Cửu Tiêu nghe thấy Dạ Phàm nói, thân hình có chút run lên dù sao bao nhiêu năm
nay tấm băng bịt mắt cùng với nàng đã hóa thành một thể, bao nhiêu năm qua
trong lòng nàng vĩnh viễn chối bỏ con mắt kia, với nàng mà nói, nàng thà không
có nó.
Nhìn thấy biểu tình trên mặt của Cửu Tiêu, bản thân Dạ Phàm khẽ mỉm cười cũng
không tiếp tục nói, trong mắt hắn Cửu Tiêu chấp nhận Địa Ngục Ma Nhãn cũng
được mà không chấp nhận cũng chẳng sao.
Sự tồn tại của Cửu Tiêu đã được coi là kỳ lạ, thân là Cửu Dương con dân lại
mang theo Địa Ngục Ma Nhãn chỉ có ở Thất Âm, nếu nàng không gặp được Dạ Phàm
là một cái dị loại chỉ sợ con đường sau này cảu nàng hoàn toàn bị đoạn tuyệt
thậm chí tính mạng nguy hiểm có điều nếu nàng vẫn không chấp nhận Địa Ngục Ma
Nhãn, Dạ Phàm cũng không tiếp tục thuyết phục.
Có những việc Chiến Thần Điện có thể không làm được nhưng không có nghĩa Dạ
Phàm làm không được, Chiến Thần Điện có thể không cách nào lấy được Địa Ngục
Ma Nhãn ra khỏi người Cửu Tiêu nhưng Dạ Phàm có thể, nếu nàng vẫn không chấp
nhận một phần cơ thể này bản thân Dạ Phàm liền lấy nó ra khỏi nàng cứu nàng
một mạng có điều đến lúc đó chỉ sợ hai bên cũng không còn ân nghĩa gì để nói.
Đây là cách làm người của Dạ Phàm, hắn làm việc gì cũng phải nhìn một chút
nhân quả hai chữ, nếu hắn giúp Cửu Tiêu lấy ra Địa ngục Ma Nhãn cũng đồng
nghĩa với việc chặt đứt nhân quả, nữ nhân này và hắn chỉ sợ sau này căn bản
không thể chung đường.
Cửu Tiêu cũng không biết Dạ Phàm đang nghĩ gì, nàng lúc này khẽ cắn lấy đôi
môi đỏ mọng, mắt phải chớp động nhìn Dạ Phàm sau đó cố gắng hít một hơi lãnh
khí, nàng chậm rãi vòng hai tay ra sau đầu, chậm rãi tháo tấm bịt mắt xuống.
Khuôn mặt của Cửu Tiêu rất đẹp có điều khi con mắt đen kia hiện ra lại làm cho
người khác một cảm giác kinh dị thậm chí là ghê tởm, mắt trái của nàng mang
theo vô tận tội ác cùng bóng đêm, càng đáng sợ hơn khi con mắt đen này tạo ra
những vết nứt trên khuôn mặt nàng, nó cứ như bất cứ lúc nào cũng có thể tàn
phá khuôn mặt xinh đẹp của mỹ nhân vậy, như một hố đen khổng lồ liên tục hấp
thu dương khí của nàng.
Sau khi tháo tấm khăn bịt mắt ra, Cửu Tiêu quay lại nhìn Dạ Phàm, giọng nói
của nàng liền có chút ngập ngừng.
“Ngươi . . . ngươi là muốn như vậy phải không ?”.
Dạ Phàm dừng tay, hắn không còn ăn Dương Đậu, lúc này thản nhiên nhìn vào Địa
Ngục Ma Nhãn của Cửu Tiêu, đối với một kẻ có thể đi lại giữa Cửu Dương cùng
Thất Âm như hắn thì con mắt này không hề khó nhìn, con mắt mà không biết bao
nhiêu cường giả của Thất Âm khao khát, con mắt này chính là vô giá.
“Đến cả bản thân mình cũng không dám chấp nhận sao có thể vượt qua kẻ khác,
ngày hôm nay ta có thể cho ngươi lựa chọn lại một lần cuối cùng, chấp nhận hay
từ bỏ nó ?, tất cả chỉ một ý niệm mà thôi”.
Cửu Tiêu không hiểu chấp nhận thì sao mà từ bỏ thì sao có điều con mắt trở
thành gánh nặng của nàng, con mắt ngăn cản bước tiến của nàng, con mắt làm
nàng vô cùng chán ghét này vốn là một phần cơ thể nàng.
Dùng ngón tay thuôn dài khẽ chạm vào bên mắt trái, lần này không còn cảm giác
kinh sợ như trước trái lại nó mang theo một tia thân thương, một phần máu
thịt.
