53 : Hoang Vực Dậy Sóng


Lần này Dạ Phàm đi đến Chu Tước Phường vèn vẹn chỉ mang theo năm kiện binh khí
dưới thần binh có điều tuyệt đối không có thứ nào là phàm vật, phải biết gia
tài của Dạ Phàm căn bản không có gì nhưng gia tài của bốn vị Thần Hoàng Chiến
Thần Điện lại là một con số ghê người.

Thông thường mà nói tu vi đã đột phá đến Thần Hoàng căn bản sẽ không tiếp tục
nắm giữ Cực Đạo Tiên Binh, loại này binh khí liền dành cho hậu bối hoặc cống
hiến cho môn phái dành ít lợi ích còn thiết thực hơn có điều một số loại Cực
Đạo Tiên Binh không tầm thường liền có may mắn được giữ lại, năm kiện Cực Đạo
Tiên Binh bản thân Dạ Phàm mang đến ngày hôm nay liền có thể coi là Cực Đạo
Tiên Binh phi thường đáng sợ.

Nếu Song Ngư Âm Dương Kiếm khiến Hồ Thiên Hùng không cách nào ngồi yên thì
kiện Cực Đạo Tiên Binh tiếp theo bản thân Dạ Phàm liền tin tưởng thừa sức oanh
động toàn bộ Chu Tước Liên Minh phạm vi.

Ở trong đại sảnh Chu Tước Phường, Dạ Phàm khẽ nhếch miệng, bàn tay từ trong hư
không khẽ điểm, chỉ thấy trữ vật giới chỉ của hắn sáng lên sau đó lập tức kịch
liệt rung động, có cảm giác trữ vật giới chỉ có thể bất cứ lúc nào cũng tan vỡ
vậy.

Nhìn thấy động tác của Dạ Phàm rất nhiều thánh nhân cấp cao thủ đều nhao nhao
tập trung lại, ánh mắt ngưng thần nhìn vào ngón tay của hắn.

Cuối cùng khi trữ vật giới chỉ triệt để bình ổn trở lại, trong tay Dạ Phàm khẽ
xuất hiện một ngọc ấn.

Ngọc ấn thoạt nhìn không nguyên vẹn, bản thân nó chỉ có chưa đến ¼ so với
nguyên vẹn, có thể coi là tàn ấn.

Nhìn vào tàn ấn này liền không có gì đặc biệt có điều sẽ không có ai thực sự
coi thường Ngọc Ấn của Dạ Phàm, dù sao Dạ Phàm đang trong thân phận Long công
tử, càng quan trọng hơn toàn bộ những vật hắn xuất ra trước đây đều cực kỳ
đáng sợ, cái tàn ấn này chỉ sợ cũng không tầm thường.

Trái với lần trước, lần này Dạ Phàm cũng không tiếp tục đưa cho Chu Nguyên
Giác giám bảo, hắn trực tiếp mỉm cười đặt ngọc ấn xuống.

“Bích Lạc Hoàng Tuyền Động, Hoang Vực Đại Huyết Trì, Tứ Tượng Trấn Tinh Hà,
Hoàng Ảnh Hiện Nhân Gian”.

Dạ Phàm nhè nhẹ lẩm bẩm, có điều ở đây cũng không phải trẻ con lớp 1 lớp 2,
toàn bộ đều là thánh giai cao thủ sao có thể không nghe thấy hắn nói, có điều
số lượng người hiểu lời của Dạ Phàm liền không nhiều, trong lúc này vậy mà chỉ
có một mình Hồ Thiên Hùng ánh mắt trở nên nghiêm trọng.

Hồ Thiên Hùng cũng không quá hiểu ý tứ của Dạ Phàm có điều chỉ xét trong phạm
vi Phượng Liêu Thành lúc này bản thân Hồ Thiên Hùng liền là lịch duyệt cao
nhất cũng là đệ nhất cường giả, bản thân hắn xuất thân từ Thiên Kiếm Hồ Gia,
loại này cấp bậc thế lực liền được coi là Hoang Vực cao tầng, đã có đủ thực
lực biết một số việc.

Bích Lạc Hoàng Tuyền Động thứ này Hồ Thiên Hùng chưa nghe bao giờ nhưng hắn
lại biết Huyền Vũ Liên Minh có tồn tại một nơi gọi là Bích Lạc Hoàng Tuyền
Đảo, đây liền là Huyền Vũ Liên Minh trọng địa, cho dù với tầm ảnh hưởng của Hồ
gia tại Hoang Vực cũng không cách nào khám phá ra bên trong có cái gì, hắn chỉ
biết mỗi trăm năm liền có không ít nhân vật của Chu Tước Liên Minh tiến vào
bên trong Bích Lạc Hoàng Tuyền Đảo thuộc Huyền Vũ Liên Minh.

