49 : Long Công Tử (2)


Chương 49 : Long Công Tử (2)

Trong căn phòng cao nhất của Oánh Nguyệt Lầu, Dạ Phàm nhè nhẹ phe phẩy cây
bạch ngọc quạt trong tay, vẻ mặt mang theo vài phần thư thích, đầu gối lên cặp
đùi trắng mịn của Cửu Tiêu, ánh mắt nhè nhẹ nhắm lại.

Cửu Tiêu ở bên cạnh Dạ Phàm, đôi mắt đẹp cũng nhắm lại, chiếc khăn che mặt
cũng sớm được nàng tháo ra để lộ khuôn mặt tuyệt mỹ, lúc này không giống với
Dạ Phàm an tâm nghỉ ngơi, bản thân Cửu Tiêu thì lại tranh thủ hấp thụ nguyên
khí trong căn phòng chậm rãi tiến vào tu luyện.

Căn phòng này thực tế dành cho Phượng Liêu thành chủ hay cũng có thể coi là
Phượng Liêu Quốc hoàng đế hiện nay, vị Phượng Liêu Quốc hoàng đế này tu vi
Thần Vương vì vậy căn phòng cao nhất của Oánh Nguyệt Lầu hiện nay cũng có thể
coi là phù hợp với yêu cầu tu luyện của Thần Vương cảnh giới.

Tất nhiên nói là phù hợp cũng chỉ là cái loại miễn cưỡng . . . phi thường miễn
cưỡng mà thôi, muốn được coi là phù hợp tu luyện cho Thần Vương cảnh ít nhất
cũng phải tiến vào Trung Châu mới có thể gặp được nếu không cũng phải là trung
tâm của tứ đại liên minh Hoang Vực còn lại trong phạm vi Hoang Vực này căn bản
khó tìm ra nơi nào hợp cách cho Thần Vương bế quan tu luyện.

Căn phòng này nếu đặt ở Trung Châu chỉ sợ Thánh Vương còn chưa chắc nguyện ý
tiến vào tuy nhiên nếu dành cho một cái Thần Hải Cảnh cường giả thì lại là
khái niệm khác, Thánh Vương, Thần Vương tu luyện trong căn phòng này liền khó
có thể được lợi ích gì lớn nhưng nếu để cho Cửu Tiêu tu luyện thì lại khác, dù
sao nàng vẫn chỉ là Thần Hải Cảnh giới mà thôi.

. . . . . . .

Ba trăm viên thượng phẩm linh thạch một tháng quả nhiên không phải bình
thường, vị trí của nó có thể quan sát toàn bộ khung cảnh Phượng Liêu Thành vào
mắt hơn nữa căn phòng này còn thuộc dạng nửa hư thể, bên ngoài thì là tầng cao
nhất của Oánh Nguyệt Lâu nhưng bên trong dĩ nhiên lại là một không gian động
phủ, một tòa núi nhỏ rất lớn, bên trong thậm chí còn lớn hơn ngự thư phòng
Việt Quốc.

Thủ đoạn mở ra không gian bất cứ thánh nhân nào đều có thể thử nhưng để giữ
cho một không gian vĩnh viễn không sụp đổ, một tòa không gian kiên cố cách
biệt với thế giới bên ngoài chỉ sợ phải là cường giả bước thứ tư ra tay, ít
nhất cũng là Thần Vương Cảnh giới.

Bên trong động phủ nguyên khí phi thường sung túc thậm chí cho Cửu Tiêu cảm
giác mình bị cả biển nguyên khí đè ép, chỉ cần hít sâu một hơi liền có cảm
giác vô biên vô tận nguyên khí chạy dọc cơ thể, ở loại này động phủ cho dù
phàm nhân không từng tu luyện cũng có thể được nguyên khí ôn dưỡng mà kéo dài
tuổi thọ.

Bên dưới động phủ thậm chí có một đầu tứ phẩm địa mạch, lấy đại mạch tứ phẩm
làm trung tâm cộng hơn mười tòa thánh nhân cấp trận pháp làm trụ mới có thể
tạo nên một tiên động tu luyện như vậy, ở trong Hoang Vực này có thể coi là xa
xỉ vô cùng, cho dù đặt tại Chiến Thần Điện bản thân Cửu Tiêu căn bản cũng chưa
từng được điều kiện đãi ngộ như vậy.

