Một đêm này, Phượng Liêu Thành liền không yên tĩnh, đầu tiên Lam Hồ Ngạo Bá
liền rời khỏi Phượng Liêu Thành, hắn đi đâu không ai biết.
Trong đêm hôm đó Thiên Kiếm Hồ Gia một trong thập đại thế lực của Hoang Vực
cũng bắt đầu có dị động, Hồ Gia – Vấn Đạo Kiếm – Hồ Thiên Hùng ngay trong đêm
cũng rời khỏi Thiên Kiếm Sơn.
Bên trong Phượng Liêu Thành rất nhiều người cũng bắt đầu để ý đến sự việc ngày
hôm nay tại cửa thành, cũng để ý đến ba chữ ‘Long công tử’.
Ở Hoang Vực có thể sống sót liền không phải là kẻ ngu, thực lực có thể không
cao nhưng ánh mắt liền phải tinh tường, biết ai nên chọc ai không, biết đâu là
cơ hội, đâu là hiểm họa.
Họ ‘Long’ trong thiên hạ không phải một ngàn thì cũng có tám trăm tuy nhiên họ
Long có thể làm cho Thiên Kiếm Hồ Gia – Lam Hồ Ngạo Bá biểu hiện như vậy liền
không tầm thường.
Thậm chí không ít thánh nhân của Phượng Liêu Thành cũng đã xác nhận một số
điều, những điều này như một luồng gió mới thổi khắp Phượng Liêu Thành thậm
chí ngàn dặm xung quanh Hoang Vực.
“Biết gì không, nghe nói vị Long công tử kia không có một chút tu vi nào vậy
mà lại cầm mười cái trữ vật giới chỉ, đẳng cấp còn cao không thể chạm, rốt
cuộc là đại công tử nhà nào ?”.
“Nghe nói cái kia Long công tử tiến vào tòa động phủ 300 viên linh thạch một
tháng kia thậm chí thành chủ đã qua nửa ngày còn không có bất cứ ý kiến gì”.
. . . . . .
“Ta còn nghe một vị lão tổ nói, cây quạt Long công tử mang theo thậm chí là
Thần Binh nha, lão tổ trong nhà nói với các thúc thúc, cả đời lão tổ cũng đã
nhìn thấy không ít cực đạo tiên binh nhưng không có thứ gì có thể sánh nổi với
cây quạt kia, cây quạt kia chắc chắn là một kiện thần binh”.
“đúng đúng, ta nghe lão tổ trong nhà nói chuông vàng Long công tử đeo bên
người cũng là thần binh nha, chuông vàng này vậy mà có thể ngăn cản toàn bộ
thần thức của thánh nhân lão tổ, không phải thần binh còn có thể là gì ?”.
. . . . . . . .
Long công tử mạnh hay yếu không ai quan tâm nhưng đồ trên hắn giá trị không
thể là giả.
Tất nhiên kẻ yếu căn bản không có tư cách cầm được những bảo vật này có điều
nếu kẻ yếu có chỗ dựa siêu cứng thì lại khác.
Trong Phượng Liêu Thành lúc này không thiếu người đang đoán ‘Long công tử’ rốt
cuộc xuất thân từ cái nào ‘Long gia’ sau đó rất nhiều thánh nhân cấp lão tổ
đều hít một hơi khí lạnh đưa ra một loại đáp án chung – Long Minh Cổ Quốc –
Long gia.
Cho dù chỉ có một phần chắc chắn nhưng cái suy đoán này vừa ra liền làm không
ít kẻ động dung, thậm chí ngay trong đêm tại Phượng Liêu Thành liền có hàng
trăm hàng ngàn tinh quang bay vút lên thiên không.
Hoang Vực là thế lực duy nhất tại Nam Phương có tư cách đặt ngang hàng với
Chiến Thần Điện có điều Chiến Thần Điện cũng được mà Hoang Vực cũng thế, vốn
không có cách nào sánh được với Long Minh Cổ Quốc, loại này mới chân chính là
siêu cấp quái vật của Nhân Hoàng Giới.
Nói khó nghe một chút, chỉ cần Long Minh Cổ Quốc chấp nhận bỏ ra một cái giá
lớn thì trong ba ngày Hoang Vực liền bốc hơi, đây là thực lực của bá chủ.
