Thật lòng mà nói Dạ Phàm cũng có thể đoán được Chiến Thần Điện sẽ không tha
cho mình, không vì cái gì chỉ vì hắn hiểu quá rõ Chiến Thần Điện là đủ.
Chiến Thần Điện hành xử thế nào bao nhiêu năm nay Dạ Phàm liền không xa lạ gì.
Tất nhiên nếu Chiến Thần Điện đã muốn ra tay thì Dạ Phàm liền muốn câu cá lớn,
hắn muốn xem Chiến Thần Điện rốt cuộc phái ra cá lớn đến mức độ nào.
Thực lực mà Tử Mặc bày ra trong trận chiến với Độc Cô Phá Đạo chỉ là Vấn Thiên
Thần Hoàng, loại thực lực này đương nhiên phi thường cường đại nhưng không hẳn
là Chiến Thần Điện liền không thể giết, không hẳn là Chiến Thần Điện không thể
tiêu diệt.
Dạ Phàm tất nhiên sẽ không nghĩ đến Chiến Thần Điện Á Đế cường giả xuất kích,
lần này ra tay liền chỉ có Thần Hoàng mà thôi, Thần Hoàng cho dù mạnh thế nào
đi chăng nữa đối với Dạ Phàm mà nói đều không đáng tiền, đến bao nhiêu hắn có
thể giải quyết bấy nhiêu.
Dạ Phàm đáng nhẽ sẽ đi về Việt Quốc nhưng hắn lại chuyển hướng đến Hoang Vực,
ở trong Hoang Vực này việc một Thần Hoàng ngã xuống căn bản là rất lâu không
có diễn ra nhưng không phải là không thể, ở trong Hoang Vực này giết người
liền quả thật vô tội, ở đây Chiến Thần Điện nếu giết người thành công cũng có
thể dễ dàng phủ sạch quan hệ.
Đây chính là môi trường giết người hoàn hảo Dạ Phàm tạo cho Chiến Thần Điện.
Từ đây đến tòa tiểu thành thị đầu tiên liền mất khoảng nửa ngày, Dạ Phàm liền
biết Chiến Thần Điện truy binh chắc chắn sẽ không để cho hắn dễ dàng như vậy
tiến vào tiểu thành đầu tiên, tiểu thành của Hoang Vực liền không được tư đấu,
cho dù chỉ là một tòa tiểu thành, dù sao Hoang Vực cũng có những luật lệ bất
thành văn, những luật lệ mà bất cứ ai cũng phải tuân theo.
Chỉ cần Dạ Phàm thành công bước vào một tòa thành trì thì không biết bao lâu
Chiến Thần Điện mới có cơ hội ra tay với hắn.
Chiếc xe ngựa chậm rãi di chuyển, vốn lúc Tử Mặc rời đi đã là mặt trời lên
đỉnh, lúc này đi qua một mảnh rừng rậm hoang vu trời cũng đã sẩm tối.
Ở bên ngoài ‘Tử Mặc’ vẫn thong thả đánh xe, vẫn như không biết sau này có việc
gì xảy ra.
Bên trong xe Dạ Phàm thản nhiên nhắm mắt duỗi chân gác lền đùi của Cửu Tiêu,
vẻ mặt thoải mái vô cùng.
Về phần Cửu Tiêu ánh mắt nhìn Dạ Phàm liền tràn ngập khó hiểu, nàng không hiểu
tại sao Dạ Phàm dĩ nhiên lại không cho mình nhìn ra ngoài cũng không thể gây
ra bất cứ âm thanh nào, nói thật quãng thời gian di chuyển vừa rồi cũng làm
nàng tương đối bức bối.
Tất nhiên Cửu Tiêu cũng sẽ không làm trái ý Dạ Phàm, ở bên ngoài nàng luôn
ương ngạnh như vậy nhưng bên trong nàng lại là một cái truyền thống nữ tử, đối
với nàng mà nói đã gả cho người thì phải theo người, nàng lúc này trên danh
nghĩa không còn là Tiểu Chiến Thần của Chiến Thần Điện nữa mà chỉ là một nữ
nhân bình thường, nữ nhân thuộc về Nam Cung Dạ Phàm mà thôi.
