34 : Sát Thần Thương


Dạ Phàm hắn có một thói quen rất xấu, thứ gì không phải là của hắn chỉ cần hắn
thích thì sẽ là của hắn. Thứ gì là của hắn thì bất cứ ai cũng không có tư cách
đụng đến.

Dạ Phàm đã coi Độc Cô Cửu Tiêu liền là người của mình, nếu không hắn cũng
chẳng phải mất công vì nàng nói nhảm nhiều như vậy với đám người Độc Cô Siêu
Phàm.

Với người của mình mà nói chỉ cần Dạ Phàm không cho phép thì cho dù chân thần
hạ phàm cũng không được đụng đến huống gì loại thần nhân chuyển thế như Độc Cô
Thần ?.

Dạ Phàm không biết Độc Cô Thần là ai nhưng trong mắt hắn Độc Cô Thần tuyệt đối
chẳng phải là nhân vật gì ghê ghớm, bao nhiêu năm tháng trôi qua, không biết
bao nhiêu cái thời đại, loại thiên tài cỡ Độc Cô Thần bản thân Dạ Phàm đã nhìn
nhiều thành nhàm.

Lúc này trong đình viện của Cửu Tiêu xuất hiện hình ảnh phi thường kỳ lạ, một
bên là Độc Cô Thần, một đời Nam Phương Thần Nhân, nhìn hắn hấp thụ toàn bộ
nhật nguyệt tinh hoa, hắn đứng giữa màn đêm tăm tối nhưng không thể che dấu
được hào quang của hắn, trong ánh mắt tràn ngập mị lực, tràn ngập bá khí, ánh
mắt như vô thượng thần linh ngắm nhìn thiên hạ, ánh mắt chí cao vô thượng chỉ
thuộc về thần nhân.

Về phần Dạ Phàm lại khác, một thân áo xanh, mái tóc chia thằng hai màu trắng
đen rõ ràng, khác với một Độc Cô Thần trở thành trung tâm của thiên hạ thì Dạ
Phàm lại như một màn đêm tăm tối, hắn đứng ở đọ nhẹ nhàng bình thản, khuôn mặt
của hắn thủy chung không thay đổi, hắn đứng đó phong khinh vân đạm, cứ như cho
dù chín tầng trời ngay lúc này sập xuống cũng không thể làm bản tâm hắn gợn
sóng.

Hai loại thiên tài, hai loại thái độ nhìn thế gian, hai loại trạng thái hoàn
toàn đối lập với nhau.

Độc Cô Thần không biết Dạ Phàm là ai, hắn thậm chí còn chưa bao giờ nhìn thấy
Dạ Phàm, hắn lại càng không nhìn ra Dạ Phàm là mạnh hay yếu tu vi ra sao nhưng
ẩn ẩn trong mắt Độc Cô Thần có một tia kiêng kị thật sâu nhìn nam tử nhỏ nhắn
trước mặt.

Thần nhân trên ý nghĩa nào đó liền là thương thiên sủng nhi, thần nhân không
chỉ có thiên phú hơn người mà còn có cả trực giác cực mạnh, có đôi khi Thần
Nhân không tin vào suy đoán, không tin vào thần hồn lực lượng mà trực tiếp lựa
chọn tin vào trực giác của bản thân, thứ năng lực thượng thiên dành cho họ.

Độc Cô Thần nhìn Dạ Phàm trước mặt, không ngờ Dạ Phàm lại cho hắn một cảm phi
thường khó hiểu, bởi trực giác của hắn không ngờ này hôm nay không có tác
dụng.

Hắn không nhận ra Dạ Phàm rốt cuộc có phải đối thủ của mình hay không, không
nhận ra Dạ Phàm là mạnh hay yêu, một cảm giác mông lung căn bản không thể nắm
bắt.

Tất nhiên nếu trực giác không còn linh nghiệm thì hầu hết Thần Nhân đều sẽ lựa
chọn một thứ khác, đó chính là thực lực bản thân, Độc Cô Thần chính là một
loại như vậy.

Độc Cô Thần phi thường tự tin vào thực lực của mình, hắn 18 tuổi đã là Nhân
Tiên cảnh cường giả, loại thực lực này phóng mắt khắp thế hệ trẻ thiên hạ liền
là phi thường khó lường, lại nói cho dù không đánh lại đối phương thì đây cũng
là Chiến Thần Điện, ở Chiến Thần Điện thì Độc Cô Thần hắn còn phải sợ ai.

