Dị biến xảy ra quá nhanh, gần như không ai hiểu việc gì xảy ra, nhanh đến mức
hai vị Á Đế căn bản không có cách nào phản ứng chứ đừng nói sáu vị Thần Hoàng
đi theo.
Lúc này tại hiện trường chỉ có một mình Tử Mặc bình chân như vại, hắn đương
nhiên biết việc gì xảy ra, dù sao đây vốn là kế hoạch của Dạ Phàm ngay từ đầu.
Dạ Phàm cần đại lượng vật tư, lượng vật tư này chỉ bằng vào một mình hắn tích
góp căn bản không biết năm nào tháng nào mới có thể đủ có điều nếu lấy được
tài nguyên của Chu Tước cùng Huyền Vũ hai đại liên minh thì sao ?, khối tài
sản này có thể giảm cho Dạ Phàm 5 năm thời gian.
Mục tiêu lần này ngoại trừ mở ra Đông Hoàng Lăng, lấy ra thứ ẩn sâu trong đó
thì mục tiêu thứ hai đương nhiên là chặt đứt chiến lực của Chu Tước cùng Huyền
Vũ liên minh.
Chu Liêu cùng Ninh Vân đã biến mất, lúc này chỉ còn lại sáu vị Thần Hoàng,
càng đáng nói hơn là khi nãy Chu Liêu cùng Ninh Vân liên thủ ra tay, cả hai
che đi mặt trời đã tạo nên một vùng sương mu rất dày, thần hồn lực căn bản khó
mà vượt qua.
Hai vị Á Đế liên thủ cho dù không cố tình nhưng cũng khiến môi trường xung
quanh biến đổi nghiêm trọng, ít nhất bằng mấy vị Thần Hoàng kia trong thời
gian ngắn liền khó xé rách đám sương mù này.
Có sương mù bao vây xung quanh lại thêm Bích Lạc Hoàng Tuyền Đảo bình thường
không có ai đi qua, hôm nay Ninh Vân còn đặc biệt ra lệnh người ngoài không
được phép xuất hiện, điều này vô hình chung đã biến Bích Lạc Hoàng Tuyền Đảo
trở thành một nơi giết người lý tưởng.
Đối mặt với sáu vị Trấn Thiên Thần Hoàng đang không biết làm gì, Tử Mặc bước
lên một bước, trong ánh mắt xuất hiện vô biên vô tận sát khí, khí thế của hắn
thậm chí bóp nghẹt cả một vùng không gian.
“Sáu người các ngươi, cùng lên đi”.
. . . . . . . . .
Bên ngoài Đông Hoàng Lăng lúc này là cảnh tượng gì Dạ Phàm sẽ không quan tâm,
dù sao kế hoạch hắn đã đặt ra việc còn lại chỉ là thực thi, việc còn lại chỉ
là về mặt con người.
Dùng người thì tin người, Dạ Phàm là người hiểu rõ hơn ai hết thuộc hạ của hắn
có thể làm được hay không, lúc này toàn bộ tâm trí của Dạ Phàm chỉ để ý Đông
Hoàng Lăng trước mặt.
Đông Hoàng Lăng bên trong ẩn chứa bí mật của Cổ Thần Tộc, điều này đương nhiên
là thật thậm chí Dạ Phàm liền biết Đông Hoàng Lăng vốn là một nơi để Cổ Thần
Tộc tẩy lễ, một loại huyết mạch thăng hoa bất quá trong một đời thế hệ trẻ của
Cổ Thần Tộc chỉ có một người có tư cách tiến vào tẩy lễ.
Đông Hoàng Lăng nơi này liền là một đại khảo nghiệm, chỉ có vượt qua toàn bộ
khảo nghiệm mới có thể tiếp nhận Cổ Thần tẩy lễ, trở thành một đời Cổ Thần nổi
bật thiên tài.
Với Dạ Phàm mà nói, bằng vào phàm nhân thân muốn vượt qua Đông Hoàng Lăng khảo
nghiệm liền là một loại thử thách chưa kể cạnh hắn lúc này còn hai vị Á Đế
đang nhìn chằm chằm, cần hắn giải thích.
Đối mặt với hai vị Á Đế không mấy thiện cảm, Dạ Phàm chỉ nhếch miệng, nào có
thèm giữ chút nào lễ phép.
“Hai vị nhìn ta như vậy làm gì ?, Đông Hoàng Lăng cũng đã tiến vào, giao dịch
cũng hoàn thành không phải sao?”.
Trước ngữ khí của Dạ Phàm ánh mắt của Chu Liêu cau lại, hắn rõ ràng không ngờ
ngữ khí của Dạ Phàm hoàn toàn thay đổi, tiếp theo Chu Liêu lập tức nhìn quanh
cung điện, hắn còn nhớ rõ Dạ Phàm còn một cái Á Đế tổ tông, chỉ có Á Đế của
Long Minh Cổ Quốc ở đây mới có thể giải thích được Dạ Phàm tại sao lại có cái
tự tin ấy.
Dạ Phàm nhìn thấy Chu Liêu hành động chỉ âm thầm cười lạnh.
Về phần Ninh Vân lúc này trái lại cũng không nhìn trước ngó sau, hắn trầm
giọng, trong giọng nói mang theo vài phần cẩn trọng.
