Chương 9 : Chiến Thần Điện (3)
Dạ Phàm cùng Ba Phi sau khi được Lục Nguyên dàn xếp thì liên ở trong biệt viện
đóng cửa không ra, dù sao Dạ Phàm cũng là chủ nhân, chỉ cần hắn không đi ra
ngoài Ba Phi tuyệt đối sẽ không rời đi.
Ba Phi lúc này ở hậu viện, hai chân khoanh trên mặt đất, ánh mắt khép hờ, hô
hấp đều đều, nhìn hắn không có lấy một chút uy thế, không có thần quang sau
lưng, không có đạo văn quanh thân nhưng hắn lại cho người khác một loại ảo
giác, một loại ảo giác chỉ sợ Chiến Thần Điện không ai có thể tin tưởng.
Vạn Nhân Địch, chân chính Vạn Nhân Địch.
Một người dữ ải, thiên hạ bất xuất.
Về phần Dạ Phàm hắn biết ở sau lưng mình là ai, chính vì vậy hắn có thể hoàn
toàn yên tâm muốn làm gì thì làm tuyệt đối không bị ai làm phiền.
Trong chủ viện của mình, Dạ Phàm thản nhiên duỗi chân nằm nghỉ, lưng tựa
giường êm toàn bộ cơ thể đều thả lỏng, mắt không nhìn tâm không phiền.
Thiên tài chân chính dựa trên rất nhiều yếu tố, đầu tiên là đạo tâm, khí
huyết, thần thông, thân thể, huyết mạch , công pháp tu luyện, ngộ tĩnh, nghị
lực . . . có điều Dạ Phàm là một trường hợp cực kỳ đặc biệt.
Khí huyết của Dạ Phàm rất mỏng mới dẫn đến thân thể hắn có phần gầy yếu, khí
huyết càng mạnh mẽ đại diện cho tinh lực càng mạnh mẽ, tinh lực tràn đầy có
thể giúp chủ nhân làm được rất nhiều việc, nhìn vào khí huyết còn có thể biết
được tình trạng sinh mạng, khí huyết càng tràn đầy thì sinh mệnh lực càng mạnh
mẽ và ngược lại.
Thần thông chính là tiên thiên yêu tố, là loại yếu tố vừa mới sinh ra đã nắm
giữ giúp thiên tài có điểm xuất phát cao hơn người thường rất nhiều, bọn họ
chân chính là thương thiên sủng nhi, đáng tiếc Dạ Phàm cũng không có thần
thông.
Thân thể cùng huyết mạch của Dạ Phàm thì không khác chút nào so với phàm nhân
dù sao hắn sinh ra đã là con của hoàng đế Việt Quốc, hắn căn bản không có bất
cứ một chút tiên thiên lợi thế nào.
Về phần nghị lực ?, cái này chính Dạ Phàm cũng lắc đầu cười khẩy, một ngày 24
tiếng hắn dùng 12 tiếng để ngủ, 4 tiếng để ăn, thời gian còn lại cơ bản chỉ là
làm bạn cùng mỹ nữ cùng sinh hoạt cá nhân, từ khi sinh ra đến nay Dạ Phàm còn
chưa biết tu luyện là cái khỉ gì.
Ngộ tĩnh ?, thứ này Dạ Phàm hắn quả thật cũng có, ít nhất những thứ làm hắn
thích thú hắn vẫn có thể học tương đối nhanh.
Cuối cùng là đạo tâm, có lẽ đây là thứ duy nhất Dạ Phàm có thể tự hào với đời,
bởi đạo tâm của hắn có thể coi là số một thiên hạ này, từ trước đến nay chỉ
cần là việc Dạ Phàm muốn làm hắn đều làm cho bằng được.
Dạ Phàm xuất thân từ một đầu phàm điệp, hắn đã trải qua vô số kiếp luân hồi,
từ một đầu phàm điệp không có suy nghĩ của chính mình trở thành Luân Hồi Điệp
trong truyền thuyết.
Từ một kẻ không vào trong tam giới, đứng ngoài luân hồi, không có thất tình
lục dục để rồi hiện nay xuất hiện trong hình hài nhân tộc.
Cuộc đời Dạ Phàm rất dài, dài đến từng làm chính hắn tuyệt vọng, hắn sống lâu
đến mức chính hắn còn có cảm giác chán nản, cuộc đời của hắn chỉ thực sự thay
đổi khi hắn trở thành Luân Hồi Điệp, khi hắn có được mục tiêu của mình.
