“Ngươi cùng hắn là quen biết sao ?”.
Sau khi Đệ Nhất quay người rời đi bản thân Cửu Tiêu mới dám lên tiếng, nàng
lúc trước không hiểu tại sao Dạ Phàm lại hành động kỳ lạ như vậy, tiêu vài
trăm viên Thần Vương Tinh Bích chỉ vì một bữa ăn, trong mắt nàng như vậy liền
là thiên đại phí phạm, cho dù Dạ Phàm xuất thân tử Tịnh Phạm Thần Điện, thân
phận cao quý dị thường cũng không có cách nào tiêu phí như vậy có điều sau khi
nghe được Dạ Phàm cùng Đệ Nhất đối thoại thì nàng lại có một suy nghĩ khác.
Nàng không hiểu Dạ Phàm cùng Đệ Nhất rốt cuộc là nói cái gì có điều nàng lại
biết hai người tựa hồ lại có quen biết nhau, nếu có quen biết nhau thì lại
không còn là khó hiểu, trong mắt Cửu Tiêu bản thân Dạ Phàm cùng Đệ Nhất căn
bản chỉ là đang ‘trêu đùa’ lẫn nhau mà thôi, Dạ Phàm thân là Tịnh Phạm Thần
Điện thiếu chủ có lẽ Đệ Nhất cũng là đại công tử của thế lực nào đó đi . . .
Cửu Tiêu càng nghĩ càng cảm thấy đúng, dù sao nàng còn chưa bao giờ gặp tình
huống dùng Thần Vương Tinh Bích chi một bữa ăn, hơn nữa lại là hàng trăm viên
Thần Vương Tinh Bích một lần.
Cũng không thể trách Cửu Tiêu, ánh mắt nàng thủy chung bị vây hãm ở Chiến Thần
Điện, nơi xa nhất mà nàng từng đến chỉ là Nam Phương Bách Quốc, có rất nhiều
việc, có rất nhiều vật nàng căn bản không tưởng tượng được ra.
Trù sư loại nghề nghiệp này nói dễ cũng dễ, nói khó thì thật sự rất khó, ít
nhất Thực Trù Đế Sư trong chiều dài lịch sử của Vô Tận Giới mà nói bọn họ còn
khó xuất hiện hơn Đại Đế cường giả, nếu quả thật có một vị Thực Trù Đế Sư vì
người vào bếp tuyệt đối giá trị không phải trăm viên Thần Vương Tinh Bích như
vậy, lúc đó liền dùng Thiên Mệnh Tinh Bích đến tính.
. . . . . . . . . . .
Cũng không để Dạ Phàm cùng Cửu Tiêu đợi quá lâu, ước chừng khoảng 20 phút sau,
Đệ Nhất khẽ vén màn che, hắn từng bước từng bước đi về phía đại sảnh, không
thể không nói thân hình Đệ Nhất nhỏ nhắn lại mang theo nguyên một khay đồ ăn
thoạt nhìn có chút quá sức.
Đồ ăn rất nhanh được đặt lên bàn, sau đó Đệ Nhất chỉ khẽ cúi đầu trước Dạ Phàm
cùng Cửu Tiêu, miệng ngọt ngào cười.
“Chúc quý khách ngon miệng”.
Vừa dứt lời hắn cũng phi thường quy củ lùi lại phía sau, thân hình từ từ tiến
vào bên trong, tuyệt không tiếp tục làm phiền Dạ Phàm cùng Cửu Tiêu, quy cách
phục vụ cũng có thể coi là quy củ.
Nhìn thấy thân hình Đệ Nhất dần dần biến mất trong tầm mắt, Cửu Tiêu ánh mắt
xinh đẹp nhè nhẹ chớp động, sau đó nàng liền chậm rãi nhìn về phía các món ăn
được đặt lên bàn, ánh mắt mang theo vài tia hiếu kỳ.
Trong suy nghĩ của nàng Dạ Phàm cùng Đệ Nhất chẳng qua là đang trêu đùa với
nhau mà thôi, nàng cũng không thật sự nghĩ mấy món ăn trên bàn giá trị trăm
viên Thần Vương Tinh Bích có điều không nhìn thì thôi, một lần nhìn nàng liền
sợ ngây người.
Đồ ăn trên bàn toàn bộ đều bị bao phủ bởi một luồng khí màu trắng che phủ,
không màu cũng không mùi thậm chí cả độ ấm cũng hoàn toàn không cảm nhận được,
điều đáng sợ nhất là loại khí trắng kia lại làm cho Cửu Tiêu có cảm giác lành
lạnh sống lưng.
