Cảm nhận vô số ánh mắt nóng rực đang nhìn mình tuy nhiên cả Dạ Phàm và Cửu
Tiêu căn bản cũng không có quá nhiều biến động, Dạ Phàm thì không cần nói còn
với Cửu Tiêu bản thân nàng là Tiểu Chiến Thần của Chiến Thần Điện, mặt ngoài
của nàng liền phong quang vô hạn, ít nhất cái tình cảnh bị vô số ánh mắt quan
sát thế này Cửu Tiêu cũng đã quá quen thuộc.
Dạ Phàm ánh mắt khẽ quan sát toàn bộ phạm vi xung quanh sau đó bình thản dừng
lại, giọng nói hắn có chút ngập ngừng vang lên.
“Các vị, ai có thể chỉ cho ta biết khách sạn lớn nhất Phượng Liêu Thành là đâu
không ?”.
Nói xong trên tay Dạ Phàm cũng không quên xuất hiện vài viên linh thạch, khóe
miệng xuất hiện nụ cười tự tin vô cùng.
Quả nhiên khi Dạ Phàm lên tiếng xong có rất nhiều người nhìn vào tay hắn,
trong bàn tay có chút nhỏ bé kia dĩ nhiên lại là ba vên linh thạch thượng
phẩm.
(Lưu ý một chút, linh thạch có độ lớn tiêu chuẩn bằng lòng bàn tay người lớn”.
Ba viên linh thạch thượng phẩm với rất nhiều cường giả mà nói thì còn chưa là
gì nhưng có ngu cũng biết Dạ Phàm tính dùng ba viên linh thạch này trả công
cho người dẫn đường, lập tức xung quanh vô số âm thanh vang lên.
Thịt nhiều là thịt mà thịt ít cũng là thịt, ba viên thượng phẩm linh thạch
thậm chí đủ để tiên nhấp cấp cao thủ tu luyện từ 1 – 2 ngày, dù sao không phải
tiên nhân nào cũng xuất thân từ đại thế lực hơn nữa ở dưới thánh nhân toàn bộ
đều phải tu luyện bằng linh thạch căn bản không thể tự ngưng tụ ra tinh bích.
Có trọng thưởng tất có dũng phu.
Yên tĩnh lập tức bị đánh phá.
"Ta biết! "
"Ta cũng biết, ta dẫn ngươi đi! "
"Cho đại gia cút ngay! Ta biết! Ta mang ngươi qua đó! "
“Mẹ nó, hôm nay ai cùng ta tranh ta liền liều mạng, tiểu hữu để lão phu dẫn
đi”
“Cút, ngươi tính là gì, không tránh ra đừng trách bản tọa không khách khí”.
Xung quanh Dạ Phàm cùng Cửu Tiêu lập tức loạn thành một đoàn, tuyệt đối là
quang cảnh phi thường khó gặp, dù sao bên trong Phượng Liêu Thành mấy chục năm
rồi chưa mất trật tự như vậy, về phần thủ vệ quân lúc này triệt để bó tay thậm
chí nếu không phải có quân vụ trong người không ít kẻ sẵn sàng tham dự vào
cuộc giao tranh này.
Ba viên thượng phẩm linh thạch có thể là nhỏ nhưng cơ hội ở gần dê béo nhất
trong số hàng trăm hàng ngàn kẻ quanh đây tuyệt đối không ai muốn bỏ.
Cuối cùng một luồng kinh khủng uy áp bắn thẳng ra xung quanh, uy áp của thánh
nhân cường giả lập tức làm không khí xung quanh bắt đầu yên tĩnh trở lại, kẻ
đang tiến lên không ngờ lại là một Hoang Thánh cường giả.
Hoang Thánh nếu đặt ở Vô Tận Giới căn bản không là gì, đặt ở Hoang Vực cũng
chẳng phải là nhân vật đặt lên nổi mặt bàn nhưng nếu đặt trong Phượng Liêu
Thành thì tuyệt đối khó lường, ít nhất cũng nằm trong top 10 cường giả mạnh
nhất của Phượng Liêu Thành.
Thân ảnh kia rất nhanh đi đến vị trí của Dạ Phàm, thậm chí trong nơi được gọi
là ‘Tu Mộ’ này bản thân hắn còn cố tạo ra một nụ cười phi thường thân mật mặc
dù trong mắt nhiều người mà nói nụ cười kia căn bản là khó nhìn vô cùng.
"Vị tiểu hữu này, tại hạ họ Hồ tên Ngạo Bá, là thất trưởng lão của Thiên Kiếm
Hồ Gia, ngoại hiệu Ngạo Hồ. Trong Phượng Liêu Thành này khách sạn lớn nhất
đương nhiên là Oánh Nguyệt Lâu, Thiên Kiếm Hồ Gia chúng ta cũng có chút giao
tình với Oánh Nguyệt Lâu, để tại hạ dẫn tiểu hữu đi như thế nào ?”
