Chương 35 : Nàng Là Nữ Nhân Của Ta (1)
Độc Cô Thần thân là một đời thần nhân, tư chất của hắn có thể nói là nghịch
thiên tồn tại có điều thần nhân cũng không phải cái gì cũng tốt, chính vì cuộc
đời của hắn quá êm ả, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa bản thân Độc Cô
Thần liền thiếu đi cái tâm của cường giả.
Cường giả chân chính liền lấy chiến mà sinh, vì chiến mà tử, từ trong sinh tử
đi đến cuối cùng, Dạ Phàm đã sống không biết bao nhiêu cái tuế nguyệt, hắn đã
nhìn thấy không biết bao nhiêu đại đế đăng quang nhưng trong số đó tuyệt không
có đại đế nào sợ chiến, tuyệt không có đại đế nào sợ hãi sinh tử.
Không thể vượt qua sinh tử lấy đâu ra tư cách vấn đỉnh thiên hạ ?.
Độc Cô Thần lúc này quả thực sợ hãi, cho dù trước mắt hắn chỉ là Độc Cô Cửu
Tiêu, chỉ là một cái Thần Hồn Cảnh nhỏ bé.
Độc Cô Thần lúc này liền biết, Độc Cô Cửu Tiêu chưa chắc có khả năng giết chết
mình chỉ trong một thương này dù sao khoảng cách thực lực giữa hai bên là quá
lớn nhưng chỉ cần tồn tại một chút khả năng nhỏ nhoi ảnh hưởng đến tính mạng
của hắn, hắn liền thật sự chùn chân.
Hắn không hiểu tại sao Độc Cô Cửu Tiêu trong phút chốc lại trở nên đáng sợ như
vậy, nàng không giống con nô tỳ ngày xưa hắn từng biết mà nàng lúc này giống
hệt một nữ chiến thần, sau lưng nàng là vô biên vô tận chiến ý, là ngập trời
huyết khí, trong ánh mắt ẩn chứa vô hạn sát lục.
Nghĩ lại cũng thật buồn cười, Chiến Thần Điện đời này đệ nhất thiên tài dĩ
nhiên lại sợ chiến.
Độc Cô Thần ánh mắt nhìn chằm chằm Độc Cô Cửu Tiêu, hắn không dám tiến nhưng
hắn lại càng không muốn lùi lại, về phần Độc Cô Cửu Tiêu nàng căn bản không di
động, nàng lúc này tập trung toàn bộ tinh – khí – thần vào một thương này.
Nhân Binh Hợp Nhất.
Đây là trạng thái lúc này của Độc Cô Cửu Tiêu, một trạng thái thần kỳ mà chính
nàng cũng không hiểu nổi.
Nàng không biết tại sao thân thể nàng lại tự nhiên chuyển động, nàng không
biết lúc này tại sao mình lại có thể bức lui được Độc Cô Thần nhưng nàng liền
biết chỉ cần nàng có thể nắm được cảm giác này con đường sau này của nàng đi
được càng ngày càng xa.
Bầu không khí có chút lúng túng này tất nhiên cũng phải kết thúc, người kết
thúc không phải là Độc Cô Thần và đương nhiên cũng chẳng phải Độc Cô Cửu Tiêu,
lúc này một bạch y nữ tử phiêu lãng xuất hiện, nàng nhè nhẹ đứng chắn trước
người Độc Cô Thần cùng Độc Cô Cửu Tiêu.
Bạch Diệu Thiền là người của Bạch gia, thân là Bạch gia tộc trưởng nàng đương
nhiên cũng không đến mức quá ủng hộ Độc Cô Thần.
Điều này cũng dễ hiểu, chung quy cũng là một chữ ‘lợi ích’.
Cho dù là đại đế vô địch đi chăng nữa cũng thoát không ra khỏi hai chữ này.
Độc Cô gia một thế này liền làm chủ Chiến Thần Điện thậm chí một thế sau với
Độc Cô Thần chưởng khống đương nhiên Độc Cô gia cũng có rất lớn khả năng tiếp
tục chưởng khống Chiến Thần Điện.
