Thần Hoàng có thể nói là tối cường tồn tại bởi Thần Hoàng liền không có quá
nhiều cố kỵ.
Á Đế cường giả tất nhiên mạnh hơn Thần Hoàng có điều bọn họ ra tay liền phải
cố kỵ rất nhiều.
Trên lý thuyết mà nói Á Đế đã có thể trường sinh bất tử thậm chí Trường Sinh
Thánh Vương yếu hơn Á Đế không biết bao nhiêu cái cấp bậc cũng đã có thể
trường sinh bất tử nhưng lão thiên gia liệu có cho phép kẻ nào thực sự trường
sinh bất tử ?.
Tuổi thọ có thể không lo có điều thọ kiếp lại khác, thọ kiếp chính là lão
thiên trảm thọ hơn nữa thọ kiếp một lần lại càng cường đại hơn một lần, thường
thường với Á Đế cường giả mà nói bọn họ tu đến cảnh giới này không biết đã
trải qua bao nhiêu lần thọ kiếp, thọ kiếp nếu cường đại đến một mức độ nào đó
liền vô pháp chống đỡ.
Dạ Phàm sống lâu nhìn nhiều, hắn liền biết thọ kiếp đến một mức độ mà nói có
thể trực tiếp oanh chết đại đế cường nhân, chính vì vậy hầu hết Á Đế lão tổ
đều lựa chọn ẩn mình, mang chính bản thân phủ bụi không hiện nhân gian, nếu
không phải môn phái hoặc hậu nhân bị vây vào sinh tử tồn vong trạng thái tuyệt
sẽ không hiện thân, để một tôn Á Đế từ trong quan tài chui ra liền là đại
giới.
Thần hoàng thì lại khác Á Đế, Thần Hoàng tất nhiên cũng trải qua thọ kiếp
nhưng thọ kiếp của Thần Hoàng liền chỉ là ‘Thương Thiên Trảm Thọ’ còn thọ kiếp
của Á Đế lại là “Thương Thiên Trảm Mệnh” hai cái ai cao ai thấp một mắt nhìn
có thể thấy. Từ góc độ này mà nhìn Dạ Phàm liền biết Chiến Thần Điện nếu thật
sự ra tay với hắn liền chỉ phải Thần Hoàng cao thủ, dù sao Chiến Thần Điện
cũng biết bên người Dạ Phàm có một cái Tử Mặc là ‘Vấn Thiên Thần Hoàng’.
Thần Hoàng cũng chia mạnh yếu, đầu tiên liền là Vấn Thiên Thần Hoàng sau đó là
Chiến Thiên Thần Hoàng, Trấn Thiên Thần Hoàng cuối cùng liền là Vô Địch Thần
Hoàng.
Tất nhiên những thứ này không phải cảnh giới tu luyện mà liền là chiến lực của
Thần Hoàng, từ xưa đến nay Vô Địch Thần Hoàng rất ít khi xuất hiện thậm chí
rất nhiều đại giáo còn trực tiếp loại bỏ danh hiệu này khỏi Thần Hoàng cảnh
giới, vì vậy trong mắt thế nhân Trấn Thiên Thần Hoàng liền là chiến lực mạnh
nhất trong cảnh giới này.
Lại nói về bốn hắc y nhân được Chiến Thần Điện phái tới, bốn người này bên
trong có ba kẻ là Vấn Thiên Thần Hoàng, người còn lại cũng là kẻ đứng đầu
trong bốn người một thân chiến lực có thể liệt vào Chiến Thiên Thần Hoàng.
Ba Vấn Thiên Thần Hoàng cùng một Chiến Thiên Thần Hoàng muốn vây sát một cái
‘Tử Mặc’ liền không phải là việc không thể, hơn nữa bản thân Dạ Phàm còn ẩn ẩn
cảm thấy trên người đối phương có phù lực dao động, bốn người này chấp hành
nhiệm vụ dĩ nhiên còn mang theo phù trận, hơn nữa đẳng cấp của phù trận tuyệt
đối không thấp, ít nhất cũng phải là cửu phẩm phù trận, không thể không nói
Chiến Thần Điện làm việc vẫn là tương đối sạch sẽ, ít nhất biết được đạo lý
lão hổ săn thỏ cũng phải dùng toàn lực.
