“Này, rốt cuộc chúng ta đang đi đâu đây ?”.
Hoang Vực – Thiên Phong Đế Quốc lúc này bầu trời đã bắt đầu hoàn toàn chuyển
thành màu đen, trên đường phố vẫn tấp nập vô cùng, người qua lại đếm mãi không
hết thậm chí còn phồn hoa hơn nhiều so với ban ngày.
Trên con đường rộng lớn của Thiên Phong Thành lúc này thấp thoáng hai bóng
người của Cửu Tiêu cùng Dạ Phàm, lúc này khuôn mặt của Cửu Tiêu mang theo vài
phần khó hiểu nhìn theo Dạ Phàm đang bước về phía trước, nàng căn bản liền
nhịn không được phải lên tiếng.
Lúc Dạ Phàm cùng nàng bước vào Thiên Phong Thành trời mới chỉ sẩm tối, thời
gian đã trôi qua ít nhất ba tiếng đồng hồ, với cả hai người mà nói ba tiếng
đồng hồ cũng không phải là việc gì quá to tát dù sao trong mắt Cửu Tiêu mà nói
ba ngày thời gian còn không bằng nàng một cái tiểu bế quan tuy nhiên thứ làm
nàng nghi hoặc là việc Dạ Phàm đưa nàng đi vòng quanh con phố này suốt ba
tiếng đồng hồ, con đường này nàng đã nhìn đến chết lặng.
Dạ Phàm chỉ mỉm cười, hắn cũng không quay đầu lại, ánh mắt thản nhiên nhìn về
phía trước.
“Sắp đến rồi, cả ngày chưa có gì bỏ bụng, ta đương nhiên là dẫn ngươi đi ăn”.
Câu trả lời của Dạ Phàm lại càng làm Cửu Tiêu thêm vài phần khó hiểu, trên con
đường này nàng đã nhìn thấy ít nhất ba đại tửu quán, cái gì mà ‘Tứu Tiên Lâu”,
“Phượng Minh Các’ cùng ‘Ẩm Tiên Phường’, mỗi lần đi qua một nơi trong đó đều
hương khí tràn ngập, thực khách liên miên bất tuyệt nhìn mãi không hết, có thể
nói trong ba tiếng đi đi lại lại thì ba tửu quán này tuyệt đối là lớn nhất
trên đường.
Ánh mắt đẹp xuất hiện vài tia dị sắc có điều Cửu Tiêu rốt cuộc cũng nhịn được,
nàng liền không tiếp tục hỏi, từ trước đến nay mỗi lần nàng hỏi Dạ Phàm một
câu đều thu được đáp án làm nàng giận đến sôi người, trực tiếp lựa chọn im
lặng đi theo hắn mới là vương đạo.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, đoán chừng cho đến tận nửa đêm Cửu
Tiêu mới có thể nhìn thấy bước chân của Dạ Phàm dừng lại, lúc này cả nàng cùng
hắn đều đang đứng trước cửa “Tứu Tiên Lâu”.
Thanh Phong Thành là một trong thập đại thành của Hoang Vực đồng thời Thanh
Phong Đế Quốc cũng là Hoang Vực Thập Quốc, nếu đặt ở bên ngoài tuyệt đối sẽ có
một vùng địa vực rộng lớn ngút ngàn có điều đây lại là Hoang Vực, diện tích
phi thường chật hẹp chính vì vậy việc quy hoạch Thanh Phong Thành cũng cực kỳ
quy củ, Thanh Phong Thành có tổng cộng 7 con đường chính, mỗi con đường chỉ
tập chung kinh doanh một loại ngành nghề, Cửu Tiêu cũng không biết đại lộ mà
nàng cùng Dạ Phàm đi vòng quanh suốt 6 tiếng đồng hồ được gọi là “Hoan Hỷ Lộ”.