“Không cần phải nhìn, nếu ta không nhầm bên trong liền không có cái Á Đế cường
giả nào, Á Đế cường giả của Long Minh Cổ Quốc chắc hẳn là vị ‘đạo hữu’ này ?”.
Ninh Vân từ trước đến nay chỉ tin vào thực lực, dùng nắm đấm nói chuyện, Dạ
Phàm có thể khiến hắn lạnh sống lưng, phần bản lĩnh này liền đủ để Ninh Vân
coi trọng, kể cả Dạ Phàm không phải là Á Đế, Ninh Vân vẫn coi hắn là Á Đế.
Câu nói của Ninh Vân làm Chu Liêu lập tức quay đầu nhìn Dạ Phàm, trong con mắt
liền hiện lên một tia kinh dị thậm chí là không tin.
Đối mặt với ánh mắt Chu Liêu, Dạ Phàm đơn giản cũng nhìn lại, mười phần bình
thản.
“Chu Liêu, ngươi có muốn thử một chút không ? thử xong liền biết ?”.
Chu Liêu cùng Ninh Vân hai người hợp lực đưa năng lượng vào trong Âm Dương Tạo
Hóa Châu, thoạt nhìn không mất bao nhiêu thời gian bất quá Dạ Phàm lại rõ hơn
ai hết, rõ hơn cả hai người này, cả hai lúc này nguyên lực liền tổn thất rất
lớn.
Âm Dương Tạo Hóa Châu vốn không phải là cần người truyền năng lượng vào bên
trong, hạt châu màu xám kia liền là một cái ma vật, chuyên dùng đề hút tận
năng lượng của kẻ khác, chỉ có hút đủ năng lượng nó mới có thể khai mở.
Dạ Phàm hiện nay mắt trái là Địa Ngục Ma Nhãn, mắt phải là Linh Hồn Chi Nhãn,
bản thân chưởng khống một con Á Đế cấp bậc Cổ Hồn chưa kể ẩn trong cái bóng
của hắn luôn là Yêu Cơ, bằng hai con át chủ bài cùng linh hồn lực cường đại,
hắn liền có tự tin bị hai vị Á Đế vây công vẫn có thể chạy ra ngoài.
Đối mặt với câu nói của Dạ Phàm, Chu Liêu cũng không hổ là hồ ly tinh, hắn lúc
này cho dù một vạn cái không nguyện ý cũng sẽ không làm vật thí nghiệm, nếu
Ninh Vân đã coi Dạ Phàm là Á Đế, hắn cũng coi như vậy có làm sao ?.
“Khà khà, giờ này cũng không phải lúc chúng ta nội đấu nha, Long công tử,
ngươi nói đây là Đông Hoàng Lăng trong truyền thuyết ?, vậy không biết . . .
không biết ngươi có bằng chứng gì không ?”.
Chu Liêu lại mỉm cười, nụ cười phi thường ôn hòa có điều trong mắt Dạ Phàm,
hắn thật sự cảm thấy vài phần ghê tởm, nếu không phải trong Đông Hoàng Lăng
này hắn vẫn còn cần đến sức mạnh hai vị Á Đế kia hắn không ngại hái đầu Chu
Liêu xuống.
Á Đế đúng là giết rất khó bất quá một cái Á Đế đã sắp sang thế giới bên kia,
Dạ Phàm liền có 7 thành nắm chắc để hắn vĩnh viễn nằm lại.
“Có phải Đông Hoàng Lăng hay không, đi tiếp là biết, chẳng lẽ thực lực của Chu
đạo hữu không có mấy phần tự tin sao ?”.
Nói xong Dạ Phàm động, hắn liền dẫn đầu hai người đi về phía trước, theo sát
ngay sau là Ninh Vân, về phần Chu Liêu trong mắt hiện lên vài tia âm trầm
nhưng cũng rất nhanh xoay người đi theo Dạ Phàm.
Lúc này ba người đang đứng trên một cây cầu đá rất dài, điểm tận cùng cầu đá
là một toà thanh đồng cung điện có chút cổ xưa, cũng không biết là từ năm nào
tháng nào , cung điện cửa ra vào liền có một cái Cự Môn.
Cự Môn rất lớn, lớn một cách bất thường, bên trong cự môn dĩ nhiên lại hoàn
toàn mở ra có điều nó mở ra cũng không phải là cửa vào Thanh Đồng Bảo Điện mà
là năm con đường khác, ánh sáng màu sắc liền không giống nhau, từ trái qua
phải, theo thứ tự là kim, mộc, thủy, hỏa, thổ năm loại màu sắc.
"Nơi này chính là Cổ Thần ải thứ nhất, ải thứ nhất tên là 'Ngũ Hành Chi Quan’
, thông qua một con đường bất kỳ trong năm đường này liền có thể coi là chân
chính bước qua Cự Môn, tiến vào trong Thanh Đồng Bảo Điện, liền được tính chân
chính bước vào Đông Hoàng Lăng”
“Các ngươi tin cũng được, không tin cũng được, Chu Liêu ngươi vốn tu hỏa hệ
liền đi vào mộc lộ, Ninh Vân ngươi có thể trực tiếp chọn hỏa lộ, chọn sai quan
đạo chỉ sợ hai người các ngươi muốn bước ra cũng khó”.