Khuôn mặt Chu Nguyên Giác cực độ hoảng sợ nhìn Dạ Phàm có điều thân là Chu
Tước Phường chưởng quỹ hắn vẫn có vài phần bản lĩnh, khuôn mặt rất nhiên bình
thường trở lại, vẻ mặt lúc này liền biến thành mười phần nịnh nọt.
“Công tử, không biết có thể đi vào bên trong được không, bên trong Chu Tước
Phường liền có địa phương Giám Bảo, ở đó . . . .”.
Chu Nguyên Giác còn chưa nói xong liền cảm thấy sống lưng lành lạnh, lúc này
mồ hôi của hắn đổ xuống như tắm, không cần nhìn cũng biết vô số luồng thần
niệm Thánh Nhân cấp đang khóa chặt lấy hắn.
Chu Nguyên Giác cho dù đã rất gần Luyện Khí Tông Sư cảnh giới nhưng hắn chung
quy cũng chỉ là Thần Hải Cảnh bước thứ hai tu sĩ mà thôi, loại cảnh giới này
căn bản không cách nào chịu được thánh nhân uy áp, thậm chí nếu không phải Chu
Nguyên Giác lúc này đang nói chuyện với Dạ Phàm, không phải hắn là luyện khí
sư mạnh nhất của Phượng Liêu Thành, không phải thân phận người đại diện đến từ
Chu Tước Liên Minh thì chỉ sợ đã sớm chết không biết bao nhiêu lần.
Câu nói của Chu Nguyên Giác tất nhiên không hợp lòng người, giám bảo địa
phương của Chu Tước Phường là do Chu Tước Liên Minh siêu cấp cường giả bước
thứ tư bố trí, loại địa phương này thánh nhân không tiến vào nổi, nếu không
vào nổi thì cả trăm thánh nhân xuất hiện ở Chu Tước Phường chẳng nhẽ là công
cốc ?.
Càng quan trọng hơn ai biết Dạ Phàm ném ra thứ gì, ai ngu đến mức để Chu Tước
Liên Minh toàn bộ nuốt gọn ?.
Nếu Chu Tước Liên Minh tổng bộ tiến đến nhận giao dịch này thì những cường giả
ở đây không nhịn được cũng phải nhịn có điều chỉ là một cái Chu Tước Liên Minh
chi nhánh nhỏ cũng dám tiếp nhận cọc làm ăn này một mình, đây căn bản là chữ
chết cũng không biết viết như thế nào.
Nhìn Chu Nguyên Giác lưng cúi càng ngày càng sâu vì thánh nhân áp lực, Dạ Phàm
vẫn chỉ ung dung mỉm cười, lần này hắn đến đây chủ yếu là khoe đồ, nếu phải
tiến vào giám bảo một đối một với Chu Nguyên Giác chính bản thân Dạ Phàm mới
không nguyện ý.
Chu Nguyên Giác khuôn mặt đắng chát, hắn liền biết mình phạm sai lầm, phạm sai
lầm đương nhiên cũng phải sửa, khuôn mặt thở dài một hơi, sau đó hai tay cung
kính chắp về phía Dạ Phàm.
“Công tử, tiểu nhân vừa rồi đầu óc liền bị ngập nước, quên mất giám bảo địa
phương của Chu Tước Phường đang tu sửa, không biết . . . . không biết công tử
có nguyện ý giám bảo ở ngay đây không”.
Dạ Phàm nhìn Chu Nguyên Giác sợ hãi liền bật cười.
“Không có giám bảo dụng cụ, ngươi thật sự có tự tin giám bảo sao ?”.
Chu Nguyên Giác lập tức lắc đầu sau đó rất nhanh trả lời.
“Công tử tiểu nhân còn chưa có cái bản lĩnh này bất quá giám bảo địa phương tu
sửa nhưng đồ vật . . . đồ vật vẫn có thể mang ra ngoài “.
Chu Nguyên Giác hiện nay thật sự sợ, hắn sợ nhất Dạ Phàm không tiếp tục giám
bảo nữa mà đi nơi khác, nếu thế thì hắn tuyệt đối khó sống dù sao người nguyện
ý mang bảo vật ra trước mặt toàn dân thiên hạ đi bán tuyệt đối không nhiều.
