Thủ đoạn cảu Chu Liêu căn bản rất cẩn thận, hắn là Á Đế tất nhiên có tự ngạo
của Á Đế.
Nếu thân phận của Dạ Phàm là thật hắn đương nhiên tự tin bản thân Dạ Phàm
không phát hiện ra mình xuất thủ.
Nếu thân phận của Dạ Phàm là giả thì Dạ Phàm liền chết vạn lần không hết tội,
hắn việc gì phải quan tâm ?.
Đáng tiếc Chu Liêu thần hồn so với Dạ Phàm liền giống tiểu hài tử so sánh với
người trưởng thành, không phải Dạ Phàm coi thường Chu Liêu bất quá kiếp trước
đỉnh cao của Dạ Phàm thì Thần Hồn Lực của hắn một lần có thể chưởng khống 3
cái Á Đế thậm chí trực tiếp so sánh cùng Đại Đế, Chu Liêu xâm nhập vào thức
hải của Dạ Phàm chưa bị phản phệ đã là Dạ Phàm mở một mắt nhắm một mắt, làm gì
có chuyện có thể tiến vào thức hải của Dạ Phàm ?
Dạ Phàm lúc này cũng thản nhiên ngồi xuống ghế, nhìn Chu Liêu.
“Tiền bối, sắc mặt của ngài liền có chút không tốt nha, không biết thân thể
ngài không khỏe sao ?”.
Chu Liêu cũng rất nhanh định thần lại, trong ánh mắt lúc này đã không còn nhìn
Dạ Phàm như nhìn hậu bối, trong mắt đã có một tia coi trọng, không cần biết
thực lực cảu Dạ Phàm thế nào, chỉ cần bằng cái bản lĩnh vừa rồi hắn thể hiện
ra, thế hệ trẻ của Long Minh Cổ Quốc liền chưa chắc đã có ai có thể so sánh
với hắn.
“Tiểu hữu quả thật là nhân trung long phượng, lão phu nhìn người liền nhớ tới
một vị bằng hữu cũ, quả thật có chút thất thần”.
Nếu không thể dùng thực lực thăm dò Dạ Phàm cũng không phải không có cách kiểm
tra thật giả.
Chu Liêu đương nhiên cũng không nghĩ bản thân mình không thể phá tan thủ đoạn
bảo vệ thức hải của Dạ Phàm, dù sao hắn vẫn có tự tin cùng cuồng ngạo của Á Đế
cường giả bất quá nếu dùng lôi đình thủ đoạn xâm phạm thức hải của Dạ Phàm
liền là con dao hai lưỡi.
Nếu Dạ Phàm bản thân không phải đến từ Long Minh Cổ Quốc liền chết không hết
tội nhưng ai biết nếu hắn thật sự là Long công tử thì sao ?, lúc này chỉ sợ
Chu Tước Liên Minh chịu ngập đầu tai ương, bản thân Chu Liêu cũng khó thoát
được một kiếp, loại con dao hai lưỡi này bản thân Chu Liêu liền không bao giờ
dùng.
Nghe thấy Chu Liêu hỏi bản thân Dạ Phàm hòa nhã mỉm cười.
“Tiền bối đánh giá như vậy thật sự là quá đề cao vãn bối rồi, có điều không
biết tiền bối nhìn vãn bối giống nhân vật nào ?”.
Chu Tước Liên Minh nói riêng cùng Hoang Vực nói chung liền không thiếu kẻ muốn
leo lên bắp đùi Long Minh Cổ Quốc nhưng không phải không có người thật sự quen
thuộc Long Minh Cổ Quốc.
Đã đến Á Đế cường giả như Chu Liêu không biết sống qua bao nhiêu năm tháng,
hắn cho dù quen biết một hai với vài vị lão tổ của Long Minh Cổ Quốc cũng
không phải là việc lạ.
Nhìn biểu hiện phong khinh vân đạm của Dạ Phàm, hình ảnh của Dạ Phàm trong mắt
Chu Liêu liền trở nên cao hơn một phần, giọng nói của ông ta lúc này mang theo
7 phần hòa ái, trong mắt thậm chí còn mang theo chút hoài niệm.
Nếu người khác không biết nhìn vào còn tưởng Dạ Phàm thật sự giống với cố nhân
của Chu Liêu.
“Lão phu thật sự đã quá lâu không gặp người đó, không biết thái sư có khỏe
không ?”.
Dạ Phàm căn bản không cần suy nghĩ, hắn vẫn chỉ đơn giản mỉm cười, lễ độ có
thừa nhưng cũng bình thản vô cùng.
