Chương 4 : Luân Hồi Điệp (2)
Luân Hồi Điệp loại dị vật này chỉ sợ không ai nghĩ ra nhưng nó thật sự tồn
tại, sống nhờ luân hồi lực lượng, bất tử bất diệt trường tồn vĩnh sinh.
Luân Hồi Điệp có thể coi đã chân chính chạm đến bất tử, thọ tựa trời đất nhưng
với một số người mà nói sống quá lâu cũng không phải là việc tốt, Luân Hồi
Điệp chính là một dạng như vậy.
Nó không có thất tình lục dục, không có vui buồn mà cũng chẳng có chút kí ức
nào của sự vui vẻ, nó có lý trí nhưng thế giới của nó chỉ là một màu xám vô
vị, mỗi lần sinh ra nó mang theo đôi phàm điệp bay khắp cửu thiên thập địa,
bay khắp âm dương nhị giới để rồi lại một lần nữa hóa thành tro tàn tiến nhập
luân hồi chờ sống lại một thế.
Cứ như vậy Luân Hồi Điệp càng ngày càng mạnh lên, trải qua không biết bao
nhiêu vạn năm chuyển thế trùng sinh, không biết bao nhiêu lần sống lại rồi
chết đi, thực lực của nó càng ngày càng đáng sợ nhưng nó vẫn cứ không có mục
tiêu sống, nó chỉ biết vỗ cánh, nó chỉ biết nhìn mọi vật bằng con mắt vô cảm.
Sống có gì vui ?, chết có gì buồn ? Đây chính là từ để miêu tả đúng nhất về
Luân Hồi Điệp, nó không rõ mình sinh ra gánh trách nhiệm gì, nó cũng không có
lý do để tồn tại chỉ là nó không chết được mà thôi.
Luân Hồi Điệp từng nhìn thấy Man Tộc chân dậm đại địa, một quyền đánh nát chư
thiên, Man Tộc năm đó như quái vật khổng lồ là đại diện cho sức mạnh cùng
quyền uy vô địch, bá chủ toàn bộ đại địa để rồi chính mắt nó thấy Man Tộc ầm
ầm đổ xuống.
Luân Hồi Điệp từng tiến nhập Âm Giới, từng mắt thấy Cửu Vực Ma Thần, từng nhìn
thấy vô tận hắc ám hàng lâm, nhìn thấy chư thiên bị che phủ bởi ma khí, nó
được tận mắt thấy Cửu Dực Ma Đế đánh thẳng lên Dương Giới để rồi chính mắt nó
cũng thấy Cửu Dực Ma Đế thất bại.
Cửu Dực Ma Đế chết đi mở ra một thời kỳ còn huy hoàng hơn cho Ma Tộc, nó nhìn
thấy Vĩnh Hằng Thâm Uyên của Âm Giới, nhìn thấy Tu La Ma Đế chấp chưởng binh
quyền.
Nó nhìn thấy Bạch Cốt Tổ Sơn kéo dài trăm ngàn vạn dăm, nó nhìn thấy Bạch Cốt
Tổ Sơn bay mãi không đến điểm cuối, được nhìn thấy Cửu Cốt Đế một ngón tay
ngạo nghễ phong ấn thiên địa.
Nó nhìn thấy Ma Tộc Cửu Tổ ở trên Ma Thần Sơn cùng nhau huyết tế mở ra Dương
Giới thông đạo, nhìn thấy trăm triệu ma tộc đại quân đánh khắp nhân gian phủ
kín cả đại địa.
Cánh phàm điệp tiếp tục tung bay, cánh điệp nhỏ bé đó the khe hở của Âm Dương
Đạo một lần nữa quay về Dương Giới để rồi lại tiếp tục ngao du bốn phương trời
để rồi thu lại toàn cảnh Thần Ma Đại Chiến lần thứ hai.
Ở nơi đó Luân Hồi Điệp nhìn được chín đại ma tổ cùng tứ đại ma đế quyết chiến
với Dương Giới, được nhìn thấy máu chảy thành sông, được nhìn thấy thây chất
thành núi.
Luân Hồi Điệp không có cảm xúc, nó chỉ như một chứng nhân của lịch sử, một đôi
mắt ghi lại diễn biến của thế gian, nó không bao giờ ngủ, bất kể đêm hay ngày
mặc xuân hạ thu đông, đôi cánh kia vẫn nhè nhẹ vỗ, đôi cánh kia vẫn nhè nhẹ vũ
động.