Hồ Ngạo Bá hắn dù sao cũng là Hoang Thánh cường giả, giọng nói phi thường có
trọng lượng trong Phượng Liêu Thành, hắn đã đứng ra liền có rất ít kẻ dám
tranh chấp dù sao không phải toàn bộ thánh nhân đều tập trung tại cửa thành.
"Ân, không tệ, liền làm phiền ngươi dẫn ta đi thôi ! "
Dạ Phàm căn bản bỏ qua luôn xưng hô lễ tiết, hắn cùng Hồ Ngạo Bá lúc này xưng
hô vậy mà ‘đồng cân đồng hạng ‘, tất nhiên lúc này Dạ Phàm phách lối như vậy
liền không ai có ý kiến gì, dù sao hắn cũng có tiền, kẻ có tiền lại còn trẻ
như vậy, không hống hách mới là lạ.
"Được được, ! Đạo hữu mời bên này đi, không biết đạo hữu họ gì, quê quán ở
đâu? "
Hồ Ngạo Bá không khó chịu cũng không để ý thân phận, hắn cúi đầu dẫn đường cho
Dạ Phàm cùng Cửu Tiêu, vừa đi vừa nói vẻ mặt hiền lành vô cùng.
“Ta họ Long . . .”.
Nói đến đây ánh mắt Dạ Phàm lóe lên, âm điệu rõ ràng dừng lại một chút cho Hồ
Ngạo Bá hoàn toàn ‘tiêu hóa’ cái họ này.
Quả nhiên vừa nghe đến họ ‘Long’ bản thân vị cường giả đạt đến Hoang Thánh này
liền run lên.
Họ Long thiên hạ không thiếu nhưng siêu cấp thế lực lấy ‘Long’ làm họ trong
đầu Hồ Ngạo Bá chỉ có một cái tên duy nhất, cái tên này đủ làm hắn run lên ba
lần.
“Ta họ Long, tên Nhất Dạ, về phần đến từ đâu xin lỗi cái này ta không nói
được”.
Nói là nói như vậy nhưng ánh mắt của Dạ Phàm dĩ nhiên như muốn ‘bán đứng’ hắn,
ánh mắt của Dạ Phàm vậy mà như muốn báo hiệu cho Ngạo Bá biết, Ngạo Bá rõ ràng
nhìn thấy phương hướng mà Dạ Phàm đánh mắt qua.
“Hí, tiểu tử kia dĩ nhiên nhìn về phái Trung Châu ?, mẹ nó chẳng nhẽ là Trung
Châu Long Minh Cổ Quốc ?”.
So với Trung Châu mà nói, Hoang Vực căn bản chỉ là đồ nhà quê thậm chí một dải
phương Nam rộng lớn cũng không thoát khỏi ‘nhà quê’ hai chữ.
Chiến Thần Điện có thể độc tôn Nam Phương nhưng nếu dám đặt vào chân vào Trung
Châu chỉ sợ liền bị chặt một chân, kể cả có an ổn chiếm lĩnh một địa vực ở
Trung Châu chỉ sợ cũng chỉ xếp vào dạng trung cấp thế lực, đây là sự đáng sợ
của Trung Châu.
Cửu Dương được biết là Cửu Giới nhưng ngoại trừ Phật Giới ra tuyệt không có
một giới nào lớn bằng Trung Châu, bản thân Trung Châu tồn tại khiến Nhân Hoàng
Giới liền rộng gấp 10 lần so với các giới khác, cũng chính vì có Trung Châu mà
Nhân Hoàng Giới mới có thể được gọi là Cửu Giới Đệ Nhất thậm chí trong mắt
nhiều người, bản thân Trung Châu liền được tính là Nhân Hoàng Giới.
Long Minh Cổ Quốc là một trong tứ đại Cổ Quốc của toàn bộ Nhân Hoàng Giới, cho
dù thực lực ở trong tứ đại cổ quốc chỉ được xếp vào hạng bét nhưng tuyệt đối
không có bất cứ thế lực nào dám coi thường nó cho dù là tứ đại cổ quốc xếp
hạng đầu tiên Nhân Hoàng Cổ Quốc cũng không dám.
Hai người vì đưa vừa nói, xung quanh là vô số cặp mắt đang dõi theo, cũng rất
nhanh đã đến trước của Oánh Nguyệt Lâu.
Nếu là trước đây bản thân Ngạo Bá liền là thành phần xung phong xin một miếng
thịt trên người Dạ Phàm thì lúc này hắn căn bản không dậy nổi nửa phần tâm tư,
Long Minh Cổ Quốc bốn chữ này quá nặng, nặng đến mức vai của hắn trực tiếp bị
nghiền lệch đi.
Không cần biết Dạ Phàm là con dòng chính, con dòng phụ hay thậm chí là con tư
sinh không được công nhận huyết mạch thì Ngạo Bá hắn cũng không dám động, kể
cả có một chút chút liên quan đến Long Minh Cổ Quốc thì Phượng Liêu Thành chỉ
sợ không ai dám động vào.