. . . . . . . . .
Lúc này khung cảnh có chút kì dị, bốn vị Thần Hoàng thân mang hắc y chân đạp
hư không, đối mặt với bọn họ liền là hai cái ‘tiểu bất điểm’ không đáng quan
tâm nhưng ánh mắt của cả bốn hắc y nhân nhìn hai tiểu bất điểm kia lại tràn
ngập ngưng trọng.
Ở phía ngược lại Dạ Phàm từ đầu đến cuối mặt không đổi sắc còn lại Cửu Tiêu
khuôn mặt liền không bình tĩnh rồi, dù sao trước mặt nàng là Thần Hoàng cao
cao tại thượng, là vô thượng lão tổ trong mắt nàng, ngày thường nàng muốn gặp
một người còn khó hơn lên trời nhưng không ngờ lần này dĩ nhiên một hơi nhìn
thấy bốn người, càng đắng chát hơn là bốn người này đến đây liền không mang
theo hảo ý.
Thiên không im ắng, lúc này đến có chút gió nhẹ cũng không có, không gian bắt
đầu trở nên trầm mặc hơn rất nhiều, chỉ vài giây trôi qua mà như vài canh giờ
đằng đẵng, đám người Chiến Thần Điện không ngờ mình đã báo ra họ tên đối
phương dĩ nhiên còn chưa hiện hình ?.
Diệp Phiêu Nhiên là một vị Diệp gia lão tổ, hắn lần này đi ra ngoài chấp hành
nhiệm vụ liền là không tình nguyện, phải biết bảo Thần Hoàng đi giết một cái
Nhân Tiên cảnh liền là phi thường bẩn tay sự tình, dù sao mà nói Thần Hoàng
cũng là Thần Hoàng, có Thần Hoàng cao ngạo, bọn họ hơi đâu đi giải quyết đám
tiêu bối tu đạo còn chưa đủ 20 năm ?, nếu không phải nghe Độc Cô Phá Đạo nói
bên cạnh Dạ Phàm có một cái Vấn Thiên Thần Hoàng thực lực không tệ hắn liền
tuyệt đối không đi.
Khi tiến vào Hoang Vực nhìn thấy Dạ Phàm cùng Cửu Tiêu nhưng lại không tìm
được thân ảnh của Tử Mặc hắn liền có chút thất vọng, không chỉ hắn mà chỉ sợ
ba kẻ sau lưng hắn đều thất vọng, trong mắt Diệp Phiêu Nhiên mà nói hắn tiện
tay một kích liền có thể xay Dạ Pàm thành huyết vụ có điều khi một bàn tay mềm
mại xuất hiện ngăn cản một chiêu của hắn, trong mắt Diệp Phiêu Nhiên liền có
một tia kinh dị.
Hắn không phát hiện ra đối phương thì thôi đi nhưng dĩ nhiên đối phương xuất
thủ xong hắn cũng không phát hiện ra đối phương tồn tại ?, đây là cái gì tình
huống ?, thực lực của đối phương cao đến trình độ nào ?.
Tất nhiên như đã nói ở trên, Á Đế liền không có khả năng đơn giản xuất hiện,
trong mắt Diệp Phiêu Nhiên ngọc thủ kia có lẽ liền là Trấn Thiên Thần Hoàng,
có thể đánh cùng loại cường giả này một trận liền là nhân sinh nhất tuyệt, dù
sao bọn hắn lần này kết tổ đội xuất thủ trên người còn mang theo lá bài tẩy,
cho dù Trấn Thiên Thần Hoàng liền không phải không có sức đánh một trận, càng
quan trọng hơn nơi này là Nam Phương, chỉ cần giữ chân vị Trấn Thiên Thần
Hoàng này một lúc tuyệt đối liền có thể đợi viện quân đến, dù sao Hoang Vực
cùng Chiến Thần Điện khoảng cách cũng không xa.
Diệp Phiêu Nhiên đã suy nghĩ rất nhiều rất nhiều, hắn còn nghĩ mượn một trận
chiến này lĩnh ngộ thật nhiều thật nhiều vậy mà đối phương dĩ nhiên không có
xuất hiện ?.