Phải biết tứ phẩm địa mạch tuyệt đối đã là một đại gia tài, mười đầu tứ phẩm
địa mạch liền có thể đổi được một cái ngũ phẩm quốc gia, cho dù hiếm ai làm
loại giao dịch này nhưng cũng không phải là không có, đủ để thấy tứ phẩm địa
mạch là phi thường quý giá.

Tất nhiên trên địa mạch còn có thiên mạch, hoàng mạch, tiên mạch . . .

Thiên mạch bản thân Dạ Phàm quả thực cũng biết vài nơi tại Hoang Vực có thứ
này còn ở đẳng cấp cao hơn căn bản Hoang Vực tìm không ra, cho dù tiến vào
trung tâm của tứ đại liên minh cũng tìm không nổi.

Ở trong động phủ này tu luyện với bản thân Cửu Tiêu liền là làm ít ăn nhiều,
nếu không sợ ảnh hưởng đến căn cơ của nàng bản thân Dạ Phàm liền có tự tin
giúp nàng trong một tháng bước vào Thần Thông Cảnh.

. . . . . . . . . . . .

Trong khi Dạ Phàm cùng Cửu Tiêu đang tận hưởng bên trong động phủ tu luyện thì
rất nhiều ánh mắt tại Phượng Liêu Thành lại đang khóa chặt Oánh Nguyệt Lâu,
một trong số đó lúc này không thể không kể đến Phượng Liêu thành chủ - Liễu
Dực.

Liễu Dực là một trung niên nhân thoạt nhìn chỉ khoảng 40 tuổi, nét mặt nghiêm
nghị, trong ánh mắt thủy chung mang theo một loại tà khí làm người ta không
rét mà giun, một thân trang phục thuần một sắc đen, ngồi trên bảo tọa của mình
ánh mắt có chút đăm chiêu.

Liễu Dực thân là Phượng Liêu Thành Chủ hắn không biết Cửu Tiêu cùng Dạ Phàm
gây ra động tĩnh gì mới là lạ dù sao Dạ Phàm liền gây ra oanh động không nhỏ,
dám lấy tu luyện bảo địa dành riêng cho Liễu Dực đệ nhất cường giả của Phượng
Liêu Thành, chỉ một điểm này đã đủ để vị ‘Long công tử’ này trở thành trung
tâm mọi đề tài nói chuyện.

“Tra được kẻ này là ai không ?”.

Giọng nói của Liễu Dực có chút âm trầm nhưng kinh ngạc là lại không mang theo
cái cao cao tại thượng của hoàng đế, phải biết đây là địa bàn của hắn, trong
Phượng Liêu Thành hắn chính là lão đại.

Trong căn phòng lúc này liền không có lấy một bóng người, toàn bộ căn phòng bị
màn đêm che phủ thậm chí không có lấy chút ánh sáng nào, ẩn ẩn trong căn phòng
này ngoại trừ đôi mắt của Liễu Dực ra chỉ sợ cũng khó mà quan sát thêm thứ gì.

“Kẻ này hành tung có chút quỷ dị, tạm thời không thể kiểm chứng có điều hắn họ
Long”.

“Lam Hồ Ngạo Bá thực lực bình thường, trong hàng thánh nhân cũng chẳng mạnh mẽ
bao nhiêu có điều làm người giảo hoạt, sau lưng hắn lại là Thiên Kiếm Hồ Gia,
kẻ có thể khiến Ngạo Bá không tiếc đứng ra chịu trách nhiệm chỉ sợ không tầm
thường”.

“Kẻ này họ Long, họ Long trong thiên hạ quá nhiều nhưng . . . . nếu hắn thật
sự là cái họ Long đó chỉ sợ không dễ tính tiếp”

Giọng nói thứ hai vang lên sau khi Liễu Dực hỏi chỉ là nếu có cường giả bước
thứ tư tiến vào đây tuyệt đối sẽ cảm thấy vài phần quái dị.

Liễu Dực lúc này ở trong căn phòng một mình, hắn chính là tự biên tự diễn, tự
hỏi tự trả lời, quan trọng hơn hai giọng nói lại mang theo hai loại khí chất
khác nhau, hai loại âm điệu khác nhau căn bản không khác gì hai người cùng bàn
bạc.

Quả nhiên Liễu Dực lúc này im lặng, ánh mắt khẽ híp lại, thứ giọng nói âm trầm
kia lại vang lên.

“Thiên Kiếm Hồ Gia nằm ở Thiên Sơn Tây Bắc Hoang Vực, Thiên Kiếm Hồ Gia ở đây
quá xa – quá xa”.