Nếu nó mệt bản thân nó sẽ quy khư hóa thành hư vô để một lần nữa bắt đầu hành
trình mới.
Bản thân Luân Hồi Điệp không cam lòng một cuộc sống như vậy, đây vốn không
phải là sự sống, đây vốn là cực hình, nó muốn có một cuộc sống bình thường như
biết bao 'người' nó gặp, nó muốn nhìn thấy sinh lão bệnh tử, nó muốn học những
điều bình dị nhất, muốn cười, muốn khóc, muốn biết thế nào là đau đớn.
Luân Hồi Điệp không có cảm xúc nhưng chính vì vậy nó lại càng tò mò với thứ
được gọi là ‘cảm xúc’ đó, Luân Hồi Điệp muốn trở thành con người, nó muốn từ
bỏ sự bất tử của chính mình, đây là mục tiêu cả đời của Luân Hồi Điệp, là mục
tiêu nó cố gắng vô số năm tháng, vô số lần chết đi sống lại.
Kể từ đó có một cánh điệp mới, một cánh điệp như có hồn hơn, một cánh điệp
mang theo nguyện vọng bay khắp cửu thiên thập địa, nó muốn phá tan thiên đạo
xiềng xích, nó muốn đập tan luân hồi, nó muốn hóa thành người.
Kể từ đó mỗi thời đại mới, mỗi đại nhân vật xuất hiện, mỗi truyền thuyết được
lưu danh trên sử sách luôn có một cánh điệp nhỏ bé đi theo, chẳng biết từ bao
giờ Luân Hồi Điệp đã trở thành thủ hộ giả của rất nhiều đại cự đầu, của rất
nhiều truyền thuyết bất tử hiện diện trên Vô Tận Thế Giới.
Mấy ai biết Vĩnh Dạ Ma Đế năm đó cũng chỉ là con riêng của Dạ gia ?, mấy ai
biết Vĩnh Dạ Ma Đế năm đó đến cả hoàng cấp công pháp thấp kém nhất cũng chỉ là
ước mơ ?.
Mấy ai biết thiên hạ từng tồn tại một cái nữ nhân yếu đuối, mấy ai biết nữ
nhân đó thiên phú tuyệt đỉnh nhưng sinh mạng chỉ còn tính theo giờ ?, mấy ai
biết Băng Hà Nữ Đế từng có một thời kỳ mềm yếu như thế, từng vô lực như thế ?.
Thiên hạ kẻ nào nghe danh Huyết Sát Ma Đế không rung động ?, không sợ hãi ?
nhưng thiên hạ mấy ai biết năm đó Huyết Sát Ma Đế chỉ là một tiểu tử ăn mày,
ăn không đủ no mặc không đủ ấm, một tiểu tử run rẩy thân hình nhỏ nhắn mỗi khi
đêm xuống, một tiểu tử dùng ánh mắt ẩn chứa khát vọng sinh tồn ngắm nhìn thiên
không hàng đêm ?.
Thiên hạ liệu có kẻ nào từng đối ẩm với Tu La Ma Đế ?, từng khinh thường Cửu
Đại Ma Tổ, từng độc thân tiến vào Man Hoang Tổ Địa ?.
Cuộc đời của Luân Hồi Điệp rất dài, rất dài, cuộc đời của hắn kéo dài đến vô
hạn, nó dùng vô số thời gian để ngắm nhìn thiên hạ, nó dùng vô số thời gian để
từng bước từng bước tìm được mục tiêu sống của chính mình, để có thể cảm nhận
những cảm xúc đơn giản nhất.
Học khóc, học cười.
Cảm nhận niềm vui, cảm nhận nỗi buồn.
Luân Hồi Điệp rốt cuộc cũng thành công, nó rốt cuộc cũng có thế sống lại một
thế, rốt cuộc cũng có thể hóa thành nhân hình cho dù kiếp này hắn không phải
nhân vật nào kinh khủng, không phải một tôn Thần Minh trọng sinh, không phải
cái thế yêu nghiệt dùng tư chất khinh thường chư thiên, hắn kiếp này chỉ là
một phàm nhân, một phàm nhân mang tên Dạ Phàm nhưng với hắn đây là quãng thời
gian đẹp nhất của mình.
Hắn có thể cảm nhận tình yêu của mẫu thân, có thể cảm nhận ánh mắt ghẻ lạnh
của người đời, có thể lần đầu tiên có cảm xúc, có suy nghĩ về mọi thứ xung
quanh, biết giận, biết vui, biết buồn, Dạ Phàm hắn chỉ cần như thế mà thôi,
kiếp này hắn sống lại không uổng.
