Chu Tước Phường bề ngoài rộng lớn, khí thế mười phần , cửa tiệm bậc thang liền
đạt tới mười mấy bậc hơn nữa toàn bộ đều làm bằng hồng ngọc thoạt nhìn trân
quý vô cùng, phía sau bậc thang là một đại môn thật lớn với một hình Chu Tước
trạm khắc tinh xảo thậm chí cảnh cửa chỉ sợ toàn bộ đều là do hỏa hệ linh
thạch xây lên, đây tuyệt đối là đại thủ bút ở Hoang Vực, ngoại trừ tứ đại liên
minh ra sợ những nơi khác tại Hoang Vực vô pháp so sánh.
Hôm nay đối với Chu Tước Phường mà nói liền là một ngày phi thường đặc biệt,
ngày hôm nay tiểu nhị bên trong Chu Tước Phường liền được mở rộng tầm mắt,
thậm chí Chu Tước Phường chưởng quỹ - Chu Nguyên Giác cũng bị kinh động một
phen.
Chu Nguyên Giác tu vi không cao chỉ là một cái Thiên Tiên mà thôi, hắn cả đời
này muốn đột phá lên thánh nhân cũng là một cái cực đại khảo nghiệm có điều
thiên phú luyện khí dĩ nhiên không tệ vì vậy mới được làm chưởng quỹ của Chu
Tước Phường phân khu.
Chu Nguyên Giác suốt 20 năm nhận vị trí này nhưng hôm nay tuyệt đối là lần đầu
tiên hắn trông thấy, lần đầu tiên hắn thấy nhiều Thánh Nhân giá lâm Chu Tước
Phường như vậy.
Bình thường thánh nhân trong Phượng Liêu Thành nhìn thấy Chu Nguyên Giác cũng
phải khách khí ba phần gọi hai tiếng ‘đại sư’ có điều ngày hôm nay thì khác.
Số lượng thánh nhân không ngờ lại có đến trăm người hơn nữa còn ngày một gia
tăng, cả trăm người này có đến chín phần Chu Nguyên Giác không có nhận thức,
càng kỳ lạ hơn là cho dù những người hắn nhận thức ngày hôm nay cũng trực tiếp
bỏ qua hắn, trực tiếp chạy vào trong Chu Tước Phường ngắm nhìn bảo vật.
Chu Tước Phường tổng cộng có 7 tầng, tầng 1 thật ra cũng chỉ có thể coi là nơi
tiếp khách, đồ vật ở trong này cho dù bất phàm nhưng hầu hết cũng chỉ là phàm
vật, đặt ở thế tục còn có mấy phần đáng quý nhưng đặt ở Hoang Vực liền chỉ
đáng vứt đi.
Chu Nguyên Giác vốn là có sở thích đặc biệt mới đi sưu tầm những thứ này, ngày
bình thường cũng không có mấy người nguyện ý ở lại tầng một nhìn nhìn một chút
có điều hôm nay cảnh tượng lại làm Chu Nguyên Giá lác cả mắt.
Hắn nhìn thấy cái gì ?.
Hắn thấy một vị Hoang Thánh tay mân mê ấm trà cổ, miệng không ngừng xuýt xoa
“Cực phẩm”.
Hắn nhìn thấy một vị Thủy Thánh thậm chí đi đi lại lại ngắm chậu hoa lan đặt
trước cửa phòng.
“Hí kia không phải Sát Sinh Hổ Mặc Phi sao ?, dĩ nhiên cũng có ngày ngồi
thưởng hoa ?”
“Vị kia . . . vị kia là Thanh Hà lão tổ ?, Thanh Hà lão tổ cũng biết nhìn
tranh ?”.
“Trời ạ, Phượng Liêu Thành đệ tứ cường giả Khô Mộc Đạo Nhân ?, dĩ nhiên Khô
Mộc Đạo Nhân cũng đến đây, lão nhân gia . . . lão nhân gia vậy mà cầm thanh
kiếm rỉ sắt đó yêu thích không buông ?”
Nguyên Giác triệt để tưởng mình nằm mộng, hắn liền không biết hôm nay rốt cuộc
là ngày gì . . .
Về phần đám thánh nhân tiến vào Phượng Liêu Phường thì lại khác, đám người này
đầu óc đương nhiên bình thường, bọn họ vốn không đặt mấy cái thế tục đồ vật
vào trong mắt chỉ là hôm nay lại khác, ai biết vị Long công tử có cái sở thích
kỳ quặc này hay không ?, nếu Long công tử có sở thích giống bọn họ liền là đại
khí vận, là nhặt được bảo, tất nhiên nếu Long công tử không thích cũng không
ai bị thiệt gì, vụ làm ăn không vốn này có ngu mới không đi làm.
Tất nhiên nếu Long công tử không thích mấy thứ phàm tục này, đám thánh nhân
kia cũng không ngại tiện tay ném đi, trong lòng nào có nửa phần quan tâm.
