Với Dạ Phàm mà nói giết chết bốn cái Thần Hoàng cũng không phải là việc gì to
tát, dù sao trong mắt hắn Thần Hoàng mới chỉ đạp vào bước đầu tiên của hai chữ
cường giả huống gì cả bốn vị Thần Hoàng của Chiến Thần Điện mạnh nhất cũng chỉ
là Chiến Thiên Thần Hoàng ?, không giết nổi bốn kẻ này đối với Dạ Phàm căn bản
là sỉ nhục tuy nhiên với Cửu Tiêu là khác.
Cửu Tiêu lúc này trợn mắt há mồm nhìn Dạ Phàm thậm chí nàng còn đang cảm thấy
mình dính ảo thuật,những thứ nàng nhìn thấy, cảm nhận thấy liền không phải sự
thật.
Không phải Cửu Tiêu không tin tưởng Dạ Phàm chỉ là Thần Hoàng trong mắt nàng
liền là vô địch tồn tại, là trong truyền thuyết siêu cấp cường nhân, loại
cường giả này làm sao có thể dễ dàng ngã xuống như vậy ?, phải biết tại Chiến
Thần Điện cường giả mạnh nhất Cửu Tiêu từng được nhìn thấy chỉ là Trường Sinh
Thánh Vương mà thôi, về phần những cảnh giới cao hơn nàng căn bản chưa từng
được nhìn thấy.
Nói thì dài nhưng trận chiến diễn ra cực kỳ nhanh, chưa đến năm phút đồng hồ
liền có thể một hơi dệt sát bốn tên Thần Hoàng cường giả thử hỏi Cửu Tiêu làm
sao có thể tin tưởng ?, cho dù thiên phú của Dạ Phàm có là Nghịch Thiên Thần
Nhân đi chăng nữa hình như cũng không thể miểu sát Thần Hoàng nha ?.
Cũng may Dạ Phàm liền đánh thức nàng, liền cho nàng biết đây là sự thật chứ
không phải là ảo giác, hắn nhẹ nhàng đưa tay ra phía trước sau đó nhè nhẹ bóp,
lập tức làm khuôn mặt của Cửu Tiêu đỏ lên, nàng liền giật bắn cả người lùi lại
phía sau, trong ánh mắt vừa giận vừa ngượng nhìn Dạ Phàm.
“Sắc lang, ngươi làm cái gì vậy “.
Đây là lần đầu tiên bộ ngực của nàng bị tập kích cũng là lần đầu tiên có nam
tử thân mật như vậy với nàng có thể bình tâm mới là lạ, dù sao bảo Cửu Tiêu
đánh đánh giết giết nàng đương nhiên biết nhưng bảo nàng thân mật cùng nam tử
khác điều này liền có chút khó xử với nàng rồi.
“Thấy nàng thất thố như vậy ta còn tưởng bị tà thuật đóng băng chứ . . .”.
Dạ Phàm nói đến đây liền mỉm cười, khóe miệng cong lên đầy tà dị.
“Xúc cảm liền là không tệ, có điều vẫn là hơi nhỏ một chút”.
Dạ Phàm hắn cầu chính là tự tại, là cầu nhân tộc thất tình lục dục, đối với
hắn mà nói có một số thứ quá tiết chết, có một số thứ qua mức quy tắc liền là
không tốt. Đạo của hắn chỉ là thanh thản, là cầu tự tại, làm việc không hối
hận đương nhiên hắn sẽ làm, bản thân Dạ Phàm từ trước đến nay cũng chưa phải
cái thiện nam tín nữ gì, dù sao không thiếu kẻ coi hắn là đại ma đầu cùng hung
cực ác.
Cửu Tiêu nghe thấy câu thứ nhất khuôn mặt xinh đẹp liền đỏ lên nhưng nghe đến
câu thứ hai lập tức bĩu môi đầy bực tức nhìn Dạ Phàm.
“Ngươi nói cái gì nhỏ, bản tiểu thư căn bản không có nhỏ”.
Dạ Phàm bật cười, Cửu Tiêu nữ nhân này không ngờ cũng có lúc nữ tính như vậy,
bỏ đi thứ áp lực khổng lồ của Chiến Thần Điện đè lên mình bản thân nàng liền
tìm được tự do, nàng mới lại có thể quay về bản tâm của chính mình.
Nhìn thấy Dạ Phàm không hồi đáp mình, nhìn thấy hắn thản nhiên đi về một phía
khác Cửu Tiêu liền lập tức dậm chân, nàng thật sự có rất nhiều việc muốn hỏi
hắn nhưng không ngờ tên hỗn đản này lại trực tiếp quay đầu đi bỏ mặc nàng.
Cửu Tiêu lại nhìn về phía ba cái xác Thần Hoàng kia, chẳng biết từ bao giờ
từng vòng từng vòng hắc khí đã hiện lên, chẳng biết từ bao giờ thân thể ba vị
Thần Hoàng đang điên cuồng phân hủy, nhìn thấy cảnh này Cửu Tiêu liền tê cả da
đầu, nàng lập tức có chút lạnh sống lưng, hai chân càng đẩy nhanh tốc độ đuổi
theo Dạ Phàm.