Dạ Phàm đương nhiên sẽ không rời đi, dù sao muốn ở trong Phượng Liêu Thành tìm
được một cái luyện khí sư đẳng cấp cao như Chu Nguyên Giác liền không dễ có
điều khuôn mặt của Dạ Phàm lại cố tỏ ra vài phần không tình nguyện bất quá rốt
cuộc hắn vẫn gật đầu.
Một cái gật đầu này liền khiến Chu Nguyên Giác nhặt về được nửa cái mạng.
“Công tử vậy đợi tiểu nhân một chút, tiểu nhân lập tức đi chuẩn bị”.
Dứt lời Chu Nguyên Giác một thân tu vi gần như được sử dụng đến tận cùng, một
thân Thần Hải Cảnh liền lao vút vào bên trong Chu Tước Phường tuyệt không dám
nửa phần chậm trễ.
Dạ Phàm nhìn thấy hắn biến mất liền khẽ lắc đầu.
“Ta liền đáng sợ như vậy sao ?”.
Nghĩ trong lòng điểm này Dạ Phàm liền có chút buồn cười sau đó bước thẳng về
phái trước bàn trung tâm của Chu Tước Phường, sau đó thản nhiên ngồi xuống.
Hắn vừa ngồi xuống thì có tiểu nhị chay đến cung kính đặt một chén trà lên
bàn, sau đó cung kính cúi đầu rời đi, về phần rất nhiều thánh nhân trong đại
sảnh ánh mắt liền ‘giả vờ’ nhìn khắp toàn bộ căn phòng, thậm chí có nhiều kẻ
chậm chân không kịp cầm vật gì chỉ có thể tiếc hận mở cửa số ngắm từng đám mấy
trên trời.
Cảnh tượng này thật sự cực kỳ quái dị cũng cực kỳ buồn cười có điều không ai
dám cười ở đây cả, Dạ Phàm đã ở lại tầng một chấp nhận giám định pháp bảo thì
tuyệt đối sẽ không có ai rời khỏi tầng một, hơn nữa nếu đứng im ở tầng một
không có mục đích mới gọi là kỳ quái, đám thánh nhân này đã diễn liền phải
diễn cho nốt vai của mình.
Cũng may cho đám thánh nhân này, rất nhanh thân ảnh Chu Nguyên Giác xuất hiện,
một mắt của hắn lúc này xuất hiện một cái kính nhỏ, trên tay cầm một cây búa
vàng, tay còn lại cầm tới một mặt gương.
“Công tử, công tử, tiểu nhân liền đã chuẩn bị tốt, mời công tử mang bảo vật
ra”.
Vừa nói Chu Nguyên Giác vừa thở dốc, có thể thấy hắn thực sự rất chú tâm, chỉ
sợ chậm thêm một giây một phút liền bị vô số thánh nhân ‘ngứa mắt’.
Dạ Phàm khẽ liếc nhìn hắn mỉm cười.
“Trông ngươi thật sự rất mệt mỏi ?, không cần nghỉ ngơi một chút chứ ?”.
Chu Nguyên Giác nào dám gật đầu, hắn liền lắc đầu lia lại.
“Đại nhân, tiểu nhân thật sự không mệt a, có thể bắt đầu ngay lập tức”.
Trong lòng Chu Nguyên Giác lúc này đắng chát, hắn có khổ cũng không cách nào
nói ra lời.
“Tiểu tổ tông, lão tổ tông, đại lão gia, người nhanh nhanh một chút đi, người
ở đây càng lâu liền là giết tiểu nhân nha, tiểu nhân thật sự không chịu được
áp lực lớn”.
Đây tất nhiên là lời trong lòng hắn lúc này.
Chu Nguyên Giác bình thường cũng không ngán thánh nhân, trong Chu Tước Phường
có hai cái hộ pháp đều là Hoang Thánh cường nhân có điều hiện nay cả hai cái
Hoang Thánh đều bị dọa sợ vỡ mật, lấy đâu ra gan đứng ra bảo vệ Chu Nguyên
Giác hắn.
Đếm sơ sơ số lượng thánh nhân trong đại sảnh chỉ sợ cũng trăm người, trăm
người này một người tùy tiện một kích chỉ sợ Thủy Thánh cũng chạy mất dạng
huống gì Hoang Thánh ?.
