Trường Sinh Ngọc thật sự không phải phàm vật, đối với Dạ Phàm mà nói chỉ sợ
ngoại trừ Âm Dương Tháp ra thì Trường Sinh Ngọc liền là bảo vật quý giá nhất
của Chiến Thần Điện.
Tất nhiên Dạ Phàm sẽ không tính đến Bàn Long Sát Thần Thương, dù sao thứ này
căn bản chưa bao giờ thuộc về Chiến Thần Điện.
Trường Sinh Ngọc là bản mệnh thần khí của Trường Sinh Đại Đế, phải nói bản
mệnh thần khí căn bản không kém Khai Thiên Chi Khí bao nhiêu thậm chí càng
nhiều người nguyện lựa chọn một kiện bản mệnh thần khí thay vì Khai Thiên Chi
Khí.
Khai Thiên Chi Khí rất kén chủ nhân, cho dù nắm giữ được cũng không cách nào
để nó nhận chủ, phàm nhân cũng được mà đại đế cũng thế, căn bản không khác gì
nhau.
Bản mệnh thần khí thì lại khác, bản mệnh thần khí chính là thủ đoạn đại đế để
lại cho con cháu, cũng là một trong những di vật quý giá nhất của một đời vô
địch đại đế, bản mệnh thần khí chỉ cần ngươi có đủ thực lực liền có thể chưởng
khống.
Năm khối Trường Sinh Ngọc năm đó , Dạ Phàm tuyệt đối không thể tưởng tượng
được đến bây giờ ở Chiến Thần Điện liền vẫn còn đến 4 khối xót lại đồng thời
đều ở trên người Độc Cô Phá Đạo.
Trường Sinh Ngọc nếu không lấy đi thật sự có lỗi với kiếp này, đây chính là
suy nghĩ lớn nhất trong lòng Dạ Phàm lúc này.
Dạ Phàm không quen thuộc Trường Sinh Đại Đế, khi mà Trường Sinh Để dành lấy
thiên mệnh trở thành một đời vô địch đại đế thì Dạ Phàm vẫn còn đang ở Thất Âm
chỉ là Dạ Phàm biết một cái chuyện xưa, một cái chân thật chuyện xưa.
Giới Chiến lần thứ 5 liền là một trong những thời kỳ vàng son nhất của Chiến
Thần Điện, bọn họ không có một vị Vô Địch Chiến Thần lại càng không có một vị
Trường Sinh Đại Đế nhưng lại có đến bốn cái Á Đế cường nhân.
Trong bốn vị Á Đế này năm đó cò một kẻ gọi là Độc Cô Hạo Nhiên, kẻ này cũng đủ
cuồng, hắn dám lấy danh hiệu Trường Sinh Á Đế để vang danh thiên hạ.
Tất nhiên Dạ Phàm cũng không có ấn tượng lắm với vị Độc Cô Hạo Nhiên này chỉ
là trên người Độc Cô Hạo Nhiên năm đó có 5 khối Trường Sinh Ngọc.
Thời kỳ đó Dạ Phàm mới phá nát Thiên Lý Âm Dương Khốn Thiên Đồ không được bao
lâu, hắn vẫn đang lẩn trốn Âm Dương Đại Đế truy sát ở một góc của Thất Âm.
Âm Dương Đại Đế năm đó chết đi quả thật cũng có một phần nguyên do bởi Dạ
Phàm, giới chiến thứ 5 nổ ra, Âm Dương Đại Đế thực lực 10 thành không còn nổi
7, đây chính là lý do tại sao năm đó Thất Âm liền thất bại thảm hại.
Nếu xét trên khắp dòng chảy thời gian, Âm Dương Đại Đế liền là một siêu cường
nhân, hắn tuyệt đối là một trong mười vị đại đế mạnh nhất lịch sử của Thất Âm,
đáng tiếc Thiên Lý Âm Dương Khốn Thiên Đồ của hắn đã mất.
Mất đi con át chủ bài, Âm Dương Đại Đế liền mất đi tuyệt sát vũ khí có điều
hắn cũng rất đáng sợ, năm đó hắn liền cùng Phổ Đề Đại Đế của Thiên Ma Tự Phật
Giới liều chết một trận chiến, cho dù cuối cùng Âm Dương Đại Đế vẫn là đi
trước một bước nhưng Dạ Phàm biết Phổ Đề Đại Đề vài năm sau cũng liền viên
tịch.