Cho dù không nói ra nhưng nàng nhất định liền yên lặng nghe lời hắn.
Đúng lúc này Dạ Phàm đột nhiên mở mắt, khi hắn mở mắt ra bản thân Cửu Tiêu
liền cảm nhận được một luồng hàn khí chạy dọc sống lưng.
“Có việc gì sao ?, ngươi sao lại không ngủ nữa”.
Dạ Phàm thản nhiên mỉm cười.
“cá lớn đến rồi, việc gì phải ngủ “.
. . . .
“Cá lớn ?, là cái gì cá lớn ?”.
Dạ Phàm thản nhiên liếc về phía sau, khóe miệng chậm rãi cong lên một nụ cười
tà dị.
“Chiến Thàn Điện cá lớn đến rồi, đám lão đầu này quả thật là xương cốt có vấn
đề, dĩ nhiên làm ta đợi lâu như vậy mới xuất hiện”.
Dạ Phàm nói xong lập tức làm Cửu Tiêu biến sắc, nàng tất nhiên không ngờ lời
Dạ Phàm nói lại Chiến Thần Điện nguyên lão.
Như để chứng thực lời nói của Dạ Phàm, ngay lập tức một loại kinh người uy áp
liền ép thẳng xuống chiếc xe ngựa, sau đó uy áp khổng lồ trực tiếp nghiền nát
thùng xe.
Cửu Tiêu khuôn mặt liền lạnh lại, có điều nàng dù sao cũng là Thần Hồn Cảnh
cao thủ, thực lực cho dù yếu nhưng cũng không phải là vô dụng chỉ thấy trong
phút chốc nàng nắm lấy Dạ Phàm đang vô cùng lười biếng nằm đó, thân hình như
một tia chớp lướt ra ngoài cửa xe.
Vừa thấy cảnh tượng bên ngoài, Cửu Tiêu liền giật mình không nhẹ.
Đây tuyệt đối là một vùng đất hoang vu, đây tuyệt đối là một nơi giết người
đoạt bảo thích hợp, càng quan trọng hơn là trên bầu trời xuất hiện 4 hắc y
nhân đạp không mà đứng.
Bốn hắc y nhân này Cửu Tiêu liền tuyệt đối không nhận ra một ai nhưng không
ảnh hưởng đến việc nàng mơ hồ nhận ra bọn họ đến từ đầu, nàng cũng tu luyện
Chiến Thần Quyết, nàng liền có thể cảm nhận công pháp tương đồng với bốn hắc
ảnh kia.
“Chiến Thần Quyết ?, các ngươi là Chiến Thần Điện ?”.
Cửu Tiêu lúc này ánh mắt phát lạnh nhìn đến bốn hắc ảnh kia, trong ánh mắt
liền mang theo nộ hỏa.
“các ngươi muốn gì ?, có biết bản tiểu thư là ai không ?”.
Lời nói của Cửu Tiêu quả thật là rất ngốc, trong mắt Dạ Phàm mà nói cô nàng
này đúng là ngốc nghếch.
Đối phương dĩ nhiên không kiêng nể gì cho nàng nhận ra Chiến Thần Quyết chẳng
lẽ còn quan tâm cái gọi là Tiểu Chiến Thần như nàng ?, hơn nữa lại là một Tiểu
Chiến Thần đã gả ra ngoài.
Quả đúng như Dạ Phàm suy nghĩ, bốn hắc y nhân này căn bản không quan tâm Cửu
Tiêu ở dưới kia, nàng trong mắt bọn họ chỉ là một con kiến không hơn không
kém, cho dù Dạ Phàm ở bên cạnh nàng cũng chỉ coi là một con kiến lớn hơn một
chút mà thôi, căn bản không thể lên nổi mặt bàn.
Thứ làm bọn họ đang quan tâm hiện nay là Tử Mặc, bọn họ rõ ràng không nhìn
thấy thân ảnh Tử Mặc đâu.