Thứ hai là Hoang Vực Đại Huyết Trì, cái này Hồ Thiên Hùng may mắn lại biết,
truyền thuyết kể rằng trung tâm Hoang Vực lúc trước là một trận kinh thiên đại
chiến, rốt cuộc là thế lực nào với thế lực nào thì không ai quá rõ ràng, chỉ
biết kết quả của cuộc chiến cực kỳ ghê người, tạo thành một vực sâu vạn
trượng, toàn bộ vực sâu vậy mà được lấp đầy bởi máu, bởi sinh mạng, đến tận
hiện nay Hoang Vực Đại Huyết Trì vẫn còn tồn tại, hay nói đúng hơn nó không
còn ‘huyết trì’ mà chỉ còn vực sâu vạn trượng.

Về phần Tứ Tượng Trấn Tinh Hà cùng Hoàng Ảnh Hiện Nhân Gian thì Hồ Thiên Hùng
triệt để mù mịt, hắn thật sự không nghĩ ra ý nghĩa chân chính trong bốn câu Dạ
Phàm nói, có điều bằng bản năng hắn liền nguyện ý tin tưởng ngọc ấn kia căn
bản không tầm thường, bên trong tuyệt đối có cực kỳ đáng sợ bí mật.

Hồ Thiên Hùng còn đang mải suy nghĩ bỗng nhiên ánh mắt của hắn toát ra thần
thái sợ hãi.

Bên cạnh Hồ Thiên Hùng có hai cái thánh nhân, hai cái thánh nhân này phi
thường lạ mặt, có điều cũng là việc hết sức bình thường, dù sao Hồ Thiên Hùng
căn bản không cách nào nhận ra toàn bộ thánh nhân trong thiên hạ, trong mắt
hắn hai kẽ này cũng giống như bao người khác không có gì đặc biệt mà thôi.

Hai thánh nhân này đương nhiên không có gì đặc biệt nhưng khi Dạ Phàm vừa dứt
lời trước ngực của cả hai đều xuất hiện hai luồng sáng đáng sợ chiếu rọi toàn
bộ Chu Tước Phường, chỉ cần có người nào hơi có ánh mắt một chút đều có thể dễ
dàng nhận ra đây là gì.

“Cưỡng chế đoạt xá ?, là cưỡng chế đoạt xá”.

Cưỡng chế đoạt xá là một loại thần thồng tương đối đáng sợ, chọn lấy một vật
chứa đủ cường đại sau đó giáng phân thân xuống, loại thủ đoạn này có thể giúp
siêu cường nhân vật dễ dàng tham chiến, dễ dàng thay đổi mọi việc bất chấp
khoảng cách địa lý.

Dùng cưỡng chế đoạt xá thì bản thân vật chứa liền bị tổn thương nghiêm trọng
thậm chí triệt để chết đi cũng không phải là không thể nhưng bù lại kẻ đoạt xá
có thể trực tiếp tạo dựng một khôi lỗi hình người mang theo 7 phần thực lực
bản thể mà cho dù khôi lỗi có bị hủy diệt bản thân kẻ đoạt xá cũng không gặp
phải thương tổn quá đang sợ.

Có thể chọn hai cái Thủy Thánh cường giả làm vật chứa thì không chỉ cần thực
lực mà còn cần thân phận cao đến dọa người, ít nhất cũng phải là Thần Vương
cảnh giới, thậm chí Thánh Hoàng . . . thậm chí Thần Hoàng trong truyền thuyết.

Hai vị thánh nhân kia ánh mắt trắng dã sau đó triệt để trở nên vô thần.

Tiếp theo xung quanh hai người có từng vòng từng vòng bảo quang hiện ra, thần
sắc cũng hoàn toàn thay đổi có điều rất khó nhìn vào thần sắc hai người mà
nhìn ra chân thân kẻ đoạt xá nhưng chỉ riêng thực lực mà ‘hai khôi lỗi sống’
kia thể hiện ra đã khiến Hồ Thiên Hùng kinh hồn táng đảm.

Hai cái khôi lỗi sống kia dĩ nhiên không có ai yếu hơn Hồ Thiên Hùng, chỉ sợ
bản thân kẻ đoạt xá nếu không phải là Thần Hoàng thì cũng vô hạn tiếp cận Thần
Hoàng hơn nữa không chỉ có một người mà tận hai người.

“Vị công tử này, lão hủ có một câu không biết công tử có thể trả lời không ?”.

Trong hai người phủ xuống Chu Tước Lâu có một người lên tiếng, giọng nói mang
theo mười phần tang thương của năm tháng, chỉ sợ bản thể của hắn cũng sắp
‘thăng thiên’ rồi.

Dạ Phàm mặt không đổi sắc, hắn khẽ nhếch vai vẻ mặt tỏ ra không có gì, ánh mắt
hướng về kẻ vừa lên tiếng kia.