“Nước xa cứu không được lửa gần, ở đây ta mới là chủ”.

Một khoảng tĩnh lặng lại xuất hiện để rồi giọng nói bình thản kia vang lên,
tất nhiên cũng là từ miệng Liễu Dực mà ra, kẻ này thật sự cho người ta cảm
giác rợn tóc gáy.

“Ngươi đi hay ta đi ?, hếu hắn họ Long chỉ sợ cả hai ta phải cẩn thận một
chút, nếu không . . . kẻ khác thì thôi đi nhưng ta đoán đến 7 phần là họ Long
đó”.

Nói đến đây căn phòng liền lại tiếp tục tiến vào trạng thái yên tĩnh, Liễu Dực
căn bản không tiếp tục lên tiếng, cũng không tiếp tục tự biên tự diễn.

. . . . . . . . . .

Thiên Kiếm Hồ Gia ở Hoang Vực tuyệt đối cực kỳ nổi danh bởi Thiên Kiếm Hồ Gia
là một trong không nhiều thế lực của Hoang Vực có từ ba vị Thánh Hoàng trở
lên, nếu không tính tứ đại liên minh tồn tại thì Thiên Kiếm Hồ Gia tuyệt có
thể xếp top 10 thế lực hàng đầu tại Hoang Vực.

Liễu Dực không cần biết thân phận thật sự của Dạ Phàm là gì nhưng chỉ cần nhìn
thái độ của Hồ Ngạo Bá với Dạ Phàm liền có thể nhận ra, Dạ Phàm liền là tồn
tại Phượng Liêu Quốc không đụng vào được.

Cánh cửa phòng khe khẽ mở ra, Liễu Dực lần này toàn bộ xuất hiện dưới ánh
sáng, hắn không còn là một nam nhân trên người toàn thân hắc y mà không ngờ
lại là bạch y, khuôn mặt cũng không còn sự âm trầm vẫn thấy trái lại cho người
ta vài phần hữu hảo, vài phần cảm giác thân cận, chỉ nhìn Liễu Dực lúc này
tuyệt đối là một bậc minh quân.

Liễu Dực ngay trong đêm liền rời khỏi hoàng cung của mình, chân đạp hư không
lướt nhẹ về phía Oánh Nguyệt Lâu.

Hắn lần này đến Oánh Nguyệt Lâu liền là một thân một mình, không nói với ai
cũng không mang theo ai, bằng vào tu vi Thần Vương cảnh giới bản thân Liễu Dực
vẫn có cái tự tin này.

Lấy tu vi Thần Vương chỉ cần bỏ qua hư không ngăn cách, bước ra một bước liền
có thể gập đôi thiên địa, liền có thể xuyên phá hư không đại đạo, đây chính là
Thần Vương sức mạnh, Thần Vương cảnh giới liền mang theo một chữ ‘Đạo”.
Thân hình rất nhanh xuất hiện ở Oánh Nguyệt Lâu thậm chí liền bỏ qua phòng ngự
trận pháp không nhìn, một cái chớp mắt liền đứng trước cửa động của Dạ Phàm
cùng Cửu Tiêu.

Hắn thân là quốc chủ của Phượng Liêu Quốc, chỉ tính trong Phượng Liêu Quốc
liền quyền uy ngập trời, ít nhất trong Phượng Liêu Quốc hắn muốn làm gì chỉ sợ
không ai cản được tuy nhiên cũng chỉ vì một chữ ‘Long’ trong họ của Dạ Phàm,
hắn liền chậm rãi hít vào một hơi sau đó gõ cửa.

Cửu Tiêu đang ở trong phòng tu luyện đột nhiên bị làm tỉnh lại, ánh mắt đẹp
khẽ nghi hoặc nhìn về phía cửa ra vào, phải biết lúc này trăng liền đã lên
cao, giờ này không có ai đến mới đúng.

Cửu Tiêu nhìn ra ngoài cửa rồi lại nhìn về phía Dạ Phàm, chỉ thấy Dạ Phàm từ
lúc nào đã ngồi dậy, khóe miệng hắn khẽ cong lên.

“Không cần mở cửa, đã đóng kịch thì phải đóng đạt một chút, đến mức không ai
có thể nhận ra mới có thể coi là thành công, người của Long Minh Cổ Quốc căn
bản không cần quan tâm đến kẻ kia”.