Lại nói về Độc Cô Hạo Nhiên, chiến tích trên chiến trường của hắn năm đó thế
nào Dạ Phàm cũng lười nhìn có điều hắn năm đó tiếp 7 chiêu toàn lực của Âm
Dương Đại Đế liền không chết, một điểm này đủ để Chiến Thần Điện muôn đời tự
hào.
Tất nhiên để có được cái loại kinh người chiến tích đó liền là vì Trường Sinh
Ngọc, 5 khối Trường Sinh Ngọc cùng nhập thể, cho dù thương thiên muốn giết
ngươi cũng liền không được, chỉ tiếc sau một trận chiến này 5 khối Trường Sinh
Ngọc chỉ còn lại 4.
Trường Sinh Ngọc bản thân Dạ Phàm liền đã thèm muốn từ lâu, lúc này lại một
lần nữa nghe tin Trường Sinh Ngọc hiện thế thử hỏi Dạ Phàm sao có thể không
thích thú ?.
Ánh mắt nhè nhẹ nhìn về phía Độc Cô Cửu Tiêu đang say ngủ, ngắm nhìn khuôn mặt
hoàn mỹ kia, Dạ Phàm dùng bàn tay nhẹ nhàng lướt nhẹ trên làn da mềm mại của
nàng, sau đó hắn liền khẽ mỉm cười, hai mắt nhắm chặt lại, tiến vào nhập định.
. . . . . . . . . . .
Sáng hôm sau, bình minh xuất hiện trên đỉnh Chiến Thần Sơn, một ngày mới rốt
cuộc cũng đã tiến đến, từng tia nàng mặt trời xuyên qua làn mây chiếu sáng
toàn bộ đại địa.
Ngày hôm nay với rất nhiều đệ tử của Chiến Thần Điện mà nói đều là một ngày
bình thường như bao ngày bình thường khác, ngay cả việc Tiểu Chiến Thần – Độc
Cô Cửu Tiêu bị gả ra ngoài còn chưa được công bố ra.
Lúc này ở ngoài sơn môn của Chiến Thần Điện xuất hiện một chiếc xe ngựa nhỏ,
xe ngựa không hề cao quý, ngựa kéo cũng chỉ là phàm ngựa căn bản không nên
xuất hiện ở Chiến Thần Sơn này có điều sẽ tuyệt đối không có cường giả nào của
Chiến Thần Điện dám coi thường chiếc xe này.
Trên xe là Tử Mặc, hắn liền nhận trách nhiệm đánh xe ngựa.
Cho dù đây là một cái phàm nhân xe ngựa nhưng chỉ cần là Thần Hoàng đánh xe
liền tuyệt đối khiến kẻ khác tự động tránh đường.
Ở trước cửa đại môn, Độc Cô Siêu Phàm cùng vài vị trưởng lão Độc Cô gia đang
mỉm cười trò chuyện với Dạ Phàm, bầu không khí dĩ nhiên phi thường hữu hảo.
“Bá phụ cũng không cần phải đưa tiễn nữa, mấy ngày qua được Chiến Thần Điện
thịnh tình tiếp đón Dạ Phàm thực sự cảm kích vô cùng”.
Dạ Phàm lúc này tươi cười với Độc Cô Siêu Phàm, hơn nữa nhìn khuôn mặt của hắn
căn bản không khác gì với biểu hiện của một nam nhân mới chiếm được mỹ nữ bình
thường cả, đến cả xưng hô với Độc Cô Siêu Phàm cũng đã thay đổi.
Độc Cô Siêu Phàm cũng vui vẻ cười nói, khuôn mặt sáng lạng vô cùng, không cần
biết hai bên đang nghĩ gì nhưng chút mặt mũi trước lúc chào tạm biệt không thể
không cho.
“Hiền chất lần này thật sự là trở lại Tịnh Phạm Thần Điện quá sớm, nếu không
phải thời gian quá gấp ta liền muốn công bộ việc của hiền chất cùng Cửu Tiêu
ra khắp Nam Phương”.