Sự đáng sợ của Long Minh Cổ Quốc không phải vì bọn họ đã từng sản sinh ra hai
vị Đại Đế mà là vì sau lưng Long Minh Cổ Quốc chính là Long Thần Sơn, là Nhân
Hoàng Giới cấm địa.
Thông thường mà nói loại quái vật này sẽ không dỗi hơi tiến vào Hoang Vực dù
sao một dải Nam Phương đối với Long Minh Cổ Quốc căn bản chỉ là vùng đất chó
ăn đá gà ăn sỏi, nếu không phải có đại cơ duyên, Long Minh Cổ Quốc liền tuyệt
không bận tâm.
Nói đến ‘đại cơ duyên’ liền không ít nhân vật ánh mắt sáng lên, leo lên đùi
Long Minh Cổ Quốc rất khó nhưng chỉ cần thành công thì tuyệt đối có cơ hội trở
thành thế lực hàng đầu của Hoang Vực thậm chí đệ nhất Hoang Vực cũng không
phải là nói quá.
Chỉ cần biết ‘Long công tử’ chuyến này đi đến Hoang Vực có mục đích gì liền có
thể đoán được hành động tiếp theo của Long Minh Cổ Quốc, nếu thật sự có bảo
tàng hoặc đại cơ duyên thì toàn bộ Hoang Vực liề sôi trào, dù sao nếu Long
Minh Cổ Quốc ăn hết thịt thì mấy thế lực tại Hoang Vực đương nhiên cũng có thể
nếm chút canh.
Những thế lực ở xa Phượng Liêu Thành liền lập tức gửi thư cho lão tổ trong
nhà.
Những thế lực ở phạm vi ngàn dặm xung quanh Phượng Liêu Thành liền lựa chọn án
binh bất động theo dõi kỳ biến.
Trong một đêm gần như toàn bộ ánh mắt của Phượng Liêu Thành đổ dồn về phía vị
‘Long công tử’ này.
Tất nhiên mọi suy đoán hiện nay cũng chỉ là suy đoán nhưng ai không muốn thử
một lần ?, cơ hội leo lên đùi Long Minh Cổ Quốc liền không phải lúc nào cũng
có, một đường tu mộ liền là điên cuồng chém giết, liền là một chữ liều.
. . . . . . . . . .
“Công tử, đám người của Phượng Liêu Thành toàn bộ đều đang nhìn chằm chằm vào
người nha, người liền không lo lắng sao ?”.
Một bên nhè nhẹ bóp vai cho Dạ Phàm, một bên khẽ hỏi hắn.
Dạ Phàm ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ, nhìn xuyên qua trận pháp bảo vệ sau đó
mỉm cười.
“Chiến Thần Điện ta còn dám nháo một lần, ở Hoang Vực có gì không dám, chỉ là
muốn hành động liền phải đợi cá lớn một chút cắn câu, ở đây thật sự chỉ toàn
cá nhỏ”.
Cửu Tiêu liền hào hứng sau đó ôn nhu mỉm cười.
“Công tử, cá lớn với người liền là thế nào ?”.
Dạ Phàm dùng tay khẽ xoa cằm, sau đó trầm ngâm một chút.
“Ít nhất cũng hai cái liên minh gia nhập trò chơi này mới tính là cá lớn”.
. . . . . . . .
Đêm đầu tiên vị ‘Long công tử’ làm toàn bộ phạm vi ngàn dặm xung quanh Phượng
Liêu Thành rung động thật sâu.
Đêm thứ hai vị ‘Long công tử’ này liền không ra khỏi động phủ.
Long công tử ở lại động phủ của mình một mực suốt 3 ngày, không bước ra ngoài
một bước cũng không nhận bất cứ ai thăm hỏi.
Trong ba ngày qua, tin tứng mơ mơ hồ hồ về Long công tử thậm chí đã truyền đến
liên minh đầu tiên tại Hoang Vực – Chu Tước Liên Minh.
