Dạ Phàm rốt cuộc vẫn buông Cửu Tiêu ra, sau khi thoát được ra Cửu Tiêu lập tức
lùi lại, có điều khuôn mặt của nàng vẫn ửng đỏ không dám tiếp tục nhìn Dạ
Phàm, nếu trong hang động có một cái lỗ bản thân Cửu Tiêu chắc chắn không ngần
ngại mà chui xuống, nàng quá xấu hổ.
Đây cũng là lần đầu tiên Dạ Phàm cùng Cửu Tiêu thân mật đến mức này hơn nữa
bản thân Cửu Tiêu liền da mặt mỏng, đến chính nàng cũng không hiểu mình lấy
đâu ra dũng khí để nói câu vừa rồi, tình cảnh trong hang động lúc này liền có
chút xấu hổ.
Đương nhiên kẻ phá vỡ sự xấu hổ này chắc chắn là Dạ Phàm, hắn mỉm cười thản
nhiên quan sát Cửu Tiêu, ánh mắt nhìn xoáy vào nàng không rời khiến Cửu Tiêu
lại càng không biết làm sao, từng giây từng giây trôi qua lại khiến nàng có
cảm giác như hàng giờ dài đằng đẵng.
Dạ Phàm rốt cuộc bật cười, hắn cũng không muốn bắt nạt Cửu Tiêu chỉ là nhìn nữ
nhân này xấu hổ đỏ lựng cả khuôn mặt xinh đẹp liền quá thú vị.
“Được rồi, không đùa nữa,nếu nàng đã quyết định trở thành nữ nhân của ta bản
thân ta cũng muốn nói với nàng vài việc”.
Cửu Tiêu nghe thấy ngữ điệu của Dạ Phàm thay đổi liền ngửa mặt lên nhìn hắn,
nàng cố gắng hít một hơi thật dành khiến từng luống khí thanh mát chạy dọc cơ
thể, ánh mắt Cửu Tiêu dần dần trở nên nghiêm túc, nàng không trả lời Dạ Phàm
mà chỉ lằng lặng đợi hắn lên tiếng.
Dù sao trong thâm tâm mà nói Cửu Tiêu liền biết mình đã là nữ nhân của Dạ
Phàm, tính cách của nàng thật sự cũng có vài phần giống với mẫu thân.
Mẫu thân nàng năm đó chỉ là tỳ nữ của Chiến Thần Điện, thân phận ti tiện thấp
kém, cho dù mẫu thân sinh ra nàng cũng không khác bao nhiêu nhưng mẫu thân vẫn
một lòng với Độc Cô Siêu Phàm chưa bao giờ thay đổi.
Độc Cô Siêu Phàm có thể nói là chướng mắt với mẫu thân nàng nhưng bao nhiêu
năm qua mẫu thân nàng vẫn không oán không hối, có thể nói mẫu thân Cửu Tiêu
liền là hình tượng nữ nhân của triều đình phong kiến trong thế tục, ‘lấy chồng
theo chồng, gả chó theo chó’.
Cửu Tiêu tính cách mạnh mẽ hơn mẫu thân nàng nhiều bởi dù sao nàng cũng là tu
luyện giả có điều nàng thật sự cũng bị mẫu thân ảnh hưởng rất nhiều, nếu nàng
đã quyết định làm nữ nhân của Dạ Phàm liền không thay đổi, cho dù Dạ Phàm nói
gì với nàng, cho dù việc tiếp theo hắn sắp nói là gì nàng cũng không quan tâm,
nàng chỉ cần yên lặng lắng nghe, thế là đủ.
Dạ Phàm nhìn biểu hiện của Cửu Tiêu nhè nhẹ gật đầu, Cửu Tiêu thật sự rất
ngốc, ngốc đến mức đáng yêu.
“Ta không phải họ Nam Cung, ta họ Dạ tên một chữ Phàm. Ta cũng không phải là
truyền nhân của Tịnh Phạm Thần Điện cao cao tại thượng, thân phận ta tính ra
thấp kém hơn nàng nhiều”.