“Đáng tiếc mẫu thân của Cửu Tiêu qua đời sớm, nàng liền không thể nhìn thấy
đứa bé này xuất giá một ngày, Cửu Tiêu đứa bé này thích ăn mềm không ăn cứng,
sau này có gì vẫn phải là nhờ hiền chất chiếu cố rồi”.
Độc Cô Siêu Phàm hiện nay liền hoàn toàn chuẩn tư cách của phụ thân với nữ nhi
tình cảm vô cùng, ở bên ngoài liền còn tưởng Cửu Tiêu thật sự là hòn ngọc
trong tay ông ta nữa chứ.
Dạ Phàm đương nhiên đã diễn liền phải diễn cho chót, hắn vui vẻ ôm quyền mỉm
cười.
“Bá phụ cứ yên tâm, chỉ cần tiến vào địa phận Tây Vực, Dạ Phàm liền đảm bảo
không có bất cứ ai có thể bắt nạt được Cửu Tiêu”.
Một cặp cha vợ con rể này thật sự diễn đủ đẹp, diễn đủ chân thật, hơn nữa đều
phải diễn cho người ngoài nhìn vào, trong lòng bọn họ nghĩ gì có lẽ chỉ có bọn
họ biết.
. . . . . . . . . . .
Nếu tinh ý một chút lúc này cũng có thể phát hiện ra bên trong chiếc xe ngựa
kia đang có một con mắt khe khẽ quan sát tất cả, Độc Cô Cửu Tiêu lúc này trăm
ngàn cảm xúc, nàng không có đi ra ngoài với Dạ Phàm, không có ra ngoài chào
hỏi những người vốn là ‘thân nhân’ của nàng mà liền lựa chọn trong xe.
Độc Cô Cửu Tiêu lúc này thật sự không muốn đi ra ngoài, nàng liền biết trong
mắt bọn họ nàng rốt cuộc là cái gì, trong mắt bọn họ nàng rốt cuộc là cái gì
?, điều này Cửu Tiêu tự hiểu.
Đối với người ngoài mà nói, Cửu Tiêu nàng liền không có mẫu thân, mẫu thân của
nàng có thể coi là nỗi nhục của Chiến Thần Điện, thay vì việc để nàng xuất
hiện trước mặt người ngoài Độc Cô Siêu Phàm thà rằng nói mẹ của nàng đã chết.
Lý do ư ?, mẹ của Độc Cô Cửu Tiêu chỉ là tỳ nữ của Chiến Thần Điện mà thôi,
chỉ là một trong hàng vạn vạn nô bộ phục vụ đời sống của tu sĩ mà thôi, hơn
nữa mẹ của nàng tư chất liền cực kỳ kém cỏi, căn bản không có cách nào tu
luyện, mẹ của nàng đến cả danh nghĩa nữ nhân của Độc Cô Siêu Phàm cũng không
thể có.
Đối với người bên ngoài thậm chí với hầu hết đệ tử của Chiến Thần Điện mà nói,
Độc Cô Cửu Tiêu liền từ nhỏ đã mất mẹ, mẹ của nàng rõ ràng ở trong Độc Cô gia,
rõ ràng còn tồn tại nhưng lại người cố tình che đi.
Năm đó nếu không phải tư chất nàng tuyệt hảo thì mẹ con nàng đều bị Độc Cô gia
phế đi.
Bản thân nàng rời đi không biết có thể dành được hạnh phúc hay không nhưng
nàng liền biết mẫu thân nàng tuyệt đối không thoải mái gì, đây chính là một
điểm cuối cùng phòng tuyến trong lòng nàng, đây chính là lý do tại sao nàng
liền thật sự không muốn rời khỏi Chiến Thần Điện, tất nhiên nàng không muốn đi
theo Dạ Phàm liền được sao ?, từ khi nàng sinh ra vận mệnh của nàng liền không
do nàng quyết định.
Cửu Tiêu chỉ có duy nhất một thắc mắc, rốt cuộc Dạ Phàm đã bỏ ra cái gì để
Chiến Thần Điện dễ dàng có thể thả nàng ra ngoài như vậy hơn nữa bọn họ chỉ
hận không thể đẩy nàng đi càng nhanh càng tốt.