Nơi đây là thiên đường giải trí của Thiên Phong Thành, là nơi tập trung các
tửu lâu, khách sạn cũng như toàn bộ các tụ điểm vui chơi lớn nhất Thiên Phong
Thành, ở trên Hoan Hỷ Lộ chỉ cần có tiền ngươi liền có thể hô phong hoán vũ,
toàn bộ cường giả phạm vi ngàn dặm xung quanh Thiên Phong Thành đều ưa thích
Hoan Hỷ Lộ, ở đây có ăn uống, có rượu thịt, có cả . . . nữ nhân.
Chỉ cần đến Hoan Hỷ Lộ của Thiên Phong Thành tuyệt đối sẽ say không biết đường
ra, lưu luyến không thôi, có thể nói là một trong những nơi phồn hoa cùng nổi
tiếng nhất phạm vi ngàn dặm Hoang Vực xung quanh.
“Tứu Tiên Lâu” là một trong ba đại tửu lâu lớn nhất của Hoan Hỷ Lộ thậm chí là
của Thiên Phong Thành, chính vì vậy độ nổi tiếng của nó không phải bàn, bên
trong không thiếu Thực Trù Đại Sư, Thực Trù Tông Sư thậm chí cả Thực Trù Tôn
Sư cũng có.
Thực Trù Sư là một loại chức nghiệp tại Vô Tận Giới, tuy không thể nào tranh
phong với ngũ đại tổ nghiệp nhưng cũng là một cái không tầm thường nghề
nghiệp, ít nhất Thực Trù Sư đi đến đâu cũng có thể được trọng vọng hơn nữa
Thực Trù Sư là một trong những ngành nghề có thể tạo quan hệ với cường giả dễ
dàng nhất cũng là một trong những ngành nghề dễ học nhất.
Một tiểu tử đi theo trù đạo từ năm 6 tuổi, chỉ cần một lòng chăm chỉ đi về
phía trước thì 40 tuổi cũng có thể trở thành Thực Trù Đại Sư, nếu có tố chất
thì trở thành Thực Trù Tông Sư cũng không phải là không thể.
Lại nói về Cửu Tiêu lúc này, ngón tay ngọc có chút run run chỉ về phía Tứu
Tiên Lâu.
“Ngươi dẫn ta đi vòng vòng lâu như vậy là muốn vào đây ?, ặc có thật hay không
vậy, nãy giờ chúng ta đi qua nó cả chục lần rồi đấy”.
Cửu Tiêu vừa dứt lời liền thấy Dạ Phàm mỉm cười lắc đầu, hắn không trả lời
nàng mà trực tiếp nắm tay nàng đi về phái Tứu Tiên Lâu.
Khi Cửu Tiêu cứ tưởng Dạ Phàm thật sự dẫn mình vào bên trong không ngờ hắn lại
có chút thay đổi, hai người không bước vào đại môn bên trong mà trực tiếp đi
vào một cái ngõ nhỏ bên cạnh, cái ngõ nhỏ này thậm chí căn bản bị người ta bỏ
qua, dù sao nó đặt ngay cạnh một đại tửu lâu của nức tiếng Thiên Phong Thành
thì mấy ai quan tâm ?, hơn nũa ngõ nhỏ lại cho người ta một cảm giác hiu
quạnh, một cảm giác hoàn toàn lạc lõng với cảnh vật xung quanh Hoan Hỷ Lộ.
Ngõ nhỏ bên trong cũng không dễ đi, nó có rất nhiều ngóc ngách thậm chí bằng
ánh mắt của mình Cửu Tiêu có thể nhận ra bên trong ngõ nhỏ, trong từng ngách
nhỏ có rất nhiều ngôi nhà tồi tàn, những ngôi nhà này căn bản không nên xuất
hiện trong Hoan Hỷ Lộ mới đúng.
“Ở ngoài hào nhoáng nhưng không có nghĩa là bên trong cũng vậy, ẩn sau vô tận
ánh sáng luôn luôn là bóng tối, ẩn sau bóng tối rốt cuộc vẫn phải có ánh sáng
mở ra, nơi đây là khu ổ chuột của Thiên Phong Thành”.