Đến ngày thứ năm vị Long công tử này vẫn chưa rời khỏi động phủ của mình, biểu
đồ nhiệt là Long công tử tạo ra ở Phượng Liêu Thành lại căn bản chưa hề giảm
chỉ có tăng lên, vô số thần thức tập trung ở cửa Oánh Nguyệt Lâu, một thứ áp
lực vô hình đè nặng lên toàn bộ Oánh Nguyệt Lâu đến mức ngoại trừ Long công tử
ra trong Oánh Nguyệt Lâu liền không có lấy một vị khách nhân còn dám ở lại.
Đến giữa trưa ngày thứ năm, sự việc bắt đầu vượt quá tầm khống chế của Phượng
Liêu Thành, của Phượng Liêu Quốc, trưa ngày thứ năm bản thân hoàng chủ Phượng
Liêu Quốc có thể phát hiện ra hai luồng Thần Vương khí tức tiến vào bên trong
Phượng Liêu Thành.
Đến chiều ngày thứ sáu, trong Phượng Liêu Thành tổng cộng có 7 luồng Thần
Vương khí tức có điều muốn biết đây là Thần Vương đến từ thế lực nào liền khó
nói.
Tất nhiên sáu ngày trôi qua vẫn không có một người dám đến làm phiền Dạ Phàm,
nếu Dạ Phàm thật sự là người của Long Minh Cổ Quốc, kẻ nào làm hắn mất hứng
căn bản là lấy đá đập vào chân mình, sáu ngày là khoảng thời gian không ngắn
nhưng cũng không dài, rất nhiều kẻ còn nguyện ý tiếp tục chờ đợi.
Đến sáng ngày thứ bảy, một cơn địa chấn chạy khắp Phượng Liêu Thành, khiến
toàn bộ cường giả Phượng Liêu Thành run lên, sáng ngày thứ bảy rất nhiều cường
giả Phượng Liêu Thành liền thấy một nhân vật phong vân của Hoang Vực.
Thiên Kiếm Hồ Gia – Vấn Đạo Kiếm – Hồ Thiên Hùng tiến vào Phượng Liêu Thành,
bản thân Hồ Thiên Hùng là Thánh Hoàng cường giả, một trong ba vị Thánh Hoàng
cường giả của Thiên Kiếm Hồ Gia.
Ở Hoang Vực mà nói, Thánh Hoàng cường giả xuất động liền không phải chuyện
đùa, dù sao Thần Hoàng liền có thể tính là vô địch tại Hoang Vực, trong điều
kiện bình thường chỉ cần Thần Hoàng không tìm chết trêu chọc Á Đế thì tuyệt
đối có thể đi ngang.
Hồ Thiên Hùng đi vào Phượng Liêu Thành cũng liền lựa chọn tiến vào Oánh Nguyệt
Lâu sau đó không bước chân ra khỏi cửa.
Sáng ngày thứ tám kể từ khi Long công tử tiến vào Oánh Nguyệt Lâu, lần đầu
tiên hắn bướ ra khỏi cửa, cũng là lúc toàn bộ Phượng Liêu Thành vô số ánh mắt
nhìn chằm chằm vào hắn.
Tất nhiên Dạ Phàm có Trấn Thiên Chuông hộ pháp, có phật âm gia trì, cho dù
Thần Hoàng muốn vượt qua loại tầng bảo vệ này cũng không dễ dàng, bằng vào
Trấn Thiên Chuông thủ hộ cùng với một chút thủ đoạn Dạ Phàm liền tin tưởng Á
Đế không ra tuyệt không ai có thể nhìn ra được chân thân của hắn.
Khi Dạ Phàm cùng Cửu Tiêu bước ra ngoài lập tức khí tức bị khóa chặt có điều
rất nhanh vô số ánh mắt rụt lại thậm chí biến thành kinh hãi.
Ở gần Dạ Phàm nhất, người duy nhất dám ở lại Oánh Nguyệt Lâu lúc này – Hồ
Thiên Hùng toàn thân run lên, ánh mắt cũng là kinh hãi gần chết.