Dạ Phàm thấy Chu Nguyên Giác sắp bị ép đến khóc ròng cũng không tiếp tục
nguyện ý trêu đùa hắn, trữ vật giới chỉ trên tay liền sáng lên, vật đầu tiên
hắn muốn đem ra rốt cuộc xuất hiện.
Trên người Dạ Phàm quả thật không có vật gì đáng giá có điều ai bảo hắn giết
bốn cái Thần Hoàng đây ?.
Trên người Thần Hoàng cường giả Cực Đạo Thần Binh chưa chắc đã có nhưng Thần
Binh thì không ít, về phần Cực Đạo Tiên Binh lại càng vô số kể, thấp hơn Cực
Đao Tiên Binh ngược lại liền không có lấy một kiện, dù sao ánh mắt Thần Hoàng
cũng tương đối cao, cho dù bốn vị Thần Hoàng của Chiến Thần Điện liền thuộc về
xếp hạng kế cuối trong đám Thần Hoàng cường giả.
Dạ Phàm vung tay lên, một thanh phi kiếm ra hiện trong tay hắn
Không cần Dạ Phàm phải dài dòng lên tiếng, Chu Nguyên Giác lập tức cung kính
đón lấy sau đó lập tức giám định.
Ở đây tuyệt đối sẽ không có ai làm phiền Chu Nguyên Giác thực hiện công việc
của mình chỉ là vô số ánh mắt nóng rực đổ dồn về hắn, toàn bộ đại sảnh hô hấp
đều dồn dập, chỉ hận không thể khiến Chu Nguyên Giác giám định nhanh nhanh một
chút.
Cũng phải mất đến năm phút đồng hồ, Chu Nguyên Giác mởi tháo gọng kính ở mắt
ra, vẻ mặt mang theo vài phần hoảng sợ, giọng nói có chút run run.
“Đây . . . đây là một thanh Băng Hỏa Kiếm, bên trong . . . bên trong vậy mà có
Trấn Hải Thạch gia trì, đây là một thanh Băng Hỏa Kiếm đạt đến Cực Đạo Tiên
Binh phẩm chất hơn nữa trong hàng ngũ Cực Đạo Tiên Binh cũng là bảo vật, điểm
mạnh nhất là trọng lực phi thường lớn, sức sát thương chỉ sợ . . . chỉ sợ
không kém Thần Binh có điều Băng Hỏa Kiếm này yêu cầu thể lực lớn đến dọa
người, không phải luyện thể cường nhân khó mà sử dụng, quan trọng hơn tu sĩ
phải mang theo thủy hệ , băng hệ, hỏa hệ, lôi một trong bốn loại linh căn này
mới có tư cách chưởng ngự. Ngoại trừ trọng lực của nó phi thường lớn ra còn có
thêm một cái đặc điểm, Băng Hỏa điều hòa có thể . . . có thể mang theo vài
phần uy lực của Cửu Liên Hàn Diễm”.
Chu Nguyên Giác không hổ là nửa bước luyện khí tông sự, kẻ này về tu đạo liền
không hợp nhưng đụng đến sở trường có thể coi là chuyên gia, có thể bóc ra
toàn bộ bí mật của Băng Hỏa Kiếm liền có thể nói kẻ này nhãn giới đủ cường.
Chu Nguyên Giác vừa thông báo ra kết quả, không ít thánh nhân cảm thấy hô hấp
khó khăn, ánh mắt tràn ngập lửa nóng, phi thường nóng bỏng nhìn vào Băng Hỏa
Kiếm.
Thánh nhân đẳng cấp vốn chỉ được dùng Tiên Binh, rất ít người sở hữu Cực Đạo
Tiên Binh hơn nữa ở đây cũng không phải toàn kẻ ngu, chỉ cần nghe giới thiệu
cũng đủ biết một việc, chỉ cần đáp ứng đủ điều kiện sử dụng Băng Hỏa Kiếm thì
thanh kiếm này tất nhiên trở thành một kiện vô hạn tiếp cận Thần Binh, nắm
Băng Hỏa Kiếm trong tay, Thủy Thánh cường giả chưa chắc đã không có lực đánh
cùng Chí Tôn một trận.
“Báo giá đi”.