Diệp Phiêu Nhiên ánh mắt lạnh lại, ánh mắt mang theo vô tận lãnh huyết nhìn Dạ
Phàm cùng Cửu Tiêu.
“Chạy được hòa thượng nhưng không chạy được miếu, nếu các hạ không tính hiện
thân, lão phu liền phải đưa tên tiểu tử này đi một đoạn hoàng tuyệt lộ đi”.
Nói xong Diệp Phiêu Nhiên đại thủ cong lại, trong năm ngón tay xuất hiện từng
tia từng tia huyết khí.
Nếu lúc trước một đòn chỉ là phất tay một kích, thì lần này liền là một chiêu
thực sự.
Chiến Thần Điện tuyệt học – Thương Khung Thủ.
Chiến Thần Điện thân là đế phẩm thế lực bản thân tất nhiên không hề yếu, tuyệt
học của Chiến Thần Điện cũng không ít có điều nếu xét về công kích tuyệt học
chỉ sợ Thương Khung Thủ cũng là số một số hai.
Trên người Diệp Phiêu Nhiên lúc này xuất hiện bảy đóa hắc hoa, bảy đóa hoa sen
màu đen phiêu phù sau lưng hắn, một thứ khí thế kinh khủng khiếp của hắn phóng
thẳng lên trên thương khung, toàn bộ Hoang Vực lúc này thậm chí bị khí thế của
Diệp Phiêu Nhiên mạnh mẽ đè nén.
“Không được, là Thương Khung Thủ, là hắc cấp Thương Khung Thủ”.
Đối mặt với Thương Khung Thủ đáng sợ, bản thân Cửu Tiêu liền tuyệt vọng, đây
là chân chính tuyệt vọng thậm chí là vô lực bởi nàng xuất thân từ Chiến Thần
Điện, nàng liền biết hắc cấp Thương Khung Thủ rốt cuộc mạnh thế nào.
Đối mặt với một chưởng kinh khủng khiếp đánh xuống kia, Cửu Tiêu liền cảm thấy
mình nhỏ bé vô cùng, Thần Hải Cảnh đứng trước mặt Thần Hoàng cho dù tâm trí
kiên định thế nào, cho dù mạnh mẽ thế nào, nghịch thiên thế nào chung quy vẫn
là không đủ, kiến hôi mãi chỉ là kiến hôi.
Đúng lúc này Cửu Tiêu như từ trong vực sâu vạn trượng bị kéo lại, một bàn tay
nhẹ nhàng kéo nàng lùi lại phía sau, một thân ảnh nhỏ bé hơn nàng nhiều lại
đứng chắn trước người nàng, đáng sợ nhất là khuôn mặt của hắn, từ đầu đến cuối
hắn căn bản không biểu lộ một chút cảm xúc nào.
Nếu như Diệp Phiêu Nhiên chỉ coi Dạ Phàm cùng Độc Cô Cửu Tiêu là kiến hôi, hắn
ra tay so với giết chết một con kiến cũng không khác bao nhiêu thì trong mắt
Dạ Phàm bản thân Diệp Phiêu Nhiên dĩ nhiên cũng là như vậy.
Dạ Phàm không động, hơn nữa hắn muốn động cũng không được, trên người Dạ Phàm
vốn không có nguyên khí, hắn từ đầu đến cuối thật sự không hề tu luyện.
Lần này không có ngọc thủ thần bí, cũng chẳng có kinh thiên dị tượng chỉ đơn
giản trên ngực Dạ Phàm xuất hiện hai luồng ánh sáng trái ngược nhau, một quang
– một ám.
Thiên Lý Âm Dương Ngư - Thiên Không Tinh Hà Đồ.
Bản thân Thiên Lý Âm Dương Ngư là một phần của Thiên Lý Âm Dương Khốn Thiên Đồ
đồng thời cũng có thể coi là chân chính khí linh của Luân Hồi Bí Bảo này, đừng
nói là Diệp Phiêu Nhiên chỉ là Thần Hoàng, cho dù Á Đế thân chinh xuất hiện
bản thân Dạ Phàm mắt cũng không nháy một cái.