Trong khi Chu Nguyên Giác còn đang tưởng mình nằm mộng thì một thân ảnh bước
vào bên trong Phượng Liêu Phường, khi người này tiến tới Chu Nguyên Giác liền
trực tiếp chết lặng, hắn còn nghĩ mình đang nằm mơ.
Người này một thân bạch y, khuôn mặt tuấn mỹ đến mức làm người ta ganh tỵ,
đương nhiên khuôn mặt của hắn thế nào Chu Nguyên Giác cũng không quan tâm, thứ
làm Chu Nguyên Giác quan tâm là bảo quang xuất hiện từ trên người nam tử kia.
Một thân áo trắng không nhiễm bụi trần rõ ràng thể hiện ra bản thân đối với
danh lợi, đối với bảo vật quan tâm rất nhạt nhưng Chu Nguyên Giác nhìn thấy
cái gì ?, hắn thấy trên mười ngón tay của kẻ kia dĩ nhiên có mười cái trữ vật
giới chỉ, hơn nữa bằng ánh mắt của Chu Nguyên Giác có thể nhận ra tuyệt đối là
Bạch Ngân Cấp giới chỉ trở lên.
Giới chỉ không giống với bảo vật bình thường, Giới Chỉ có thể coi là một loại
tồn tại riêng biệt, loại giới chỉ cấp thấp liền được gọi là phàm hư giới chỉ,
lên cao hơn thì có tiên hư giới chỉ, tiên hư giới chỉ bên trong chia thành
thanh đồng, bạch ngân, tử kim, xích hoàng.
Giới chỉ muốn luyện chế độ khó trực tiếp đẩy lên thêm một cái cấp bậc so với
thần binh lợi khí, Chu Nguyên Giác tu vi không mạnh nhưng hắn cũng là một cái
luyện khí đại sư, trong Phượng Liêu Thành trình độ luyện khí của hắn là cao
nhất, hắn một mắt có thể nhìn ra những giới chỉ này cao quý bậc nào.
Trong mắt Chu Nguyên Giác trong mười cái giới chỉ kia chỉ sợ Thánh Hoàng cường
giả may ra mới có nổi một cái đằng này bạch y nhân kia dĩ nhiên một hơi lấy ra
mười cái ?.
Ánh mắt tiếp tục di chuyển, khi nhìn thấy đến cây quạt Dạ Phàm cầm trong tay,
Chu Nguyên Giác chỉ biết nuốt một ngụm nước bọt, cổ họng hắn trở nên khô khốc.
“Thần Binh, tuyệt đối là Thần Binh, mẹ nó tiểu tử kia rốt cuộc là ai lại cầm
Thần Binh phe phẩy ?, Chu Tước Liên Minh cho dù lão tổ cấp bậc cũng không chơi
lớn được như hắn”.
Không trách Chu Nguyên Giác không nhận biết Dạ Phàm, trong thời gian qua hắn
vừa vặn ở trong mật thất bế quan, sau khi đi ra ngoài tâm tình liền có chút
thoải mái, trình độ luyện khí của hắn đã tăng lên một cái tiểu cảnh giới có
điều cái tâm tình này rất nhanh hoàn toàn sụp đổ.
Dạ Phàm bước vào Chu Tước Phường cũng là lúc rất nhiều ánh mắt của Thánh Nhân
cường giả nhìn vào hắn, những ánh mắt này rất kín nhưng tuyệt đối liền quan
sát nhất cử nhất động của Dạ Phàm.
Dạ Phàm tu tất cả vảo trong tầm mắt sau đó cũng chỉ mỉm cười, quạt ngọc trong
tay khẽ phe phẩy, bước chân hướng thẳng vào bên trong, theo sau hắn đương
nhiên là Cửu Tiêu, về phần Tử Mặc bản thân Dạ Phàm liền để hắn ở bên ngoài, dù
sao Tử Mặc là Thần Hoàng, loại tồn tại này đặt ở bên ngoài Chu Tước Phường cho
các thế lực do thám đến nhìn mới là vương đạo.
“A thật không ngờ bên trong Chu Tước Phường lại có nhiều người như vậy, buôn
bán thật sự là phát đạt, không hổ là Phượng Liêu Thành đệ nhất binh khí cửa
hàng”.
Chu Nguyên Giác nhìn Dạ Phàm cười cười nói nói trên mặt liền cười khổ, hắn lúc
này liền biết chín phần tình cảnh của Chu Tước Phường hôm nay đến từ vị thế
gia công tử này.
Cho dù nhìn đi nhìn lại, nhìn kiểu gì Dạ Phàm cũng chỉ có tu vi phàm nhân
nhưng Chu Nguyên Giác nào dám chậm trễ, hắn lập tức mỉm cười thậm chí đến lưng
cũng cúi gập một chút, vẻ mặt mang theo ba phần hóa khí, bảy phần nịnh nọt.
