau đó mỉm cười nhìn về phía hai người nói: “Cảm ơn, ta
đã ăn no!”
Tiêu Sơn thờ dài, hắn đưa ngón tay chỏ lên gõ gõ chán. Như vậy tối nay ngủ sao
đây, hắn nhìn về phía Tiểu Y Tiên đang bị hắn chọc thành tức giận. Tiêu Sơn
muốn tối này đè lên người nàng bababa sau đó nói những lời ngọt ngào an ủi
nàng một chút, nhưng hiện giờ có Vân Vận quả thực không tiện chút nào. Như vậy
hắn chỉ có thể treo tiểu đệ đệ không cho nó ăn thịt một hôm mà cho nó ăn chay
vậy.
Tiêu Sơn mím cười tiến tới nói với Tiểu Y Tiên: “Tiên nhi hôm nay đến động phủ
trên chỗ đó của ta đi!”
Tiểu Y Tiên bĩu môi khinh thường, trong giọng nói có vẻ chua lè lè của mùi
dấm: “Sao ngươi không tìm Vân Vận tỷ tỷ đi. Ngươi ngỏ lời biết đâu người ta
hôm nay sẽ vì ngươi hiến thân a… Dù sao ngươi cũng có ơn cứu mạng với người ta
biết đâu người ta sẽ hiến thân cho ngươi a!”
Tiêu Sơn đưa ngón tay lên chùi chùi mũi nói: “Sao ta ngửi được vị dấm chua lè
lè ở đâu vậy a!” Hắn hít một hơi sau đó ngửi về phía miệng của Tiểu Y Tiên
nói: “Tiên nhi, nàng nhưng ăn dấm chua sao!?”
Tiểu Y Tiên nghe thấy vậy hừ nhẹ, khuôn mặt tức giận đỏ lên, bộ hung khí trước
ngực phập phùng nói: “Tiểu hỗn đản, ta còn không thèm ăn dấm chua!” Bộ mặt của
nàng bắt đầu trở nên phụng phịu. Bất chợt một cánh tay mạnh mẽ kéo nàng vào
lòng. Đôi môi của nàng đã bị hắn che lấp lên, thiếu nữ kêu lên một tiếng:
“Uhm…”
Thiếu nữ bắt đầu dãy dụa, dãy dụa muốn thoát khỏi bàn tay của hắn. Ai ngờ hai
cánh tay có lực của hắn ôm chặt lấy nàng đồng thời đôi môi ướt át của hắn áp
lên đôi môi của nàng. Chiếc lưỡi của hắn giống như con du long tách hai hàm
răng trắng thơm của Tiểu Y Tiên ra chui tọt vào bên trong bắt đầu càn quấy.
Ban đầu Tiểu Y Tiên phản kháng nhưng sau đó yếu dần, yếu dần. Đặc biệt con du
long bắt đầu mơn trớn chiếc lưỡi thơm tho của nàng thì nàng cảm giác được
giống như điện giật. Thiếu nữ cả người run lên bắt đầu dùng lưỡi của mình mà
đáp trả.
Đặc biệt phía xa còn có Vân Vận vẫn đang nhìn khiến cho Tiểu Y Tiên cực độ xấu
hổ. Nhưng sự xấu hổ này còn làm cho nàng càng trở nên kích thích. Cái cảm giác
kích thích này khiến cho nơi tư mật của nàng tiết ra chút chất lỏng keo keo
nhớp nháp. Nơi tư mật của nàng bắt đầu trở nên ướt át ngưa ngứa.
Hai người tách nhau ra, Tiểu Y Tiên hai má ửng hồng hơi thở ra gấp rút đứt
quáng, ánh mắt hơi ướt át nhìn về phía hắn. Tiêu Sơn mỉm cười nói: “Tối nay ta
đợi ở chỗ đó nhé! Nếu nàng không đến ta vẫn sẽ đợi…” Nói xong hắn thơm một nụ
hôn lên chán của nàng mỉm cười nói: “Tiên Nhi ta yêu nàng!”