Độc Cô gia tiên tổ xuất hiện một vị đại đế nhưng Bạch gia liền có một vị Vô
Địch Chiến Thần, đây chính là lý do tại sao họ Độc Cô cùng họ Bạch luôn minh
tranh ám đấu, thân là gia chủ Bạch gia Bạch Diệu Thiền cũng không nằm ngoài.
“Thần nhi, ngươi lần này trở về không đi gặp cha ngươi đi dĩ nhiên ở đây làm
gì ?”.
Sau khi Diệu Thiền lên tiếng nàng có thể cảm nhận được sau lưng mình thân thể
Cửu Tiêu run lên sau đó cả người nàng chậm rãi đổ gục xuống, nếu không phải
trong tay nàng còn nắm lấy huyết thương chỉ sợ nàng cũng không đứng vững nổi.
Diệu Thiền quan sát tất cả vào mắt, đôi mắt xinh đẹp liền có chút nhíu lại,
nàng thực sự có thể cảm nhân toàn thân Cửu Tiêu liền không còn một chút nguyên
lực nào.
Về phần Độc Cô Thần, hắn rất nhanh trở về trạng thái ban đầu của mình, ánh mắt
vẫn tràn ngập sát khí nhìn Độc Cô Cửu Tiêu có điều hắn biết trước mặt mình là
ai, Diệu Thiền là kẻ hắn không chọc nổi, đừng nói là hắn đến cả lão cha hắn
cũng không phải là đối thủ Diệu Thiền.
“Diệu Thiền tiền bối, người cũng không khỏi quản quá rộng đi, vãn bối lần này
đến nhìn con nô tỳ kia một chút chẳng lẽ cũng không được ?”.
“Tiền bối đừng quên nó họ Độc Cô, việc của nhà Độc Cô hình như tiền bối cũng
không quản được đi ?”.
Diệu Thiền nhìn Độc Cô Thần sau đó nhếch miệng, lúc trước Cửu Tiêu sống chết
thế nào nàng liền không quan tâm nhưng hiện nay thì khác, khác rất nhiều.
Độc Cô Cửu Tiêu chỉ cần gả đi liền có thể đổi về Bán Nguyệt Loan Đao cho Chiến
Thần Điện, có thể giúp Chiến Thần Điện có tư cách chưởng quản Bàn Long Sát
Thần Thương, quan trọng nhất Bàn Long Sát Thần Thương từ trước đến giờ trên
danh nghĩa liền là của họ Bạch, chỉ bằng một điểm này Độc Cô Cửu Tiêu căn bản
không thể không gả.
Có được Bàn Long Sát Thần Thương thì vừa có thể tăng thêm một quân bài tuyệt
sát cho Chiến Thần Điện lại vừa có thể vô hình chung kéo lại khoảng cách giữa
Độc Cô gia cùng Bạch gia, bản thân Diệu Thiền sao có thể không toàn lực ủng
hộ.
“Ồ, khẩu khí cũng rất lớn, vị này đệ nhất thiên tài của Chiến Thần Điện chúng
ta quả thật không hổ là Thần Nhân nha, có điều phải xem khẩu khí là lớn với
ai”.
Diệu Thiền bước lên một bước, trên người nàng không có lấy bất cứ một tia dao
động năng lượng nào nhưng lại làm Độc Cô Thần kinh hãi thất sắc, hắn liền mạnh
mẽ bị đẩy ra cửa đại môn.
Tất nhiên Diệu Thiền cũng không thể làm gì Độc Cô Thần, việc nặng nhẹ thế nào
nàng vẫn biết.
Độc Cô Thần bị đẩy ra khỏi cửa đại môn, ánh mắt liền híp lại nhìn nữ tử trước
mặt nhưng hắn liệu có thể làm gì ?.