Vô số tra tấn, vô số gian khổ, đã trải qua vô số sóng gió về sau, cái này đã
để Dạ Phàm rèn luyện thành vô địch đạo tâm.
Sống vô số tuế nguyệt, trải qua vô số biến cố bản thân Dạ Phàm biết những việc
thiên hạ này không ai biết, mang theo một khỏa vô địch đạo tâm, mang theo tâm
thế khinh thường thiên hạ, một cỗ ngạo cốt tận xương cũng chính vì vậy hắn mới
không tu luyện, 13 năm qua Dạ Phàm không hề tu luyện đến một lần, không phải
là hắn nhìn giống phàm nhân mà Dạ Phàm liền là chân chân chính chính phàm
nhân.
Hắn đang đợi, hắn đang đợi một cơ hội truy cầu đến tận cùng, truy cầu đến cực
hạn.
Đêm đầu tiên tại Chiến Thần Điện vẫn trôi qua cực kỳ yên tĩnh, Dạ Phàm trải
qua một đêm ngủ ngon lành vô lo vô nghĩ.
Ngày thứ hai ở Chiến Thần Điện, bản thân Dạ Phàm liền muốn đi ra ngoài, dù sao
đây là Chiến Thần Điện, một đế cấp tông môn, đã đến một lần thì không thể
không nhìn, quan trọng nhất Dạ Phàm hắn không có thói quen ngồi lỳ một chỗ.
Dạ Phàm đi ra ngoài tất nhiên cũng phải thông báo, lần này không ngờ sau khi
thông báo với bên ngoài dĩ nhiên Lục Nguyên lại đến tận nơi là ‘hướng dẫn
viên’ cho hắn.
"Nam Cung công tử, đây là lần đầu tiên người đến Chiến Thần Điện, để thể hiện
hết đạo đãi khách của Chiến Thần Điện liền để ta vì công tử dẫn đường đi, làm
quen với chút hoàn cảnh thế nào ? “. Lục Nguyên không thể không nói, người này
vẫn có vài phần bản lĩnh ứng xử, ít nhất hắn cũng biết lấy lòng người khác.
Dạ Phàm tất nhiên cầu còn không được, Lục Nguyên dù sao cũng là Địa Lão của
Chiến Thần Điện, có hắn dẫn đường cũng bớt cho Dạ Phàm rất nhiều việc.
Khóe miệng hắn cong lên, giọng nói đầy bình thản.
“Vậy phải nhờ Lục trưởng lão rồi”.
Tiếp theo Dạ Phàm liền vào bên trong chuẩn bị một chút, rất nhanh hắn cũng
tiến ra ngoài đại môn, trước mặt hắn là Lục Nguyên đang đợi sẵn còn sau lưng
dĩ nhiên là Ba Phi.
Trên thực tế mà nói Dạ Phàm không muốn đi ra ngoài chỉ sợ Lục Nguyên cũng đến
đây tìm hắn bởi Chiến Thần Điện xem như chủ nhà vốn hẳn nên tận tình địa chủ
hữu nghị quan trọng nhất là Chiến Thần Điện lại càng muốn từ Dạ Phàm tìm ra
thêm vài thông tin, cao tầng Chiến Thần Điện thật sự tò mò về lần hành động
này của hai người Dạ Phàm, tất nhiên bọn họ quan tâm nhất là mục đích của Tịnh
Phạm Thần Điện sau lưng hai người.
Trong mắt Lục Nguyên cũng như cao tầng Chiến Thần Điện mà nói, Dạ Phàm năm nay
mới 13 tuổi cốt linh, loại tuổi tác này cho dù là yêu nghiệt của Tịnh Phạm
Thần Điện thì tâm trí cũng không thể quá thành thục, muốn từ phía Dạ Phàm tìm
được chút thông tin vẫn dễ dàng hơn bắt đầu từ phía Tử Mặc (Ba Phi).
Cái này Lục Nguyên quả thật cũng tận tình chủ nhà, mang theo Tử Mặc cùng Dạ
Phàm du lãm Chiến Thần Điện các nơi, đương nhiên Lục Nguyên trên đường vô tình
lại như hữu ý trực tiếp bỏ qua Tử Mặc, hắn gần như chỉ chuyên tâm nói truyện
cùng Dạ Phàm mà thôi.