Nói đến đây Dạ Phàm liền nhếch miệng, một nụ cười tà dị xuất hiện trên khóe
miệng hắn.
“Nam Phương Bách Quốc có một tiểu quốc, thực lực khoảng thất phẩm được gọi là
Việt Quốc, ta là Việt Quốc bát hoàng tử, cũng giống như nàng mẫu thân của ta
chỉ là tỳ nữ trong cung, ta ra đời . . . cũng coi như là vì lão già kia say
rượu quáng gà đi, dù sao ta cũng không quan tâm lắm”.
“Ta không biết nàng lựa chọn thế nào chỉ là đi theo ta liền tuyệt không an
toàn, con đường ta phải đi rất dài rất dài cũng vô cùng khó khăn, hôm nay nếu
nàng rời đi ta có thể vì nàng kết nốt một hồi thiện duyên, ta có thể đảm bảo
một đời này nàng liền vô sự về phần nếu nàng quyết định đi theo ta liền không
giống”.
Nói đến đây Dạ Phàm dừng lại, hắn không tiếp tục lên tiếng, ánh mắt thản nhiên
nhìn về phía Cửu Tiêu, hắn muốn xem nàng lựa chọn.
Không phải Dạ Phàm thiếu tự tin mà đây chính là sự thật, con đường sau này hắn
phải đi chính hắn còn không nắm chắc, một thế này của hắn liền phi thường phi
thường nguy hiểm, có thể đi đến cuối cùng hay không hắn cũng không biết.
Ánh mắt của Cửu Tiêu lúc này thậm chí không có lấy một gợn sóng, ánh mắt trong
như mặt nước hồ mùa thu, nàng thản nhiên đối diện với Dạ Phàm sau đó nhè nhẹ
mỉm cười, một nụ cười tựa như làn gió xuân thanh mát, một nụ cười nói lên
chính quyết định của nàng.
“Cửu Tiêu sống trong Chiến Thần Điện liền rất khổ rất khổ, bản thân ta chưa có
một ngày tự do, chưa có một ngày buông lỏng, là ngươi mang ta ra ngoài, là
ngươi mở ra bầu trời tự do cho ta, từ bé đến lớn cũng chỉ có mình ngươi làm ta
khóc nhiều như vậy, mình ngươi làm ta thất thố nhiều như vậy, mình người có
thể làm ta thoải mái cười, thoải mái khóc, thoải mái nói những gì muốn nói”.
“Từ bé đến giời chỉ có mình ngươi nguyện bảo vệ ta một đời cũng chỉ có mình
ngươi khiến ta cảm thấy hai chữ bình yên. Ta thật sự chưa bao giờ quan tâm
ngươi rốt cuộc xuất thân từ đâu, là Tịnh Phạm Thần Điện cũng được, Việt Quốc
cũng được căn bản không có thay đổi, từ giây phút ngươi mang ta ra khỏi Chiến
Thần Điện, giây phút đó Độc Cô Cửu Tiêu liền là hoa đã có chủ, lấy chồng theo
chồng thứ này Cửu Tiêu vẫn biết”.
“Dạ Phàm, chỉ cần ngươi không đuổi ta đi, chỉ cần ngươi còn muốn ta ở lại ta
sẽ tuyệt không đi hơn nữa ngươi quá ưu tú, ưu tú khiến chính ta còn cảm thấy
khó chấp nhận, ngươi hơn ta quá nhiều quá nhiều, ngươi xuất thân từ Việt Quốc
trái lại khiến lòng Cửu Tiêu cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất rất nhiều”.
Dạ Phàm lần này đưa tay ra, bàn tay nhẹ nhàng kéo đầu của Cửu Tiêu dựa vào
ngực mình, bản thân Cửu Tiêu cũng không tránh, nàng đã nói ra hết nỗi lòng của
mình, nàng lúc này liền chân chính chấp nhận thân phận của mình, thân phận nữ
nhân của hắn.
Mái tóc dài đen mượt buông thõng ra đằng sau, khuôn mặt tuyệt mỹ cùng ánh mắt
mang theo vài phần nhu tình, Cửu Tiêu cứ như vậy tựa đầu vào trong lồng ngực
Dạ Phàm.