“Khá lắm Cửu Tiêu, vậy mà dám nuôi nam nhân khác trong phủ ?, gan của ngươi
liền càng ngày càng lớn rồi hay là tiểu tử kia liền là chỗ dựa cho ngươi ?,
liền là kẻ cho ngươi dũng khí ?, nếu thế thì Độc Cô Cửu Tiêu ngươi liền ngu
không ai bằng”.

Nói xong hắn lại một lần nữa nhìn về phía Dạ Phàm.

“Tiểu Tử, ngươi hình như không biết mình đang nói chuyện với ai ?, vậy để bản
thiếu gia cắt lưỡi rút gân ngươi, thử xem ngươi còn có thể vì nữ nhân ra mặt
hay không, nhớ kỹ nữ nhân trên đời này không phải ai cũng có thể động vào”.

Độc Cô Thần đương nhiên phi thường tự tin, 18 tuổi – Nhân Tiên Cảnh, hắn quả
thực có lý do để tự tin, có vốn để cuồng ngạo.

Độc Cô Cửu Tiêu còn chưa kịp nói gì đã thấy Độc Cô Thần động, Độc Cô Thần
không động thì thôi nhưng một khi động liền giống hệt quỷ ảnh, một tà áo trắng
lao vút đi trong hư không, cây quạt giấy của hắn mang theo kinh người phong
mang cắt thẳng về phía Độc Cô Cửu Tiêu cùng Dạ Phàm.

Khi cây quạt kia lướt qua khuôn mặt xinh đẹp của Độc Cô Cửu Tiêu, chính nàng
còn không cách nào phát hiện ra hay nói đúng hơn nàng liền không phản ứng kịp.

Cây quạt như tuyệt mệnh hung khí lướt qua Độc Cô Cửu Tiêu sau đó hưởng thẳng
về cổ của Dạ Phàm, trong mắt Độc Cô Thần lúc này Dạ Phàm liền là sâu kiến.

Bất kể Dạ Phàm cho hắn cảm giác thế nào nhưng hắn tự tin trước thực lực tuyệt
đối, mọi thứ liền là hư vô.

Dạ Phàm khuôn mặt vẫn không hề thay đổi thậm chí trong mắt hắn từ đầu đến cuối
còn không tồn tại cái gọi là Độc Cô Thần.

Chỉ thấy Dạ Phàm dĩ nhiên đặt một tay vào sống lưng của Độc Cô Cửu Tiêu sau đó
cả người liền hoàn toàn thả lỏng.

Tiếp theo thì sao ?, rất đơn giản đầu Dạ Phàm bị Độc Cô Thần cắt bay có điều
dĩ nhiên lại không có máu hơn nữa Độc Cô Thần liền phát hiện ra hắn không ngờ
đánh chúng ảo ảnh.

Về phần Cửu Tiêu nàng cũng bị dọa cho tái mặt, cho dù theo nàng biết Dạ Phàm
có thể vượt qua tầng 61 Chiến Thần Thông Thiên Tháp chỉ sợ cũng phải là Nhân
Tiên Cảnh cường giả nhưng khi thấy đầu hắn bị chém đứt nàng dĩ nhiên cảm giác
trái tim mình như bị rớt ra ngoài.

Độc Cô Thần rốt cuộc cũng thu tay lại, ánh mắt liền nhíu chặt, thần hồn toàn
bộ khai mở, hắn muốn tìm kiếm hình bóng của Dạ Phàm, đáng tiếc Dạ Phàm thì
không thấy đâu chỉ có mũi huyết thương xé gió mà đến.

Đến cả Cửu Tiêu cũng không hiểu sao thân thể nàng dĩ nhiên liền tự chuyển
động, huyết thương vũ động trong gió, nó hưởng thẳng về phái cổ họng Độc Cô
Thần.

Độc Cô Thần triệt để biến sắc, một nhát đâm này cực độc và cũng cực nhanh,
quan trọng hơn Độc Cô Thần từ trước đến giờ chưa từng tin Cửu Tiêu dám chính
diện lấy mạng hắn.

Độc Cô Thần cũng không hổ là một đời thần thân, chân đạp hư không cả người lập
tức lướt về phía sau chỉ là ở cổ họng hắn đã xuất hiện một lỗ máu.

Lỗ máu rất nhỏ nhưng với Độc Cô Thần liền là thiên đại sỉ nhục, lỗ máu kia
trực tiếp khiến tà áo sạch không tì vết của hắn xuất hiện một chấm đỏ cực kỳ
đáng ghét.