Dạ Phàm lại khác, đến nháy mắt cũng không nháy một cái, trong mắt Dạ Phàm mà
nói, Băng Hỏa Kiếm liền là loại vật hạng bét.
Chu Nguyên Giác nghe đến báo giá liền có chút không biết thế nào, đây là lần
đầu tiên Chu Tước Phường chi nhánh của hắn tiếp nhận một kiện cực đạo tiên
binh quý giá đến mức này.
“Đại nhân . . . thanh Băng Hỏa Kiếm này . . . tiểu nhân nguyện trả 3 vạn
thượng phẩm linh thạch”.
Cái giá 3 vạn thượng phẩm linh thạch đương nhiên không thấp, giá trị của Thần
Binh cũng chỉ khoảng 10 vạn đến 12 vạn thượng phẩm linh thạch mà thôi, kiện
Băng Hỏa Kiếm này có tể đạt đến 1/3 giá trị một kiện Tam Luyện Thần Binh cũng
đã là rất cao giá.
Vô hạn tiếp cận thần binh cùng chân chính thần binh vẫn tồn tại một cái rãnh
trời, tồn tại một thứ khoảng cách khó mà san lấp.
Chu Nguyên Giác vừa dứt lời thì đằng sau hắn một giọng nói khác vang lên.
“Long công tử, tại hạ Sát Sinh Hổ - Mạc Phi, bản thân ta liền tu luyện Hàn
Băng Sát Lục Kiếm, thanh Băng Hỏa Kiếm này giống như trời sinh dành cho ta
vậy, ta liền ra giá 5 vạn thượng phẩm linh thạch”.
Mạc Phi lúc này liền cắn răng báo giá, hắn biết nếu không ra giá chỉ sợ thanh
Băng Hỏa Kiếm trực tiếp mang về Chu Tước Tổng Bộ, Mạc Phi không tin ở Chu Tước
Tổng Bộ không có ai động tâm đến thanh Cực Đạo Tiên Binh này, đồ đã đặt ở Chu
Tước Tổng Bộ hắn liền không có khả năng tranh.
Về phần Thần Binh thứ này Mạc Phi cũng không mơ tưởng sở hữu, bằng vào hắn
Thủy Thánh cảnh giới ngược lại nắm một thanh Cực Đạo Tiên Binh vẫn là an toàn
hơn một chút.
Dám ra tay cướp đồ của Chu Tước Phường bên trong Hoang Vực cũng không nhiều
chỉ là cơ hội ngàn năm có một ai có thể nguyện ý từ bỏ ?.
Bình thường Mạc Phi còn cố kỵ Chu Tước Phường một hai nhưng lúc này hắn liền
bất chấp.
Dạ Phàm mặc kệ Chu Nguyên Giác thái độ ra sao, hắn trực tiếp phất tay, Băng
Hỏa Kiếm liền bắn về phía Mạc Phi.
“Thành giao”.
Mạc Phi cũng có chút bất ngờ vì Dạ Phàm dứt khoát, hắn không nói một câu, bên
hông đeo một cái trữ vật túi cũng lập tức bắn đến chỗ Dạ Phàm, bên trong thậm
chí có đến 5 vạn 2 ngàn thượng phẩm linh thạch.
Dạ Phàm đương nhiên biết chưa chắc đã không có người trả giá cao hơn Mạc Phi,
chỉ là Mạc Phi liền là người đầu tiên dám đứng ra tranh giành với Chu Tước
Phường, hắn không thích Chu Tước Phường một nhà làm lão đại, một nhà lựa cọn
giá cả. Một điểm này Dạ Phàm liền thưởng thức hắn, Băng Hỏa Kiếm liền thuộc về
hắn.
Có Mạc Phi đi đầu ánh mắt của rất nhiều thánh nhân cũng thay đổi, một người có
thể cố kỵ Chu Tước Phường nhưng ở đây có hàng trăm thánh nhân, pháp không trị
chúng, đạo lý này ai cũng hiểu.
Chỉ có một mình Chu Nguyên Giác là nghiến răng nghiến lợi, có điều hắn cũng vô
pháp làm gì, ở đây quá nhiều thánh nhân, hắn căn bản không thể đi ngược dòng
nước.
Rất nhanh vật thứ hai cũng rời khỏi tay Dạ Phàm bắn về phía Chu Nguyên Giác,
sau đó ánh mắt lại khẽ nhắm lại chậm rãi đợi đối phương giám định.