Thân hình nàng run lên nhè nhẹ, nàng có thể cảm nhận được những ngón tay của
hắn khẽ vuốt ve khuôn mặt mình, những ngón tay kia trược dài xuống cái cổ
trắng ngần rồi lại vuốt ve mái tóc đen mềm mại của nàng, khuôn mặt Cửu Tiêu
hiện nay không ngờ lại có chút vui vẻ, có chút thoải mái.
“Ta quên mất, một việc quan trọng vô cùng, sau này chúng ta xưng hô thế nào
nha ?”.
Giữa không khí tràn ngập nhu tình kia, giọng nói của Dạ Phàm lại khiến Cửu
Tiêu có xúc động muốn tìm cái lỗ để chui tiếp, khuôn mặt nàng lại đỏ lựng lên.
“Xưng hô . . . vậy ta gọi ngươi là đệ đệ được không, dù sao . . . dù sao ta
cũng lớn tuổi hơn ngươi . . . tỷ tỷ yêu đệ đệ cũng không phải là không được .
. .”.
Dạ Phàm bật cười, bàn tay nhẹ véo cái mũi của Cửu Tiêu.
“Nàng nói xem ta có chịu không ?”.
Cửu Tiêu liền cúi đầu, giọng nói có chút lý nhí.
“Vậy . . . vậy gọi ngươi là Dạ Phàm được không “.
Dạ Phàm đương nhiên lắc đầu.
“Quá không có tình cảm, ta nghĩ ra rồi, gọi ta là phu quân đi, thế nào ?”.
Cửu Tiêu ngượng chính mặt cúi đầu.
“Không gọi, quá xấu hổ. Ta . . . ta gọi ngươi là đại ca chịu không ?, hình như
. . . hình như nữ tử nhân gian không thiếu người gọi phu quân là đại ca”.
Cửu Tiêu thật sự cảm thấy mình quá biệt khuất, quá bị bắt nạt rồi . . .
. . . . . . . . . .
Phượng Liêu Đế Quốc ở vào phía tây Hoang Vực trực thuộc Chu Tước Liên Minh,
bản thân Phượng Liêu Đế Quốc cũng tương đối giống Thiên Phong Đế Quốc, nhìn
trái nhìn phải nhìn tới nhìn lui cũng chỉ có độc một cái Phượng Liêu Thành mà
thôi.
Tất nhiên bên trong đế quốc cũng chia mạnh chia yếu, nếu xét về thực lực tổng
thể thì Phượng Liêu Đế Quốc mạnh mẽ hơn Thiên Phong Đế Quốc nhiều, Thiên Phong
Đế Quốc ở ngay sát biên giới Hoang Vực trong khi Phượng Liêu Đế Quốc lại tồn
tại rất gần vòng tròn trung tâm, càng đi vào trung tâm Hoang Vực thì càng nguy
hiểm, chiến đấu cơ hồ là diễn ra liên miên, đây được coi là chân chính tu mộ.
Phượng Liêu Thành là một trong những tòa thành hùng vĩ nhất trực thuộc Chu
Tước Liên Minh, Phượng Liêu Thành xây dựng dựa vào đại sơn, lấy toàn bộ Phương
Liêu Sơn làm sống lưng, ba mặt giáp giáp với Phượng Liêu Sơn chỉ để lại một
đại môn để tiến vào, đại môn này được gọi là Phượng Liêu Môn.
Ngày hôm nay ở trước cửa Phượng Liêu Môn xuất hiện hai thân ảnh ngang nhiên mà
đến, người đi trước một thân bạch y không nhiễm bụi trần, mái tóc đen cắt ngắn
tương đối gọn gàng, bàn tay phe phẩy một cây bạch ngọc quạt, thoạt nhìn mười
phần suất khí.
Điều đáng nói nhất bạch y nhân này thoạt nhìn chỉ là một đứa bé chưa quá 15
tuổi, khuôn mặt vẫn còn mang theo vài phần non nớt chưa phát dục hết nhưng lại
quý khí mười phần, từng bước đi điệu bộ thậm chí cả nhấc tay nhấc chân đều
biểu hiện sự cao quý, chỉ cần nhìn vào tuyệt đối có thể nhận định là thiếu gia
xuất thân từ đại thế lực.