“Này này, ngươi đi chậm chút đợit ta với”.
Hai thân ảnh một nam một nữ, một thấp một cao cứ như vậy dần dần biến mất dưới
ánh chiều tà.
. . . . . . . . .
Hai người biến mất không bao lâu thì lập tức có vài bóng đen xuất hiện, đám
người này cũng không kết thành tổ đội mà là từng phương từng phương thế lực
khác nhau tiến đến, bọn họ đến cũng nhanh mà đi lại càng nhanh hơn, chỉ lướt
qua quan sát chiến trường một chút sau đó trong ánh mắt hiện lên một tia kinh
hoàng rồi lập tức rời đi.
Mấy ngày tiếp theo trong phạm vi chiến trường liên tục xuất hiện rất nhiều hắc
ảnh, bọn họ từ xa mà đến nhưng cũng rất nhanh bỏ đi có điều đi cũng không phải
là đi không, giống như đám người nhanh nhất chạy đến bọn họ cũng mang về một
cái kinh người tin tức.
“Hoang Vực có Á Đế xuất thủ”.
Sống trong Hoang Vực đều là giết người cao thủ, có tư cách tiến vào phạm vi
chiến trường này quan sát thậm chí là siêu cấp ma đầu, ánh mắt liền độc hơn
người bình thường rất nhiều, cho dù ba cái xác Thần Hoàng đã bị biến thành hư
vô, vẫn có thể dựa theo chút khí tức nhàn nhạt mà phán đoán ra thế cuộc trận
chiến này.
“Miểu sát”. Đây là nhận thức chung của hầu hết hắc ảnh, có tư cách miểu sát ba
vị Thần Hoàng tuyệt đối là Á Đế cường giả, chỉ là không biết vị nào Á Đế phá
quan mà ra xuất hiện tại Hoang Vực mà thôi.
Tin tức của đám người này có thể nói là làm toàn bộ Hoang Vực rung động, làm
vô số thế lực của Hoang Vực bắt đầu cẩn thận hành sự hơn rất nhiều, dù sao một
vị Á Đế liền là bọn họ trêu không nổi, dù sao toàn bộ Hoang Vực chỉ có bốn vị
Á Đế mà thôi hơn nữa bốn vị Á Đế lão tổ đã không biết bao nhiêu năm không có
xuất thế, còn sống hay không liền là khó nói.
. . . . . . . .
Cửu Tiêu cùng Dạ Phàm đương nhiên không biết sau khi bọn họ rời đi liền xảy ra
việc gì, khi trờ dần dần tối trước mặt hai người xuất hiện một toa cổ thành to
lớn, trên tường thành viết “ Thanh Phong Đế Quốc”.
Trên đường đi đến tòa cổ thành này Cửu Tiêu cũng đã không ít lần cố hỏi Dạ
Phàm về việc hắn có thể miểu sát bốn vị Thần Hoàng có điều đáp lại nàng chỉ là
nụ cười nhạt của hắn, điều này làm Cửu Tiêu mất hứng thú rất nhiều, trên đường
nàng liền sinh khí.
Tất nhiên nàng tức giận chỉ là nhi nữ thường tình, cũng không phải chân chính
giận lên người Dạ Phàm, dù sao Cửu Tiêu cũng không phải là nữ nhân ngực to
không não, nàng liền có thể biết trên đời có những thứ biết nhiều không phải
là tốt, trên đời bất cứ ai cũng có bí mật, nếu Dạ Phàm không nói nàng liền
không cố tìm hiểu, trong mắt nàng Dạ Phàm bí mật quá nhiều, thêm một cái hay
bớt một cái cũng không khác nhau bao nhiêu.
“Thanh Phong Đế Quốc ?, đây chẳng lẽ là một cái chân chính đế quốc ? không thể
nào làm sao có thể nhỏ như vậy”
Cửu Tiêu có chút nghi hoặc nhìn về phía tòa cổ thành này, trong ánh mắt liền
có nồng đậm hiếu kỳ.
Không thể trách Cửu Tiêu hiếu kỳ, dù sao thế giới của nàng liền chỉ xoay quanh
Chiến Thần Điện, cho dù có đi xa hơn cũng chẳng xa hơn được bao nhiêu, thế
giới này có quá nhiều việc nàng không biết, trước mặt tòa cổ thành này quả
thực không lớn, cùng lắm chỉ có thể so sánh với một phân điện của Chiến Thần
Điện mà thôi, phải biết dám xưng ‘Đế Quốc’ liền không phải là bình thường, nếu
không có đủ tư cách mà dám xưng ‘đế quốc’ liền là ngập đầu trọng tội.
Vô Tận Giới cực kỳ quan trọng danh hiệu, danh hiệu là thứ tuyệt đối không thể
phạm.
