Trên bàn ăn hôm nay mà nói có lẽ chỉ có Ngọc Mễ cùng Thiên Hương Lộc mới có
thể chân chính được coi là đồ ăn.
Âm Dương Đậu không mùi không vị, bỏ vào miệng liền tan ra căn bản không cảm
nhận được cái gì.
Một bát Lộc Ngư ngát hương có điều ăn vào chưa nhổ ra đã là vô tận dũng khí,
lấy đâu ra ‘mỹ vị’.
Phàm Tửu thật ra mà nói cũng giống Âm Dương Đậu, ít nhất với Dạ Phàm mà nói
bình Phàm Tửu vị không khác nước lã là bao.
Chỉ có Ngọc Mễ cùng Thiên Hương Lộc mới có thể coi là món chính.
Ngọc Mễ liền là lấy từ Linh Sơn, ở Linh Sơn gần như bất cứ tăng nhân nào cũng
có thể dễ dàng lấy Ngọc Mễ nhưng nếu không phải tăng nhân chỉ sợ vô pháp chạm
vào hạt gạo trắng mịn này, Phật Giới đối với phật tu tương đối rộng mở, liền
là phật pháp đại đồng không phân trên dưới, chúng sinh sở nguyện địa vị ngang
hàng có điều nếu không phải phật tu dám mơ tưởng Ngọc Mễ chỉ sợ sớm mất đi nửa
cái mạng.
Ngọc Mễ này ở Linh Sơn có rất nhiều rất nhiều nhưng có tư cách gặp Ngọc Mễ
ngoài Linh Sơn liền phi thường phi thường khó.
Ngọc Mễ rất thơm, hạt gạo trắng mịn không chút tạp vật, hương khí liền thanh
tẩy tâm thần.
Phật - Ma hai cực, có phật liền không có ma, có ma liền không có phật.
Cuối cùng là phật cao một thước ma cao một trượng hay ma cao một thước phật
cao một trượng liền không dễ nói.
Phật cùng Ma liền không kẻ nào dám chân chính nhận xét ai hơn ai kém chỉ là
hai đạo này chính là khắc chế nhau đến chết.
Ngọc Mễ là một trong những phàm vật ít ỏi ở Phật Giới, loại phàm vật này thậm
chí được người Cửu Dương xưng là tiên vật, là tiên mễ.
Không chỉ mỹ vị tuyệt luân, không chỉ được xưng là thiên hạ đệ nhất gạo nó còn
có một nghịch thiên công dụng, ăn ngọc mễ cũng không khác gì Ích Cốc Đan trong
tu luyện giới nhưng mỹ vị hơn gấp trăm ngàn lần, bản thân ngọc mễ không có một
chút tạp vật, độ tinh thuần vượt xa đan dược, càng quan trọng hơn ngọc mễ có
thể bài trừ tâm ma, liền có thể tịnh tâm.
Dạ Phàm tất nhiên cũng không cần bài trừ tâm ma, hắn chính là ma việc gì phải
trừ ?, hắn cũng không cần cái gọi là tịnh tâm, hắn cũng không có hứng tu phật
chỉ là Cửu Tiêu đương nhiên phải cần, Địa Ngục Ma Nhãn ngày hôm nay một lần
hấp thụ nhiều âm khí như vậy tuyệt đối cũng không phải việc tốt, nếu Cửu Tiêu
mạnh mẽ đột phá lên Thần Hải Cảnh tất nhiên sẽ gặp tâm ma quấy phá, chỉ có
dùng Ngọc Mễ bài trừ âm khí còn thừa lại của Âm Đậu cùng Lộc Ngư mới có thể
khiến nàng bình bình an an tấn cấp.
Lại nói về Thiên Hương Lộc, Thiên Hương Lộc có thể nói vô thượng tài liệu
trong mắt trù sư, Thiên Hương Lộc tồn tại ở Cửu Dương thậm chí số lượng cực
đại tuy nhiên có thể săn được Thiên Hương Lộc hay không liền nhìn vào bản
lĩnh.
Thiên Hương Lộc sống bên trong Thập Vạn Đại Sơn, sinh sống theo tộc quần loại
nhỏ, một đàn Thiên Hương Lộc dao động từ 30-70 con, Thiên Hương Lộc bản thân
tu vi không cao nhưng linh giác của nó nhạy bén kinh người, chưa kể tốc độ của
nó cho dù Thánh Vương cường giả điên cuồng truy đuổi cũng không dễ dàng.