Dạ Phàm nhìn biểu hiện của Ngạo Bá liền tương đối hài lòng mỉm cười, kế hoạch
bước đầu tiên của hắn tại Phượng Liêu Thành liền thành công.
. . . . . . . . . .
Hai người đi đến trước cửa Oánh Nguyệt Lâu , một tên tiểu nhị lập tức ra đón,
cho dù là tiểu nhị bản thân hắn cũng có tu vi Thần Lực Cảnh.
Tên tiểu nhị này sau khi chạy ra ngoài liền sững người lại sau đó rất nhanh
nuốt một ngụm nước miếng, nhìn chằm chằm vào cảnh phía trước.
Là tiểu nhị của Oánh Nguyệt Lâu, thực lực không cao thì cũng thôi đi nhưng bắt
buộc phải có ánh mắt, đầu tiên đập vào mắt hắn là một thân tài bảo kinh người
của Dạ Phàm lộ ra ngoài, tiếp theo liền là hai người Cửu Tiêu cùng Ngạo Bá, rõ
ràng một người là Hoang Thánh một người cũng là Thần Hải Cảnh lại vô cùng cung
kính với một tiểu tử thoạt nhìn không khác gì phàm nhân.
"Hồ . . đại nhân , cái này. . . Cái này. . . "
Hồ Ngạo Bá liền trừng mắt, một tay gõ thẳng vào đầu tiểu nhị khiến hắn xanh cả
mặt lại>
"Lắp bắp cái gì, không thấy Long công tử đến rồi sao, còn không mau xếp phòng
Dạ Phàm ánh mắt khẽ đảo qua Oánh Nguyệt Lầu một chút sau đó trong mắt hiện lên
một tia sáng kỳ dị.
Ngón tay hắn điểm nhè nhẹ về phía không trung, giọng nói thản nhiên vô cùng.
“Phòng trên đỉnh lầu, lấy cho ta phòng đó”.
Dạ Phàm đương nhiên không có bất cứ thông tin gì về Oánh Nguyệt Lầu có điều
ánh mắt của hắn độc như thế nào thì liền không phải nhắc lại, hắn có thể trực
tiếp nhìn xuyên qua cấm chế, trực tiếp cảm nhận được căn phòng trên cao kia
linh khí sung túc nhất, thậm chí đạt chuẩn yêu cầu bế quan cho thánh nhân cấp
cường nhân, chỉ cần một điểm này liền đầy đủ.
"A! " tất cả mọi người kinh nghi ra tiếng, hoài nghi là không phải mình nghe
lầm.
"Căn phòng đó . . . căn phòng đó liền là ba trăm . . . ba trăm viên thượng
phẩm linh thạch một tháng”.
Lần này không chỉ tiểu nhị mà rất nhiều người đều lắp bắp kinh hãi, căn phòng
đó liền được lấy làm nơi bế quan cho thành chủ, phải biết thành chủ đời này
của Phượng Liêu Thành đồng thời cũng kiêm luôn hoàng đế Phượng Liêu Quốc, tu
vi Thần Vương Cảnh.
Toàn bộ Phượng Liêu Thành ngoại trừ hoàng đế ra không kẻ nào dám ngụ tại căn
phòng đó, hơn nữa cũng chẳng có kẻ nào có thể bỏ tiền ra để ở, ba trăm viên
thượng phẩm linh thạch một tháng liền là mười viên một ngày, cái giá này liền
vô cùng kinh người.
"Sao ?, có ý kiến gì ?! "
Dạ Phàm vung tay lên, một cái túi trữ vật bay thẳng về phía tiểu nhị, bên
trong thậm chí có năm trăm viên màu xanh biếc linh thạch.
Tiểu Nhị bị dọa sợ, cả đời hắn thậm chí còn chưa được nhìn thấy nhiều linh
thạch như vậy.
Ở bên cạnh Ngạo Bá vẻ mặt liền tương đối bình thường, dù sao trong mắt hắn Dạ
Phàm xuất thân từ Long Minh Cổ Quốc, một điểm này đủ giải thích hết mọi việc.
“Còn không mau mang lệnh bài thân phận cho Long công tử ?”
"Đại . .. đại nhân . . . căn phòng đó bình thường chỉ có . . . chỉ có . . . vị
kia . . . ở ! " mấy cái tiểu nhị một trận rối ren, cuối cùng lấy lại tinh
thần.
"Im miệng, Long công tử muốn thì vị kia cũng phải gật đầu, có gì lão phu liền
chịu! "
Hồ Ngạo Bá lúc này thậm chí có xúc động một chưởng đập chết tiểu nhị, cả đời
hắn chỉ sợ mới có một cơ hội leo lên đùi Long Minh Cổ Quốc, trước Long Minh Cổ
Quốc thì thành chủ tính là gì ?, hắn lúc này đã vứt thành chủ ra sau đầu từ
lâu rồi.
. . . . . . . .
Một đêm nay, Phượng Liêu Thành liền không yên tĩnh thậm chí trăm dặm Hoang Vực
xung quanh cũng không yên tĩnh.