“Cô nương là lo lắng cái gì ?”.
Không biết tại sao ở ngoài xe âm thanh của Tử Mặc liền vang lên.
Cửu Tiêu nghe thấy Tử Mặc nói liền giật mình, ánh mắt nàng hướng về vị mã phu
kia, nàng còn chưa quên vị mã phu này là một Thần Hoàng siêu cấp cường nhân.
“Tiền bối, Dạ Phàm hắn . . . Dạ Phàm hắn là người thế nào ?”.
Tử Mặc ngước đầu lên trời nhìn một chút sau đó chỉ chỉ bầu trời.
“Cao tựa cựu thiên, mạnh như thiên đạo”.
Cửu Tiêu nghe vậy liền khẽ lắc đầu nàng liền không cho là đúng, dù sao Dạ Phàm
mới 13 tuổi mà thôi, cái gì mà mạnh như thiên đạo ?, nàng liền không tin.
“Tiền bối, Tịnh Phạm Thần Điện có đẹp hơn chúng ta Chiến Thần Điện không ?”.
Cửu Tiêu cũng không hiểu sao, nàng liền hỏi một câu này.
Đối với Cửu Tiêu mà nói nàng thật sự cũng có chút tò mò với nơi mình chuẩn bị
đến.
Nghe thấy Cửu Tiêu hỏi, Tử Mặc lại nghĩ nghĩ một chút sau đó bật cười.
“Tiểu thư ai nói với người chúng ta về Tịnh Phạm Thần Điện ?”.
Nghe vậy Cửu Tiêu liền chớp chớp đôi mắt xinh đẹp nhìn Tử Mặc.
“Tiền bối, không về Tịnh Phạm Thần Điện thì đi đâu ?”.
Đáng tiếc Tử Mặc liền không trả lời nàng, vẻ mặt của hắn cực kỳ thần bí tiếp
tục quay đầu đi, mặc kệ cho Cửu Tiêu ngập tràn tò mò.
“Nga, hai người trong lúc nãy nói chuyện gì vậy ?”.
Lúc này bên ngoài xe giọng nói thản nhiên của Dạ Phàm vang lên, hắn không biết
từ lúc nào đã bước lên cửa xe.
Tử Mặc liền gật đầu cung kính với Dạ Phàm sau đó khe khẽ đánh xe ngựa, chiếc
xe ngựa đơn giản liền khởi hành rời khỏi phạm vi Chiến Thần Điện.
Trong xe lúc này cũng chỉ có Dạ Phàm cùng Cửu Tiêu hơn nữa không gian trong xe
cũng chẳng rộng lớn gì cho cam, hai người ngồi cũng không cách xa nhau là bao.
Cửu Tiêu nàng thật sự có thể cảm nhận được thân thể hai người khẽ chạm vào
nhau, nàng có thể cảm nhận được ánh mắt Dạ Phàm mang theo vài tia thích thú
nhìn mình, ánh mắt đó không có khinh nhờn cũng không bao hàm sắc dục nhưng lại
làm Độc Cô Cửu Tiêu đỏ bừng mặt.
“Ngươi cố ý phải không, từ khi nào thiếu chủ nhân của Tịnh Phạm Thần Điện liền
đi cái xe ngựa này ?, ngươi rõ ràng muốn trêu đùa ta”.
Độc Cô Cửu Tiêu giận hờn liếc mắt nhìn Dạ Phàm, đổi lại Dạ Phàm chỉ bật cười.
“Ai nói ta là thiếu chủ của Tịnh Phạm Thần Điện ?, không phải lần trước đã nói
rồi sao, ta xuất thân chỉ sợ còn kém hơn ngươi”.
Độc Cô Cửu Tiêu nghe được liền cả kinh, ánh mắt mở thật to nhìn về phía Dạ
Phàm, chỉ đến khi nàng thấy hắn không có vẻ là đùa giỡn mới chậm rãi mở miệng.
“Lần đó . . . lần đó là thật sao ?, không phải là ảo giác ?”.
Không trách Độc Cô Cửu Tiêu đến bây giờ vẫn nghĩ lần nàng thấy thân ảnh Dạ
Phàm bên cảnh là ảo giác, dù sao cùng thời điểm đó nàng liền biết Dạ Phàm đang
leo Chiến Thần Thông Thiên Tháp.