Tiếp theo thậm chí vượt ra khỏi hiểu biết của nàng, mắt trái của nàng đột
nhiên rung động kịch liệt, sau đó mắt trái vốn yên tĩnh bắt đầu như bạo nộ,
như hồng hoang cự thú phá xích mà ra, nó khiến toàn thân Cửu Tiêu run lên, một
sự đau đớn khó diễn tả thành lời xuất hiện trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng,
toàn bộ thức hải của nàng như nổ tung, ẩn sau miếng vải đen che mắt kia như
đang che đi một đầu tuyệt thế hung thú vậy.
Cửu Tiêu chán ghét ánh mắt này nhưng nó chung quy vẫn là một phần của nàng,
nàng chung quy vẫn có chút hiểu biết về nó, nàng đang cảm nhận được suy nghĩ
của nó, nàng cảm nhận được ánh mắt quỷ dị của chính bản thân mình đang thèm
khát, thèm khát chính loại khí trắng lượn lờ kia.
Dạ Phàm ở bên cạnh Cửu Tiêu chỉ khẽ mỉm cười, hắn cũng không tiếp tục ngồi yên
nữa, dù sao lần này hoa phí trăm viên Thần Vương Tinh Bích thủy chung cũng là
vì Cửu Tiêu mà thôi, lúc này không ra tay chỉ sợ mỹ nhân bên cạnh liền chịu
không nổi, thức hải trực tiếp tan vỡ.
Chỉ thấy Dạ Phàm nhè nhẹ một điểm vào thái dương Cửu Tiêu, một chỉ phi thường
nhẹ nhàng nhưng lại như mang theo một loại năng lượng thần bí, nó dĩ nhiên
khiến mắt trái Cửu Tiêu trở nên yên tĩnh trở lại.
Lúc này Cửu Tiêu mới có thể một lần nữa hô hấp bình thường, nàng cảm thấy toàn
thân mình đang run lên, người nàng ướt đẫm, cả người vậy mà không còn một chút
sức lực nào.
Nàng biết mỗi khi trăng tròn là lúc ánh mắt trái lại dở trò quỷ với mình nhưng
đêm nay rõ ràng không phải đêm trăng tròn vậy mà mắt trái dĩ nhiên hung hãn
như vậy, thậm chí còn vượt qua mọi lần đau đớn trước đây, nếu là trước đây
nàng cảm thấy chỉ là đơn thuần đau đớn mà thôi nhưng ngày hôm này nàng dĩ
nhiên nhận thấy tính mạng nguy hiểm.
Cố gắng ngồi thẳng người dậy có chút sợ hãi nhìn vào bàn đồ ăn trước mặt rồi
lại nhìn Dạ Phàm đang cười nhạt cạnh mình, lúc này Cửu Tiêu căn bản không biết
nói gì cho tốt nữa.
Dạ Phàm sau khi điểm hóa mắt trái của Cửu Tiêu, hắn liền tiện tay cầm lấy một
đôi đũa ngọc đặt trên bàn, đũa ngọc khẽ hoa lên động tác phi thường chậm rãi
sau đó Cửu Tiêu có thể nhìn thấy toàn bộ khí trắng đều bắt đầu chuyển động,
chúng như bị cái gì hấp dẫn toàn bộ bị hút theo đôi đũa ngọc trong tay Dạ
Phàm.
“Ăn”.
Toàn bộ khí trắng đều biến thành một viên ngọc bị hắn dùng đũa ‘gắp’ ra, nhẹ
nhàng đặt chiếc miệng nhỏ của Cửu Tiêu, Dạ Phàm khẽ cười.
Cửu Tiêu cũng không suy nghĩ gì, miệng nhỏ một mở, nàng liền thật sự nuốt viên
ngọc màu trắng kia vào miệng dù sao chính Cửu Tiêu cũng không biết, nàng bất
giác từ lúc nào liền lựa chọn tin tưởng Dạ Phàm.
Viên ngọc màu trắng vừa vào miệng lập tức toàn bộ tan ra, một luồng khí rất lạ
chạy dọc cơ thể Cửu Tiêu mang lại cho nàng một cảm giác thanh mát, khuôn mặt
có chút trắng bệch của Cửu Tiêu rốt cuộc đã có vài tia hồng hào trở lại.
“Khí trắng này rốt cuộc là . . . “.
Cửu Tiêu chưa nói dứt lời đã bị một thứ khác cắt đứt suy nghĩ, trên bàn ăn lúc
này hương khí nhẹ nhàng bay lên, nếu khí trắng lúc nãy làm cơ thể Cửu Tiêu cảm
thấy thanh mát thì hương khí lúc này như làm linh hồn của Cửu Tiêu được gột
rửa vậy, nàng lúc này lần đầu tiên cảm nhận được Đệ Nhất Lâu bất phàm.
