Đêm dần khuya, lúc này hầu hết đệ tử Chiến Thần Điện đã tiến vào giấc ngủ
nhưng có một số người thủy chung vẫn là không ngủ được.
Độc Cô Cửu Tiêu đêm nay nàng liền không ngủ được, tâm hồn thiếu nữ lúc này chỉ
sợ đã bay lên chín phương trời, nàng chưa bao giờ suy nghĩ lan man đến vậy.
Ánh mắt nhìn về vầng trăng sáng trên cao, Độc Cô Cửu Tiêu thực sự cảm thấy
mình như một cây bèo vô định, thân là Tiểu Chiến Thần của Chiến Thần Điện nàng
dĩ nhiên lại không biết mình đi đâu về đâu.
Ít giờ trước nàng liền đã nhận mệnh, một vị Thiên Lão của Diệp gia mà chính
nàng còn không biết tên, một người hoàn toàn xa lạ với nàng vậy mà lại quyết
định chung thân đại sự của nàng.
Mấy ngày hôm nay không phải Cửu Tiêu chưa nghĩ qua nhưng suy nghĩ và thực tế
liền là khác xa nhau, khi thực tế diễn ra Cửu Tiêu thật lâu vẫn chưa bình
tĩnh.
Nàng không chán ghét Dạ Phàm, đây là sự thực thậm chí bản thân nàng còn cảm
thấy mình có chút thích đối phương.
Hắn cường đại, thiên phú của hắn là tuyệt luân, xuất thân cũng là hơn người,
so với Dạ Phàm mà nói chính nàng biết nàng liền không xứng với hắn.
Dạ Phàm khoác lên mình một lớp màng thần bí, ở bên cạnh hắn Độc Cô Cửu Tiêu
thủy chung luôn tò mò nhưng mỗi lần nàng cố gắng vén tấm màng đó lên lại thủy
chung bị đánh bật lại.
“Hắn nói hắn cũng là con rơi, hắn nói ta không xấu xi”.
Độc Cô Cửu Tiêu khẽ thì thào một chút, trong ánh mắt mang theo nồng đậm nghi
hoặc, chỉ là nàng có chút cảm thấy hắn nói cũng không phải là nói dối.
Nàng có thể cảm nhận được sự chân thành trong mắt Dạ Phàm, nàng có thể cảm
nhận được hắn hiểu nàng, những thứ nàng trải qua hắn cũng từng trải.
Cho dù việc này vô cùng khó tin, lý trí của nàng tuyệt không tin tưởng một kẻ
có tư chất kinh hãi thế tục như vậy lại chịu sự ghẻ lạnh như nàng nhưng bên
trong tâm khản nàng thực sự bị rung đồng, trái tim nàng như đập một chung một
nhịp với hắn.
Trong màn đêm yên tĩnh, Độc Cô Cửu Tiêu vậy mà khẽ đỏ mặt, lúc này nàng mới
giống một nữ nhân, một nữ nhân bình thường như bao nữ nhân khác, một nữ nhân
tìm về lại được những cảm xúc hồn nhiên nhất.
Nghĩ đến ngày mai phải rời khỏi Chiến Thần Điện, trong ánh mắt của Độc Cô Cửu
Tiêu lại mang theo nỗi buồn man mác, không thể không thừa nhận, trên khuôn mặt
xinh đẹp kia xuất hiện một nét đượm buồn liền như một bức tranh hoàn mỹ của
tạo hóa.
Độc Cô Cửu Tiêu rốt cuộc cũng rời khỏi bậc cửa sổ, nàng liền muốn đến gặp mẫu
thân, muốn nói cho mẫu thân biết con gái của nàng sắp xuất giá.
Ít nhất Độc Cô Cửu Tiêu cũng có thể mỉm cười với mẫu thân, ít nhất người nàng
gả bản thân nàng cũng không chán ghét, ít nhất hắn cũng không chán ghét nàng.
Độc Cô Cửu Tiêu liền biết chỉ bằng một điểm này liền khiến mẫu thân vui vẻ.
Nghĩ đến đây nàng liền chậm rãi đi xuống cầu thang, khoác lên mình một thân áo
tím, bước chân nhẹ nhàng tiến về phía đại môn, nàng muốn đi gặp mẫu thân.
Đúng lúc này bước chân của Cửu Tiêu khẽ khựng lại, ánh mắt nàng nhíu nhíu lại
nhìn về phía đại môn cửa lớn, ở đó có một thân ảnh đang lặng lẽ nhìn nàng.
Khi nhìn thấy thân ảnh này, Cửu Tiêu không khỏi chậm rãi lùi lại một bước,
trong ánh mắt có một tia hốt hoảng.
Người này một thân bạch y không nhiễm bụi trần, tóc dài màu đen tung bay trong
gió khiến người khác cảm thấy thêm vài phần phong trần.
Thân hình hắn không tính là cao lớn nhưng khi đứng đó liền không ai có thể bỏ
qua, hắn ở đây như nhận hết nhật nguyệt tinh hoa, nhận hết thế gian sùng bái.
Một đời thần nhân – Độc Cô Thần.
Độc Cô Thần nếu hỏi bất cứ ai ở Chiến Thần Điện thậm chí là cả Độc Cô thế gia
đều cực kỳ mơ hồ, địa vị của Độc Cô Thần cũng chỉ là Tử Kim cấp đệ tử mà thôi,
bất cứ ai của Chiến Thần Điện gần như đều vô tình quên đi cái tên này.