Trường Sinh Đại Đế dám xưng Đại Đế liền là vì hắn thực sự chấp chưởng thiên
mệnh, tay nắm càn khôn không người dám cãi nhưng hậu bối của hắn Độc Cô Hạo
Nhiên cho dù cuồng ngạo, cho dù nhận được năm khối Trường Sinh Ngọc của tổ
tiên cũng chỉ dám xưng Trường Sinh Á Đế, nếu hắn dám xưng Đại Đế liền nhất
định phải chết, đây chính là khinh nhờn tiên tổ.
Việt Quốc đơn giản chỉ Việt Quốc chứ không dám xưng Việt Đế Quốc hay Đại Việt
Đế Quốc cũng là lý do tương tự, bọn họ chỉ cần dám lấy cái xưng hào này chỉ sợ
dăm ba ngày sau liền diệt quốc.
Thanh Phong Đế Quốc trong mắt Cửu Tiêu rất nhỏ, phi thường nhỏ thậm chí so với
kinh thành Việt Quốc cũng chỉ lớn hơn một chút mà thôi, loại này diện tích dám
xưng ‘đế quốc’ liền có chút không hợp lẽ thường.
Dạ Phàm mỉm cười thản nhiên đáp.
“Không có gì đặc biệt cả, Thanh Phong Đế Quốc đặt tại Hoang Vực, trong Hoang
Vực tấc đấc tấc vàng có thể lấy được một mảnh lãnh thổ như vậy liền đã nói lên
nó phi thường cường đại, ít nhất nếu mang ra ngoài Nam Phương Bách Quốc mà
nói, trong vòng 1 tháng diện tích của nó có thể bành trường gấp 10, thế không
thể đỡ”.
Cửu Tiêu nghe vậy liền khe khẽ gật đầu thừa nhận, dù sao tu chân bên trong có
rất nhiều việc không theo thường thức, địa vực khác nhau liền khó mà so sánh
rồi.
“Đêm nay chúng ta ngủ lại đây sao ?”.
Dạ Phàm thản nhiên mỉm cười.
“Lần này ta dẫn ngươi đi gặp một cái người thú vị, đến Hoang Vực không nhìn
hắn một chút chỉ sợ nuối tiếc”.
Nói xong Dạ Phàm cùng Cửu Tiêu cũng không dừng lại nữa mà đi thẳng về phía cửa
thành.
Bên ngoài cửa thành thậm chí không có trọng binh thủ hộ, chỉ có duy nhất hai
hàng binh lĩnh toàn thân mặc giáp bạc đứng dọc cửa thành mà thôi, nhân số chưa
đủ 50 người nhưng người vào thành lại phi thường quy củ, phi thường yên tĩnh.
Đây là Hoang Vực đặc sản, chỉ có Hoang Vực mới có cái loại không khí này, bên
ngoài đại thành chính là tử địa, ở đây giết người liền là vô tội nhưng ở bên
trọng đại thành thì khác, tiến vào đại thành liền phải yên yên ổn ổn làm
người, chỉ cần chưa chán sống liền phải quy củ một chút, chính vì một điểm này
nên bất cứ tòa đại thành nào của Hoang Vực đều nắm giữ kinh người thực lực,
bất cứ thế lưc nào có tư cách tổ kiến đại thành ở đây liền là cự đầu của Hoang
Vực.
Dạ Phàm cùng Cửu Tiêu tiến vào Thanh Phong Đế Quốc cũng không gặp quá nhiều
ngăn cản chỉ cần nộp bốn khối hạ phẩm linh thạch mà thôi, dù sao ở Hoang Vực
liền không quan trọng thân phận, không quan tâm xuất thân chỉ quan tâm nắm đấm
đủ cường, chỉ quan tâm linh thạch đủ nhiều mà thôi.
Bốn khối hạ phẩm linh thạch có thể so với 40 kim tệ, đủ để một gia đình vương
hầu quý tộc của phàm giới sống chọn vẹn 1 tháng thời gian có điều ở Hoang Vực
cũng chỉ đủ phía vào cửa mà thôi, đương nhiên phí tổn cao cũng có cái lợi của
nó, phí tổn càng cao chứng tỏ người trong thành càng được an toàn, dùng bốn
khối hạ phẩm linh thạch để cầu bảo mệnh liền là cái giá phi thường dễ chịu.
Thanh Phong Đế Quốc không hổ là đại thành, bên ngoài bị đặc thù thủ đoạn che
đi liền không dễ quan sát nhưng bên trong lại là một thế giới khác, tiếng
người huyên náo, phi thường náo nhiệt, đường phố rộng rãi trái phải hai bên
đều là cao ngất kiến trúc, trong đó tửu lâu khách sạn bình dân chỗ nào cũng
có, cho dù lúc này trời cũng đã sẩm tối nhưng tuyệt đối không có chút dấu hiệu
nào cửa sự vắng vẻ, Thanh Phong Đế Quốc ban đêm căn bản không khác ban ngày
bao nhiêu, thậm chí ban đêm lại càng náo nhiệt hơn vài phần bởi khi màn đêm
buông xuống mới là lúc càng nhiều hoạt động náo nhiệt diễn ra.
Sáng sớm giết người, ban đêm túy ngọa mỹ nhân đùi, đây chính là lịch trình
sinh hoạt của hầu hết cường giả tại Hoang Vực.