“Vị công tử này, người muốn mua hay bán pháp khí ? bất kể là thế nào thì Chu
Tước Phường cũng là lựa chọn thích hợp nhất, tuyệt không làm công tử thất
vọng”.
Dạ Phàm thản nhiên gật đầu, hắn thật sự cũng có chút không ngờ lại xuất hiện
một vị luyện khí đại sư, nếu không phải mấy ngày qua hắn ở trong Oánh Nguyệt
Lầu chuẩn bị một số thứ chỉ sợ đến đây liền gặp không ít phiền phức.
Luyện Khí Sư là một trong ngũ đại tổ nghiệp bất cứ là Thất Âm hay Cửu Dương.
Ở trong Luyện Khí Sư thì địa vị Luyện Khí Đại Sư đã là không thấp, phải biết
Luyện Khí Sư chia làm Phàm Sư cùng Tiên Sư, Phàm Sư chia từ nhất phẩm đến thập
nhị phẩm tổng cộng mười hai cái đẳng cấp, tất nhiên Phàm Sư chỉ có thể ứng với
tu đạo bước thứ hai cường giả đổ xuống.
Chỉ có Luyện Khí Tiên Sư mới đáng để mắt tới, cho dù Luyện khí Đại Sư là cấp
đầu tiên bên trong Tiên Sư Cảnh nhưng thân phận chỉ sợ đã không dưới Thánh
Nhân, quan trọng nhất Luyện Khí Đại Sư không có kẻ nào là ‘lục bình không rễ’
, không phải được môn phái đào tạo thì cũng có trưởng bối theo sau, đã đến
luyện khí đại sư cho dù trình độ luyện khí mới được coi là nhập môn nhưng ánh
mắt tuyệt đối đã không tệ, dù sao đi theo trưởng bối bao nhiêu năm, tầm mắt
cao cũng là đương nhiên.
Trong mười ngày qua Dạ Phàm chính là ở trong Oánh Nguyệt Lầu xử lý chiến lợi
phẩm, hắn tổng cộng xử lý bốn cái Thần Hoàng cường giả, thu hoạch có thể nói
là khổng lồ, thậm chí có thể khiến Á Đế ghé mắt mà nhìn, tất nhiên từ khi giải
quyết bốn cái Thần Hoàng bản thân Dạ Phàm cũng không có thời gian giải quyết
đống vật phẩm này.
Hắn dùng mười ngày thời gian không đi ra ngoài chính là dựa vào luyện khí
thuật của mình xóa đi toàn bộ quan hệ của pháp khí với bốn vị chủ nhân cũ của
nó, giết người đoạt bảo ai cũng biết nhưng giết người đoạt bảo chung quy cũng
chỉ là tiểu đạo.
Cao thủ giết người bắt buộc phải nắm giữ một loại thủ đoạn gọi là trảm nhân
quả.
Giết người liền không kẻ nào biết hung thủ, giết người liền không ai đoán được
hành tung của ngươi, không ai có thể tính toán người đồng thời giết người xong
cũng xóa đi toàn bộ dấu tích của kẻ bị giết trên thế giới này, chỉ có như vậy
mới có thể mặc sức mà đi.
Dạ Phàm có thể coi là một cái giết người cấp lão tổ, hắn giết qua bao nhiêu
người đến chính hắn cũng không tính nổi, chính vì vậy thủ đoạn ‘Trảm Nhân Quả’
của hắn liền luyện đến mức lô hỏa thần thánh, thông thiên triệt địa.
Nếu không phải Dạ Phàm trảm nhân quả thành công chỉ sợ lúc này Chiến Thần Điện
Á Đế liền tiến vào Hoang Vực đuổi giết hắn, dù sao hắn chơi Chiến Thần Điện
một vố quá đau.
“Không tệ, một cái luyện khí đại sư hơn nữa còn là luyện khí đại sư hậu kỳ
chuẩn bị đột phá tông sư cảnh, ngươi liền có đủ tư cách vì bản công tư giám
bảo”.
Câu nói của Dạ Phàm không lớn nhưng lại từng chữ từng chữ như thiên lôi đánh
vào quần tu.
Chuẩn bị đốt phá luyện khí tông sư mới có tư cách giám bảo vậy cấp bậc bảo vật
là gì ?, chí ít cũng phải Tiên Binh thậm chí Cực Đạo Tiên Binh, loại bảo vật
này bán ra liền có thể oanh động toàn bộ Phượng Liêu Thành, dù sao một số ít
Thánh Vương ‘nghèo’ cũng chỉ dùng Cực Đạo Tiên Binh mà thôi.
Về phần phía trên Cực Đạo Tiên Binh ?, nếu Thần Binh xuất hiện chỉ sợ toàn bộ
Chu Tước Liên Minh phạm vi đều rung động, thậm chí Hoang Vực đều rung động
cũng không biết chừng, Thần Binh vốn chỉ là bước thứ tư cường giả mới có tư
cách sử dụng.