Tất nhiên nếu chỉ như vậy thì Thiên Hương Lộc liền không đáng quý như vậy,
đừng nhìn phụ thân của Cửu Tiêu là Thánh Vương cường giả mà nghĩ Thánh Vương
cường giả của Cửu Dương có thể làm mưa làm gió, Dạ Phàm không quá rõ nhưng
cũng có thể đại khái đoán được Thánh Vương cường giả trên toàn bộ Cửu Dương
chỉ sợ cũng 2-3 vạn người.
Độ quý hiếm của Thiên Hương Lộc chân chính nằm ở vị trí sinh sống của bọn
chúng, nằm sâu trong Thập Vạn Đại Sơn thì cũng thôi đi nhưng càng đáng nói là
Thiên Hương Lộc bình thường đều ở gần xung quanh Phượng Thần Sơn.
Nhắc đến Phượng Thần Sơn này ở Cửu Dương không ai không kiêng kỵ, cho dù Dạ
Phàm cũng không ngoại lệ, ít nhất bằng vào thực lực của hắn hiện nay, bằng vào
một đầu Á Đế Quỷ Hồn cùng tàn hồn Yêu Cơ mang bên người liền không đủ để bước
vào Phượng Thần Sơn, nơi này là Cửu Dương Cấm Địa.
Tiến vào phạm vi xung quanh Phượng Hồn Sơn, bắt được Thiên Hương Lộc không chỉ
cần gan lớn càng cần thủ đoạn thông thiên.
Thiên Hương Lộc khó khăn đạt được như vậy đương nhiên cũng cần hồi báo tương
ứng, nếu Ngọc Mễ mang hiệu quả thanh tâm trảm ma thì Thiên Hương Lộc lại có
thể cường hỏa thể chất, bổ xung khí huyết thậm chí bài trừ ám tật.
Thiên Hương Lộc thịt rất mềm, vừa bỏ vào miệng liền lập tức tan ra, vị có nó
tuyệt đối ăn một lần liền không cách nào quên, đậm đà vừa phải, mềm mại dị
thường, mang theo một tia ôn hương còn mãi vương trong miệng, một miếng Thiên
Hương Lộc, một đũa Ngọc Mễ căn bản là tuyệt phối.
Tất nhiên Cửu Tiêu ăn vào Thiên Hương Lộc cũng bởi Dạ Phàm chuẩn bị cho nàng,
bản thân nàng làm bạn với Địa Ngục Ma Nhãn 18 năm, Địa Ngục Ma Nhãn cùng nàng
tranh đấu đã 18 năm, nói bản thân Cửu Tiêu không có ám tật Dạ Phàm là người
đầu tiên không tin, có thể Cửu Tiêu không phát hiện nhưng kinh mạch của nàng
có rất nhiều chỗ gặp tổn thương cho dù tổn thương chỉ là phi thường nhỏ bé,
một nửa bên mặt trái của Cửu Tiêu liền dính loại tổn thương này.
Dạ Phàm đã muốn trợ Cửu Tiêu một lần liền phải giúp nàng thật hoàn mỹ, liền
phải loại bỏ toàn bộ ám tật của nàng.
. . . . . . . .
Trong Đệ Nhất Lâu lúc này khung cảnh phi thường kỳ dị, toàn bộ Đệ Nhất Lâu
không có bất cứ khách hàng nào ngoài Dạ Phàm cùng Cửu Tiêu, toàn bộ Đệ Nhất
Lâu hiện nay đều đang được một làn khí trắng nhè nhẹ bao quanh.
Ở giữa Đệ Nhất Lâu là thân ảnh của Cửu Tiêu, nàng trên người mặc một tà áo
xanh, mái tóc màu đen buông thõng ra sau, thân hình trôi nổi trên không trung,
hai chân xếp bằng, ánh mắt nhè nhẹ nhắm lại.
Ở giữa mi tâm của Cửu Tiêu thỉnh thoảng có một luồng hắc mang nhè nhẹ như ẩn
như hiện, xung quanh người nàng là một luồng thần hồn lực mạnh mẽ vô cùng bao
phủ vào bên trong, nâng đỡ thân hình của Cửu Tiêu không rơi xuống.
Nếu hiện nay có người thứ ba tiến vào có thể phát hiện hơi thở của Cửu Tiêu
càng ngày càng nặng nề ngược lại khí thế càng ngày càng mạnh mẽ, làn da trắng
nõn ửng hồng, lồng ngực no đủ phập phồng cùng đôi môi thủy chung run run, lúc
này Cửu Tiêu quả thật đang đột phá Thần Hải Cảnh.