Dạ Phàm chỉ giải thích một câu duy nhất, sau đó liền chuyên chú đưa Cửu Tiêu
về phía trước, về phần Cửu Tiêu ánh mắt có chút kì dị đánh giá Dạ Phàm một
chút rồi lại nhìn về phía từng ngôi nhà rách nát xung quanh, nàng có thể cảm
nhận được ẩn ẩn trong đó có từng bóng người đang tồn tại.
Cửu Tiêu chỉ thở dài một hơi sau đó cũng không tiếp tục nói chuyện, nàng biết
những nơi thế này tại Vô Tận Thế Giới cũng không thiếu, ít nhất trong Chiến
Thần Điện cũng có.
Rốt cuộc đi lại trong ngõ nhỏ thêm 15 phút, Dạ Phàm cũng dẫn Cửu Tiêu đến nơi,
trước mặt Cửu Tiêu lúc này chính là một cái đơn sơ nhà hàng nhỏ.
Công tâm mà xét nhà hàng này thật sư có vài phần sạch sẽ lịch sự có điều lại ở
bên trong ngõ nhỏ, con ngõ này có lẽ ngoại trừ những người dân xung quanh thì
căn bản không có ai tiến vào.
Tất nhiên nhà hàng nếu đặt ở bên ngoài có lẽ cũng chẳng ai vào, ở trong ngõ
nhỏ nhìn nhà hàng này có thể là hạng nhất nhưng đặt ở Hoan Hỷ Lộ tuyệt đối
được ví với ‘rẻ rách’, căn bản không ai thèm tiến vào.
Cửu Tiêu nhìn cửa hàng nhỏ trước mặt ánh mắt chớp động một chút, có điều cũng
không nói gì, nàng từ nhỏ chỉ chuyên tâm tu luyện, với nàng mà nói hưởng thụ
xa hoa cũng không phải là điều gì quá quan trọng lại càng không phải sở thích
của nàng.
Dạ Phàm nhìn vào nhà hàng nhỏ ánh mắt có chút biến hóa, ánh mắt của hắn rốt
cuộc cũng không còn được bình thản như cũ, phải biết cho dù một hơi diệt sát
bốn cái Thần Hoàng bản thân Dạ Phàm mặt cũng không lộ dị sắc.
Dạ Phàm cũng không nói nhiều, hắn thản nhiên tiến vào bên trong, có thể nói
bên trong nhà hàng này sinh ý cũng không tốt lắm, ở đây căn bản không có nổi
một bóng khách nhân.
Đi theo chân Dạ Phàm bản thân Cửu Tiêu cũng khẽ nghi hoặc, nếu đặt ở bên ngoài
thì cũng thôi đi nhưng đặt ở bên trong ngõ nhỏ này vậy mà vẫn không có khách
nhân ?, phải biết đây tuyệt đối là nhà hàng ‘thoạt nhìn’ tốt nhất của khu ổ
chuột.
Dạ Phàm cùng Cửu Tiêu bước vào rất nhanh gặp một tiểu tử bồi bàn, tiểu tử này
thân hình tương đối thấp bé, khuôn mặt búng ra sữa cùng mái tóc màu vàng bắt
mắt, nhìn hắn có lẽ cũng chỉ tương đương với Dạ Phàm.
Thấy có khách nhân đến, đứa bé thản nhiên mỉm cười, nụ cười của nó khiến cho
Cửu Tiêu bất chợt có cảm giác vài phần hảo cảm, dù sao khác với nụ cười đầy
bình thản của Dạ Phàm thì nụ cười của đứa bé ngày như ánh sáng mặt trời vậy.
“Hoan nghênh quý khách đến với Đệ Nhất Lâu, không biết quý khách cần gì ?”.
“Đệ Nhất Lâu ?, khẩu khí thật lớn”.
Đây là cảm xúc đầu tiên của Cửu Tiêu khi nghe thấy ba chữ này, ở một nơi bất
cứ danh hiệu nào đều phi thường được trọng thị như Vô Tận Giới thì “Đệ Nhất
Lâu” tuyệt đối mười phần bá khí, không phải kẻ nào cũng dám cầm ba chữ này làm
tên.