Cho dù nàng có chấp nhận hay không, con mắt này cũng đi theo nàng 18 năm.
Lúc này sau khi tháo tấm bịt mắt ra, Cửu Tiêu thân hình đột nhiên run lên,
nàng lần đầu tiên có thể cảm nhận được con mắt trái đang có dấu hiệu thu nhỏ
lại, từng vết nứt xâm chiếm nửa bên mặt của nàng đang dần dần khép lại.
Cửu Tiêu là Thần Hồn Cảnh, bằng vào thần hồn lực lượng nàng hoàn toàn có thể
quan sát 360 độ xung quanh, thậm chí cả khuôn mặt của mình nàng cũng có thể
quan sát như thường, nàng có thể thấy những đường đen kinh dị kia đang thật sự
thu nhỏ lại, người khác có thể không nhìn ra nhưng nàng thì khác, 18 năm làm
bạn với Địa Ngục Ma Nhãn không phải là phí công.
“Đây . . . đây là ?”.
Dạ Phàm mỉm cười thản nhiên nói.
“Ăn nhiều Âm Đậu một chút, nếu ta tính toán không nhầm ăn hết chỗ này chắc
cũng đến lúc”.
“Đến lúc ?, ý ngươi là đến lúc gì ?”.
Cửu Tiêu có chút không hiểu đáp lại.
Dạ Phàm khẽ lắc đầu sau đó điểm vào mắt trái của Cửu Tiêu.
“Ngốc, đương nhiên là thức tỉnh, mắt trái của ngươi vẫn còn chưa thức tỉnh
chính vì vậy lần này ta liền giúp ngươi một tay, thức tỉnh xong nó với ngươi
mới có thể hoàn toàn hợp nhất, khi đó nó mới chân chính là Địa Ngục Ma Nhãn”.
Cửu Tiêu cũng quả thật đen đủi, nếu nàng sinh ở Thất Âm Chi Địa thì căn bản
không cần Âm Đậu, chỉ cần theo thời gian con mắt trái tất nhiên cũng sẽ thực
sự thức tỉnh, có điều đây lại là Cửu Dương, không có vật tương tự như Âm Đậu
đừng hòng để Cửu Tiêu có thể bước ra một bước.
Đệ Nhất Lâu dám gọi là Đệ Nhất Lâu không chỉ là bản sự của kẻ được gọi là Đệ
Nhất thông thiên, một phần nữa đương nhiên là bởi những món ăn của Đệ Nhất Lâu
toàn bộ Cửu Dương căn bản tìm không thấy.
Lấy Âm Dương Đậu là ví dụ, Âm Dương Đậu thật ra ăn không có vị gì nhưng nó lại
mang theo Âm Lực cùng Dương Lực, mang theo đặc thù đạo vận của Thất Âm cùng
Cửu Dương. Nếu không có cái gọi là Âm Lực này bản thân Cửu Tiêu muốn thức tỉnh
Địa Ngục Ma Nhãn liền khó như lên trời, dù sao trên lý thuyết Ma Khí hay Âm
Khí nếu đủ tinh thuần cũng có thể thức tỉnh Địa Ngục Ma Nhãn nhưng trên thực
tế nào có Âm Khí hay Ma Khí tinh thuần đến mức đó ở Cửu Dương ?.
Âm Khí cùng Ma Khí nếu thật sự tinh thuần đến một cảnh giới nào đó liền chuyển
hóa thành Âm Lực nhưng Âm Lực chỉ cần dính một chút dương khí liền bắt đầu
phân hóa, liền bị điểm ố, ở Cửu Dương gần như căn bản không tồn tại cái gọi là
Âm Lực tinh thuần này.
Một bên Cửu Tiêu nghe Dạ Phàm nói như vậy liền động dung, nàng lúc này nào còn
giữ cái bộ mặt lạnh lùng, nào còn có thời gian chậm rãi dùng đũa ngọc nếm thử,
nàng cũng học theo Dạ Phàm, dùng tay ‘nhặt’ từng viên Âm Đậu để vào miệng.
Cứ thêm một viên Âm Đậu bản thân Cửu Tiêu lại có thể cảm nhận được vùng hắc ám
xung quanh mắt trái thu nhỏ lại một chút, điều này làm Cửu Tiêu cảm thấy vui
sướng không thôi, thậm chí mắt phải của nàng còn chảy ra một hàng nước mắt.
Mắt trái chính là thứ nàng chán ghét nhất, mắt trái của nàng biến một tuyệt
thế mỹ nữ thành một quái vật không hơn không kém, đã không biết bao nhiêu năm
rồi nàng không có được sự tự tin của thiếu nữ ?, đã bao lâu rồi nàng không thể
soi gương nhìn khuôn mặt của mình một lần ?.