Dạ Phàm thản nhiên gật đầu, sau đó dùng một ngón tay gõ nhẹ lên trán Cửu Tiêu.
“Ngốc, nếu là ảo giác thì nàng nghĩ xem tại sao đêm hôm qua có thể đánh cùng
kẻ gọi là Độc Cô Thần một trận ?”.
Cửu Tiêu lúc này mới sững người, ánh mắt chớp chớp nhìn Dạ Phàm một chút, thậm
chí chính nàng còn không nguyện ý tin tưởng.
“Thật sự là ngươi ?, ta còn tưởng là Tử Mặc tiền bối ra tay”.
Ở bên ngoài đang đánh xe ngựa, Tử Mặc liền khe khẽ mỉm cười.
“Độc Cô tiểu thư, người cũng quá đánh giá cao lão phu này, bản lĩnh thế này
lão phu còn chưa làm nổi”.
Tất nhiên không phải là Tử Mặc giữ thể diện hay tâng bốc Dạ Phàm mà là hắn
thật sự không làm nổi, trên đời này nếu bàn về thần hồn khống chế nếu Dạ Phàm
nhận số 2 thì cho dù đại đế sống lại cũng không dám tranh số 1.
Bản thân Dạ Phàm trước đây liền không có nhục thân, hắn chỉ là một con hồ điệp
bay khắp cửu thiên thập địa, ngao du thất âm cùng cửu dương mà thôi, suốt
những năm tháng đó thứ Dạ Phàm có chỉ là thần hồn lực lượng.
Muốn khống chế hành động của một người tất nhiên không khó, ví dụ như Tử Mặc
thân là Thần Hoàng muốn khống chết thức hải của Cửu Tiêu căn bản chỉ là ăn cơm
uống nước sự tình nhưng nếu không gây một chút tác hại nào cho Cửu Tiêu thì
lại là một phạm trù khác.
Thức hải con người liền là một trong những nơi dễ bị tổn thương nhất, mang
thần hồn lực lượng cường ngạnh xâm nhập vào thức hải liền tuyệt đối để lại hậu
quả khó lường.
Càng nghịch thiên hơn khi Dạ Phàm có thể trực tiếp tách một đạo thần hồn lực
lượng lưu lại trong thức hải Cửu Tiêu, một đạo thần hồn lực lượng sau khi tách
ra căn bản liền phi thường khó khống chế thậm chí căn bản không thể điều khiển
tùy ý nhưng Dạ Phàm vẫn dễ dàng giúp Độc Cô Cửu Tiêu đánh bại Độc Cô Thần,
loại thủ đoạn này phải gọi là nghịch thiên.
. . . . . . . . .
Lúc này thời gian cũng chậm rãi trôi qua, chiếc xe ngựa trở hai người Dạ Phàm
cùng Độc Cô Cửu Tiêu đã sớm rời khỏi địa phận Chiến Thần Sơn, bọn họ hiện nay
đã tiến đến Hoang Vực.
Hoang Vực là một nơi không phải ai muốn đến thì đến, muốn đi thì đi bởi Hoang
Vực vốn là một vùng đất hoang không thuộc phạm trù quản hạt của Chiến Thần
Điện, cũng không thuộc phạm trù Nam Phương.
Từ Chiến Điện đi về phía Tây cùng phía Băc liền chân chính bước vào Thập Vạn
Đại Sơn.
Chiến Thần Điện đi về phía Nam liền là phương hướng Nam Phương Quốc Độ, cũng
là trung tâm phồn vinh nhất của toàn bộ một dải Nam Phương.
Cuối cùng là hướng Đông, nếu đi về hướng Đông liền là Hoang Vực địa phận.
Hoang Vực thật ra mà nói có thể coi là một mảnh địa vực phi thường rộng lớn
nằm giữa Nam Phương cùng Thập Vạn Đại Sơn, cũng có thể coi là cửa ngõ duy nhất
tiếp giáp với Thập Vạn Đại Sơn nếu không tính Chiến Thần Điện.
Hoang Vực so về thời gian tồn tại thậm chí không thua kém gì Chiến Thần Điện,
hơn nữa không phải Chiến Thần Điện không muốn thâu tóm Hoang Vực vào trong tay
mà bọn họ liền không thể.