Người thứ hai là một nữ nhân, khuôn mặt ẩn dưới một tấm vải mỏng, cho dù nhìn
không rõ dung mạo của nàng nhưng thân hình lại mười phần ma mị, mười phần hoàn
mỹ. Một thân tử y lộ ra vài phần thần bí vài phần dụ hoặc, đặc biệt nhất là
ánh mắt của nữ tử này, một ánh mắt tuyệt đẹp như muốn hớp hồn toàn bộ nam tử
xung quanh.
Hai người này đi rất chậm rãi cũng rất thong dong có điều nhìn hai người một
trước một sau đi đến cũng có thể đại khái nhìn ra, đứa bé kia là chủ nữ nhân
thì lại tương đối giống thị thiếp, nô tỳ.
Hai người này vừa xuất hiện trước cửa Phượng Liêu Môn liền thu hút ánh mắt
không ít người, đặc biệt khi nhìn thấy đứa bé kia tiện tay nắm ra 4 viên
Thượng Phậm Linh Thạch cho thủ vệ quân thì tuyệt đối làm rất rất nhiều người
động dung.
Đứa bé này cũng có thể coi là cực phẩm, mười ngón tay của hắn dĩ nhiên lại đeo
nguyên mười cái trữ vật giới chỉ, bên hông đeo một tiểu chuông nhỏ, tiểu
chuông toát ra từng đạo phật quang, khi gió thổi qua lại có tiếng phật âm như
có như không xuất hiện, đến cả bạch ngọc quạt tiểu tử này cầm cũng toát lên
thứ ánh sáng cao quý bất phàm, chỉ cần không phải người ngu khi nhìn thấy tiểu
tử này trong đầu đều hiện ra hai chữ ‘có tiền’.
Phượng Liêu Môn thủ vệ trưởng lúc này liền kinh ngạc đến mức bàn tay có chút
cứng ngắc, đến cả linh thạch cũng quên nắm lại, bị mười cái trữ vật giới chỉ
khiến cho con mắt có chút cảm giác đau, đến khi nhìn thấy hoàng kim chuông nhỏ
bên hông tiểu tử kia thì liền trực tiếp có cảm giác bị mù, đến cả hình dạng
của kẻ vào thành thế nào hắn lúc này liền cũng quên đi.
Trữ vật giới chỉ cho dù là cực kỳ thông dụng tại Vô Tận Giới nhưng không phải
ai cũng có quyền nắm giữ, ít nhất bước thứ hai tu luyện giả 95% cũng chỉ có
thể sử dụng túi trữ vật, chính thủ vệ trưởng như hắn liền bỏ ra thời gian bảy
năm, bớt ăn bớt mặc mới mua một cái trung cấp túi trữ vật liền có cảm giác
thành tựu nhưng khi bị mười cái trữ vật giới chỉ kia chiếu đến liền cảm thấy
có chút mộng mị, từng cái chế tác tinh tế, hình thái cao quý, có giới chỉ
thoạt nhìn cổ xưa nhưng lại cho người khác cảm giác sùng kính, lại có trữ vật
giới chỉ trạm khắc rồng – hổ uy thế mười phần, có thể nói là xảo đoạt thiên
công, tinh phẩm trong tinh phẩm, cực phẩm trong cực phẩm.
Về phần chuông vàng bên hông cùng quạt ngọc trên tay thủ vệ trưởng lại càng
triệt để chết lặng, hắn cảm thấy hai mắt có chút đau, cổ họng khô khốc, đây
tuyệt đối là siêu cấp công tử, siêu cấp quá có tiền.
"Mẹ nó, rõ ràng tiểu tử kia chưa tu luyên, phàm nhân mười phần vậy mà cũng ra
đường trang bức ?, rốt cuộc là thế gia nhà nào có tiền như vậy ?”.
