Người đăng: Quangxctl
Tu chân tinh cầu
Hạ giới chi địa
Hồng Bàng lịch
Trên một ngọn núi cao chót vót chín tầng mây
Bầu trời lúc này âm u, mây đen cuồn cuộn kéo đến . Một vài vệt sáng hiu hắt
vắt dài trên bầu trời, hình như tiếc nuối không cam chịu luồn lách bóng đêm
Hình như còn muốn ban phát chút ánh sáng cuối cùng cho nhân thế
Trên đỉnh Tam Sinh Phong
Thân ảnh một nử nhân gầy gò ốm yếu
Đôi mắt mang theo bảy phần vô hồn, buồn bả. Nhưng khuôn mặt kia lại chứa đựng
nét thanh tú đến kỳ dị
Trên đôi mắt đẹp là dòng lệ còn chưa kịp khô . Đôi tay nàng ôm chầm lấy một
thanh niên đang nằm nhắm nghiền mắt
Tóc dài rối tung, khuôn mặt xám ngắt
Môi hắn mấp máy, cố gắng đưa đầu về trước hít lấy hít để chút sinh khí cuối
cùng của dương thế
Thanh niên một thân bạch y trắng toát
Đan xen là nhửng vệt máu loang lỗ
Bầu trời lúc này đen đặc, nặng trỉu
Lôi quang lập lòe, thiễm điện gào thét
Tưởng như chĩ cần chọc vào đó một cái lỗ nhỏ là cả biễn nước kia ngay lập tức
đổ ào xuống nhân gian
- Phu quân! Chàng từng hứa với ta dù có xảy ra chuyện gì, dù Thương Khung có
nghịch chuyễn thì chàng vẫn bên ta kia mà?
Nử nhân đau khổ cúi đầu, đôi tay mân mê, vuốt ve khuôn mặt thanh niên áo
trắng
- Phương nhi, ở đời thế sự vô thường lời hứa chung quy củng chĩ là lời hứa
Nếu ông trời thật sự muốn ta bỏ lại nàng một mình ta thật không cam chịu
Nhưng ở đời hạnh ngộ - chia ly có ai không phải trải qua?
Đã là định mệnh thì làm sao chối cãi?
Cám ơn nàng một đêm Chồng Vợ
Cám ơn nàng một kiếp Uyên Ương
- Ta, Ta yêu nàng
Âm thanh dần yếu ớt rồi ngưng hẳn
Hắn gục đầu vào hạ thân thiếu nử
Hơi thở cuối cùng trút xuống, trên đôi môi lạnh ngắt là một vòng cười xót xa
- Không....
Ta không để chàng đi. Tại sao đang mặn mà lại giửa đường đứt gánh?
Lão Thiên gia, hay là ta có tội tình gì?
Người đã cho ta một ngày hạnh phúc chưa?
- Không có, ta chưa một ngày hạnh phúc . Người thân yêu cứ lần lượt bỏ ta
đi. Đến Phu Quân, chàng củng ghét bỏ thiếp.........
Ông trời củng khéo trêu ngươi
từng giọt, từng giọt mưa nặng nề rơi xuống
Mưa hòa cùng nước mắt đắng chát
Nử nhân thất thần nhìn về xa xăm
trước tầm mắt nàng là một vực sâu hun hút
Tiếng gió đập vào tường đá phát ra thanh âm u u tang tóc
Mưa càng nặng hạt, gió lớn lay đại thụ
Từng chiếc lá già nua củng vô lực rơi xuống đất
Khung cảnh sầu buồn đến thảm
Nử nhân vẫn ngồi đó, mặc cho mưa lớn, mặc cho gió lạnh. Đôi tay vẫn ôm chặt
lấy tình quân nửa bước không rời
Tiếng mưa hòa cùng tiếng khóc
âm thanh như tiếng kêu của lệ quỷ
Quỷ dị vô cùng
Bổng một tiếng thét dài xé rách hư không vang vọng rừng núi
Nàng ôm hắn trầm mình xuống vực thẳm không một lời báo trước
.......
Có duyên ta mới gặp nhau
Hợp mong ô thước bắc cầu nhịp qua
Có duyên có nợ mới là
Trăm năm một bóng xuân trà chung đôi
Không nợ dù có ỉ ôi
Cầu, mong, ước, nguyện sầu côi một mình
Lấy ai là kẻ chung tình
Có duyên không nợ bóng hình là mơ
........
Thời gian trôi qua không biết bao lâu
Thanh niên tĩnh lại từ trong mộng mị
Hắn cố gắng chớp mở đôi mắt, ánh nắng gay gắt đâm vào nhãn cầu đau xót
Hắn thấy mình đang nằm trên một chiếc giường nhỏ, đầu kê trên một phiến đá đen
, trên thân là một tấm chăn mỏng củ nát
- Ta đang ở đâu?
là âm giới sao?
Ta đã chết, chết thật thảm
Còn Phương nhi?