Quá trình đột phá Thần Hồn Cảnh lên Thần Hải Cảnh liền không dễ bởi đây là đạo
khảm của bước thứ hai Đạp Không Cảnh, muốn tan ra THần Hồn hóa thành Thần Hải
căn bản cần tích súc cực kỳ lớn, cũng may bản thân Cửu Tiêu tích súc liền phi
thường dư thừa lại được Dạ Phàm hộ pháp, bản thân nàng tấn cấp lên Thần Hải
Cảnh liền là mười thành nắm chắc.
Thần Hồn Cảnh liền có thể chân chính mở ra thức hải, bước đầu tu luyện thức
hải đồng thời biến đổi linh hồn lực lượng thành thần hồn lực lượng, đây là
cảnh giới quan trọng nhất của Đạp Không Cảnh.
Linh hồn lực lượng trời sinh liền đã có thể nắm giữ, bất cứ sinh linh nào đều
nắm giữ linh hồn của chính mình chỉ là linh hồn liền không thể tu luyện, có
thể dùng dược lực hoặc thông thiên thủ đoạn mạnh mẽ làm tiên thiên linh hồn
lực mạnh lên nhưng căn bản đây cũng không phải là tu luyện.
Chỉ có khi bước vào tu đạo bước thứ hai Đạp Không Cảnh tiếp theo một đường đột
phá lên đến Thần Hồn Cảnh mới tính là chân chính tu luyện linh hồn lực lượng
bởi linh hồn lúc này không còn là vô hình mà đã hóa hình, linh hồn cũng không
còn là linh hồn mà là thần hồn.
Thần Hồn Cảnh là cảnh giới quan trọng nhất bên trong Đạp Không Cảnh có điều
Thần Hải Cảnh lại là cảnh giới lột xác về chiến lực lớn nhất trong phạm trù
bước thứ hai tu sĩ.
Thần Hồn hóa hải, lúc này Thần Hồn liền có thể chân chính hóa thực chất, có
thể rời khỏi thân thể, có thể trở thành thủ đoạn phòng thân bất kể là tấn
công, quan sát, phòng ngự thậm chí là học tập.
Nếu Thần Hồn Cảnh chỉ có thể tu luyện Thần Hồn khiến nó không ngừng mạnh lên
thì Thần Hải Cảnh liền có thể khiến chủ nhân chân chính sử dụng loại lực lượng
này, chân chính tăng lên một cái kinh người thủ đoạn.
Nhìn hô hấp của Cửu Tiêu bắt đầu bình ổn, Dạ Phàm ở bên dưới khẽ gật đầu sau
đó ánh mắt liếc về phía một khoảng không bên trong Đệ Nhất Lâu.
“Có thể kéo dài thời gian mở cửa thêm một chút hay không”.
Đáp lại Dạ Phàm chỉ là sự yên tĩnh, có điều không bao lâu sau giọng nói của Đệ
Nhất vang lên.
“Quy củ không thể phá, ngươi vì nữ nhân này liền hạ thủ bút không nhỏ chỉ là
nàng muốn đột phá ít nhất cũng cần thêm nửa ngày, quy củ của ta hy vọng ngươi
vẫn tuân thủ”.
Dạ Phàm nghe vậy cũng không cố chấp, hắn thản nhiên gật đầu dù sao quy củ của
Đệ Nhất Lâu hắn cũng biết, thời gian mở cửa là 12h đêm, thời gian đóng cửa
liền là 3h sáng, tuyệt đối không thay đổi.
Lúc này ước chừng cũng là 2h sáng, Dạ Phàm khẽ mỉm cười rời khỏi bàn ăn, bước
chân nhè nhẹ hướng về phía trù phòng của Đệ Nhất Lâu.
Thông thường nơi này liền không ai có thể tiến vào, Đệ Nhất nhìn thấy hành
động của Dạ Phàm ánh mắt liền nhíu lại nhưng thủy chung cũng không lên tiếng,
thủy chung cũng không ngăn cản, hắn liền ngồi trong trù phòng đợi Dạ Phàm tiến
đến.
Trù phòng ngăn cách với đại sảnh bởi một tấm rèm phi thường cũ kỹ, trên rèm đã
phủ đầy dấu hiệu của năm tháng, bước chân của Dạ Phàm khi đứng trước tấm rèm
này liền khẽ chậm lại một chút sau đó chậm rãi vươn tay vén nó ra.