Lục Nguyên không hẳn đã là cao thủ trong hàng ngũ Địa Lão nhưng Lục Nguyên
liền giỏi nhất trong việc xử lý nội vụ cùng thủ đoạn ăn nói, không phải ngẫu
nhiên Lục Nguyên là người tiếp đón Dạ Phàm cùng Tử Mặc khi mới đến Chiến Thần
Điện.
Trên đường không ít lần Lục Nguyên hỏi những câu hỏi rất vu vơ đối với Dạ
Phàm, hắn thực sự muốn dẫn dắt câu chuyện đưa Dạ Phàm vào bẫy, đối với một
tiểu tử 13 tuổi mà nói Lục Nguyên vẫn có thể dễ dàng thao túng cuộc nói chuyện
chỉ là càng nói nhiền Lục Nguyên càng kinh hãi.
Dạ Phàm không ngờ bất cứ câu hỏi nào Lục Nguyên hỏi cũng trả lời đầy đủ có
điều hắn trả lời căn bản như không trả lời, mỗi câu của Dạ Phàm liền vừa vặn
lách khỏi cuộc trò chuyện của Lục Nguyên, điều này làm ánh mắt của Lục Nguyên
càng ngày càng kì dị, hắn nhìn Dạ Phàm cũng bắt đầu trở nên ngưng trọng rất
nhiều.
Có điều rất nhanh Lục Nguyên cũng không thể cười nói liên tục cùng Dạ Phàm bởi
theo bọn hắn hành tẩu tại Chiến Thần Điện đưa tới không ít Chiến Thần Điện đệ
tử chú ý.
Ngày hôm qua có thể bọn họ không biết Dạ Phàm là ai nhưng ngày hôm nay thì
khác, dù sao Tiểu Chiến Thần Lệnh bị kẻ khác cầm lấy điều này cũng có thể coi
là đại sự của Chiến Thần Lệnh, đại sự bậc này căn bản không có cách nào che
dấu dù sao chiến thần thí luyện chỉ sợ cũng sớm bắt đầu.
"Cái kia chính là Tịnh Phạm Thần Điện thiên tài sao ? kẻ này hình như không có
tu vi “ Có đệ tử xa xa nhìn Dạ Phàm liếc mắt, không khỏi kinh ngạc nói ra.
Cũng có Chiến Thần Điện đệ tử trực tiếp khinh thường nhìn kẻ vừa nói cười
lạnh, nói ra: " Ngươi đúng là ngu đần mà, phàm nhân muốn tham gia chiến thần
thí luyện khác gì tìm chết ?, trên người kẻ kia chắc chắn có bảo vật che đậy
khí tức”
"Phi, thần thần bí bí cái gì chứ, che đậy khí tức chắc chắn mang theo ý xấu,
Tịnh Phạm Thần Điện lần này cử hắn đến đây căn bản không có thiện ý gì “.
Một nam tử khác liếc xéo Dạ Phàm lên tiếng.
“Oa, ngươi cũng không cần ác miệng như vậy nha, người ta dù sao cũng đẹp trai
hơn ngươi”.
Ở bên cạnh một thiếu nữ không kiêng nể gì lên tiếng.
“Đẹp trai có mài ra ăn được hay không, hắn cũng dám đến thử danh hiệu Tiểu
Chiến Thần ?, so sánh với Độc Cô sư tỷ căn bản như đất với trời”.
Một nam tử ở cạnh đó lập tức không vui lên tiếng.
Lục Nguyên dẫn đường cho Dạ Phàm liền gãi gãi đầu, khuôn mặt già nua có chút
đỏ lên.
“Nam Cung công tử, công tử cũng không để ý mấy tiểu tử đó chứ”.
Dạ Phàm liền bật cười nhưng sau đó ánh mắt vậy mà bị một nơi khác thu hút, hắn
liền không tiếp tục đáp lời Lục Nguyên.
Theo ánh mắt của Dạ Phàm, bản thân Lục Nguyên cũng dõi mắt nhìn theo, sau đó
khẽ nhíu mày lại.
Chiến Thần Điện Tiểu Chiến Thần đời này là Độc Cô Cửu Tiêu, nữ nhân này có thể
tiếp nhận ngôi vị Tiểu Chiến Thần liền tuyệt đối không đơn giản, không phải
ngẫu nhiên nàng là Tiểu Chiến Thần duy nhất trong Chiến Thần Điện với tư cách
nữ nhân.