Trái với Cửu Tiêu, Dạ Phàm lại không có quá nhiều suy nghĩ, hắn thản nhiên kéo
nàng ngồi về phía một cái bàn nhỏ, không thể không nói nơi đây rất sạch sẽ,
sàn nhà không có lấy một hạt bụi, khung cảnh bên trong nhà hàng cũng tương đối
dễ chịu.
“Mang thực đơn lên đi”.
Dạ Phàm ung dung tự rót cho mình một chén nước thản nhiên ngửa cổ uống cạn.
Nhìn thấy động tác của Dạ Phàm bản thân Cửu Tiêu cũng cầm lấy bình ngọc trên
bàn, nàng học theo rót lấy cho mình một chén nước, chỉ là khi nàng vừa chuẩn
bị ngửa cổ uống hết thì giọng nói của đứa nhóc tóc vàng kia vang lên.
“Hai vị, một chén nước một viên thượng phẩm linh thạch”.
Cửu Tiêu vừa nghe đến đây bàn tay ngọc run lên, nàng thậm chí không dám tiếp
tục uống rồi, ánh mắt xinh đẹp mở to nhìn về phái tiểu tử tóc vàng.
“Này ngươi đang giết người à ?, một chén nước mà thôi cũng một viên thượng
phẩm linh thạch ?, nhóc có biết thược phẩm linh thạch là cái gì không ?”.
Thượng Phẩm Linh Thạch liền là loại tiền tệ lưu hành chủ yếu bên trong của
bước thứ ba cường giả, phải biết Thượng Phẩm Linh Thạch một viên có thể đổi
lấy trăm viên Trung Phẩm Linh Thạch, một trăm viên này liền đủ cho Cửu Tiêu tu
luyện ít nhất 1 tháng thời gian.
“Rót ra mà không uống liền là uổng phí, hai viên Thượng Phẩm Linh Thạch mà
thôi có gì to tát ?”.
Trái với Cửu Tiêu bản thân Dạ Phàm lại làm như việc cực kỳ nhỏ bé, hắn thản
nhiên lấy cái chén của Cửu Tiêu sau đó ngửa cổ uống tiếp.
Nhìn thấy Dạ Phàm một hơi uống hai chén nước, tiểu tử tóc vàng khẻ mỉm cười,
hắn chậm rãi lấy từ trong tay một tờ giấy có vài phần nhàu nát, bên trong tờ
giấy không ngờ lại là thực đơn của Đệ Nhất Lâu.
Cửu Tiêu còn chưa hết giật mình với hành động của Dạ Phàm có điều sau khi nhìn
thấy thực đơn của quán nàng liền biến thành chết lặng, thậm chí nhìn tiểu tử
tóc vàng kia như nhìn người điên.
“Ngươi đây là cố tình trêu đùa chúng ta ?, gọi ông chủ cửa hàng ra đây, ta
liền muốn hỏi hắn bên trong đồ ăn rốt cuộc có cái gì ?, hắn cũng dám chơi, lấy
Thần Vương Tinh Bích làm đơn vị tiền tệ ?”.
Tinh bích chỉ có bước thứ ba Thánh Nhân mới có thể cô đọng, hơn nữa tinh bích
bên trong bước thứ ba cũng là phi thường hiếm lạ, chỉ có Trường Sinh Thánh
Vương mới có thể sở hữu số lượng lớn Thánh Nhân Tinh Bích, chỉ có bước thứ tư
cường giả mới dám dùng đại lượng tinh bích giao dịch, có thể nói tinh bích là
tiền tệ của bước thứ tư cảnh giới.
Thần Vương Tinh Bích là khái niệm gì ?, cái này Cửu Tiêu vẫn chưa được nhìn
thấy bao giờ, nàng chỉ biết cho dù Chiến Thần Điện cũng không dám dùng Thần
Vương Tinh Bích đi mua đồ ăn, không ngờ trong thực đơn vậy mà toàn bộ dùng
Thần Vương Tinh Bích làm tiền tệ, Cửu Tiêu còn chưa thèm nhìn món ăn liền nghĩ
ngay đến mình căn bản bị trêu đùa.