Thiếu nữ nhẹ nhàng ưm sau đó hơi khe khẽ gật đầu. Nàng len lén quay đầu lại
thấy được Vân Vận xoay đầu đi giả vờ không thấy nhưng cái gáy trắng bóng của
nàng đã xuất hiện một nét ửng đỏ. Tiêu Sơn phất tay nói: “Đến tối hai người ở
cũng nhau đi ta vấn ra ngoài kiếm chỗ ngủ!” Nói xong hắn tiến vào trong nhà
lấy một bịch túi lớn. Trong túi lớn có kén của những con sâu kết thành màu
trắng. Ra ngoài hắn nhẹ nhàng hôn lên đôi môi của mình sau đó thơm gió Tiểu Y
Tiên.
Vân Vận thấy hắn rời đi như vậy lo lẳng hỏi: “Như vậy có ổn không!?”
Hai má thiếu nữ Tiểu Y Tiên hơi hồng, nàng mỉm cười nói: “Vân tỷ tỷ đừng lo
lắng. Hắn sẽ không có vấn đề gì đâu!?” Nói xong nàng nhanh chóng dọn dẹp thức
ăn trên bàn sau đó nàng làm vệ sinh thân thể qua rồi tiến vào lều. Vân Vận
cũng không làm gì khác hơn là theo sau thiếu nữ tiến vào trong lều.
Trong căn lều nhỏ, Tiểu Y Tiên đã đem một số đồ dọn sạch sẽ. Dù sao bây giờ là
mùa xuân, đêm vẫn có chút lạnh. Hai thiếu nữ tiến vào trong chăn. Tiểu Y Tiên
cũng vì Vân Vận mà chuẩn bị một bên chăn. Do không có nhiều đồ được chuẩn bị
nên Vân Vận bất đắc dĩ phải ngủ vào chỗ của Tiêu Sơn. Dù mọi thứ đã sạch sẽ
nhưng trên chỗ này vẫn lưu trữ mùi hương nồng nặc của một nam nhân. Vân Vận
ngửi được khí tức của nam nhân, hai má ửng đỏ, hơi trở trở nên thô trọng.
Thật ra thì mặt ngoài Tiêu Sơn rất tuấn tú nhưng hắn lại là một tên lười biếng
và ở bẩn vô cùng. Giả sử hắn không có cái gọi là thủy nguyên lực gì đó thuận
tiện cho việc rửa sạch tắm rửa gì đó thì hắn còn lâu mới giặt nổi một cái chăn
của mình. Mọi việc gập chăn gập màn đều do Tiểu Y Tiên đảm nhiệm. Vừa rồi ăn
xong chính hắn còn quăng bát ở đó cho Tiểu Y Tiên.
Tiểu Y Tiên chui vào trong chăn, đắp chiếc chăn lên. Vân Vận cũng chui vào
trong chăn, nàng dùng chăn đắp kín lên người của mình. Vân Vận nhớ đến lúc
nàng hôn mê nhớ được một hình ảnh kiên nghị ôm chặt nàng trong lòng, vì nàng
mà chiến đấu điên cuồng. Dù nàng hôn mê những không phải là cái gì cũng không
rõ. Chỉ là cái hình ảnh nam tử hiên ngang ấy thực sự rất khác, khác hoàn toàn
với tên vô lại mà nàng gặp. Hắn đến tột cùng hắn là người như thế nào…
Vân Vận chằn chọc không ngủ được đột nhiên lên tiếng hỏi: “Tiên Nhi muội muội,
Dược Sơn, hắn là người như thế nào!?”
Tiểu Y Tiên nghe thấy được nàng nhắc đến Dược Sơn chính là Tiêu Sơn thì đôi
lông mày khe khẽ cau lại. Trong ánh mắt của Tiểu Y Tiên mang theo sự nghi ngờ
nhưng nàng lại tiếp tục nói: “Hắn sao vừa đê tiên, vô sỉ, háo sắc hoang dâm vô
độ… là một tên đại hỗn đản!” Tiểu Y Tiên đem tất cả thói xấu của Tiêu Sơn đem
mang ra kể không thiếu một tội.
Vân Vận nghe thấy thế thì giật mình có người nữ nhân nào lại nói xấu phu quân
mình đến như vậy. Thường thường thì các vị tỷ tỷ các vị muội muội có phu quân
lâu ngày mới phát ra tính xấu này. Đối với phu thê mới cưới thì thê tử sẽ
thường khen ngợi phu quân mình không ngớt. Vân Vận cảm nhận được hai người rõ
ràng là phu thê mới cưới làm sao mà xảy ra chuyện này.