"Cửu Thiên Nhận – Câu Hồn Phách , đây là một loại đặc biệt vũ khí, không thuộc
về đao – thương – kiếm – cung – đoản binh. Cửu Thiên Nhận này cũng là một kiện
Cực Đạo Tiên Binh hơn nữa bên trong . . . bên trong có Trấn Hồn Thạch, có khả
năng gây tổn thương với Thần Hồn Lực Lương. Cửu Thiên Nhận được đúc từ vạn năm
hàn thiết, căn bản kiên cố vô bì, trong hàng Cực Đạo Tiên Binh chỉ sợ cũng là
cực phẩm, giá cả . .. giá cả 7 vạn thượng phẩm linh thạch”.
Cửu Thiên Nhận cho dù là dị vũ khí, nó giống một cái móc câu, kẻ sử dụng vũ
khí này cũng không nhiều nhưng lại mang đặc điểm tổn thương Thần Hồn thì lại
khác, tổn thương Thần Hồn liền là một trong những loại thương thế nặng nhất,
có thể gây ra Thần Hồn vết thương cơ bản liền có tính sát thương cao hơn cùng
đẳng cấp pháp bảo ít nhất ba thành”.
Lần này có Mạc Phi đi đầu lập tức một tu sĩ chột mắt, tu vi Hoang Thánh liền
bỏ hết thân gia mua lấy kiện Cửu Thiên Nhận này, Dạ Phàm lại thu về 8 vạn
thượng phẩm linh thạch.
“Tốt, loại pháp khí thứ ba”.
Dạ Phàm bật cười, trực tiếp xuất ra kiện Cực Đạo Tiên Binh thứ ba.
"Song Ngư Âm Dương Kiếm, Cực Đạo Tiên Binh thậm chí có thể coi là . . . coi là
Thần Binh, trên thân kiếm đúc có Song Ngư, lúc công kích có thể bay ra hai đạo
cá ảnh, tuy là kiếm, nhưng công kích lại phụ gia huyễn thuật thần thông, cực
kỳ khó phòng ngự . Quan trọng nhất . . . Song Ngư Âm Dương Kiếm được tiên
huyết phụ gia . . . trời ạ nếu tại hạ không nhầm là một vị Thần Hoàng tinh
huyết phụ gia chưa kể mang theo Âm Dương hợp nhất, càng cao hơn Băng Hỏa Kiếm
lúc trước một phần, Âm Dương Đạo liền đứng trên Băng Hỏa Đạo, trong kiếm
chưởng ngự một . . . một tia Âm Dương đạo tắc. Sau này chỉ sợ có trợ giúp
không nhỏ trong việc gây dựng đạo tượng, đây tuyệt đối là Thần Binh cấp bậc,
kiếm này tại hạ cả đời ít gặp, giá trị không dưới 12 vạn thượng phẩm linh
thạch”.
“Thiên Kiếm Hồ Gia, Hồ Thiên Hùng, nguyện trả 20 vạn thượng phẩm linh thạch,
nguyện cầu lấy kiếm”.
Lần này một âm thanh bá đạo trực tiếp nghiền ép toàn bộ Chu Tước Phường, Song
Ngư Âm Dương Kiếm của Dạ Phàm liền khiến Hồ Thiên Hùng vị này Thánh Hoàng cảnh
giới cao thủ động tâm.
Hắn tu vi đến Thánh Hoàng, liền phải chuẩn bị đúc đạo tượng hơn nữa con đường
của hắn đi theo vốn là Âm Dương hai đạo, trong mắt hắn chỉ cần hiểu thấu thanh
kiếm kia bản thân Hồ Thiên Hùng liền tự tin có thêm nửa thành cơ hội thành
công đột phá Thần Hoàng cảnh giới.
Đừng nghĩ nửa thành cơ hội này là nhỏ, với Hồ Thiên Hùng mà nói chỉ riêng nửa
thành này liền đủ vượt quá giá trị một kiện Tam Luyện Thần Binh.
Những bảo vật trước bản thân Hồ Thiên Hùng chỉ là cảm thấy không tệ mà thôi có
điều kiện bảo vật này liền khiến hắn toàn thân run lên, rung động không nói
nên lời.