Vừa mới nghĩ đến đây, một cỗ đau đớn vây lấy tâm thức hắn, xé nát đại não hắn
Thân ảnh một nử nhân xinh đẹp hiện hửu trước mặt, bóng hình kia dần dần mờ
nhạt như sương sớm, phút chốc sau thì tan biến
Lúc này một đoàn hoàng kim phù văn mang theo nhửng ký tự cổ quái, tiến nhập
đại não hắn, đánh giết thần thức muốn phong ấn toàn bộ ký ức cùng trí nhớ
Thần hồn cường đại của một tu sĩ Kết Đan không cho phép hắn chịu thua dễ dàng
Một cuộc rượt đuổi, chém giết giửa Kết Đan thần hồn cùng phù văn kỳ dị diễn
ra
Phù văn tỏa ra kim quang vạn trượng
Thần hồn thì hóa thành một đầu Tử Long to lớn, hung tợn, đuổi giết, thôn phệ
lẫn nhau
Không thừa nhận được nỗi đau đớn thống khổ bị xé nát tâm thức, hắn lần nửa
bất tĩnh
Khuôn mặt nhăn nhó, vặn vẹo
Trên đầu hắn hình thành một luồng hào quang sáng chói, hào quang kia lao
thẳng lên hư không, câu thông cùng Thiên Địa
Từng đoàn, từng đoàn linh khí reo hò kéo đến, bị hào quang kia hấp thu
Giửa thiên địa, linh khí vô cùng vô tận tạo thành một vòng xoáy lớn, từng
chút
Từng chút dung nhập, thuế biến
Cứ thế
Lại qua thêm không biết bao lâu, trên đỉnh đầu thanh niên lúc này là một viên
Kim Đan lớn cở nắm tay trẻ em
Kim Đan lơ lững giửa hư không, phát ra ánh sáng kim sắc chói mắt cùng uy
nghiêm bức người
Kim Đan tượng trưng cho Kết Đan tu sĩ
Là tinh hoa của một quá trình tu Tiên dài đằng đẵng
Chĩ cần Đan còn phàm thân sẽ vĩnh sinh bất tử
Tu sĩ thành công kết đan là vạn người chọn một, sau khi kết đan nắm giử trong
tay ngàn năm thọ mệnh
Một bước lăng không, lật tay biễn động, một chưởng toái hư không
Kết Đan tu sĩ uy năng vô cùng
Trên tu chân tinh cầu này tu Tiên được chia thành hai bước, Phàm Thai và Ngộ
Đạo
Phàm Thai cảnh được chia thành các cảnh giới nhỏ
Luyện khí - Trúc Cơ- Kết Đan - Nguyên Anh
Tương tự Hóa Thần - Anh Biến - Vấn Đỉnh là các bước của Ngộ Đạo cảnh
Con người ta sinh ra là phàm thai nhưng vì muốn tìm kiếm giới hạn của nhân
loại, muốn nằm ngoài quy luật Tạo Hóa, muốn siêu thoát lục đạo Luân Hồi mới
bước lên Tu Tiên chi lộ
Trong vạn phàm nhân mới có một người có tiên duyên cùng tiên căn
Nhưng lại trong một vạn người có tiên căn kia mới có một người thành công cầu
đạo. Mới biết Tu Tiên chi lộ đi khó khăn đến nhường nào
Người tu tiên thần thông quảng đại, bản lĩnh dời non lấp bễ, có thể lăng
không phi hành, hô mưa gọi gió không gì không làm được. Hơn nửa tu sĩ có thọ
mệnh dài hơn rất nhiều so với phàm nhân
Nhân loại xưa nay thử hỏi có ai không truy cầu vĩnh sinh, bất tử? . Đến kiếp
giun dế, súc sinh còn muốn sống lâu hơn một ngày
Người ta tìm ra trăm phương ngàn cách nào là chế Tiên đan diệu dược, nào là
tu tập công pháp, rèn luyện thân thể. Dù nhân loại có thông minh có cố gắng
thế nào củng chĩ có thể kéo dài thêm thọ mệnh, Vĩnh sinh là điều không thể
Chĩ có Đạo trời mới chống lại được Đạo trời
Chĩ có đạo trời mới cải biến nhân mệnh, cướp đoạt tạo hóa, xoay chuyễn Càn
Khôn
Đạo trời có ba ngàn, Tu Tiên đạo chĩ là một đạo nhỏ trong đó, tương tự như
một hạt cát trên sa mạc, hay hạt muối trong biễn khơi
Kẽ muốn trường sinh chọn vào Tiên đạo . Người muốn cứu nhân độ thế, bốc thuốc
cứu đời chọn theo Dược đạo
Kẽ lòng dạ độc ác, hoặc Thiên Điều xui khiến rơi vào Ma Đạo
Sinh linh nhỏ yếu, thậm chí yêu thú cường đại nằm trong Súc Sanh - Ngạ Quỷ đạo
Chung quy vẫn khó thoát khỏi Sinh Tử- Luân Hồi đại đạo
Xưa nay người ta quan niệm, nhân sĩ muốn cầu đạo trước hết phải vứt bỏ tình
thân, chặt đứt phàm trần
Nhưng mấy ai làm được?
Kẻ vô tình thì làm sao cầu đạo?