Tiểu Y Tiên mang một cơn tức nói ra sau đó nàng mới thấp giọng nói, dù vậy Vân
Vận vẫn nghe rất rõ: “Nhưng hắn lại là nam nhân đáng được gửi gắm cả đời…” Hai
má của Tiểu Y Tiên hơi ửng đỏ, nàng xấu hổ đến mức có thể búng má của nàng
chảy ra nước. Thiếu nữ nói xong thì chùm kín đầu của mình lại sau đó không có
nói gì thêm.
Nghe được lời của Tiểu Y Tiên thì Vân Vận có chút ngạc nhiên. Đây rõ ràng là
nàng nói thật sự là… Vân Vận càng ngày càng tò mò suy nghĩ về Tiêu Sơn đến tột
cùng hắn là loại người nào, nàng cảm giác hứng thú muốn tìm hiểu thêm về hắn.
Lúc Vân Vân bắt đầu ngủ, chăn lật lên, một thiếu nữ nhẹ nhàng vén chăn mở cánh
cửa nhà tranh bước ra ngoài.
Một thiếu niên đang ở một trong căn động nhỏ, hắn cầm trong tay một túi tơ tằm
khá lớn. Thiếu niên nhìn những con nhộng trong cái kén thì hai tay kết xuất,
trong tay của hắn dần dần ngưng tụ một quả cầu nước, quả cầu nước sau đó bị
ngọn lửa màu vàng đốt nung sục sôi. Tiêu Sơn thử đem một cái kén ném vào trong
đó. Nhưng cái kén rơi vào trong nước lại không có chút nào phản ứng vẫn trơ ra
như đá. Thiếu niên lắc lắc đầu nói: “Quả như dự kiến, thứ này không thể dùng
kiểu như làm tơ tằm của thế giới trước được…”
Hắn lắc đầu sau đó tiến vào không gian màu xanh sau đó chìm vào ngọc giản. Hắn
tìm tòi phần luyện bảo thiên. Trong luyện bảo thiên có cách làm thế nào tách
được mấy loại kén này. Thủ thuật có chút rắc rối. Phần tách ra kén lấy làm vật
liệu luyện bảo khó khăn nhất còn phần luyện chế một loại phi hành pháp bảo có
mỗi chức năng phi hành thì không quá khó khăn.
Thiếu niên nhìn về phía mấy con tơ tằm to bằng nắm đấm trong tay thì hít hà
một hơi. Hắn xem trong trữ vật giới chỉ của mình phát hiện được có vài thứ hắn
cần đã đầy đủ. Hắn cầm ra một vài loại dược liệu cùng với đá sau đó ngọn lửa
bắt đầu đốt cháy nghiền nát đám dược liệu cùng với vài viên đá có màu kỳ lạ
vào với nhau tạo ra một đám bột hỗn hợp màu đen.
Sau đó đám bột này được Tiêu Sơn đem hòa tan vào trong nước. Đám này trong
nước này không ngờ lại phát ra những tiếng xèo xèo như thả vôi sống vào trong
nước. Chúng tan ra rồi biến thành một màu đen tuyền hắc ám mà lấp lánh. Thiếu
niên đem thử một cái kén ném vào trong đó thì con sâu trong cái kén phát ra
một tiếng ré nho nhỏ: “Creeekkk”
Sau đó Tiêu Sơn thấy được cái kén bắt đầu tan dần ra. Nó bắt đầu trở nên trong
suốt nhưng rõ ràng Tiêu Sơn phát hiện được được nó vẫn tồn tại bởi vì nó không
phải trong suốt hoàn toàn mà là một màu trắng trong. Ánh sáng không có xuyên
qua nó hoàn toàn mà là vẫn bị lưu lại.