Thương Khung Thủ của Diệp Phiêu Nhiên như muốn xé rách cả thương khung, mang
theo kinh người uy thế, uy thế một đòn này có thể khiến ngàn dặm xung quanh
Hoang Vực run lên, có thể khiến không biết bao nhiêu người sợ đến mất mật
nhưng một kinh thiên đại thủ ấy thủy không không chạm nổi vào người Dạ Phàm.
Hai điểm sáng trước ngực Dạ Phàm rất nhỏ rất nhỏ, nó chỉ như một con đom đóm
giữa màn đêm tăm tối nhưng thứ ánh sáng mà nó tạo ra lúc này lại đặc biệt bắt
mắt, thứ ánh sáng yếu ớt kia lại như một cái rãnh trời, một cãi rãnh trời ngăn
cách Thương Khung Thủ chạm đến người Dạ Phàm, cứ như hai bên là hai thế giới
cách biệt vậy.
Mái tóc mang theo hai màu trắng đen tung bay trong gió, mái tóc của hắn tựa
như chính màu sắc của Thiên Lý Âm Dương Ngư vậy.
“Thiên Lý Âm Dương Ngư – Tỏa Thiên Không”.
Khóe miệng Dạ Phàm cong lên, sau đó từ bên trong Thiên Lý Âm Dương xuất hiện
vô vàn tia sáng, như một cái miệng tham lam mạnh mẽ nuốt chửng tất cả, mạnh mẽ
biến Thương Khung Thủ của Diệp Phiêu Nhiên trở thành hư vô.
Tất cả mọi việc diễn ra quá nhanh, nhanh đến mức không ai có thể tưởng tượng
được, thậm chí cả Diệp Phiêu Nhiên còn tưởng đây là ảo giác ngoại trừ một việc
có lẽ sẽ không đánh lừa hắn, sống lưng hắn lạnh toát.
Không nhiều lời lẽ, không nhiều hành động, Dạ Phàm dùng một ngón tay nhè nhẹ
gõ vào sống mũi của Cửu Tiêu, hắn chỉ khẽ mỉm cười.
Nửa khuôn mặt của Dạ Phàm dần dần bị nứt ra, nửa phần mặt của hắn như bị vô
tận hắc ám xâm lấn, như bị một hố đen nuốt chửng đi sức sống, nơi trung tâm
của nguồn năng lượng tà ác này chính là Địa Ngục Ma Nhãn.
Con mắt mà Cửu Tiêu ghét bỏ, con mắt làm nàng sợ hãi nhưng lúc này lại khiến
Cửu Tiêu có cảm giác như mộng như mị, nàng bị chính cái hắc ám vô tận kia hút
lấy, như tiến vào một hố đen không cách nào thoát ra.
Dạ Phàm lúc này trong mắt nàng không còn cái vẻ nhàn nhã, không còn cái vẻ
lười biếng có chút trẻ con kia mà tràn ngập mỵ lực, mỵ lực của tà ác, mỵ lực
của sự hủy diệt.
Cửu Tiêu không rõ có phải do ‘Ma Nhãn’ của nàng tác quái hay từ trong chính
trái tim của nàng, lúc này một ngọn lửa không biết tên xuất hiện trong thâm
tâm nàng, nàng cứ như vậy ngây người nhìn bóng hình nhỏ bé kia.
Thời gian như ngừng lại, thế gian như chết đi.
Sau lưng Dạ Phàm một thân cự ảnh mạnh mẽ hiện ra, một người khổng lồ ẩn trong
bộ hắc giáp, giống hệt một chiến thần sừng sững giữa nhân gian, chỉ là vị
chiến thần này nửa thân dưới chỉ là làn khói đen mà thôi.
“Cười lên đi, cho dù có bất cứ việc gì cũng phải cười lên, cười . . . cười cho
ngày tỏa nắng”.
“Ngươi không được chọn nó mà là nó chọn ngươi, trước mặt Ma Nhãn của ngươi,
Độc Cô Thần tính là gì ?”.
Ma Nhãn oai, thiên địa như chết.
Hắc giáp hiện, thế gian như vong.
Hắc giáp hiện thân, một quyền đơn giản, không màu mè, không hoa mỹ cũng chẳng
có thần thông, chẳng mang võ kỹ.