Rất may cho Độc Cô Thần hắn cũng không đến mức mất mặt, lúc này sau lưng hắn
có một bàn tay chậm rãi chạm vào, một luồng năng lượng nhu hòa chuyền vào
người Độc Cô Thần sau đó một giọng nói lạnh lẽo vang lên.
“Diệu Thiền, ngươi đừng nghĩ Độc Cô gia không người, ngươi nếu muốn đấu lão
phu liền bồi ngươi một tay”.
Lão nhân đứng đằng sau Độc Cô Thần không phải là Độc Cô Siêu Phàm, người này
một thân áo trắng, khuôn mặt liền ẩn chứa sự phá hoại của thời gian, toàn thân
huyết khí đều đã khô lại, lão nhân này thậm chí không còn một chút sinh mệnh
lực lượng nào, cứ như bất cứ lúc nào cũng có thể nằm xuống chỉ là khi ông ta
hiện thân ánh mắt Diệu Thiền trở nên ngưng trọng hơn rất nhiều.
Độc Cô Phá Đạo, Chiến Thần Điện đời trước Chiến Thần.
Độc Cô Phá Đạo liền có thể coi là tiền bối của Diệu Thiền, thực lực của ông ta
căn bản không phải là Thần Vương, Độc Cô Phá Đạo là Thần Hoàng hơn nữa ông ta
đến từ Tổ Sơn.
Tất nhiên Độc Cô Phá Đạo cũng không phải thường xuyên ở Tổ Sơn, ông ta liền là
người hộ đạo cho Độc Cô Thần, Độc Cô Thần vốn không có bất cứ quan hệ máu mủ
nào với vị cường nhân này nhưng hắn lại được Độc Cô Phá Đạo phi thường thương
yêu.
Năm đó Độc Cô Phá Đạo cũng là một đời Thần Nhân, trong mắt lão nhân lúc xế
chiều này, Độc Cô Thần liền giống hệt ông ta hồi trẻ, những tiếc nuối mà ông
ta không làm được đều kỳ vọng hết vào Độc Cô Thần.
Độc Cô Phá Đạo lần này chính là theo Độc Cô Thần về Chiến Thần Điện, có điều
khác với đứa cháu này, ông ta liền đi đến gặp Độc Cô Siêu Phàm trước, dù sao
đây là Chiến Thần Điện, tất nhiên không ai dám đụng đến Độc Cô Thần.
Có Độc Cô Phá Đạo ở đằng sau, Độc Cô Thần tự tin liền trở lại, ánh mắt ngập
tràn sát khí nhìn về phía Độc Cô Cửu Tiêu, lúc này Độc Cô Cửu Tiêu khuôn mặt
đang tái nhợt, thân hình có chút run rẩy.
“Diệu Thiền tiền bối, lần này vãn bối vẫn muốn xin ngài nhường đường, dù sao
đây cũng là việc của Độc Cô gia”.
Diệu Thiền nghe thấy lời nói của Độc Cô Thần, ánh mắt liền lạnh lại có điều
trước mặt Độc Cô Phá Đạo nàng có tức giận cũng có thể làm gì.
Bất quá Diệu Thiền rất nhanh mỉm cười, Độc Cô Cửu Tiêu gả ra ngoài người có
lợi nhất không chỉ là Bạch gia mà còn là Độc Cô gia, nàng liền không sợ Độc Cô
Thần dám làm gì Cửu Tiêu, ít nhất cho đến khi nàng chính thức gả ra ngoài.
Diệu Thiền liền không nói thêm câu nào, nàng chậm rãi lùi về phía sau một bước
để lộ ra thân ảnh của Cửu Tiêu ở sau, khóe miệng cong lên.
“Thần nhi, ta hy vọng ngươi tốt nhất nên nghĩ thật kỹ nha, nếu không . . .”.
Nói đến đây Diệu Thiền liền trực tiếp không nói nữa, ánh mắt hiện lên một tia
thích thú.