Tiêu Sơn lại tiếp tục bỏ lại thêm mấy cái kén vào trong đó. Hắn bỏ thêm một
đống kén vào trong đó sau khí tách ra được một lượng lớn vải khổng lồ thì đôi
mắt của Tiêu Sơn mới hơi cau lại. Hắn nhìn về phía đống tơ đã được vứt vào
trong đó. Thiếu niên hai ngón tay kết xuất, thủy nguyên lực dưới sự điều khiền
của hắn biến thành một con thủy long tiến vào trong đám nước màu đen đem toàn
bộ đám nhộng này ném ra khỏi đó. Ngay sau đó con thủy long do hắn kết xuất len
lỏi trong đống len bắt đầu kết chúng lại thành một tấm vải khá là lớn.
Bàn tay của hắn thò vào trong đó lấy được tấm vải ra. Bàn tay của hắn miết vào
tấm vài trong suốt này thì mỉm cười khẽ nhếch miệng nói: “Cái này không quá
khó… Chẳng lẽ ta là một thiên tài!?” Hắn thật ra chẳng phải là thiên tài gì
đơn giản mà nói do linh hồn lực của hắn mạnh hơn so với mấy tên luyện bảo cấp
độ ban đầu rất nhiều. Mấy tên ban đầu hoàn toàn có thể luyện chế được mấy loại
pháp bảo phi hành này vậy mà hắn mặt dày nói mình là thiên tài gì đó.
Tiêu Sơn bắt đầu xem xét kỹ toàn bộ thông tin trong luyện bảo thiên nói về
luyện chế một dải lụa làm một pháp khí phi hành. Thường thường các loại này
được các nữ tu tiên của tu chân giới khá là ưa thích. So sánh với đạp kiến phi
hành thì có một dải lụa xinh đẹp quấn quanh mình thì đẹp hơn nhiều. Sau này nó
vừa có tác dụng tấn công lại có tác dụng phòng thủ. Mặc dù tấn công không bằng
phi kiếm, phòng thủ không bằng bảo giáp các loại nhưng tính ưa chuộng của phái
thích cái đẹp không nhỏ.
Ném dải lụa lớn vào trong một cái đỉnh cổ kính. Thiếu niên lấy ra thêm một vài
cái quặng đá màu trắng và màu vàng. Thiếu niên hai tay chuyển động từ ngón tay
của hắn một đoàn lửa màu sắc kim đen bắn vào trong chiếc đỉnh cổ kính. Ngay
lập tức âm thanh tư tư phát ra, cả dải lụa bị ngọn lửa đốt nên. Nhưng kỳ lạ là
ngọn lửa lại không đốt cháy dải lụa mà dải lụa bắt đầu bị ngọn lửa cuốn lấy,
dải lụa lăn lộn trong gọn lửa.
Dải lục bị đốt bắt đầu phát ra những âm thanh tư tư vô cùng lạ tai. Sau đó nó
bắt đầu bốc ra khói màu đen, màu đỏ bốc ra khỏi dải lụa. Kế đến dải lụa nhanh
chóng từ màu trong suốt trở nên hơi đục màu trắng một chút. Thiếu niên gật đầu
quát nhẹ: “Thiên nhân mô thức mở, luyện chế pháp khí phi hành”
Ngón tay của hắn bắn ra mấy viên đá màu trắng cùng màu vàng lần lượt rơi xuống
đáy lò. Ngay lập tức đám đá màu vàng và màu trắng được đốt nung nóng trở nên
đỏ rực. Sau đó một chút, một chút biến thành chất lỏng vàng rực. Thiếu niên
nhìn ở mấy thứ này, hắn rõ ràng phát hiện một đám tạp chất. Thiếu niên đưa
ngón tay lên, ngọn lửa giống như có linh tính ngay lập tức thọc sâu vào đám
dịch chất lỏng đem đam tạp chất này nhanh chóng loại bỏ.
Hai ngón tay của hắn kết xuất ép lại mấy đoàn chất lỏng từ từ đến gần nhau.
Chúng bắt đầu gặp nhau phát ra âm thành bài xích. Thiếu niên quát lên: “kim
nguyên lực” đồng thời một thủ ấn đánh ra. Thủ ấn này bắn về phía chỗ giao nhau
của mấy đám chất lỏng. Đám chất lỏng nhanh chóng kết xuất lại với nhau.