Một quyền đơn giản đến cực điểm cũng nhanh đến cực điểm, một quyền trực tiếp
nện vào bốn vị Thần Hoàng đang sững người trên thương khung.
Thần Hoàng không yếu, Thần Hoàng chắc chắn không yếu nhưng hắc giáp sau lưng
Dạ Phàm lại là một tôn chân chính Á Đế.
Đây chính là thủ đoạn của Cổ Hồn Đế Sư, đồng thời cũng là lý do tại sao Cổ Hồn
Đế Sư có thể chân chính đứng trên đỉnh cao của Thất Âm.
Một vị Cổ Hồn Đế Sư khó lòng có thể chân chính sinh tử đại chiến cùng Á Đế
cường giả bởi không phải Cổ Hồn Đế Sư nào cũng đủ tự tin bảo vệ chân thân của
mình an toàn trước một vị Á Đế, chỉ cần bản thân hắn chết đi thì Cổ Hồn của
hắn mạnh thế nào cũng tự động biến mất chỉ là Cổ Hồn Đế Sư có thể sống rất lâu
rất lâu bởi bọn họ không chịu Thiên Đạo Trảm Mệnh.
Cổ Hồn Đế Sư không phải là Á Đế, tu vi của bọn họ liền cách Á Đế một khoảng
rất xa rất xa, rất nhiều Cổ Hồn Đế Sư thậm chí trực tiếp kiềm nén tu vi của
bản thân ở Thánh Hoàng cảnh giới mà thôi, đối với rất nhiều Cổ Hồn Đế Sư thực
lực bản thân tăng cao cũng chưa hẳn là việc tốt, chỉ có thực lực Cổ Hồn ngày
một mạnh mới là chân lý.
Hiểu một cách đơn giản, đám Cổ Hồn Đế Sư này có tuổi thọ của Thánh Vương nhưng
lại có chiến lực tương đương với Á Đế, chỉ cần cố gắng không đột phá, không
bước vào bước thứ tư Đạp Thiên Cảnh thì Cổ Hồn Đế Sư có thể một mực dùng Cổ
Hồn của mình kháng lại mệnh kiếp, có thể không cần lo lắng hành tẩu nhân gian.
Á Đế không ra bản thân Cổ Hồn Đế Sư liền là vô địch, đây chính là thông lệ của
Thất Âm.
Cửu Dương không có Cổ Hồn Đế Sư nhưng không có nghĩa không ai biết về bọn họ,
trái lại mà nói Cổ Hồn Đế Sư trong Giới Chiến tuyệt đối là trảm mệnh ma đao
đối với Cửu Dương cường giả.
Bốn vị Thần Hoàng của Chiến Thần Điện lúc đầu có thể chưa nhìn ra, lúc đầu có
thể nghi hoặc nhưng khi nhìn thấy hắc ảnh kia, cả bốn người sắc mặt đều trắng
bệch, trong nội tâm run lên một mảnh.
Một quyền kia của Hắc Giáp cả bốn người căn bản đỡ không được, cho dù bốn
người lập tức liên thủ lại, cho dù bốn người hợp lực một kích nhưng vẫn trực
tiếp bị đánh bay đi một đoạn, máu nhuộm thương khung.
Không phải ánh mắt của cao tầng Chiến Thần Điện kém, không phải bọn họ không
biết Địa Ngục Ma Nhãn của Cửu Tiêu quý giá có điều đây là Cửu Dương chứ không
phải là Thất Âm.
Nếu là Thất Âm thì làm gì đến phiên một cái Độc Cô Thần hô mưa gọi gió ?, hắn
còn chưa xứng so với Địa Ngục Ma Nhãn có điều ở Cửu Dương đào đâu ra Cổ Hồn ?,
đào đâu ra Âm Giới Lực ?, nếu có thật sự tìm được thì liệu có đủ cho Cửu Tiêu
tu luyện đến Cổ Hồn Đế Sư ?, chính vì điểm này Chiến Thần Điện mới từ bỏ Cửu
Tiêu, trong mắt bọn họ Cửu Dương tuyệt đối không thể có Cổ Hồn Sư xuất hiện
huống gì Cổ Hồn Đế Sư ?.
Đáng tiếc ngày hôm nay thứ suy nghĩ đó triệt để bị đánh vỡ.