46 : Ám Muội


Chương 46 : Ám Muội

Hoang Vực thật sự không hề nhỏ có điều nó lại bao gồm rất nhiều tiểu thế lực
bên trong, chính vì vậy mảnh diện tích mỗi thế lực đạt được đến là phi thường
có hạn.

Bên trong Hoang Vực được gọi là Vô Pháp Chi Địa, nơi đây giết người liền vô
tội, tất nhiên trên đời này vốn không có nơi nào chân chính không có luật
pháp, luật pháp được kẻ mạnh viết lên.

Hoang Vực có vô số thế lực lớn nhỏ nhưng chung quy tất cả các thế lực tại
Hoang Vực đều phải lựa chọn trận doanh cho mình, bên trong Hoang Vực có tổng
cộng bốn đại trận doanh lần lượt là Chu Tước, Huyền Vũ, Bạch Hổ, Thanh Long tứ
đại liên minh.

Mỗi liên minh đều bao gồm vô số thế lực nhỏ dưới chướng đồng thời trong mỗi
một liên minh đều có một vị minh chủ, thực lực của bốn vị minh chủ đứng đầu
Hoang Vực này đều là Á Đế, chính vì tồn tại bốn vị Á Đế cường giả như bốn trụ
chống trời bất diệt mới khiến Chiến Thần Điện thủy chung không dám cường công
Hoang Vực.

Lúc này Dạ Phàm cùng Cửu Tiêu đang ở trong lãnh thổ của Thanh Long Liên Minh,
tất nhiên Thiên Phong Đế Quốc cũng là một phần trực thuộc Thanh Long Liên Minh
khổng lồ.

Trong một hang động nằm tại Hoang Vực, Dạ Phàm xếp bằng ngồi trên tảng đá lớn,
hai mắt nhắm lại.

Sâu bên trong hang động đương nhiên là Cửu Tiêu, lúc này nàng căn bản không
khác gì so với khi rời khỏi Thiên Phong Thành, đôi mắt đẹp vẫn nhắm lại, nàng
hiện tại vẫn đang bị vây trong trạng thái đột phá từ Thần Hồn Cảnh lên Thần
Hải Cảnh.

Thoạt nhìn hiện tại sắc mặt Cửu Tiêu cũng đã tốt hơn rất nhiều, hô hấp vẫn đều
đều nhưng làn da đã hồng hào hơn, quan trọng nhất khí tức của nàng càng ngày
càng cường đại, ở giữa mi tâm còn xuất hiện tia sáng màu bạc như có như không.

Tia sáng màu bạc này còn được gọi là hồn nhãn, bản thân bất cứ cường giả nào
cũng tồn tại hồn nhãn, thứ này còn được gọi là linh hồn chi nhãn hay thần hồn
chi nhãn, bản thân hồn nhãn liền không mạnh mẽ nhưng cũng có thể coi là con
mắt thứ ba của tu luyện giả, quan trọng nhất hồn nhãn dần dần ngưng tụ là dấu
hiệu của việc của Cửu Tiêu sắp tỉnh lại, nàng sắp chân chính tấn thăng lên
Thần Hải Cảnh.

Dạ Phàm không cần mở mắt cũng có thể quan sát tất cả, hắn chỉ nhè nhẹ mỉm
cười.

“10”

“9”

“8”

. . .

“3”
“2”
“1”

. . .

Dạ Phàm nhẹ giọng đếm, vừa vặn đếm đến số 1 thì đôi mắt của hắn mở ra, thân
hình nhỏ bé từ bên trên tảng đá lớn thoắt cái đã xuất hiện bên dưới, hai tay
chắp sau lưng, bước chân lằng lặng tiến vào trong hang động, hắn biết Cửu Tiêu
đã tỉnh.

Ở trung tâm hang động, Cửu Tiêu cuối cùng cũng hạ xuống mặt đất, đôi mắt đẹp
nhè nhẹ nhìn xung quanh, nàng không nhớ tại sao mình lại xuất hiện ở đây, trí
nhớ của nàng vẫn dừng lại trong màn đêm của Đệ Nhất Lâu, đối với nàng mà nói
hang động xung quanh căn bản là quá xa lạ.