Thiếu niên con mắt không chớp lấy một cái. Hắn nhìn chằm chằm về phía lò của
mình. Đôi mắt của thiếu niên trở nên ngưng trọng, bàn tay của hắn tiếp tục di
chuyển. Chiếc dải lụa dài bắt đầu tiến về phía giữa lò nơi mà đám chất lỏng
đang tập trung tại đó. Theo sự hướng dẫn của thiếu niên, ngọn lửa bắt đầu tăng
cao nhiệt độ. Đám chất lỏng bắt đầu nóng lên sau đó điên cuồng mà sôi. Thiếu
niên lại đánh ra một thủ ấn màu kim sắc bắn về phía đám chất lỏng. Đám chất
lỏng nhanh chóng bốc hơi.
Đám hơi kim loại này bay về phía đám dải lụa màu trắng này. Thiếu niên lại
liên tục đánh ra những thủ ấn kỳ lạ. Những thủ ấn này bắn lên tấm vải ngay sau
đó đám chất lỏng bốc hơi nhanh chóng dung nhập vào tấm vải trắng trong suốt
kia.
Qua không biết bao lâu Tiêu Sơn điên cuồng đánh ra những thủ ấn kỳ lạ khiến
cho chiếc khăn dài vải lụa biến thành màu trắng tinh khiết. Hắn mỉm cười quát
lên một tiếng: “Ra lò!” Chiếc lò mở ra, nó thổi ra một tấm lụa màu trắng tinh
khiết. Thiếu niên lúc này cả người đầy mồ hôi, hắn đưa tay lên túm chiếc vải
lụa màu trắng này xuống thở ra một hơi: “Cuối cùng cũng thành công!”
Thiếu niên tiến tới bàn tay đặt nhẹ vào chiếc đỉnh cổ kính nhanh chóng thu vào
trữ vật giới chỉ. Thiếu niên nhìn về phía tấm vải lụa màu trắng sau đó hắn bắt
đầu đeo lên người sau đó bước ra khỏi cửa động. Hắn lắc đầu nói: “Thân làm nam
nhân thì an toàn của lão bà vẫn là hàng đầu!”
Thiếu niên túm lấy tấm vải lụa dài đầy nữ tính hắn bắt đầu thử truyền thiên hà
nguyên lực vào đó. Cả người của thiếu niên bắt đầu lơ lửng. Nhưng đáng tiếc
tinh thần lực của hắn đã suy kiệt khá nhiều muốn điều khiến có chút rắc rối:
“A, ha… ha…” Thiếu niên giống như con thiên nga xấu xí cánh bị thương năng bay
trên không trung giống một tên tập sư lảo đảo nghiên người không ra một chút
thể thống nào cả.
Thiếu niên cầm vải lụa liên tục đảo thành đủ các hình dáng. Lúc thì hắn muốn
bay sang trái thì bay sang phải. Lúc thì hắn muốn bay sang phải thì lại bay
sang trái. Hắn chửi lớn: “C.mẹ nó sao điều khiển khó thế nhỉ!?” Thiếu niên bay
sáng trái rồi lại bay sang phải hắn mãi mới có thể nắm vững được khả năng bay
của mình.
Thiếu niên trên không trung như con thiên nga dãy chết cười khà khà nói: “Đâu
có khó quá đâu nhỉ!?” Tiêu Sơn nhìn về phía dưới thấy một cái căn nhà tranh,
hắn lẩm bẩm nói: “Ân nhưng hạ xuống thì hạ xuống thế nào nhỉ!?” Hắn tiến vào
trong luyện bảo thiên có nói đến vấn đề điều khiển pháp bảo.
“Muốn ngắt bỏ hoạt động của pháp bảo chỉ cần cắt bỏ nguồn cung cấp năng lượng
cho nó!”
Thiếu niên gật đầu nhanh chóng cắt bỏ nguồn năng lượng cung cấp cho pháp bảo
phi hành. Hắn đột nhiên nói: “Hình như xem lộn thì phải. Aaaaa…” Thiếu niên
quên mất được sau khi dùng thiên nhân mô thức hắn sẽ rơi vào trạng thái tinh
thần mệt mỏi bắt hắn suy nghĩ nhiều là điều vô cùng khó. Thiếu niên từ trên
không trung, cả người nhanh chóng lao thẳng về phía cái lều tranh. Từ trên
không trung lọt qua mái nhà bằng lá đâm thẳng vào phía bên trong.
Rầm! một âm thanh khá to phát ra