Đám người này không sợ Tử Mặc ở lại chiến đấu nhưng liền thật sự sợ Tử Mặc bỏ
chạy, nếu Tử Mặc bỏ chạy chuyện này liền không giữ được, Tịnh Phạm Thần Điện
lửa giận cho dù là Chiến Thần Điện cũng không dễ dàng tiếp nhận.
“Không cần phải tìm, Tử Mặc hắn liền không có ở đây, từ khi tiến vào Hoang Vực
hắn liền rời đi rồi, hơn nữa hắn cũng không biết là các ngươi ra tay, không
cần phải lo nghĩ nhìn đông nhìn tây, yên tâm đi”.
Lúc này giọng nói lười biếng của Dạ Phàm liền vang lên, trong giọng nói căn
bản như đang không biết mình gặp nguy hiểm hay người gặp nguy hiểm căn bản
không phải là Dạ Phàm hắn vậy.
Nghe thấy Dạ Phàm nói bản thân Cửu Tiêu liền quýnh lên, nàng có thể cảm thấy
những người này liền không có thiện ý, nàng không thể ngờ nam nhân tương lai
của mình lại có lúc ngớ ngẩn như vậy, không ngờ hắn lại nói toàn bộ sự thật
ngay lúc này.
“Tiểu bối ?, ngươi là nói thật ?, ngươi bị ngu sao ?”.
Lúc này rốt cuộc có một hắc y nhân lên tiếng, cả bốn hắc y nhân đều thật sự bị
Dạ Phàm làm cho bất ngờ, dù sao trong mắt họ Dạ Phàm cũng là một cái Thần Nhân
thậm chí tư chất còn vượt xa Độc Cô Thần, loại tư chất thế này sao có thể ngu
xuẩn như vậy ?.
Đối mặt với đối phương chất vấn, Dạ Phàm khẽ thản nhiên mỉm cười.
“Các ngươi tính mà xem, ta liền biết các ngươi là Chiến Thần Điện phái tới,
như vậy nếu các ngươi không ra tay khi ta trở về liền vẫn ghi hận các ngươi,
Tịnh Phạm Thần Điện cũng không dễ dàng bỏ qua cho Chiến Thần Điện”.
“Nếu các ngươi ra tay, nếu thành công lấy mạng ta thì liền có hai trường hợp
xảy ra, đầu tiên là Tử Mặc biết được, hắn mang theo vô tận lửa giận của Tịnh
Phạm Thần Điện trút giận lên Chiến Thần ĐIện, trường hợp thứ hai liền là các
ngươi hoàn thành nhiệm vụ, cái gì cũng không phải chịu, Tử Mặc liền không biết
là ai làm”.
“Mấy vị nghĩ mà xem, ra tay thì ra tay nhanh một chút, dù sao Tử Mặc cũng
không có ở đây a, đợi hắn trở về liền khó nói phải không ?”.
Dạ Phàm nói xong câu này liền làm cả bốn người nhíu mày, lập luận rõ ràng, lời
nói đanh thép nhưng khó hiểu nhất là Dạ Phàm đang ở trong vai kẻ bị hại a, làm
gì có kẻ bị hại nào lại muốn vẽ đường cho hung thủ chạy ?.
“Tứ ca ?, làm thế nào bây giờ, tiểu tử này hình như thật sự ngu xuẩn, nhưng
hắn nói liền không phải không lý”.
Kẻ cầm đầu bốn hắc y nhân được gọi là tứ ca cũng bất đắc dĩ cực kỳ, hắn là một
đời Thần Hoàng nhưng đây là lần đầu tiên gặp phải sự việc này.
Bọn họ liền là đi từ Tổ Sơn ra, liền chuẩn bị đánh một trận thống thống khoái
khoái cùng Tử Mặc, đến cảnh giới như bọn họ rất khó để tìm được cảm giác sinh
tử chiến đấu, rất khó tìm đối thủ cùng đẳng cấp để quyết chiến.
Trên lý thuyết là thế, hùng tâm là thế nhưng tuyệt đối không ngờ đối thủ lúc
này lại chỉ là một đứa bé miệng còn hôi sữa tu vi hư hư thực thực Nhân Tiên
cảnh cùng một cái Tiểu Chiến Thần tu vi Thần Hải Cảnh cũng không đến.