Thiên phú tuyệt thế, hơn nữa mỹ mạo vô song, một thân khí diễm bức người, thực
lâm cao không thể lường, đáng nói nhất nàng lại là con gái của Chiến Thần đời
này, là Độc Cô thế gia đại công chúa, chỉ cần lấy được phương tâm của nàng
không khác gì lấy được Chiến Thần Điện toàn lực ủng hộ, số lượng nam tử muốn
truy đuổi nàng không có một vạn cũng có tám ngàn, đám người này tuyệt đối cực
kỳ điên cuồng.
Trước mặt Dạ Phàm chính là một kẻ điên cuồng như vậy.
Trước mặt Dạ Phàm cùng Lục Nguyên là một nam tử toàn thân áo trắng thoạt nhìn
có mấy phần thư sinh, chân đi giày ngọc, bàn tay nhè nhẹ phe phẩy một cây quạt
giấy, thoạt nhìn kẻ này cũng có thể thu hút phương tâm của không ít nữ nhân.
Thời buổi này đẹp trai cũng không có tội, có tội chỉ là hắn thực sự quá lố
rồi.
Người này bước vào quảng trường liền thu hút không ít ánh mắt của đám đệ tử
Chiến Thần Điện có điều chưa ai kịp chào hỏi hắn đã bị hành động của hắn chấn
trụ.
Trên vai của hắn có một con vẹt bảy sắc cầu vồng, đầu dị chủng này thực sự to
lớn lạ thường, ít nhất cũng to bằng nửa thân người, hai chân của nó bám lên
vai bạch y nam tử.
Tiếp theo cũng không có gì cho đến khi đầu vẹt này mở miệng.
Một đầu thất giai yêu thú, xích hồng huyết mạch – Thất Sắc Hỏa Điểu.
Yêu thú trong thiên hạ chia làm 12 giai vị, thất giai yêu thú cũng đã có thế
sánh ngang với cường giả tu đạo đến bước thứ hai, tất nhiên yêu thú cũng chia
thành nhiều phẩm giai khác nhau đại biểu cho chiến lực cùng khả năng phát
triển tiếp theo của bọn chúng.
Thanh đồng, bạch ngân, tử kim, xích hồng, chanh tinh là năm đẳng cấp đầu tiên
của yêu thú, sau đó liền là vương cấp, hoàng cấp, thánh cấp, chí tôn cấp cùng
hỗn độn cấp huyết mạch.
Con vẹt bảy màu kia tu vi đến thất giai, phẩm cấp dĩ nhiên lại là xích hồng
đây tuyệt đối là một bút tài phú không nhỏ chỉ là đầu vẹt này bản thân chiến
lực cũng không cao nhưng cái miệng của nó lại phi thường lợi hại.
Khi nó mở miệng ra lập tức một âm thanh như sấm nổ vang vọng toàn bộ không
gian, âm thanh này làm rất nhiều đệ tử của Chiến Thần Điện khuôn mặt cổ quái.
“Tiêu Tiêu , Bạch đại ca trở về rồi, Bạch đại ca yeueuuuuuuuuuu
nguowiiiiiiiiiiiiii”.
Tiếng hét của con vẹt này thực sự rất đáng sợ, dù sao Thất Sắc Hỏa Điêu cho dù
là hỏa thuộc tính yêu thú nhưng đều đi theo con đường âm công, cổ họng của nó
rất đáng sợ, Dạ Phàm liền có mười phần chắc chắn đầu vẹt kia hô một câu chỉ sợ
cả nội viện của Chiến Thần Điện đều chấn động, chỉ cần vị Độc Cô Tiểu Chiến
Thần kia không có cách âm cấm chế thì tuyệt đối sẽ nghe thấy.
“Tiêu Tiêu, ra đây với Bạch đại ca nào, ta liền nhớ muội, ta yeuuuuuuuuuuuu
muoiiiiiiiiiiiiiiiiiii”.
Con vẹt lần thứ hai mở miệng, điều này làm khuôn mặt Lục Nguyên càng ngày càng
đỏ, hắn lúc này chỉ muốn tìm một lỗ trên mặt đất chui vào, chỉ là vị Bạch công
tử kia hắn đụng vào không được.
Về phần Dạ Phàm quả thực có chút trầm ngâm dùng tay mân mê cằm của mình, ánh
mắt có chút lý thú.
“Đáng sợ, mặt dày đến trình độ này quả thật cũng có vài phần bản lĩnh”