“Công tử, lần này thật sự muốn mở ra Đông Hoàng Lăng sao ?”.
Sau khi Chu Liêu rời đi thì Tử Mặc lên tiếng, trong mắt hắn có vài phần lo
lắng nhìn Dạ Phàm.
Đông Hoàng Lăng là nơi đáng sợ thế nào bản thân Tử Mặc liền biết, ở trong Đông
Hoàng Lăng cho dù Á Đế cường giả cũng hoàn toàn có khả năng táng thân, nếu xét
toàn bộ Cửu Dương thậm chí Đông Hoàng Lăng có thể coi là đại hiểm địa.
Dạ Phàm thản nhiên ngồi xuống sau đó vươn vai, ánh mắt chớp động.
“Mở ra thôi, để Đông Hoàng Lăng ngủ say quá lâu chỉ sợ thế nhân cũng sớm quên
hơn nữa lần này ta với Đông Hoàng Lăng liền là bắt buộc phải có, có vài vật
phải lấy, nếu không lấy liền không có mặt mũi với Bất Tử rồi”.
Dạ Phàm đã nói như vậy bản thân Tử Mặc liền chỉ có thể im lặng, dù sao hắn
hiểu công tử nhà mình, chỉ cần việc Dạ Phàm muốn làm liền không có cách nào
ngăn cản được.
“Công tử, không biết việc Long Thần Sơn thì thế nào ?, có cần thuộc hạ . . .
“.
Nói đến đây chỉ thấy Dạ Phàm khẽ đưa tay ra, Tử Mặc liền nuốt lại lời nói của
mình vào bên trong.
“Long Thần Sơn đám người này đúng là phiền phức bất quá đây là Hoang Vực chứ
không phải Trung Châu lại càng không phải vạn dăm thiên sơn năm đó, Long Thần
Sơn liền không tạo nổi sóng gió”.
Nói đến đây ánh mắt của Dạ Phàm liền sáng lên, trong ánh mắt có sự tự tin mãnh
liệt.
. . . . . . . . . .
Không thể không nói Chu Tước Liên Minh quả thật vẫn có vài phần bản lĩnh, tin
tức về Đông Hoàng Lăng hoàn toàn bị giữ kính như bưng căn bản không lọt ra
ngoài thậm chí toàn bộ phạm vi Phượng Liêu Thành đều bị phong tỏa, rất nhiều
nhân vật có mặt ở Phượng Liêu Thành đều thần kỳ mất tích, thậm chí sự có mặt
của Long công tử cũng trở nên mơ mơ hồ hồ.
Lúc này người lo lắng nhất cho sự kiện Đông Hoàng Lăng cũng chắc chắn không
phải Dạ Phàm mà là Chu Liêu.
Chu Liêu nếu đặt ở bên ngoài mà nói tuyệt đối sẽ không ai để ý đến ông ta, một
lão nhân già nua hiền lành không có lấy nổi một điểm đặc biệt có điều khác với
Chu Liêu đi gặp Dạ Phàm vài ngày trước, Chu Liêu lúc này trên khuôn mặt của
ông ta xuất hiện vô số kỳ dị ám văn.
Ánh mắt của Chu Liêu có hai luồng nhiệt lực xuất hiện như ẩn như hiện, một
thân áo gai không có gì đặc biệt, lưng có chút còng xuống cùng hai tay thản
nhiên chắp sau lưng.
Trước mặt Chu Liêu lúc này là một thân ảnh, đương nhiên nói là thân ảnh cũng
không chính xác, một đoàn hư ảnh thì đúng hơn.
kẻ đối mặt với Chu Liêu có cơ thể rất lớn, lớn gấp 10 lần Chu Liêu là ít, kẻ
này cho dù ngồi thôi cũng thể hiện uy thế đáng sợ, cho dù đây chỉ là hình
chiếu của hắn cũng khiến cả khác có cảm giác trầm trọng nặng nề.