“Không biết Chu tiền bối muốn nói là vị thái sư nào ?, là khoảng bao nhiêu năm
trước ?, thái sư trong lời tiền bối cùng thái sư đương triều của vãn bối hình
như có chút không giống nhau”.
Chu Liêu gật đầu mỉm cười hòa ái, trong mắt liền đánh giá Dạ phàm cao thêm một
tầng.
“Người này thật sự rất giống tiểu hữu , vị bằng hữu của ta họ Long tên Kinh
Thiên, không biết tiểu hữu đã nghe danh chưa”.
Dạ Phàm ánh mắt liền khẽ đảo sau đó chậm rãi lắc đầu, ánh mắt như cười mà
không cười đối mặt với Chu Liêu.
“Không biết tiền bối có nhầm hay không, vãn bối quả thật chưa nghe thấy vị
thái sư nào tên là Long Kinh Thiên bất quá cái tên này tựa hồ hơi giống một
cái tên”.
“Ồ, là cái tên gì ?”.
Chu Liêu nheo mắt lại nhìn Dạ Phàm.
“Huyết Vân Long – Long Kinh Tiên, nếu người tiền bối muốn hỏi là vị đại nhân
này thì vãn bối vừa vặn biết một hai”.
Chu Liêu có chút nhíu nhíu lông mày nhìn Dạ Phàm sau đó chậm rãi lắc đầu.
“Haizz, tiểu hữu xem ta này, đúng thật là tuổi già đãng trí, đến cả bằng hữu
năm xưa dĩ nhiên cũng không nhớ tên, Kinh Tiên hắn có khỏe hay không ?”.
Không khí trong căn phòng đột ngột trở nên âm trầm hơn rất nhiều, ánh mắt của
Chu Liêu nhìn thẳng về phía Dạ Phàm, không biết rốt cuộc vị Á Đế cường giả này
đang nghĩ cái gì ?.
Dạ Phàm đối mặt với ánh mắt của đối phương thản nhiên mỉm cười.
“Tổ tiên ngàn năm trước liền đã bế quan, vãn bối biết về tổ tiên có lẽ cũng
không nhiều bất quá vãn bối quả thật không nghe thấy tổ tiên có một cái bằng
hữu ở Hoang Vực trái lại . . . có một cái kẻ thù thì đúng hơn”.
“Tương truyền tổ tiên năm đó tiến thân vào Hoang Vực, tu vi cũng mới chỉ là
Thần Hoàng cảnh giới có gặp qua một cái Á Đế cường giả, một trận chiến này
kinh tâm động phách, một trận chiến này tạo nên uy danh cho tổ tiên, Huyết Vân
Long – Long Kinh Tiên liền lấy Thần Hoàng thân đánh trọng thương Á Đế cường
giả hơn nữa còn toàn thân trở ra”.
“Trên người vị Á Đế kia nếu vãn bối nhớ không nhầm có lẽ vẫn còn Phệ Huyết
Chú, dù sao Phệ Huyết Chú muốn xóa đi cũng khó mà thành”.
“Phệ Huyết Chú mang theo hắc ám lực lượng đáng sợ vô cùng, đi theo chí âm con
đường, loại này chú thuật ở Cửu Dương có thể coi là khó gặp vô cùng vì vậy vãn
bối cũng có tò mò đọc qua, Phệ Huyết Chú trên người bình thường rất khó nhìn
ra bất quá Phệ Huyết Chú cực kỳ mẫn cảm với hắc ám lực lượng, khi gặp nồng đậm
hắc ám lực lượng liền bắt đầu hiện hình . . . ”.
‘Raammmmmmm”.
Một chưởng của Chu Liêu vậy mà mạnh mẽ đánh xuống, một chưởng nghiền trước bàn
gỗ trở thành nát vụn, trong mắt ông ta hiện lên vô cùng vô tận sát khí.
“Tiểu tử, gan vẫn là rất lớn, đừng cho rằng ngươi là người của Long Minh Cổ
Quốc mà ta không dám ra tay, Long Kinh Tiên năm đó ta còn dám xuất thủ, ngươi
nghĩ ta có dám giết ngươi hay không ?”.
Nhìn lão nhân trước mặt như hồng hoang bạo thú, Dạ Phàm chỉ lắc đầu cười trừ.
“Vãn bối đích thực là không tin”.