Nói đến đây ánh mắt Dạ Phàm lóe lên.

“Cút”.

Hắn không vận dụng nguyên lực trong một chữ này hơn nữa muốn vận dụng cũng làm
không nổi, cho dù cả uy áp trong câu nói cũng không có nhưng chỉ đơn giản một
chữ ‘ cút’ lại làm Liễu Dực ở bên ngoài khẽ giật mình, ngón tay vậy mà lập tức
giật lại, ánh mắt có chút hốt hoảng nhìn vào bên trong.

“Tại hạ Phượng Liêu Quốc hoàng chủ không biết có cơ hội nhìn thấy Long công tử
?, tại hạ thật sự có vài việc muốn hỏi Long công tử”.

Dạ Phàm ánh mắt đầy khinh thường nhìn ra bên ngoài sau đó bật cười.

“Giả Hồn Sư ? hay ta gọi là Âm Ảnh Sư đây ?, vẫn câu nói cũ, cút. Đừng làm bản
công tử mất hứng”.

Liễu Dực nghe đến đây liền hốt hoảng, thậm chí dưới ánh trăng đến cả cái bóng
của hắn cũng run lên, khuôn mặt lập tức biến sắc, ánh mắt nhìn vào căn phòng
của Dạ Phàm liền mang theo vẻ kiêng kỵ không thôi.

“Hí !!!!! , kẻ này bên ngoài vốn là phàm nhân nhưng một mắt lại nhìn ra lão
phu là Âm Ảnh Sư, phải biết cho dù là Thần Hoàng đích thân đến đây muốn nhận
ra thân phận thật sự của ta cũng là làm không được”.

“Kẻ này giọng nói mười phần bá đạo, không mang theo nguyên lực cường đại cũng
không có tuyệt cường khí thế nhưng lại làm cho lão phu thật tâm muốn nghe
theo, đây chính là uy”.

“Kẻ này không coi lão phu vào mắt, lại căn bản không giống giả vờ tạo khí thế,
chẳng nhẽ thật sự là Long Minh Cổ Quốc xuất thân ?”.

“Nếu đúng là Long Minh Cổ Quốc lão phu quả thật không dám đụng tới hắn chỉ là
Long Minh Cổ Quốc ở Trung Châu xa xôi cớ gì tiến vào Hoang Vực ?”.

Trong phút chốc đại não của Liễu Dực liền rất nhanh suy chuyển vài lần, lúc
đầu hắn đến đây muốn mang theo tâm tư thăm dò Dạ Phàm có điều chưa cần gặp mặt
hắn đã hoàn toàn bỏ đi suy nghĩ này, hiện nay Dạ Phàm liền làm cho hắn kiêng
kỵ không thôi, tránh còn không được sao dám lại gần ?.

Liễu Dực thân là Âm Ảnh Sư, bản thân Âm Ảnh Sư cho dù đặt ở Cửu Dương hay Thất
Âm liền có địa vị không cao trong mắt thế nhân có điều đây cũng có thể coi như
một con đường tu luyện cực kỳ đáng sợ.

Thực lực của Liễu Dực là Thần Vương nhưng trong cùng Thần Vương cảnh giới hắn
liền rất khó bị đánh bại, ít nhất ở Hoang Vực muốn tìm Thần Vương mạnh hơn hắn
chỉ sợ không quá một bàn tay tuy nhiên nếu Dạ Phàm thật sự đến từ Long Minh Cổ
Quốc thì lại khác . . .

Long Minh Cổ Quốc dòng chính hoàng tộc thích nhất chính là ăn âm ảnh, Long
Minh Cổ Quốc liền có thể rất dễ dàng diệt sát Âm Ảnh.

Trong mắt Liễu Dực hiện tại, Dạ Phàm không phải dòng chính thì chỉ sợ cũng đến
từ một cái phi thường cường đại chi phụ, hắn rốt cuộc có 8 phần nắm chắc thân
phận của Dạ Phàm.

Hai tay lập tức nắm lại sau đó cúi về phía trước, giọng nói mang theo vài phần
cung kính.

“Vậy tại hạ không làm phiền Long công tử, công tử bớt giận”.

Nói xong lại trực tiếp biến mất , một bước đạp không liền lẫn vào màn đêm tăm
tối.

. . . . . . . . . .

“Công tử, Âm Ảnh Sư là gì ?”.

Ở bên cạnh Dạ Phàm, Cửu Tiêu khẽ lên tiếng, vẻ mặt mang theo vài phần tò mò.