Rất nhanh sự xa lạ cùng mông lung đó bị thay thế bằng sự hoảng sợ thậm chí là
không thể tin.

Cửu Tiêu run run đôi tay của mình, hai mắt mở lớn, nàng lúc này cảm nhận một
nguồn nguyên lực khổng lồ chảy dọc cơ thể, nàng cảm nhận được thứ cảnh giới mà
trong những năm nay nàng mơ cũng muốn đạt đến.

“Không cần phải hoài nghi, chúc mừng ngươi từ giờ phút này liền là Thần Hải
Cảnh cường giả”.

Ở bên ngoài Dạ Phàm tiến vào trong, khi nhìn thấy biểu cảm của Cửu Tiêu hắn
căn bản không lấy làm lạ, nàng đã phải chịu đựng quá nhiều, nàng đã phải cố
gắng quá nhiều, trong lòng nàng liền có một cỗ nghẹn không tên.

Cửu Tiêu ngơ ngác nhìn Dạ Phàm sau đó nàng mỉm cười, trên khuôn mặt xinh đẹp
chảy xuôi hai hàng nước mắt, khuôn mặt của nàng hiện nay căn bản không còn dấu
hiệu của Địa Ngục Ma Nhãn, đây mới chính là khuôn mặt thật của Cửu Tiêu, xinh
đẹp tuyệt trần, lãnh diễm tựa thiên tiên.

Tiếp theo Cửu Tiêu bật dậy, tốc độ của nàng nhanh đến mức Dạ Phàm cũng có chút
bất ngờ, đôi tay ngọc đưa về phía trước vòng ra sau đầu Dạ Phàm, lúc này nàng
cũng quên mất sự xấu hổ của nữ nhi thường tình, nàng mạnh mẽ ôm lấy Dạ Phàm.

“Cảm . . cảm ơn “.

Giọng nói của Cửu Tiêu có chút nghẹn ngào, nàng ôm Dạ Phàm rất chặt, rất chặt,
thân thể chậm rãi run lên.

Cảnh bên trong hang động hiện nay thật sự phi thường ám muội, hơn nữa Dạ Phàm
cũng cảm thấy phi thường không thích hợp.

Bình thường mà nói nữ nhân lao vào lòng nam nhân bản thân nam nhân liền đón
nàng vào ngực nhưng lúc này lại thay đổi 180 độ.

Cửu Tiêu năm nay 18 tuổi, thân hình nàng tương đối cao khoảng trên dưới 1m70
trong khi Dạ Phàm 1m50 chỉ sợ còn chưa đến dù sao hắn mới 13 tuổi mà thôi, lúc
này nguyên bộ ngực no đủ của Cửu Tiêu ấn vào mặt hắn, hắn có thể cảm nhận được
hương thởm xử nữ từ cơ thể nàng, cảm nhận bộ ngực mềm mại của nàng không có
khoảng cách ấn vào mặt hắn.

Bình thường Cửu Tiêu chắc chắn sẽ không dám to gan làm loạn hơn nữa trang phục
hàng ngày của nàng vốn là bộ giáp màu tím của Chiến Thần Điện, có úp ngực vào
mặt Dạ Phàm cũng chưa chắc đã có cảm giác gì nhưng hiện tại nàng chỉ mặc bột
áo mỏng, có thể nói là 10 phần thân mật, trăm phần xúc cảm.

Khi thoáng cảm xúc đó trôi qua, Cửu Tiêu đột ngột buông Dạ Phàm ra, chân đẹp
khẽ lui lại, hai tay liền ôm trước ngực mình, nàng lúc này mới nhận ra mình
cùng Dạ Phàm lúc nãy mờ ám thế nào.

Đôi mắt vẫn rơm rớm nước mặt nhưng khuôn mặt ửng hổng mị hoặc vô cùng, thân
thể ẩn trong tà áo mỏng khẽ run rẩy.

“Ngươi . .. ngươi biến thái”.