Thời gian chậm rãi trôi qua, lúc này bản thân Cửu Tiêu cũng đã ăn gần hết đĩa
Âm Đậu trên bàn, mắt trái của nàng lúc này cũng không còn lan tỏa ra bên
ngoài, biến thành một con mắt thuần màu đen tăm tối, cho dù vẫn cực kỳ khó
nhìn nhưng cũng không đến mức đáng sợ như cũ, đây đã có thể coi là thiên đại
tin tức tốt của Cửu Tiêu rồi.
Dạ Phàm mỉm cười dùng một tay nhẹ nhẹ vỗ lên vai Cửu Tiêu, sau đó trong ánh
mắt không thể tin tưởng được của nàng, đôi đũa ngọc của Dạ Phàm chợt xoay đầu
lại, hắn vậy mà dùng một cây đũa đâm thẳng vào mắt trái của Cửu Tiêu.
Cửu Tiêu lần này thật sự sợ, nàng căn bản không kịp phản ứng, động tác của Dạ
Phàm liền không có gì báo trước, quan trọng hơn nàng chưa bao giờ nghĩ Dạ Phàm
sẽ tấn công mình.
Khi đũa ngọc chuẩn bị đâm xuyên mắt trái của Cửu Tiêu đột nhiên mắt trái của
nàng khẽ động, mắt trái không chịu Cửu Tiêu khống chế lập tức hiện lên một
luồng hắc hỏa tự động hộ chủ hay đúng hơn tự động bảo vệ mình.
Thấy luồng hắc hỏa này xuất hiện ngăn cản động tác của bản thân, Dạ Phàm mới
khẽ gật đầu.
“Nó thông linh rồi, coi như thức tỉnh hoàn tất được một nửa”.
Không để ý đến khuôn mặt của Cửu Tiêu vừa sợ hãi vừa xen lẫn chút tò mò, Dạ
Phàm chậm rãi cầm bát canh đang nghi ngút hương khí trên bàn kéo gần về phía
nàng.
“Đầu cá này ngươi liền ăn hết, có điều vị của nó liền không dễ chịu rồi, cố
gắng một chút”.
Cửu Tiêu nhìn bát canh đang đặt trước mặt, hương khí có thể làm cho nàng cảm
thấy thư sướng cả người, khiến bản thân Cửu Tiêu nhẹ nhõm hơn rất rất nhiều.
Có kinh nghiệm từ Âm Đậu, Cửu Tiêu sẽ lại không coi thường bất cứ thứ đồ ăn gì
trên bàn nữa, một lần nữa cầm lên đũa ngọc, nàng chậm rãi gắp một miến Lộc
Ngư, nàng còn nhớ đây chính là tên của món ăn này.
Âm Dương Đậu không tầm thường đương nhiên Lộc Ngư cũng không tầm thường, loài
cá này Cửu Dương đúng là không có, Lộc Ngư chính là lấy từ U Minh Dạ Hải, đừng
nói là Cửu Dương không có cho dù ở Thấy Âm cũng không nhiều kẻ từng thấy Lộc
Ngư chứ đừng nói là ăn.
Lộc Ngư vừa vào miệng khuôn mặt Cửu Tiêu liền nhíu lại, con cá này cực tanh
hôi, vị lại đắng một cách kinh khủng, thậm chí Cửu Tiêu còn muôn nôn ọe ra,
rất may nàng vẫn kịp dùng tay che miệng mình lại, ánh mắt toát ra một vẻ cực
kỳ sợ hãi.
Cố gắng hết sức nuốt một miếng Lộc Ngư vào miệng, Cửu Tiêu có chút thở dốc,
đây tuyệt đối là thứ kinh tởm nhất nàng từng cho vào miệng, chỉ là sau khi ăn
một miếng Lộc Ngư nàng lại có thể cảm thấy mắt trái dĩ nhiên mơ hồ lộ ra một
tia vui thích.
Dạ Phàm nhìn Cửu Tiêu liên có chút thương cảm với nàng, hắn cũng từng ăn Lộc
Ngư, phải nói là thế gian đệ nhất kinh tởm món ăn, vị tanh tưởi của nó đến giờ
hắn vẫn không quên.
Nhẹ nhẹ vỗ vai Cửu Tiêu một chút, Dạ Phàm ngọt ngào cười.
“Cố gắng một chút nha, thứ này không thể bỏ phí hơn nữa phải ăn hết cả con
nha”.
Cửu Tiêu toát cả mồ hôi nhìn vào bát Lộc Ngư như nhìn thấy quỷ, may cho nàng
trong bát chỉ có một cái thân cá mà thôi, dù sao vẫn tốt hơn ăn cả nguyên con.