Hoang Vực liền do Hoang Chủ lập nên, cái này Hoang Chủ không biết từ đâu xuất
thân nhưng tuyệt đối thủ đoạn kinh người, truyền thuyết Hoang Chủ đời thứ nhất
liền là một vị siêu cường Á Đế.
Hoang Chủ đời thứ nhất lập ra Hoang Vực sau đó Hoang Vực một mực tồn tại đến
tận bây giờ thậm chí nội tình cực sâu, không có bất cứ cái đế phẩm tông môn
nào dám coi thường Hoang Vực chứ đừng nói công phạt mảnh đất này.
Hoang Vực có thể nói là nơi duy nhất của một dải Nam Phương mà yêu thú cùng
con người cộng đồng sinh sống.
Ở trong Hoang Vực không có luật, bên trong Hoang Vực là vô số thế lực to nhỏ
khác nhau tự hình thành, ở đây thực lực liền là chủ, kẻ nào thực lực đủ cường
bản thân có thể hô mưa gọi gió muốn gì được đấy.
Hoang Vực rất chân thật, không có luật lệ ước thúc, chẳng có bất cứ ai quản
hạt, nắm đấm to liền là luật duy nhất.
Tất nhiên nhìn bên ngoài mà nói thế lực của Hoang Vực phi thường hỗn tạp nhưng
chỉ cần thế lực bên ngoài dám tới liền tuyệt đối phải nhận sự công kích vô
cùng vô tận, điều này đã được dòng sông lịch sử chứng minh, chỉ cần nhìn vào
thời gian Hoang Vực tồn tại liền biết đây nhất định là một tổ ong vò vẽ.
Khi Tử Mặc mang chiếc xe ngựa tàn tiến vào Hoang Vực, bản thân Cửu Tiêu cũng
không có quá nhiều suy nghĩ, dù sao Tử Mặc là Thần Hoàng, một tôn Thần Hoàng
quả thật muốn đi đâu chẳng được ?, dù sao thực lực của hắn liền không phải trò
đùa nhưng khi nàng thấy Tử Mặc chậm rãi biến mất ngay thì trong mắt liền hiện
lên một tia kinh ngạc.
“Tử Mặc tiền bối ?”.
Cửu Tiêu chớp chớp con mắt xinh đẹp, nàng liền hướng về phía bên ngoài muốn
nhìn một chút, có điều ngay lúc này Dạ Phàm liền đưa tay ra kéo nàng lại.
Dạ Phàm lúc trước rõ ràng là nhắm mắt khe khẽ nghỉ ngơi chỉ là không biết tại
sao ánh mắt hắn đột ngột mở ra, khi Cửu Tiêu nhìn thấy hai tia tinh quang
trong mắt Dạ Phàm liền chậm rãi run lên.
“Đừng nhộn, Tử Mặc hắn có việc của hắn, chúng ta có việc của chúng ta”.
Nói xong chỉ thấy tay Dạ Phàm ấn pháp quyết, sau đó từ trữ vật giới chỉ một
tia sáng lóe lên, một Tử Mặc ‘khác’ lại hiện ra nơi cửa xe.
Cửu Tiêu nhìn thấy tất cả biến động liền nghi hoặc nhìn Dạ Phàm rồi lại nhìn
Tử Mặc ngoài kia.
“Ngươi rốt cuộc đang tính làm gì ?”.
. . . . . .
“Không có gì, chỉ là muốn câu cá mà thôi”.
. . . . . . .
“Cá ?, ở đây có cá sao ?”.
. . . . . . . .
“Ở đây đúng là không có chỉ là rất nhanh sẽ có”.
Dạ Phàm lại thần bí mỉm cười, sau đó xe ngựa lại chậm rãi chuyển động.
Hoang Vực rất lớn, muốn từ ngoại vi Hoang Vực tiến vào tòa tiểu thành đầu tiên
ít nhất phải mất thêm nửa ngày không ngừng không nghỉ.
Lúc này mặt trời đã lên quá đỉnh đầu, nếu Dạ Phàm hắn tính không nhầm khi đêm
tối buông xuối cũng là lúc ‘cá’ xuất hiện.