Nói xong Cửu Tiêu trực tiếp cúi đầu xuống, nàng liền biết nàng trách nhầm Dạ
Phàm, hơn nữa hình như ‘nàng’ mới là người ‘biến thái”.

Dạ Phàm nhìn biểu tình của nàng lúc này không thể không bật cười, không thể
không nói Cửu Tiêu thật sự là một nữ nhân ngốc, ngốc đến quá mức đáng yêu.

Cửu Tiêu lùi lại đương nhiên Dạ Phàm sẽ tiến lên, hắn cũng không có hứng thú
làm chính nhân quân tử.

Bàn tay mạnh mẽ một nắm, Thần Hồn Lực Lượng bành trướng, Thần Hồn Lực Lượng
của Dạ Phàm có thể miểu sát Thần Hoàng thừa sức thì sao Cửu Tiêu có thể chống
lại ?, thân hình Cửu Tiêu liền lập tức bị kéo về phía Dạ Phàm, nàng căn bản
không chống lại nổi.

“Á, ngươi làm gì, mau buông ta ra”.

Cửu Tiêu lập tức dùng toàn bộ sức mạnh cơ thể đễ dãy dụa, tất nhiên kết quả ai
cũng có thể đoán ra, nàng dãy dụa liền vô ích.

Thân hình Cửu Tiêu bất giác nằm trọn trong ngực Dạ Phàm, hắn nhè nhẹ ôm lấy
vòng eo tinh mỹ của nàng, ánh mắt hiện lên một tia sáng tà dị, miệng nhè nhẹ
hôn lên cổ Cửu Tiêu.

“A . . đừng”.

Khuôn mặt Cửu Tiêu đỏ lựng lên, lại tăng thêm cho nàng 3 phần mỵ hoặc.

Dạ Phàm tất nhiên sẽ không dừng lại, khóe miệng xuất hiện một nụ cười tà dị,
hắn nhẹ cắn lên vành tai của Cửu Tiêu.

“A . . .A”.

Cửu Tiêu lập tức run lên, nàng cố gắng dãy dũa, khuôn mặt hoàn mỹ cúi gằm
xuống đất.

“Xin . . xin ngươi không làm ở đây được không ?”.

Giọng của Cửu Tiêu hiện tại đã mềm hơn rất nhiều, dù sao bản thân nàng liền
làm tốt chuẩn bị, nàng liền là nữ nhân của hắn không phải sao ?.

Cửu Tiêu cũng không cuồng vọng đến mức nghĩ thiên phú của mình cao hơn Dạ
Phàm, lại càng không nghĩ trên người nàng có gì đáng để trả lại cho Dạ Phàm,
ngoại trừ thân thể này tặng cho hắn, nàng liền không có cách báo đáp ơn tình
của Dạ Phàm rồi.

Không nói đâu xa chỉ riêng bữa cơm tối qua, bán Cửu Tiêu đi cũng chưa chắc đủ
tiền.

Dạ Phàm nghe vậy liền bật cười.

“Vậy làm ở nơi khác thì được ?”.

Cửu Tiêu khuôn mặt đỏ lựng, lần này không chỉ khuôn mặt của nàng mà cả thân
hình của Cửu Tiêu đều đỏ lên, thân hình nàng cũng không còn dãy dụa mà trở nên
mềm mại rất nhiều, cả người như vô lực dựa vào lòng Dạ Phàm.

“Về đến . . . về đến Tịnh Phạm Thần Điện không . . . ta . . . đến đó ta liền
cho ngươi”.

Nghe được câu trả lời của Cửu Tiêu, Dạ Phàm liền có chút quái dị nhìn nàng,
hắn chỉ muốn trêu đùa Cửu Tiêu mà thôi không ngờ cô nàng này lại gan lớn như
vậy ?.

Khuôn mặt Dạ Phàm lúc này liền có chút quái dị nhìn Cửu Tiêu sau đó nhẹ mỉm
cười, hắn quên mất một việc vô cùng quan trọng, đến tận bây giờ nữ nhân ngốc
này vẫn nghĩ hắn là Nam Cung Dạ Phàm của Tịnh Phạm Thần Điện.


Tử Thần Lộ - Chương #46