“Nha, ngươi thoạt nhìn cũng là kẻ biết hàng, vậy đỡ mất công bản công tử giải
thích, có gì hỏi liền hỏi nhanh đi”.

Lão nhân kia cũng không có gì bất bình với thái độ của Dạ Phàm, trái lại hai
tay hơi ôm quyền hướng về phía hắn.

“Xin hỏi vật này . . . vật này công tử lấy từ đâu ra ?”.

Dạ Phàm không cần suy nghĩ, dù sao hắn cũng đã soạn tốt kịch bản cho ngày hôm
nay.

“Đông Hoàng Lăng”.

Ba chữ đơn giản nhưng lại như thiên uy khiến hai lão nhân kia run lền bần bật.

Hai người trong mắt lộ ra một tia tham lam, một tia nóng bỏng thậm chí Dạ Phàm
còn nhìn ra cả sát y phi thường mỏng trong mắt hai người.

Lão nhân chưa lên tiếng lúc này rốt cuộc cũng không tiếp tục im lặng, ánh mắt
khẽ liếc về phía Tử Mặc ở bên ngoài sau đó chậm rãi lắc đầu với lão nhân còn
lại, giọng nói của hắn vang lên, không có cái vẻ già nua gần đất xa trời kia,
giọng nói có chút bá khí, có chút dương cương.

“Không biết, công tử có nguyện ý đi đến Chu Tước tổng bộ một chuyến, lão hủ
Tuyết Hoàng – Mặc Tuyết”.

Lão nhân giọng nói già nua cũng khẽ cúi đầu.

“Long công tử, mời công tử đến Chu Tước Thành nghỉ ngơi một hồi, lão hủ nguyện
hộ tống công tử đi đường bình an, lão hủ Vũ Hoàng – Vân Phi Vũ”.

Hai người này tuyệt đối là siêu cấp cao thủ tại Chu Tước Liên Minh, danh hiệu
vừa ra lập tức làm toàn bộ Chu Tước Phường hít vào một hơi khí lạnh.

Chu Tước Liên Minh mặt ngoài có tổng cộng 12 vị Thần Hoàng, hai người Mặc
Tuyết cùng Vân Phi Vũ chính là hai trong số Thập Nhị Hoàng Giả của Chu Tước
Liên Minh, hai người này vậy mà dùng vô thượng thủ đoạn, hy sinh hai cái Thủy
Thánh hàng lâm xuống Phượng Liêu Thành, hơn nữa kẻ ngu lúc này cũng nhìn ra
tàn ấn trong tay Dạ Phàm chỉ sợ có thể ‘nghịch thiên”.

Dạ Phàm nhìn hai người trước mặt thủy chung không có quá nhiều biểu cảm, hắn
chỉ khe khẽ lắc đầu, ngón tay nhẹ gõ lên tay vịn.

“Chu Tước Liên Minh đúng là rất mạnh, bất quá muốn nuốt Đông Hoàng Lăng chỉ sợ
chưa đủ . . . há miệng to quá liền rất dễ chết ngạt”.

Hai vị lão nhân kia bốn mắt nhìn nhau sau đó Vân Phi Vũ lại lên tiếng.

“Công tử, ý của người là “.

Vân Phi Vũ vừa nói, bàn tay vừa khẽ điểm lập tức một cơn gió nhẹ thổi qua, sau
đó không ngờ toàn bộ người sống trong Phượng Liêu Thành bị truyền tống ra phạm
vi trăm dặm so với Chu Tước Phường.

Lúc này bên trong Chu Tước Phường chị có hai vị lão nhân, Dạ Phàm, Cửu Tiêu
cùng Tử Mặc.

Dạ Phàm khẽ đứng lên, tay cầm tàn ngọc rất nhanh thu hồi, một thân bạch y khẽ
thổi trong gió, khuôn mặt điềm tĩnh cùng tự tin đến đáng sợ.

“Huyền Vũ Liên Minh, Chu Tước Liên Minh cùng ta, ba nhà hợp lại cùng nuốt
xuống miếng thịt này”.

“Không phải ta coi thường Chu Tước Liên Minh, hai vị đã đến Thần Hoàng cảnh
giới chắc cũng biết Đông Hoàng Lăng là nơi nào, lần này cũng không dối gạt các
ngươi, bản công tử một lần mang ra ngoài 6 vị Thần Hoàng cùng một vị Á Đế lão
tổ tiến vào Hoang Vực, rốt cuộc cũng chỉ có lão tổ cùng hai cái Thần Hoàng có
thể ra đến bên ngoài . . . các người tự tính đi”.

. . . . . . . . . . .

Tại hạ thật là đen đủi, bị sốt xuất huyết nhập viện cả tuần này, đời căn bản
là buồn.


Tử Thần Lộ - Chương #53