Sau lưng Dạ Phàm từ lúc nào đã xuất hiện một hắc y nhân, hắc y nhân này cao
lớn dị thường, một thân khí tức nội liễm không thể phán đoán. Tất nhiên bằng
vào một điểm này không đủ để Hồ Thiên Hùng cùng vài vị Thần Hoàng của Phượng
Liêu Thành run sợ, thứ làm họ run sợ liền là vì người này xuất hiện bên cạnh
Dạ Phàm mà dĩ nhiên không ai phát hiện ra, dưới hàng nghìn thần thức khóa chặt
Oánh Nguyệt Lâu vậy mà không một ai phát hiện người này tồn tại.
Hắc y nhân đứng sau Dạ Phàm, hắn cũng không làm điều gì đáng sợ, chỉ thấy ánh
mắt hắn quay về phía bên trong Oánh Nguyệt Lâu, một ánh mắt nhìn xoáy vào bên
trong, xoáy về phía Hồ Thiên Hùng.
Một cái nhìn phi thường đơn giản sau đó lại chậm rãi bước theo Dạ Phàm dần dần
biến mất cuối con đường.
Hắc y nhân rời đi, thân hình Hồ Thiên Hùng mới run lên, mồ hôi ứa ra như tắm,
giọng nói có chút run run.
“Thần . . . Thần . . . Thần Hoàng”.
. . . . . . . . .
Thần Hoàng này không phải Tử Mặc liền có thể là ai ?.
Dạ Phàm muốn diễn một vở kịch lớn thì không thể không mang theo Tử Mặc, dù sao
thân phận Long công tử cũng cần một cái át chủ bài làm tin.
Một vị Thần Hoàng bảo hộ, có cái gì để minh chứng thân phận của Long công tử
tốt hơn đây ?.
. . . . . . . . . . . .
Một ánh mắt của Tử Mặc cộng với vẻ mặt của Hồ Thiên Hùng liền làm không ít
thánh nhân lão tổ run lên bần bật, trong ánh mắt ngập tràn kinh sợ.
Sau đó liền không kẻ nào dám tiếp tục dùng ánh mắt khóa chặt Dạ Phàm, chỉ là
rất nhiều người cũng bắt đầu động.
Gia tài của Dạ Phàm mang theo cùng họ Long có thể khiến bọn họ nắm chắc 1 phần
thân phận Long Minh Cổ Quốc.
Có Tử Mặc đi theo liền khiến bọn họ nắm chắc 4 phần thân phận Long Minh Cổ
Quốc của Dạ Phàm.
Chỉ cần Dạ Phàm làm những người này nắm chắc 5 phần . . . bọn họ liền liều . .
. bọn họ liền tin.
Dạ Phàm muốn câu cá lớn, ít nhất cũng phải tạo ra ‘ 1 phần’ cuối cùng.
. . . . . . . . . . . .
Lúc này Long công tử liền là vật chạm tay có thể bỏng, khi Dạ Phàm xuất hiện
liền là trung tâm của toàn bộ Phượng Liêu Thành.
Ở sau lưng Dạ Phàm lúc này vẫn là một Cửu Tiêu với khăn che mặt thần bí cùng
với Tử Mặc toàn thân hắc y.
“Bản công tử tu luyện mười ngày trong Oánh Nguyệt Lâu liền có lợi ích không
nhỏ, cũng có thể coi là có một cái tiểu đột phá, lần này ta ra ngoài liền là
muốn bán binh khí, không biết ở đây lớn nhất binh khí cửa hàng liền ở đâu ?”.
Dạ Phàm nói mười phần tùy ý nhưng người nghe thì lại không giống.
‘Binh khí’ vốn là tên gọi xác thực nhất của toàn bộ vũ khí trong thiên hạ có
điều với tu luyện giới mà nói ‘binh khí’ vốn chỉ dùng cho phàm nhân thế tục,
lời Dạ Phàm nói ra liền khiến những người ở đây cảm thấy mười phần xa lạ.
Tiếp theo cũng có rất nhiều kẻ trở lại bình thường, muốn biết thân phận của
Long công tử thế nào liền phải xem những thứ hắn mang ra hơn nữa nếu quả thật
Long công tử xuất thân từ Long Minh Cổ Quốc thì vật trong tay hắn xuất ra sao
có thể làm phàm vật ?.
Nghĩ đến một điểm này ánh mắt của rất nhiều người liền nóng rực.