Cửu Tiêu nói xong đáp lại chỉ là nụ cười tỏa nắng của đối phương, có điều nụ
cười này hiện nay trong mắt Cửu Tiêu liền không còn đẹp nữa rồi, nàng cảm thấy
cửa hàng này rất vô sỉ.
“Quý khách, ta liền là phục vụ quán kiêm ông chủ, kiêm bảo vệ, kiêm luôn đầu
bếp nha, ngươi có việc gì cũng có thể trực tiếp hỏi ta nha”.
Cửu Tiêu đang muốn nói tiếp chỉ thấy Dạ Phàm nhè nhẹ vỗ vào mông nhỏ nàng một
cái, lập tức khuôn mặt Cửu Tiêu biến thành đổ, nàng thậm chí do quá bất ngờ
khẽ rên lên một tiếng.
“A . . . ngươi . . . ngươi làm gì”.
Dạ Phàm thản nhiên lắc đầu.
“Đệ Nhất Lâu đương nhiên phải có Đệ Nhất Lâu khí lượng nha, ngươi tức giận cái
gì”.
Nói xong hắn liền kéo tay Cửu Tiêu ngồi xuống, ánh mắt khẽ lướt qua thực đơn
một chút, mặt liền không đổi sắc, mặc kệ Cửu Tiêu nhìn mình như nhìn kẻ điên.
Tất nhiên đây cũng là xuất phát từ quan tâm của Cửu Tiêu với Dạ Phàm, nàng là
sợ hắn bị lửa đảo, nàng chính là lo nghĩ cho hắn.
Ánh mắt khẽ đảo qua thực đơn từ đầu đến cuối, sau đó Dạ Phàm nhè nhẹ đặt nó
xuống bàn, ánh mắt thản nhiên nhìn tiểu tử tóc vàng trước mặt, đối phương cũng
đang mỉm cười nhìn hắn.
Trong tửu lâu hiện nay liền có chút kì dị rồi, hai đứa bé chỉ khoảng 13 tuổi
đang bốn mắt nhìn nhau, một bên với mái tóc mang theo hai màu trắng đen, ngược
lại bên kia lại là màu vàng óng mượt như ánh sáng mặt trời.
“Một đĩa Âm Dương Đậu, một bình Phàm Tửu, một bát Lộc Ngư, năm phần Thiên
Hương Lộc, cùng hai phần Ngọc Mễ”.
Tiểu tử tóc vàng mỉm cười gật đầu với Dạ Phàm, rất nhanh thu lại thực đơn sau
đó liền im lặng như đang suy nghĩ một cái gì đó, chỉ thấy tay nhỏ từng ngón
từng ngón duỗi ra, miệng khẽ lẩm bẩm một chút.
Gần cả phút sau tiểu tử kia mới ngửa đầu lên, lần nữa ngọt ngào mỉm cười.
“Âm Dương Đậu 15 viên, Phàm Tửu 50 viên, một phần Lộc Ngư 5 viên, 5 phần Thiên
Hương Lộc mỗi phần 7 viên, Ngọc Mễ mỗi phần 3 viên. Tổng cộng 108 viên Thần
Vương Tinh Bích, về phần hai chém nước kia liền vì khách nhân đại lượng tiêu
phí, cửa hàng cũng có thể miễn phí”.
Nụ cười của tiểu tử tóc vàng kia phi thường chân thành cũng phi thường ngọt
ngào nhưng lại làm cho Cửu Tiêu lạnh cả sống lưng, nàng tuyệt đối không ngờ Dạ
Phàm dẫn nàng đi ăn một bữa cơm liền hết 108 viên Thần Vương Tinh Bích, phải
biết cho dù Thần Vương hay thậm chí Thần Hoàng cũng không dám tiêu phí như vậy
để ăn cơm.
