Ba ngày nữa lại trôi qua, Dạ Phàm trong ba ngày nay liền ở tại Chu Tước Liên
Minh bế quan.
Chu Tước Liên Minh cũng không đặt tại Hoang Vực, loại thế lực cỡ này liền ẩn
dấu mình trong một không gian khác, thủ đoạn cũng tương tự Tổ Sơn của Chiến
Thần Điện.
Tất nhiên cũng không phải đại thế lực nào cũng đặt mình vào trong hư không,
mỗi thế lực lại có một cách nghĩ khác nhau, một loại biểu hiện khác nhau, bản
thân Dạ Phàm cũng không quan tâm.
Chu Tước Liên Minh liền là một hỏa thành rừng rực cháy trong hư không, xung
quanh là bảy ngọn núi lửa khổng lồ, bên dưới là cả một biển dung nham cuồn
cuộn chảy, hỏa hệ nguyên khí che phủ toàn bộ hư không, ở trong Chu Tước Liên
Minh nếu không phải Hỏa Hệ Linh Căn liền có chút khó sống, nếu đi ra bên ngoài
liền phải liên tục sử dụng thủ đoạn bảo vệ nếu không chắc chắn sẽ bị hỏa khí
tập kích.
Chu Tước Liên Minh thật ra mà nói vốn chỉ là Chu Tước Thành mà thôi, Chu Tước
Thành liền như một bộ não, quan sát toàn bộ Chu Tước Liên Minh địa vực đồng
thời cũng ra hàng loạt mệnh lệnh điều khiển Chu Tước Liên Minh.
Chu Tước Thành liền là nơi toàn bộ cao thủ trong phạm vi quản hạt của Chu Tước
Liên Minh tập hợp, thậm chí mỗi thế lực Chu Tước Liên Minh đều phải phái một
vị Thần Vương đến Chu Tước Thành, vừa để tu luyện nhưng cũng vừa là một loại
thủ đoạn khống chế.
Trong Hoang Vực này người lừa ta gạt, kẻ mạnh làm vua, mọi việc căn bản liền
vô cùng khó nói, loại thủ đoạn cử người làm tin này không chỉ Chu Tước Liên
Minh ưa chuộng mà chỉ sợ tam đại liên minh kia cũng không sai biệt lắm.
Ba ngày qua Dạ Phàm liền ở lỳ trong phòng không bước ra ngoài một bước, trong
ba ngày từ khi bước vào Chu Tước Thành mỗi ngày Tử Mặc liền thay Dạ Phàm đuổi
đi không dưới mười lượt khách.
Tất nhiên người bên ngoài liền không có gì dị nghị, dù sao thân phận Long công
tử còn ở đó, đám người này liền không muốn mạo phạm, quan trọng nhất Dạ Phàm
không gặp ai cũng làm rất nhiều người tương đối cảm thấy hợp lý, Long Minh Cổ
Quốc căn bản không cần bán ai mặt mũi, căn bản không cần gặp ai cũng là điều
dễ hiểu.
Về phần Dạ Phàm hắn liền chỉ có thể cười khổ rồi, ở Chu Tước Liên Minh này
thật sự không khác gì một cái hỏa lò, tất nhiên nếu hắn dùng phật âm bên trong
chuông vàng liền có thể xóa sạch hơi nóng xung quanh bất quá như vậy quá lãng
phí, phật lực không phải là thứ dễ kiếm, Dạ Phàm liền không dỗi hơi dùng phật
lực khu trừ nhiệt hỏa.
Nếu không dùng đến phật lực bản thân Dạ Phàm liền có chút khó coi, dù sao hắn
cũng chỉ là phàm nhân, loại nhiệt độ này muốn biến một phàm nhân thành tro tàn
liền dễ vô cùng thậm chí đốt cả tro cũng không phải là không thể.
Trong ba ngày nay không khí cực kỳ yên tĩnh, yên tĩnh đến mức quỷ dị . . .
Đến ngày thứ ba rốt cuộc sóng không còn yên, biển cũng không còn lặng.