Đôc Cô Thần mắt liền hiện sát cơ,hắn quay đầu lại như muốn nói với Độc Cô Cửu
Tiêu cái gì đó đáng tiếc hắn không có cách nào mở miệng bởi Độc Cô Cửu Tiêu dĩ
nhiên lựa chọn tiếp tục cường công, mũi thương mang theo kinh người kình phong
khiến Độc Cô Thần không thể không mạnh mẽ thu lời nói của mình lại.

Độc Cô Thần rất nhanh hướng cây quạt chắn trước mặt, mạnh mẽ ngăn cản thế công
của Cửu Tiêu nhưng rất nhanh hắn triệt để biến sắc.

“Bạch gia thương pháp ?”.

Nói đến câu này Độc Cô Thần liền trừng mắt không thể tin, nhưng Cửu Tiêu liền
chứng minh cho Độc Cô Thần biết hắn đoán đúng rồi, đáng tiếc là không có
thương.

Mũi thương trong tay Cửu Tiêu như đột nhiên có hồn, như một đầu huyết xà mang
theo vô tận âm lãnh cùng sát khí hướng về đối phương.

Lần này không chỉ có một thương ảnh mà là hàng trăm hàng ngàn thương ảnh.

“Bạch gia thương pháp thức thứ nhất – Vạn Thương Tề Phát”.

Đến cả Độc Cô Cửu Tiêu cũng không hiểu tại sao thân thể mình lại chuyển động,
nàng lại càng không hiểu tại sao nàng lại sử dụng Bạch gia thương pháp nhưng
nàng liền cảm nhận được một sự thoải mái, một loại khí tượng đáng sợ chảy dọc
thân thể mình.

Vạn đầu huyết xà cùng tế ra, cho dù là Nhân Tiên Cảnh giới Độc Cô Thần cũng
kinh hãi thất sắc, hắn không có tư cách đỡ lấy vạn thương ảnh này.

Độc Cô Thần lập tức bị hất bay ra ngoài, hắn không biết được trong phút chốc
mình dính bao nhiêu thương ảnh của Độc Cô Cửu Tiêu.

Thân ảnh Độc Cô Thần cũng rất nhanh ổn định lại, lúc này bộ áo trắng của hắn
liền nát bươm để lộ ra một tấm ngân bạc bảo giáp, nếu không có bộ giáp này Độc
Cô Thần liền biết mình tuyệt đối trọng thương.

Không phải là Độc Cô Thần yếu mà hắn quá khinh địch, từ đầu đến cuối trong mắt
hắn chỉ có Dạ Phàm chứ tuyệt đối không có Độc Cô Cửu Tiêu.

Trường Sinh Cảnh mạnh hơn Đạp Không Cảnh bởi bọn họ không còn dùng nguyên lực
mà dùng tiên lực.

Tiên lực liền mạnh gấp mười lần nguyên lực, tinh thuần gấp mười lần nguyên
lực, chỉ cần riêng một điểm chuyển hóa thành công nguyên lực thành tiên lực
liền khiến Nhân Tiên Cảnh dễ dàng nghiền ép Thần Kiếp Cảnh huống hồ chỉ là một
Thần Hồn Cảnh như Độc Cô Cửu Tiêu.

Vẻ mặt Độc Cô Thần liền khó coi cực điểm, hắn lạnh lùng nhìn Độc Cô Cửu Tiêu,
tiên lực vận khởi, tà áo tung bay.

“Độc Cô Cửu Tiêu ta liền để cho ngươi sống không bằng chết, không chỉ ngươi,
tiện mẫu thân của ngươi cũng liền sống không bằng chết”.

Độc Cô Cửu Tiêu đối mặt với Độc Cô Thần uy hiếp, nàng không sợ hãi lại càng
không tức giận, nàng lúc này có một cảm giác rất kì lạ, như có một loại lực
lượng thần khí đang khống chế nàng, một loại hào khí mà bản thân nàng dĩ nhiên
không có.

Chân trước tiến lên một bước, cả người hạ thấp trọng tâm, hai tay cùng cầm lấy
cây huyết thương, ánh mắt nhè nhẹ nhắm lại.

Sau đó một tiếng long ngâm vang lên giữa màn đêm u tối, sau lưng Độc Cô Cửu
Tiêu dĩ nhiên hiện ra một thân ảnh huyết long mờ mờ ảo ảo như có như không,
hai cánh tay ngọc của nàng rung lên liên tục, sau đó cây huyết thương cũng
chậm rãi run lên.

Cây huyết thương của nàng lúc này liền như có sinh mạng, nó chậm rãi mở hai
mắt ra, ánh mắt tràn ngập sát khí khóa chặt Độc Cô Thần.