So với tiểu tử bạch y đi đầu thì nữ tử áo tím phía sau liền có chút ‘tầm
thường’, bản thân nàng liền thanh lệ thoát tục, khí chất cao quý mười phần
nhưng muốn so với ‘công tử’ của mình thì còn kém mười vạn tám ngàn dặm, đây
chính là sức mạng đồng tiền a.
Hai người này tất nhiên không phải ai xa lạ, ngoại trừ Dạ Phàm cùng Cửu Tiêu
thì còn có thể là ai ?, lúc này Dạ Phàm xuất hiện ở Phượng Liêu Thành chính là
thực hiện bước đầu tiên trong kế hoạch của mình tại Hoang Vực, Dạ Phàm liền
đóng vai công tử về phần Cửu Tiêu bản thân nàng liền phải uy khuất nhận làm
người hầu.
Bản thân Dạ Phàm ở Việt Quốc liền một nghèo hai trắng nhưng phải biết của cải
trên người hắn liền đến từ đánh cướp bốn cái Thần Hoàng, Tinh Bích trên người
Dạ Phàm có liền không nhiều dù sao 9 phần cũng để lại ở Thiên Phong Thành bất
quá linh thạch thì xếp thành từng ngọn núi lớn, nhiều đến mức hắn có chút lười
đếm, dù sao hắn chỉ cần biết linh thạch đối với Thần Hoàng cường giả căn bản
là không bao giờ thiếu huống gì bốn cái Thần Hoàng ?.
Chuông vàng cùng quạt ngọc lại càng không phải nói, đây chính là trấn khố bảo
vật của Chiến Thần Điện, chính Dạ Phàm mang ra ngoài khoe còn có chút sợ hãi
chính mình huống gì người bên ngoài ?.
Dạ Phàm cùng Cửu Tiêu sau khi vòa thành liền có thể thấy vô số ánh mắt nóng
rực nhìn mình, đám người này liền kinh ngạc tuổi tác của Dạ Phàm, liền coi
thường tu vi của Dạ Phàm nhưng tuyệt đối nóng rực với tài bảo của Dạ Phàm, về
phần Cửu Tiêu liền trực tiếp trở thành thứ yếu, căn bản không ai thèm nhìn dù
sao nàng là bịt mặt, cho dù thân hình hoàn mỹ nhưng ai biết dưới lớp bịt mặt
kia có phải là quái vật không, chung quy tài vật bày ra ngoài kia mới đúng là
hàng thật giá thật.
Nếu không phải Hoang Vực có giới luật, nếu không phải Phượng Liêu Thành không
thể tranh đấu, nếu không phải Phượng Liêu Thành có Phượng Liêu Thần Hoàng trấn
giữ chỉ sợ Dạ Phàm đã sớm bị lột sạch không còn mảnh vải, thậm chí táng thân
tại cửa thành cũng không biết chừng.
Trong Phượng Liêu Thành có thể nói là không thiếu cường giả, dù sao Tu Mộ con
đường liền phải xem bản lĩnh, đã đi đến đây làm gì có chuyện thực lực yêu kém
?, yếu nhất cũng là bước thứ hai Thần Thông Cảnh thậm chí không thiếu bước thứ
ba tiên nhân, cá biệt thậm chí còn có vài luồng Thánh Vương thần niệm khe khẽ
đảo qua người Dạ Phàm.
“Hí . . tiểu tử này dĩ nhiên có thể ngăn cản thần niệm của lão phu ?”.
Một vị Thánh Vương cường giả bất giác kinh ngạc kêu lên.
“Đừng đùa chứ, mẹ nó cây quạt kia thậm chí làm cho lão phu có cảm giác bất an,
chẳng nhẽ là hàng ngũ Thần Binh ?”.
Một vị Thánh Vương khác ẩn trong bóng tối nhè nhẹ nhíu mày.
Lúc này Dạ Phàm liền trở thành dê béo, tuyệt đối là siêu cấp dê béo, trăm
người chú mực, ngàn người chú mục.
. . . . . . . . .
Tối qua về muộn quá chương 46 đoạn cuối mình đăng nhầm một chút, đã sửa lại
mọi người thông cảm.