Dạ Phàm lúc này hai chân khoanh trên giường, thân hình liền tiến vào trạng
thái ngồi thiền, hắn đã ngồi như vậy suốt ba ngày, nếu không phải còn hô hấp
liền khiến người khác nghĩ là một cỗ tử thi không hơn cũng không kém.
Lúc này Dạ Phàm đột ngột mở mắt ra, ánh mắt lóe lên một tia sáng kì dị cùng
một nụ cười nhếch miệng.
Dạ Phàm vừa mớt mắt thì ngay sau đó Tử Mặc cũng nhíu mày lại, Tử Mặc thân là
Thần Hoàng chưa kể không phải Thần Hoàng nào cũng được Dạ Phàm giữ bên người,
thực lực chân chính của Tử Mặc liền mười phần đáng sợ có điều trong mắt Tử Mặc
lúc này xuất hiện một tia e ngại.
Tử Mặc khẽ quay đầu lại nhìn Dạ Phàm như muốn xin ý kiến bởi hắn phát hiện
được đang có người tiến gần vào căn phòng này.
Nếu là kẻ bình thường đương nhiên Tử Mặc không quan tâm chỉ là bước chân kia
mười phần đặc biệt, bước chân mang theo một loại thần vận khó nói nên lời, một
loại uy thế cho dù Tử Mặc cũng không dám xem thường, người này chỉ sợ . . . là
Á Đế.
Á Đế bình thường sẽ không chui ra khỏi thời huyết thạch, sẽ không hiện thế bất
quá đây là ‘bình thường’.
Đông Hoàng Lăng di chỉ liền là việc không bình thường, hơn nữa chính miệng Dạ
Phàm còn nói Đông Hoàng Lăng lần này Long Minh Cổ Quốc phái ra một vị Á Đế,
chỉ riêng điểm này đã không có lý do để Á Đế phía Chu Tước Liên Minh không
chui ra.
Chu Tước Liên Minh là một trong tứ đại thế lực của Hoang Vực nhưng thật sự bên
trong cũng chỉ có một vị Á Đế, toàn bộ Hoang Vực tổng cộng số lượng Á Đế liền
vừa vặn một bàn tay, loại thực lực này vốn không có tư cách so sánh với Long
Minh Cổ Quốc chỉ là Á Đế có phong phạm của Á Đế, có uy thế của Á Đế.
“Tiểu hữu, lão phu Chu Liêu, không biết có thể cùng tiểu hữu bàn chút việc ?”.
Dạ Phàm lập tức thở ra một hơi, thân hình mạnh mẽ đứng lên, hai bàn tay nhỏ bé
khẽ phủi quần áo, ánh mắt bất chợt thay đổi, ánh mắt của hắn lúc này vậy mà
mang theo một thần vận khó nói thành lời, thậm chí là một tia ‘Long Uy”.
Nhìn thấy động tác của Dạ Phàm bản thân Tử Mặc cũng không cần hỏi, hắn liền
đứng dậy rồi bước ra ngoài mở cửa, động tác mơ hồ có chút cung kính.
Trước cửa là một lão nhân râu tóc bạc phơ, người này thân hình cực kỳ thấp bé,
lưng đã có chút còng có điều mắt lại sáng như sao cùng khuôn mặt cực độ hòa
ái.
Lão nhân này hai tay chắp sau lưng, ánh mắt khẽ đảo qua Tử Mặc, sau đó lại
trực tiếp đi về phía Dạ Phàm ở trung tâm căn phòng, khi hắn đi qua cũng là lúc
Tử Mặc khẽ cau mày lại, hắn liền cảm thấy đối phương mười phần đáng sợ.
Lão nhân gọi là Chu Liêu này vốn không phát ra một tia uy thế nhưng cho dù là
Dạ Phàm cũng không dám lãnh đạm, một tôn Á Đế chui từ trong mộ ra liền không
tầm thường, Á Đế cho dù ở bất cứ đâu cũng là cực đỉnh tồn tại, ngoại trừ Tứ
Đại Cổ Quốc cùng yêu tộc hai đại tổ sơn ra bản thân Á Đế liền đủ sức đi ngang.