Ai cũng nghĩ trù phòng của Đệ Nhất Lâu là một nhà bếp có điều Dạ Phàm lại biết
nơi này căn bản không tồn tại cái gọi là nhà bếp, lúc này xung quanh hắn chỉ
là vô tận bóng đêm, trước mặt hắn lúc này ngoại trừ bóng đêm cũng chỉ có thân
ảnh của Đệ Nhất.
“Thứ ta cần ngươi chuẩn bị được chưa ?”.
Dạ Phàm cũng không lấy làm lạ, hai tay chắp ra sau lưng khuôn mặt thủy chung
giữ nụ cười bình thản.
Đệ Nhất lại khác, không còn cái nụ cười tràn ngập vui vẻ tràn ngập ánh sáng
kia, khuôn mặt của hắn lạnh lẽo vô cùng, căn bản nhìn không ra tâm tình.
“Đệ Nhất Lâu quy củ do ta đặt ra, quy củ thứ này ta chưa từng vi phạm, nhận
tiền của ngươi liền đã chuẩn bị xong”.
Dứt lời trên tay Đệ Nhất có một hộp gỗ nhỏ, hắn bắn thẳng hộp gỗ về phía Dạ
Phàm.
Dạ Phàm chỉ mỉm cười, Thần Hồn Lực bành trướng thành một hư ảnh bàn tay, nhẹ
nhàng tiếp lấy hộp gỗ, hắn thậm chí không có mở ra liền trực tiếp thu thứ này
vào mi tâm.
Đệ Nhất nhìn thấy thủ đoạn của Dạ Phàm chỉ khe khẽ lắc đầu.
“Ngươi so với năm đó yếu quá nhiều, cho dù Thần Hồn không đổi thì vẫn yếu quá
nhiều”.
Dạ Phàm bật cười cũng không nguyện đáp lời Đệ Nhất, dù sao đối phương nói
đúng, hắn so với chính hắn năm đó liền yếu quá nhiều.
“Lần này ta muốn đến chỗ Bất Tử, muốn nhìn một chút, ngươi đi cùng hay không
?”.
Đệ Nhất bị Dạ Phàm đột nhiên lên tiếng liền nhíu mày thật sâu, trong mắt hắn
lóe lên một tia sáng kỳ dị chỉ là rất nhanh vẫn lắc đầu.
“Bất Tử, kẻ này đáng gờm đáng tiếc không phải Thần Linh, ngươi có thể đi cùng
đường với hắn nhưng bản tọa thì không”.
Dạ Phàm gật đầu, câu trả lời của đối phương hắn từ sớm đã biết, chỉ là lần này
Dạ Phàm mở ra nơi đó liền có chút kinh động thế gian, hắn vẫn là muốn thông
báo với Đệ Nhất một câu.
Nhận được câu trả lời của Đệ Nhất, Dạ Phàm lặng lẽ quay đầu rời khỏi không
gian bóng đêm, có điều trước khi đi hắn quay đầu nhìn nhìn đối phương một
chút.
“Quên mất, lần này ta đến Hoang Vực chỉ sợ nháo lớn, ngươi không phiền chứ ?”.
Nói rồi cũng không để ý đến Đệ Nhất có phiền hay không, hắn một tay khẽ bấm
quyết, thân hình của hắn cùng Cửu Tiêu lập tức rời khỏi Đệ Nhất Lâu, thậm chí
trong đêm tối lao thẳng ra ngoài Thiên Phong Thành.
Đệ Nhất ánh mắt dõi theo phương hướng di chuyển của Dạ Phàm, ánh mắt mang theo
một tia tức giận, chỉ là miệng cười khổ một chút.
“Hừ, ngươi liền là chúa phiền hà, nếu có thể giết ngươi bản tọa liền sớm
giết”.
Nói xong Đệ Nhất liền nhắm mắt lại, toàn bộ Đệ Nhất Lâu cũng dần dần biến mất
trong Thiên Phong Thành.
. . . . . .
Giữa màn đêm, Dạ Phàm cùng Cửu Tiêu chậm rãi lơ lửng di chuyển.
Dạ Phàm khẽ quay đầu nhìn về phía Thiên Phong Thành, sau đó cũng chậm rãi
nhếch miệng.
“Mà thôi, lão bằng hữu cũng không thể không nể mặt, lần này liền đi sâu một
chút, tiến vào trung tâm Hoang Vực, bớt làm phiền hắn”.
Trong mắt Dạ Phàm mà nói, trên đời này Đại Đế không hẳn là đáng sợ nhất, đáng
sợ nhất liền là những kẻ không phải Đại Đế nhưng có thể trảm đế.
Đệ Nhất Lâu chủ nhân tính là một cái như vậy.