“Ha ha, Long công tử chúng ta thật là có duyên nha, không ngờ lại được gặp
công tử ở đây, nếu công tử đã muốn tìm Phượng Liêu Thành lớn nhất cửa hàng
‘binh khí’ hay là để kẻ hàn này dẫn đường ?”.
Lúc này trong đám đông một âm thanh vang lên, kẻ này không phải Hồ Ngạo Bác
còn có thể là ai ?.
Lời Hồ Ngạo Bác nói ra liền khiến vô số kẻ khinh bỉ thậm chí trực tiếp bĩu
môi, dù sao ở đây cũng không phải toàn người mù, có ai không biết từ 3 ngày
trước Hồ Ngạo Bác trở về Phượng Liêu Thành sau đó liền nhìn chằm chằm vào địa
môn Oánh Nguyệt Lâu nửa bước không rời, cái gọi là ‘có duyên’ chỉ sợ đem đi
lừa con nít.
Tất nhiên cũng không ai nguyện ý lật mặt Hồ Ngạo Bác, dù sao còn có một vị Hồ
Thiên Hùng áp trục nhân vật đang ở Oánh Nguyệt Lâu, Thánh Hoàng không tiến vào
Phượng Liêu Thành thì ai dám gây khó dễ người Thiên Kiếm Hồ Gia ?.
"Ai, thật sự là cố nhân, được vậy ngươi cùng ta liền có duyên, ngươi dẫn ta đi
thôi! "
Dạ Phàm cũng liền diễn tốt theo Hồ Ngạo Bác, dù sao dẫn đường đi bán mấy thừu
đồ mà thôi, trong mắt hắn ai dẫn đi cũng không khác biệt nhiều.
Hồ Ngạo Bác nghe vậy liền hai mắt tỏa sáng, sau đó ánh mắt rất khẽ liếc nhìn
về phía Hồ Thiên Hùng ở bên trong, chỉ thấy Hồ Thiên Hùng bàn tay biến ảo
những thủ thế kỳ dị, sau đó Hồ Ngạo Bác khuôn mặt liền khẽ đổi rồi lập tức cúi
lưng càng sâu với Dạ Phàm, mỉm cười lại càng thân mật.
“Công tử, ở trong Phượng Liêu Thành này nói về cửa hàng lớn nhất không đâu
bằng Chu Tước Phường, dù sao đây là địa phận của Chu Tước Liên Minh, người ta
liền là lão đại, căn bản không có cửa hàng nào có tư cách so đo nha”.
Dạ Phàm thản nhiên gật đầu, bàn tay lại khẽ phe phẩy quạt ngọc.
“Vậy ngươi dẫn đường”.
Thế là, Hồ Ngạo Bá dẫn đầu mang theo ba người Dạ Phàm rời khỏi Oánh Nguyệt
Lâu, chỉ khác biệt là khi vừa biết Hồ Ngạo Bá muốn dẫn Dạ Phàm đến Chu Tước
Phường thì liền có không biết bao nhiêu bóng ảnh từ ven đường lao ra, khí tức
của bọn họ thấp nhất chỉ sợ cũng là Hoang Thánh.
Những cái này cường giả bình thường đều dáng vẻ đạo mạo, cao cao tại thượng
nhưng lúc này cơ hồ dùng hết sức bú sữa mẹ, một thân tốc độ vận dụng đến tối
đa chỉ cầu chạy đến Chu Tước Phường hóng tình hình.
Không phải thế lực nào của Hoang Vực cũng trực tiếp như Thiên Kiếm Hồ Gia,
phái một vị Thánh Hoàng tiến tới tọa trấn Phượng Liêu Thành, có rất nhiều thế
lực thậm chí mạnh hơn Thiên Kiếm Hồ Gia nhưng lại chỉ cử thánh nhân cường giả
đến.
Đám này thánh nhân có thể coi là tốt đi đầu, chỉ cần chứng thực được thân phận
của Dạ Phàm liền lập tức mở ra truyền tống môn liền có lão tổ cấp nhân vật
buông xuống Phượng Liêu Thành tiếp nhận cọc quan hệ với Long Minh Cổ Quốc.