Cơ thể to lớn vời từng tảng cơ bắp lộ ra ngoài, trên người mặc một bộ hắc giáp
che kín phần ngực chỉ để lộ phần vai cùng hai tay ra ngoài, khuôn mặt bị bóng
tối che đi, ánh mắt màu bích lục đặc trưng, kẻ này cũng đang thản nhiên nhìn
Chu Liêu.
“Lão già, sắp xuống lỗ rồi không yên vị đi ?, còn tính làm gì ?”.
Giọng nói của hư ảnh này ồm ồm vang vọng như tiếng sấm, trong giọng nói toát
lên sự bạo ngược đến đáng sợ.
Người này có tự tin đứng trước mặt Chu Liêu, có tự tin khiêu khích Chu Liêu
bởi vì hắn không sợ, hắn là một trong bốn vị Á Đế của Hoang Vực, Huyền Vũ
thành chủ - Ninh Vân.
Đối mặt với Ninh Vân khiêu khích Chu Liêu chỉ thản nhiên lắc đầu, nụ cười hiền
từ chưa bao giờ thay đổi.
Nếu Ninh Vân giống một đầu hùng sư muốn xé tan tất cả thì Chu Liêu lại có phần
giống với một lão hồ ly khiến người ta có cảm giác âm trầm quỷ dị, đây chính
là hai nhân vật đại diện cho hai thế hệ của Hoang Vực.
“Ninh Vân, lão phu lần này là muốn hợp tác cùng Huyền Vũ Thành, không biết
ngươi có hứng thú hay không”.
Thật tình mà nói Chu Liêu căn bản không rảnh mà đi nói chuyện cùng Ninh Vân,
bất quá hắn là người hiểu rõ nhất lý do tại sao Dạ Phàm lại yêu cầu Huyền Vũ
Liên Minh tham dự sự kiện lần này, Chu Liêu trong lòng liền biết, nếu Đông
Hoàng Lăng thật sự tồn tại bản thân hắn cũng đi mời Ninh Vân.
Ninh Vân thậm chí không thèm suy nghĩ, trong miệng bật ra một từ.
“Cút”.
Một chữ truyền qua hư ảnh của hắn lại mang theo vô tận sát khí cùng bạo ngược,
đáng tiếc thứ khí thế đó đối mặt với Chu Liêu cũng không có bao nhiêu tác
dụng, chỉ thấy Chu Liêu vẫn thản nhiên đứng đó, khuôn mặt vẫn mỉm cười phi
thường ôn hòa.
“Nha, ngươi thật sự không có hứng thú hợp tác ?, ta chỉ sợ cơ hội này qua đi
liền không có cơ hội khác, đi qua khách điếm này liền không còn khách điếm
khác nữa rồi”.
Vẫn ngữ khí lạnh lùng cùng sự bạo ngược của mình, Ninh Vân trong mắt lóe lên
một tia hàn mang.
“Nếu là kẻ khác bản đế còn vài phần nguyện ý bất quá ngươi thì không được, bản
đế không dám đưa lưng của mình cho ngươi, cút”.
Chu Liêu lần này rốt cuộc cũng bật cười, có điều trên khuôn mặt lại không hiện
ra một chút tình cảm nào.
“Nha, lý do rất thuyết phục có điều lần này có thế lực thứ ba chen vào, có thế
lực này lão phu muốn ám toán ngươi cũng là một loại đại dung khí, đại khảo
nghiệm nha”.
Nghe Chu Liêu nói vậy bản thân Ninh Vân lại có vài phần hứng thú, ở Hoang Vực
hắn chán ghét nhất là lão già Chu Liêu này có điều hắn là Á Đế đối phương cũng
là Á Đế căn bản không cách nào làm gì được nhau.
Ninh Vân rất hiểu phi thường hiểu Chu Liêu làm người, đối với việc hợp tác với
Chu Liêu hắn lại càng hứng thú cái thế lực thứ bac hen vào kia là gì hơn.