Lúc này Độc Cô Thần liền có một cảm giác phi thường kì lạ, hay nói đúng hơn là
trực giác của hắn lại một lần nữa trở lại, chỉ cần hắn dám tiến lên thì mặc kệ
Nhân Tiên, Địa Tiên hay là Thiên Tiên, thương tiếp theo hắn liền phải chết
không nghi ngờ.

Sống lưng Độc Cô Thần bắt đầu trở nên lành lạnh, lần đầu tiên hắn cảm nhận
ranh giới sinh tử rõ ràng đến vậy, lùi một bước là biển rộng trời cao, tiến
lên một bước liền chết không thể nghi ngờ.

Không biết bao lâu trôi qua, chỉ khi một âm thanh kinh ngạc vang lên mới có
thể khiến bầu không khí đáng sợ giữa Độc Cô Thần cùng Độc Cô Cửu Tiêu biến
mất.

Một bạch y nữ tử chân đạp hư không, ánh mắt cực độ hoảng sợ nhìn về phía Độc
Cô Cửu Tiêu như nhìn thấy quỷ.

“Bạch gia thương pháp ? Trấn Hồn Thương ?”.

Bạch y nữ tử này không phải ai khác liền là Bạch Diệu Thiền, khi nghe thấy
tiếng long ngâm nhè nhẹ kia nàng liền là người đầu tiên chạy đến đây.

Nàng sao có thể không nhận ra, trước mặt liền là Bạch gia thương pháp.

Bạch gia thương pháp ai cũng biết, ai cũng có thể tu luyện một hai có điều
chính vì nó quá phổ thông, chính vì nó là trụ cột thương pháp vì vậy người
muốn luyện nó liền không nhiều.

Bạch gia đệ tử rất ít người dành thời gian nghiên cứu thương pháp của gia tộc,
về phần Chiến Thần Điện đệ tử lại càng ít người muốn nghiên cứu, phải biết trụ
cột công pháp liền là loại nhập môn công pháp yếu đến không thể yếu hơn căn
bản không có cái gì thần kỳ.

Đáng tiếc Bạch gia không biết, Bạch Diệu Thiền cũng mãi mãi không biết.

Bạch gia thương pháp vốn không phải là thương pháp của Bạch gia mà là của
Huyết Sát Vệ.

Huyết Sát Vệ năm chỉ có vừa vặn 10 vạn đại quân bất di bất dịch.

10 vạn đại quân, một bộ thương pháp, một tấm lệnh kỳ liền cùng Bạch Khởi cường
ngạnh ngăn cản Thất Âm đại quân tiến vào Cửu Dương.

Huyết Sát Vệ năm đó chính là dùng một bộ thương thuật này chấn kinh cửu giới,
dọa sợ Thất Âm chỉ là đáng tiếc năm tháng trêu người, bất thế sát thuật, kinh
thế huyết thương năm đó hiện nay vậy mà không ai muốn nhìn nhiều.

Huyết Sát Vệ năm đó cùng nhau tu luyện Sát Thần Thương, chính là kinh thế
tương thuật do Bạch Khởi cùng Dạ Phàm lấy từ chính Bàn Long Sát Thần Thương
ra.

Sát Thần Thương ai cũng có thể tu luyện nhưng nếu muốn thật sự Sát Thần thì
không phải ai cũng làm được, đây chính là lý do tại sao sau Giới Chiến lần 2
bản thân Sát Thần Thương liền đổi thành Bạch gia thương pháp sau đó lụi tàn
dần theo dòng thời gian.

. . . . . . . . .

Trong biệt viện của mình, Dạ Phàm chậm rãi ngồi dậy, ánh mắt thản nhiên mở ra
nhìn về phía đình viện Độc Cô Cửu Tiêu sau đó liền chậm rãi nhếch miệng.

“Chiến Thần Điện thần nhân liền không gì hơn cái này, quá yếu”.

Nói xong hắn thản nhiên mặc lại quần áo, cầm lấy cây quạt của mình tiến ra
ngoài đại môn, dưới ánh trăng Dạ Phàm chậm rãi tiến về phái biệt viện của Cửu
Tiêu.

Tất nhiên Cửu Tiêu nàng liền không luyện qua Sát Thần Thương, vừa rồi chính là
Dạ Phàm dùng một đạo thần hồn lực lượng lưu lại bên cạnh nàng từ trước điều
khiển nàng mà thôi.

Có thể mang Sát Thần Thương tìm lại vinh quang năm đó, thiên hạ này ngoại trừ
Dạ Phàm liền không còn ai.


Tử Thần Lộ - Chương #34