Lần này nàng diễn cũng đủ nhập tâm, nàng đóng vai hạ nhân của Dạ Phàm liền
xưng hô hắn bằng hai chữ ‘Công tử”, hơn nữa Cửu Tiêu liền cảm thấy gọi công tử
vẫn đỡ mất mặt hơn gọi ‘đại ca’ một chút.

Dạ Phàm mỉm cười nhìn Cửu Tiêu thản nhiên đáp.

“Âm Ảnh Sư cái này liền là rất đáng sợ nghề nghiệp, Vô Tận Giới chỉ có ngũ đại
tổ nghiệp được vinh danh nhưng ngoài kia vẫn còn hàng trăm nghề nghiệp khác,
có y sư, có nhạc sư, có họa sư, có thực trù sư . . . Âm Ảnh Sư cũng có thể coi
là một loại trong đó”.

“Bất cứ một nghề nghiệp nào ngoài kia cũng là một con đường, chỉ sợ tu luyện
giả cũng chỉ là một loại nghề nghiệp, một loại con đường mà thôi, chỉ cần có
thể đi đến cuối cùng thì bất kể chọn con đường nào vẫn sẽ được thiên mệnh thừa
nhận, trở thành một đời Đại Đế”.

“Âm Ảnh Sư thân là Cửu Dương người lại đi theo đường âm, bọn họ tu luyện với
chính cái bóng của mình, Âm Ảnh Sư trực tiếp phân thần hồn làm hai phần thậm
chí thức hải cũng chia đôi, coi bóng làm người coi người làm bóng, đi theo con
đường này không chỉ tư chất, tốc độ tu luyện mà còn cả chiến lực cũng tăng
cường, Âm Ảnh Sư trong cùng cấp thường rất khó bị đánh bại”.

Cửu Tiêu ánh mắt chớp động một chút, sau đó chu cái miệng nhỏ lên.

“Công tử, chia đôi thức hải vậy mà cũng được ?, đám người này không sợ bị điên
?”.

Dạ Phàm bật cười sau đó gật đầu với Cửu Tiêu.

“Tiêu Tiêu của ta nói liền đúng nha, đám người này phần lớn kết cục cũng là bị
điên, Âm Ảnh Sư con đường này phía sau liền bị chặt đứt, chia đôi thức hải,
phân liệt tâm thần, sau này liền có mười phần khả năng bản tôn bị Âm Ảnh hấp
thu, cuối cùng không biết mình là ai, hư hư thật thật, mộng mộng mị mị, Âm Ảnh
Sư liền quả thật không có khả năng tu luyện đến Thần Hoàng cảnh giới, thậm chí
Thần Vương đã là đại nghị lực, hoàng chủ của Phượng Liêu Thành liền không tầm
thường, ít nhất là về mặt nghị lực của hắn”.

Cửu Tiêu cũng gật đầu với Dạ Phàm, ở bên cạnh Dạ Phàm lâu nàng liền biết nam
nhân của mình liền không khác gì một cái bách khoa toàn thư, không gì không
biết, không gì không hiểu.

“Công tử, vậy tại sao hắn lại chọn đi theo con đường Âm Ảnh Sư ?, dù sao tương
lai của hắn cũng không có cách nào tiến về phía trước”.

Dạ Phàm nghe vậy liền khẽ lắc đầu.

“Chịu, cái này ta cũng không quá hiểu dù sao ta không phải là hắn, thông
thường đạp vào Âm Ảnh Sư con đường chỉ có hai lý do, đầu tiên liền là muốn báo
đại thù, cần phải điên cuồng tu luyện bất chấp tất cả, về phần thứ hai liền bị
kẻ khác ép tu luyện, dù sao Âm Ảnh đại thành sau khi thôn phệ bản tôn có thể
coi là vật đại bổ, vật này Á Đế cũng muốn cắn một miếng”.

“Còn con đường thứ ba . . . trừ khi kẻ này có thể biết cách vượt qua Âm Ảnh
Trảm Hồn”.

Tất nhiên câu nói cuối cùng, Dạ Phàm liền không có nói với Cửu Tiêu, Âm Ảnh Sư
quả thật có tồn tại cảnh giới Âm Ảnh Trảm Hồn, có điều Dạ Phàm sống lâu như
vậy cũng chỉ nhìn thấy một cái Trảm Hồn thành công mà thôi.


Tử Thần Lộ - Chương #49