Dạ Phàm mỉm cười, hắn lấy một cái đĩa tròn đặt ở trên bàn, trên đĩa là từng
hạt đậu nhỏ có điều lại mang theo hai màu trắng đen phi thường đặc biệt, thứ
đậu này chỉ sợ ở Cửu Dương cũng không được thấy nhiều, ít nhất khi Cửu Tiêu
nhìn vào căn bản không cách nào nhận ra, cả đời nàng mới nhìn thấy loại đậu
mang theo hai màu này.
“Hạt đậu màu đen là Âm Đậu, đậu màu trắng là Dương Đậu, hợp lại chính là Âm
Dương Đậu, hôm nay ngươi chỉ được ăn đậu đen, về phần đậu trắng tốt nhất không
nên đụng vào”.
Nói xong Dạ Phàm cầm lấy một chiếc bình ngọc, bình ngọc màu trắng cho người ta
một cảm giác thanh khiết, cầm trong tay bình ngọc bản thân Dạ Phàm cũng không
có ý định rót cho Cửu Tiêu, hắn ngửa cổ trực tiếp uống lấy một ngụm lớn.
Đặt bình ngọc xuống, Cửu Tiêu có thể sâu sắc nhìn thấy hai hàng lông mày của
Dạ Phàm nhíu lại, đối với một kẻ như Dạ Phàm mà nói, việc làm hắn phải nhíu
mày liền không nhiều.
“Thứ này là Phàm Tửu, thiên hạ đệ nhất tửu đáng tiếc ngươi là uống không
được”.
Trên bàn lúc này ngoại trừ Âm Dương Đậu cùng Phàm Tửu thì còn một khay ngọc
bên trong là những hạt cơm trắng tinh, một bát tròn bốc lên hương khí bên
trong rõ ràng có một đầu cá, nếu Cửu Tiêu không lầm đây chính là ‘Lộc Ngư’,
cuối cùng là năm đĩa xếp xung quanh, năm đĩa cuối cùng này tất nhiên là Thiên
Hương Lộc.
Dạ Phàm một người uống rượu, ánh mắt thủy chung vẫn khẽ nhìn Cửu Tiêu, thấy
ánh mắt của Cửu Tiêu đảo qua một loạt đồ ăn trên bàn, hắn chỉ nhè nhẹ mỉm
cười.
“Ăn Âm Đậu trước, sau đó lại tính đến những thứ khác”.
Dứt lời Dạ Phàm liền một người tự rót tự uống, bàn tay thỉnh thoảng nhặt từng
viên Dương Đậu bỏ vào miệng, khuôn mặt mang theo vào phần thư thích, vài phần
vui vẻ.
Cửu Tiêu bên cạnh cũng không nghĩ nhiều, nàng cũng liền lấy đũa ngọc khẽ gắp
một hạt Âm Đậu, nàng tất nhiên cũng sẽ không dùng tay bốc như Dạ Phàm, quá mất
hình tượng.
Một đũa bỏ Âm Đậu vào miệng, Âm Đậu liền trực tiếp tan ra có điều liền không
có chút nào dị tượng, thậm chí đến cả vị của nó như thế nào Cửu Tiêu cũng
không có cách nào cảm nhận được.
Ánh mắt nghi hoặc nhìn Dạ Phàm có điều thấy hắn như mặc kệ mình chỉ chú tâm
uống rượu ăn đậu của bản thân Cửu Tiêu khẽ thở dài có điều nàng vẫn lựa chọn
nghe lời hắn, chỉ bằng việc hắn có thể diệt sát bốn vị Thần Hoàng liền đã đủ
để Cửu Tiêu tin tưởng, càng có một lý do sâu hơn mà chính nàng không nguyện
thừa nhận, bản thân Dạ Phàm lúc này chính là nam nhân của nàng, ít nhất nàng
liền gả ra ngoài cho hắn nàng liền là người của hắn.
Hạt thứ hai Âm Đậu bỏ vào miệng.
Hạt thứ ba . . .
Hạt thứ tư . . .
. . .. .
Đến hạt âm Đậu thứ mười bỏ vào miệng liền có chút không giống, nàng bỗng nhiên
cảm thấy mắt trái lại nhúc nhích, mắt trái mới yên tĩnh một chút lại có dấu
hiệu muốn bạo động, điều này làm Cửu Tiêu sợ hãi không thôi.
May mắn lúc này Dạ Phàm khẽ mỉm cười với nàng.
“Cho dù ngươi ghét nó thì nó vẫn là một phần của ngươi, cho dù ngươi hận nó
thì nó vẫn là chính ngươi, thay bằng ghét bỏ sao không chấp nhận một lần ?,
tháo tấm băng kia ra đi, nếu ngươi chấp nhận nó, nó liền chấp nhận ngươi”.