Cố gắng tự động viên chính mình, lại dùng tay sờ một chút mắt trái, Cửu Tiêu
liền cắn răng chậm rãi ‘nuốt’ từng miếng Lộc Ngư.
Cứ sau một miếng Lộc Ngư mắt trái của nàng lại trở nên trong suốt một lần, khi
nàng ăn hết nửa mặt trên thân cá bản thân nàng liền không có cách nào tiếp tục
nuốt nữa nhưng khi dùng Thần Hồn cảm nhận mắt trái, khuôn mặt Cửu Tiêu như lại
càng có thêm quyết tâm, một lần nữa chậm rãi dùng đũa ngọc lật lại thân cá,
tiếp tục nhắm mắt cố gắng ‘nuốt’ xuống.
Lộc Ngư xuất thân từ bên trong U Minh Dạ Hải, liền mang theo mặt đen của Thất
Âm, có thể dễ ăn mới là lạ có điều Lộc Ngư lại là thần dược với tất cả những
kẻ sở hữu Địa Ngục Ma Nhãn, Lộc Ngư là một trong ba loại thủ đoạn duy nhất cho
đến lúc này được Thất Âm cường giả nghiên cứu ra để trực tiếp giúp Địa Ngục Ma
Nhãn tăng cường thực lực.
Lộc Ngư căn bản không thể ăn cùng bất cứ vật gì, đơn giản chỉ là bỏ vào nước
đun sôi mà thôi, tuyệt đối không có gia vị, không có hương liệu, nếu không sẽ
làm mất đi tinh túy của Lộc Ngư.
Ước chừng mất đến nửa tiếng đồng hồ, Cửu Tiêu mới có thể xử lý xong bát Lộc
Ngư kia, lúc này nàng gần như không có thời gian để nhìn về Dạ Phàm nửa, khuôn
mặt xinh đẹp của nàng kích động không thôi, lần này nàng có thể cảm thấy cảnh
giới Thần Hải Cảnh bắt đầu lung lay.
Dạ Phàm cũng có thể nhìn thấy Cửu Tiêu có dấu hiệu đột phá, hắn đơn giản chỉ
mỉm cười.
Bằng thiên phú của Cửu Tiêu thật ra chỉ sợ đã sớm đột phá, làm gì có chuyện
đến bây giờ mới Thần Hồn Cảnh đỉnh phong, chỉ là nàng không thể nuôi được Địa
Ngục Ma Nhãn, không có Âm Khí nuôi nó nàng liền vô pháp mở rộng Thần Hồn khiến
Thần Hồn hóa hải, về phần nguyên lực thực chất Cửu Tiêu đã vượt quá từ lâu.
Ngày hôm nay Địa Ngục Ma Nhãn rốt cuộc đã ăn no, rốt cuộc đã tiến hóa thành
công, bản thân Cửu Tiêu đơn giản liền có thể nhất cử đột phá Thần Hải Cảnh,
tuyệt đối không bị thứ gì ngăn cản.
Nếu là bình thường Dạ Phàm quả thật cũng vui mừng cho Cửu Tiêu chỉ là lúc này
liền là giai đoạn không bình thường, mắt phải của Dạ Phàm khẽ lóe lên, Thần
Hồn Lực Lượng của hắn vậy mà điên cuồng tiến vào thức hải của Cửu Tiêu, mạnh
mẽ phong bế nàng, trực tiếp cắt đứt việc tấn cấp của Cửu Tiêu.
Bị Dạ Phàm mạnh mẽ kéo ra ngoài, khuôn mặt của Cửu Tiêu khẽ lộ ra một tia kinh
hoàng sau đó như phát hiện Dạ Phàm cố tình ngăn cản mình tấn cấp, Cửu Tiêu
liền thở ra một ngụm nhọc khí, nàng đương nhiên biết Dạ Phàm có dụng ý của
mình, ánh mắt mang theo vẻ dò hỏi nhìn Dạ Phàm, nàng chưa hiểu ý hắn.
Ngón tay chỉ về phía năm đĩa Thiên Hương Lộc trên bàn, sau đó nhấc lên đôi vai
bé nhỏ của mình, Dạ Phàm thản nhiên cười.
“Âm Dương Đậu đã ăn, Lộc Ngư cũng đã thử qua vậy không thể không thử Thiên
Hương Lộc rồi, ngươi ăn hai đĩa, ta ăn ba, yên tâm thứ này phi thường mỹ vị”.
Sau đó Dạ Phàm lại lấy luôn hai phần Ngọc Mễ, đặt ở bên bàn Cửu Tiêu một phần.
“Ngọc Mễ ăn cùng Thiên Hương Lộc, vậy mới đúng vị”