Thấy Diệu Thiền không tiếp tục chen tay vào việc này, trong ánh mắt Độc Cô
Thần liền mang theo vô tận cuồng ngạo, hắn nhìn Cửu Tiêu trước mắt như nhìn cá
nằm trên thớt.
Độc Cô Cửu Tiêu hiện nay trong lòng nàng liền lạnh lại, nàng liền biết nếu vào
trong tay Độc Cô Thần thì chuyện gì sẽ đến với mình, trong ánh nàng liền hiện
lên một tia lãnh ý, nếu rơi vào trong tay của tên cầm thú kia, nàng thà chết.
Chỉ là như mọi lần, không hiểu tại sao những lúc trái tim của Độc Cô Cửu Tiêu
trở nên mềm yếu nhất, những lúc nàng cần một điểm tựa nhất thì cái âm thanh
lười biếng đó lại vang lên.
“Từ bao giờ có chuyện nàng là người họ Độc Cô vậy ?, ngươi cũng không khỏi quá
ảo tưởng đi, nữ nhân của ta còn chưa đến phiên ngươi đặt tay chó vào”.
Độc Cô Thần lập tức quay đầu lại, ánh mắt không thể tin được nhìn về phía Dạ
Phàm, trong ánh mắt mang theo nồng đậm ngạc nhiên.
“Dĩ nhiên là ngươi ?”.
Độc Cô Thần sao có thể không giật mình, rõ ràng hắn nhìn thấy Dạ Phàm ở trong
biệt viện của Cửu Tiêu sau đó chính mắt hắn lại nhìn thấy Dạ Phàm biến mất,
không hiểu sao lúc này hắn lại hiện ra.
Dạ Phàm nhìn Độc Cô Thần, khóe miệng cong lên chỉ là hắn tuyệt đối sẽ không
chào hỏi đối phương.
“Ngươi nhận ra ta ?, có điều ta thì không nhận ra ngươi, xin lỗi hình như
ngươi quá vô danh”.
Nói đến đây Dạ Phàm trực tiếp liếc nhìn Độc Cô Phá Đạo đằng sau, ánh mắt hắn
không khỏi hiện ra một tia chán ghét.
“Huyết khí không còn, sinh mệnh sắp cạn thì ở yên trong quan tài đợi chết đi
vậy mà vẫn cố leo ra ngoài, vị lão nhân này cũng không cần tiếc mạng như vậy
đi ?”.
Dạ Phàm nói ra một câu này tương đương với lôi đình đánh thẳng vào trong lòng
mọi người, Độc Cô Thần không ngờ, Diệu Thiên lại càng không ngờ, từ bao giờ có
người dám nói vậy trước mặt Độc Cô Phá Đạo.
Tiếp theo chỉ thấy thân hình Độc Cô Phá Đạo biến mất, hắn thân là một đời Thần
Hoàng cho dù một chân đã sắp đạt vào quan tài thì vẫn là Thần Hoàng, từ khi
nào hắn lại để một tiểu tử miệng còn hơi sữa nói như vậy ?, bất kể Dạ Phàm có
xuất thân từ đâu cũng liền phải chết.
Thấy Độc Cô Phá Đạo động, Diệu Thiền liền biến sắc, nàng biết nếu Dạ Phàm ngã
xuống chỉ sợ là trời sâp có điều khi âm thanh từ trong cổ họng còn chưa kịp
phát ra đã thây thân hình Độc Cô Phá Đạo bay ngược trở lại như một quả bóng xì
hơi.
Trước mặt Dạ Phàm, Tử Mặc không biết từ đâu xuất hiện, vẫn là một quyền đơn
giản nhưng Độc Cô Phá Đạo liền đơn giản bị đánh bay đi.
Tử Mặc lạnh lùng đứng đó, ánh mắt quét qua tất cả mọi người, giọng nói trầm
thấp vang lên không mang theo chút cảm xúc nào nhưng lại khiến lòng người lạnh
lại.
“Thần Hoàng của Chiến Thần Điện hình như hơi yếu”