“Ồ, ngươi lấy từ đâu ra cái tự tin đó, lão phu một thân Á Đế thực lực là hàng
thật giá thật, cho dù Chu Tước Liên Minh có bị hủy đi lão phu cũng chưa chắc
đã sợ”.
Chu Liêu nhìn Dạ Phàm, khóe miệng xuất hiện một nụ cười lạnh lùng.
“Đơn giản, vãn bối cũng không tin Chu Tước Liên Minh với tiền bối có cái gì
quá quan trọng bất quá Đông Hoàng Lăng lại khác, tiền bối trên người dính phải
Phệ Huyết Chú, không tiến vào Đông Hoàng Lăng thì còn cách nào ?”.
. . . . . . . .
Chu Liêu lại tiếp tục quan sát Dạ Phàm, lồng ngực gầy nhóp khẽ hít vào một hơi
lãnh khí, khuôn mặt già nua có chút rung lên.
“Đông Hoàng Lăng thứ này thật sự tồn tại ?”.
Dạ Phàm nhíu nhíu đôi vai.
“Tiền bối tin Đông Hoàng Lăng tồn tại thì nó liền tồn tại, dù sao ngài không
tin ta cũng là không bắt ép được bất quá thiên hạ này quả thật ngoại trừ Đông
Hoàng Lăng ra vãn bối không nghĩ ra chỗ nào có thể giúp tiền bối giải trừ Phệ
Huyết Chú, tất nhiên tiền bối cũng có thể thử tiến vào Long Minh Cổ Quốc xin
chữa trị bất quá tiền bối nếu có cái thực lực này thì hiện nay Phệ Huyết Chú
đã xóa lâu rồi”.
Phệ Huyết Chú thứ này thật sự là đáng sợ vô cùng, độc thủ của Huyết Long Tộc
trực thuộc Long Minh Cổ Quốc.
Bản thân Phệ Huyết Chú là một loại tà ác chú thuật, một loại thần thông nghịch
thiên.
Phệ Huyết Chú đánh vào người đối phương thì liền lập tức biến đối phương thành
một cái huyết hồ lô.
Chu Liêu dính phải Phệ Huyết Chú đương nhiên sẽ không tổn thương tính mạng bất
quá mỗi năm hắn đều bị Long Kinh Tiên thôn phệ đại lượng tiên huyết, một năm
đến hai năm còn chưa có vấn đề gì nhưng trải qua ngàn năm khí huyết của Chu
Liêu đã sớm khô quắt, thêm 3 năm nữa hắn ta liền chắc chắn phải chết dưới tay
trảm mệnh kiếp của thiên đạo.
Về phần Long Kinh Tiên tất nhiên khí huyết càng ngày càng đáng sợ, thực lực
càng ngày càng mạnh mẽ, trong mắt Dạ Phàm mà nói vị Long Kinh Tiên này liền
xếp trong hàng ngũ thập đại Á Đế đương đại, thậm chí vị trí của hắn còn trước
5.
Phệ Huyết Chú không phải là một loại công phạt thủ đoạn nhưng lại là một loại
lợi mình hại người thủ đoạn hơn nữa lại liên tục khiến đạo cơ của chủ nhân nó
càng ngày càng hoàn mỹ, khí huyết càng ngày càng sung túc, có Phệ Huyết Chú hỗ
trợ tu luyện thì liền không khác gì làm 1 hưởng 10, quan trọng hơn kẻ bị dính
Phệ Huyết Chú chỉ có thể điên cuồng tu luyện liên tục tạo ra máu huyết mới nếu
không liền sẽ bị hút sạch, ngàn năm trèo chống chỉ sợ đã là cực hạn của Chu
Liêu.
Chu Liêu lúc này toàn thân khí huyết liền thu lại, bỗng chốc lại trở thành một
lão nhân già nua vô hại, ông ta hai tay khoanh lại, ánh mắt hiền hòa nhìn Dạ
Phàm.
“Đông Hoàng Lăng . . . ngươi quyết định bao giờ xuất phát ?”.
Dạ Phàm mỉm cười, giọng nói bình thản.
“Phiền tiền bối mời Huyền Vũ Liên Minh tham dự chuyện này, Đông Hoàng Lăng vị
trí liền nằm trong phạm vi Huyền Vũ Quốc”.
Chỉ thấy Chu Liêu cũng không nói câu nào, bước chân của hắn chậm rãi di
chuyển, chẳng mấy chốc đã biến mất khỏi tầm mắt Dạ Phàm.
Nhìn theo Chu Liêu đi xa, khóe miệng Dạ Phàm cong lên một nụ cười lạnh.