Dạ Phàm không câu nệ lại càng không siêm nịnh, trên người hắn bỗng chốc xuất
hiện một lồng ngạo khí nhàn nhạt có điều hai tay vẫn chắp lại khẽ cúi đầu.
“Vãn bối xin chào Chu tiền bối”.
Chu Liêu mỉm cười mười phần hòa hoãn, sau đó bình thản ngồi xuống đối mặt với
Dạ Phàm, vẻ mặt như có như không quan sát Dạ Phàm từ đầu đến chân.
Chu Liêu lần này đến đây chỉ có hai mục đích duy nhất, đầu tiên chính là quan
sát Dạ Phàm, thứ hai chính là thăm dò Đông Hoàng Lăng sự tình.
Không quan sát Dạ Phàm thì thôi vừa nhìn hắn Chu Liêu ánh mắt liền hiện lên
một tia nghi hoặc, bản thân Dạ Phàm dĩ nhiên không có một tia nguyên khí.
Người khác có thể nhìn không ra sâu cạn của Dạ Phàm nhưng không có nghĩa là Á
Đế cường giả như Chu Liêu nhìn không ra, đã đến Á Đế cảnh giới việc có thể
nhìn không rõ liền không nhiều.
Thân là Long Minh Cổ Quốc đệ tử bất kể là trực hệ hay bàng chi đều có tu vi
rất đáng sợ, xếp trong thế hệ trẻ cũng là đại cự đầu nhân vật, tuyệt đối không
thể không có tu vi, tuyệt đối không thể là phàm nhân.
Ánh mắt đầu tiên có thể trực tiếp nhìn ra thực lực chân chính cảu Dạ Phàm, ánh
mắt thì hai liền quan sát khí thế bên ngoài của Dạ Phàm.
Chu Liêu hiện nay liền có thể cảm nhận được một loại ngạo khí đáng sợ trong
người Dạ Phàm, loại ngạo khí quả thật chỉ xuất hiện trên người long tộc, không
siêm nịnh, không sợ hã, cho dù đích thân đối mặt với siêu cấp Á Đế cường giả
cũng bình thản không đổi sắc, có kính nhưng không có sợ.
Nếu ánh mắt đầu tiên Chu Liêu liền nhận định Dạ Phàm là giả thì ánh mắt thứ
hai lại làm hắn nghi hoặc không thôi, lúc này liền khó suy đoán hơn rất nhiều.
Chu Liêu cũng không lên tiếng, tiếp tục sử dụng ánh mắt thứ ba.
Ánh mắt thứ ba trực tiếp vận dụng Thần Hồn lực lượng, tất nhiên Chu Liêu thân
là Á Đế cũng không đến mức bắt nạt một cái phàm nhân, thủ đoạn khống chế thần
hồn mười phần tinh diệu, chỉ sợ Thần Vương cường giả cũng không có bất cứ cảm
giác gì.
Chu Liêu lần này trực tiếp muốn thử xâm nhập vào thức hải của Dạ Phàm, trực
tiếp muốn kiểm tra ký ức của hắn.
Đây là một loại thủ đoạn phi thường bá đạo, đừng nghĩ Chu Liêu suốt ngày mỉm
cười mà nghĩ hắn là thiện nhân, thiện nhân ở Hoang Vực liền đã sớm chết không
biết bao nhiêu lần, chỉ cần hắn tin tưởng Dạ Phàm là giả liền một chưởng đập
chết Dạ Phàm.
Bằng vào Á Đế Thần Hồn thật sự là quá dễ dàng kiểm tra ký ức một cái phàm nhân
thậm chí trực tiếp biến phàm nhân thành khôi lỗi hay nô bộc cũng là dễ dàng vô
cùng có điều lần này Chu Liêu liền sửng sốt rồi, thậm chí nghi hoặc dần dần
biến thành một tia kiêng kị.
Thần Hồn của hắn không tiến vào thức hải Dạ Phàm thì thôi, vừa tiến vào căn
bản biến mất vô ảnh vô tung, căn bản không có cách nào tìm lại được.