Dạ Phàm lại không có quá nhiều biểu hiện, trong tay hắn là túi trữ vật của bốn
vị Thần Hoàng – Chiến Thần Điện, đồ vật bên trong hắn cũng không có quá nhiều
quan tâm cho lắm, thứ hắn để ý thủy chung chỉ có tinh bích, tổng cộng tích góp
cả đời của bốn vị Thần Hoàng cũng có 3 vạn Thần Vương Tinh Bích, 700 viên Thần
Hoàng Tinh Bích cùng 15 viên Thiên Mệnh Tinh Bích, bản thân Dạ Phàm hiện nay
cũng có thể coi là phú khả địch quốc.
Tay nhỏ khẽ điểm, từ trong trữ vật giới chỉ của hắn vừa vặn bắn ra 108 viên
Thần Vương Tinh Bích về phái tiểu tử nhóc vàng.
Bản thân tiểu tử này cũng không biết dùng cách gì, bàn tay lóe lên một cái
toàn bộ tinh bích dĩ nhiên hoàn toàn biến mất như chưa từng xuất hiện.
Tiểu tử tóc vàng khẽ cúi đầu phi thường chuyên nghiệp với Dạ Phàm cùng Cửu
Tiêu, miệng cười ngọt ngào.
“Hai vị, xin đợi một chút”.
Nói xong hắn rất nhanh xoay lưng về phía nhà bếp chỉ là lúc này giọng nói của
Dạ Phàm như có như không vang lên.
“Đệ Nhất, không biết Đệ Nhất Lâu còn kinh doanh thứ đó không ?”.
Lần này đến phiên tiểu tử tóc vàng khẽ giật mình, hắn quay đầu lại nhìn Dạ
Phàm, ánh mắt xoáy thẳng về phía đối phương, về phần Cửu Tiêu bản thân hắn
liền trực tiếp bỏ qua.
Tiểu tử tóc vàng này không ngờ tên là Đệ Nhất, tên cũng đủ bá khí.
Đệ Nhất tựa như suy nghĩ một chút, sau đó khe khẽ lắc đầu.
“Không có, loại kinh doanh này quá ế ẩm cũng quá mệt mỏi, làm nhiều thì đau
lưng, Đệ Nhất Lâu liền không làm lâu rồi”.
Dạ Phàm bật cười, hắn không nói gì rút lấy trữ vật giới chỉ đeo trên ngón út
của mình đặt lên bàn, ánh mắt mang theo ba phần thách đố, bảy phần kì dị.
“Trong này có phương thuốc chữa đau lưng gia truyền của ta nha, không biết có
giúp được ngươi không”.
Đệ Nhất mặt không đổi sắc, bàn tay rất nhanh lướt qua trữ vật giới chỉ, bên
trong không ngờ vừa vặn có đến 3 vạn Thần Vương Tinh Bích, tinh bích xếp thành
nguyên một ngọn núi nhỏ.
Đệ Nhất khẽ gãi đầu một chút, vẻ mặt cực kỳ không tình nguyện chỉ là trên ngón
tay hắn chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện trữ vật giới chỉ của Dạ Phàm rồi.
“Quả nhiên là phương thuốc chữa đau lưng bí truyền nha, tiểu điếm vừa nhìn
thấy một cái sống lưng liền có vài phần thoải mái, chỉ là không biết quý khách
muốn . . . là muốn mua gì ?”.
Đệ Nhất khẽ liếm liếm môi, ánh mắt lần này xuất hiện hai luồng tinh quang.
Dạ Phàm không nói nhiều, tay trái một điểm, bên trong tay hắn có một luồng hắc
hỏa, nhìn thấy luồng hắc hỏa này trên khuôn mặt Đệ Nhất liền kinh hãi nhìn Dạ
Phàm, có điều cũng rất nhanh bình ổn trở lại.
“Phương thuốc ngươi đưa liền không đủ để chữa đau lưng, dù sao cái kia quá
nặng nhọc có điều bạn cũ gặp nhau, chiết khấu 15%, Đệ Nhất Lâu miễn cưỡng đồng
ý”.
Nói xong Đệ Nhất cũng không nán lại, thản nhiên đi về phía nhà bếp, Dạ Phàm
cùng Đệ Nhất nói chuyện bản thân Cửu Tiêu căn bản không hiểu dù chỉ một chút.