Tất nhiên Dạ Phàm sống lại một kiếp này cũng không chỉ là cảm nhận thế gian
đơn giản như vậy chỉ là mục tiêu của hắn bản thân hắn căn bản không thể nói
với bất cứ ai.
. . . . . . . . .
Dòng cảm xúc của Dạ Phàm về Tịnh Phạm Thần Điện rất nhanh tan biến hay nói
đúng hơn bản thân Dạ Phàm hắn không muốn nhớ, ánh mắt từ từ nhắm lại, khi suy
nghĩ một lần nữa trở về với thực tại Dạ Phàm khẽ thở dài một hơn.
“Hương Ly, không biết muội có thể sắp xếp cho ta một thân phận không ?”.
Ngọc Hương Ly cũng bị sự im lặng lúc nãy của Dạ Phàm làm cho lo lắng thật lâu,
chỉ đến khi nàng nghe Dạ Phàm lên tiếng thì mới có thể khe khẽ thở ra một hơi,
nụ cười lại hiện trên khuôn mặt xinh đẹp.
“Công tử, người muốn thân phận gì ? nhưng mà nếu khó khăn quá thì Hương Ly
chưa chắc đã giúp được đâu nha”.
Hương Ly khẽ lè cái lưỡi nhỏ nhắn trước Dạ Phàm, thoạt nhìn cực kỳ đáng yêu
cùng tinh nghịch.
Dạ Phàm cũng mỉm cười.
“Chỉ cần một cái Tịnh Phạm Thần Điện nội môn đệ tử là đủ rồi”.
Nói xong Dạ Phàm ngồi dậy, bàn tay nhè nhẹ xoa lên đầu Hương Ly sau đó một tay
để ở sau lưng, thân hình chậm rãi đi ra ngoài.
Hương Ly thấy vậy liền dõi ánh mắt theo hắn, trong ánh mắt ngập tràn tò mò.
“Công tử ?, người muốn đi đâu”.
Thân hình Dạ Phàm dừng lại một chút, hắn không quay đầu lại nhưng giọng nói
vẫn vang lên, giọng nói mang theo sự bình thản vô cùng.
“Nắm Tiểu Chiến Thần Lệnh tất nhiên phải đến Chiến Thần Điện một chuyến có
điều trước khi đi vẫn phải giải quyết vài việc đã”.
. . . . . . . . . .
Khi thân hình của Dạ Phàm hoàn toàn rời khỏi đại viện, Hương Ly cũng khe khẽ
đứng lên bởi một thân ảnh khác tiến gần về phía trung tâm tòa đại viện.
“Hương Ly tiểu thư, phòng đã sắp xếp xong”.
Hương Ly thấy nữ tử kia lại gần mình cũng khẽ gật đầu.
“Quân tỷ, cảm ơn tỷ trước”.
Nữ nhân họ Quân kia nhè nhẹ lắc đầu.
“Tiểu thư không cần cảm ơn, đây là bổn phận của nô tỳ”.
Hương Ly cũng không nói tiếp, nàng chậm rãi bước theo nữ nhân kia chỉ là trong
ánh mắt có một tia dị sắc.
Toàn bộ tòa đại viện của Dạ Phàm ngoại trừ chủ nhân là hắn ra thì chỉ có ba hạ
nhân, nữ nhân dẫn đường cho Hương Ly hiện nay là một trong ba người đó, họ
Quân tên Từ Mục.
Quân Từ Mục dáng người rất tốt không kém Ngọc Hương Ly là bao, mái tóc cắt
ngắn gọn gàng thoạt nhìn có vài phần linh hoạt cùng sức sống chỉ là khuôn mặt
của Quân Từ Mục thì không tốt cho lắm, một nửa mặt của nàng tuyệt đối là mỹ
nhân nhưng một nửa mặt kia lại bị tàn phá không chịu nổi, một nửa khuôn mặt
còn lại không khác gì hủy dung cả, tổng kết lại thì khuôn mặt của Quân Từ Mục
cực kỳ xấu xí cùng dị hợm.
Tất nhiên Quân Từ Mục nếu chỉ là hạ nhân bình thường bản thân Hương Ly tuyệt
đối không quan tâm chỉ là từ trước đến này Hương Ly nàng chưa bao giờ có thể
phát hiện ra thực lực của vị thần bí nô tỳ này đúng hơn là ba hạ nhân trong
phủ bát vương gia không có người nào Hương Ly nhìn thấu.