“Thế lực nào ?, có thể khóa mõm lão hồ ly như ngươi không cắn bậy, chẳng nhẽ
là nhà nào của Trung Châu ?”.
Chu Liêu mặt không hiện lên một gợn sóng, ánh mắt nhu hòa, giọng nói thản
nhiên.
“Long Minh Cổ Quốc – Đông Hoàng Lăng”.
Bảy chữ đơn giản nhưng lại khiến Ninh Vân run lên, thân thể như ngọn núi của
hắn rốt cuộc cũng khó mà ổn định được.
Không gian giữa hai vị Á Đế bắt đầu trở nên âm trầm hơn rất nhiều.
Không biết qua bao lâu Ninh Vân cười lạnh nhìn về phía đối phương.
“Bớt nói giỡn, Đông Hoàng Lăng thứ này ngươi liền đi lừa trẻ con, bản đế không
có hứng tiếp “.
Chu Liêu cười mà như không cười nhìn Ninh Vân sau đó nhè nhẹ lắc đầu.
“Ta cũng không biết ai mới là lừa trẻ con đây, Đông Hoàng Lăng nếu người khác
không có hứng lão phu có vài phần tin bất quá . . . bất quá nha nếu là ngươi
lão phu liền không tin rồi, ngươi không phải trẻ con lão phu lại càng không
phải trẻ con, mấy lời nay ngươi tốt nhất rút lại thì hơn”.
Ninh Vân lần này lại lựa chọn im lặng, hắn nhìn ra lời Chu Liêu nói không phải
là giả, ngữ khí của Chu Liêu cũng không giống với trò đùa.
“Nếu Long Minh Cổ Quốc nhúng tay vào, ta nói thẳng cả ngươi và ta còn không đủ
cho con quái vật đó ăn tráng miệng, Đông Hoàng Lăng thứ này cũng không đến
phiên ngươi cùng ta chủ trì.”
Lời của Ninh Vân nói rất thật, Ninh Vân ngông cuồng tự đại nhưng cũng có điểm
dừng, ít nhất hắn không ngông cuồng đến mức tin tưởng Huyền Vũ Liên Minh có
thể chống lại Long Minh Cổ Quốc.
Câu hỏi của Ninh Vân chỉ đổi lại cái lắc đầu nhè nhẹ của Chu Liêu, khóe miệng
Chu Liêu xuất hiện một nụ cười mỉm.
“Chưa chắc, lão phu đến Đông Hoàng Lăng chỉ cầu một vật, ngươi cũng chỉ cầu
một vật, quan trọng nhất lần này Long Minh Cổ Quốc chỉ xuất ra một vị Á Đế,
cường long không áp địa đầu xà, lão phu cũng không tin chỉ hai vật bọn họ sẽ
ngăn cản, hơn nữa kể cả Long Minh Cổ Quốc ra tay thì sao ?, cùng lắm Chu Tước
Thành cùng Huyền Vũ Thành sụp đổ, lão phu cùng ngươi vẫn là hoàn thành mục
đích, không phải sao ?”.
Ninh Vân ánh mắt lóe lên, hắn như muốn nhìn xoáy vào bên trong, hắn như muốn
biết rốt cuộc Chu Liêu đang dấu diếm cái gì.
“Ta muốn gặp kẻ kia của Long Minh Cổ Quốc”.
Rốt cuộc Ninh Vân một lần nữa lên tiếng, giọng nói rốt cuộc cũng mang theo vài
phần hòa hoãn.
“2 ngày sau, bên trong Huyền Vũ Liên Minh, Bích Lạc Hoàng Tuyền có điều lão
phu vẫn hy vọng việc này càng ít người biết càng tốt”.
Hợp tác giữa Huyền Vũ Liên Minh cùng Chu Tước Liên Minh chính thức được lập
nên.
Hai ngày sau Bích Lạc Hoàng Tuyền – Phong Vân Khởi.