Kẻ cầm đầu thở dài một tiếng, trong mắt có một tia chán nản, sau đó chỉ thấy
hắn tiện tay đánh ra một kích.
Phải biết cả bốn hắc y nhân này đều là Thần Hoàng cảnh giới trong đó ‘tứ ca’
liền là Bổ Thiên Thần Hoàng, ba người còn lại cũng là Vấn Thiên Thần Hoàng,
bón người này bất cứ ai tùy tiện một kích liền có thể khiến Dạ Phàm cùng Cửu
Tiêu thành thịt vụn, căn bản không có sức đánh trả.
Một đòn duy nhất, chỉ một cái phất tay lại mang theo vô cùng vô tận đạo lực,
dù chỉ một cái tùy tiện phất tay thôi nhưng lại cho Độc Cô Cửu Tiêu cảm giác
vô lực.
Nàng thở dài liền nhìn Dạ Phàm bên cạnh, khuôn mặt vẫn bình thản cực kỳ.
Nàng liền không hiểu nam nhân của mình rồi, là hắn không sợ sinh tử hay là hắn
không tin hắn phải chết ở đây ?.
Tiếp theo Cửu Tiêu trực tiếp há hốc miệng, không chỉ Cửu Tiêu mà cho dù bốn
hắc y nhân cũng triệt để chết lặng, bọn họ rõ ràng thấy Dạ Phàm đứng yên nhưng
từ ngực hắn một cái ngọc thủ xuất hiện.
Ngọc thủ nhìn cực kỳ hư vô cứ như không phải là thực thể nhưng khi nó xuất
hiện lại khiến cả bốn vị Thần Hoàng giật bắn mình.
Tiếp theo ngọc thủ khẽ nắm lại, toàn bộ không gian như đông cứng, sau đó thiên
địa lực lượng liền tan biến hoàn toàn.
‘Tứ Ca’ lần này thực sự biến sắc, hắn cảm nhận được ngọc thủ kia phi thường
phi thường cường đại.
“Các hạ là ai ? không biết có thể hiện ra chân thân cho chúng ta gặp mặt ?,
đường đường đại cao thủ đến chân thân cũng không dám lộ quả thật có chút dấu
đầu lòi đuôi đi”.
Vị hắc y nhân này vừa nói xong chỉ thấy Dạ Phàm nhếch miệng, sau đó có chút
buồn cười nhìn hắn.
“Thật sự là dấu đầu lòi đuôi ?, như vậy cũng liền dám nói, bốn vị quả thật có
khả năng tấu hài nha, toàn thân hắc y, mặt che kín mít không biết ai mới là
dấu đầu lòi đuôi ?”.
Dạ Phàm nói xong khiến bốn hắc y nhân liền không biết làm thế nào mới tốt, sau
đó dẫn đầu vẫn là vị ‘tứ ca’ kia.
Lão phu Chiến Thần Điện – Diệp Phiêu Nhiên.
Lão phu Chiến Thần Điện – Độc Cô Trùng Hoàng.
Lão phu Chiến Thần Điện – Độc Cô Thuận Minh
Lão phu Chiến Thần Điện – Trần Phá Dạ.
Đây chính là bốn vị lão tổ đến từ Tổ Sơn, tu vi đều là Thần Hoàng cảnh giới,
chỉ có duy nhất một điều làm Dạ Phàm bất ngờ, bốn người này vậy mà không có ai
đến từ Bạch gia.
Cũng không thể nói Bạch gia không cử người đến, chỉ là Bạch gia dù sao vẫn
tương đối có thiện cảm với Dạ Phàm, dù sao Dạ Phàm liền mang Bán Nguyệt Loan
Đao đến Chiến Thần Điện, có thể coi là tặng một cái ân tình cho Bạch gia, bọn
họ không phái cao thủ trong tộc đi trong lần hành động này cũng là dễ hiểu.
Thật sự Dạ Phàm không nghĩ ra được vẻ mặt của Bạch gia thế nào khi Bán Nguyệt
Loan Đao là đồ giả ?, chắc chắn phi thường đặc sắc.