Độc Cô Thần, một đời thần nhân.
Hắn là Độc Cô gia hy vọng, là Chiến Thần Điện đệ nhất thiên tài chỉ là chính
Chiến Thần Điện cũng không muốn thế nhân biết sự tồn của hắn nhưng với Cửu
Tiêu nàng sao không nhận ra ?, nàng sao có thể không biết.
5 năm trước, khi Độc Cô Cửu Tiêu vừa tròn 13 tuổi thì vị ca ca Độc Cô Thần này
đã là Thần Hải Cảnh.
13 tuổi tu vi Thần Hải Cảnh, hắn 5 năm trước liền đã đạt đến độ cao như nàng
hiện nay.
5 năm trôi qua, Độc Cô Thần cũng không còn ở Chiến Thần Điện, ít nhất Cửu Tiêu
không còn nhìn thấy bóng dáng của hắn, 5 qua vị ca ca cùng tuổi, cùng cha
nhưng lại khác mẹ này dĩ nhiên biến mất trong mắt thế nhân nhưng Độc Cô Cửu
Tiêu biết Độc Cô Thần trải qua 5 năm chỉ sợ đã là cực kỳ kinh khủng tồn tại.
Độc Cô Thần là một đời thần nhân tư chất, 13 tuổi liền là thần hải cảnh cao
thủ, năm nay hắn 18 tuổi thực lực Nhân Tiên Cảnh đỉnh phong.
18 tuổi bước vào Trường Sinh Cửu Chuyển cảnh giới, hắn cũng không hổ với hai
chữ Thần Nhân dành cho mình.
Độc Cô Thần nhìn thấy Cửu Tiêu lùi lại, khóe miệng của hắn cong lên, không thể
không nói Độc Cô Thần khuôn mặt phi thường tốt, nói là mỹ nam tử cũng không
đủ, hắn như cửu giới chư thần, như chân thần trọng sinh, ẩn ẩn trong nụ cười
kia là một thứ khí chất cao cao tại thượng, khiến kẻ khác phải vô lực cúi đầu.
Đây không phải là Độc Cô Thần làm màu mà đây chính là loại khí tràng cường đại
của thần nhân.
Loại thiên tài thần nhân cấp bậc được gọi là chư thần chuyển thế trùng sinh
cũng không phải là không có lý do, quả thực bọn họ như thần minh tồn tại, như
trung tâm của thế giới, trường tồn cùng trời đất, lấy hết tinh hoa nhật
nguyệt.
“Muội muội, muội thật sợ ta thế sao ?”.
Độc Cô Thần chậm rãi tiến lên một bước, ánh mắt của hắn tràn ngập mị lực nhưng
ẩn ẩn trong đó lại mang theo một tia dục vọng.
Không thể không nói Độc Cô Cửu Tiêu phi thường xinh đẹp, ngoại trừ con mắt màu
đen ghê rợn bị nàng chi đi thì nàng có thể nói là Nam Phương đệ nhất mỹ nhân
cũng không phải là không thể.
Tất nhiên đây chưa phải là điểm hấp dẫn nhất trên người Độc Cô Cửu Tiêu mà đó
là khí chất của nàng, Độc Cô Cửu Tiêu là nữ nhân mạnh mẽ cùng tràn ngập cao
ngạo, loại nữ nhân này mỗi khi đặt dưới thân liền khiến nam nhân có cảm giác
vô cùng thành tựu.
Độc Cô Thần chính là thích nhất điểm này của Độc Cô Cửu Tiêu.
Trong mắt hắn Độc Cô Cửu Tiêu chưa bao giờ là muội muội của mình, nàng chỉ là
một con tỳ nữ không hơn không kém, tồn tại của nàng ở Chiến Thần Điện chính là
vì hắn cho phép, chỉ cần Độc Cô Thần hắn muốn thì Độc Cô Cửu Tiêu liền không
còn tồn tại lý do.
Nhìn thấy Độc Cô Thần tiến đến, Cửu Tiêu đôi môi run run, dù sao Độc Cô Thần
để lại bóng ma quá lớn cho nàng, cả tuổi thơ của nàng đều là bị hắn hành hạ,
Độc Cô Thần tuyệt đối không phải là loại tốt đẹp gì.
“Ca ca, người trở về lúc nào ? hơn nữa người đến đây làm gì ?”.
Độc Cô Thần nghe vậy thì liền bật cười.
“5 năm không gặp, đúng là trên núi không có hổ khỉ xưng vương, không phải ta
bảo ngươi gọi ta là công tử sao ?, phận tỳ nữ thực sự nghĩ mình là Tiểu Chiến
Thần ?”.
Ánh mắt của Độc Cô Thần vẫn không ngần ngại quét qua người Cửu Tiêu nhưng
giọng nói tràn ngập khinh thường.
Độc Cô Cửu Tiêu nghe thấy đối phương vũ nhục thân thể liền run run, nàng cùng
mẫu thân trước đây quả thật liền là nô tỳ kiếp sống, cho dù sau này nàng được
phép tu luyện vẫn y nguyên phải gọi Độc Cô Thần là công tử, chỉ có 5 năm qua
cuộc sống của nàng mới tốt một chút.
“Độc Cô Thần, ngươi tốt nhất để ý lời nói của mình một chút”.
Ánh mắt của Độc Cô Cửu Tiêu liền lạnh lại nhìn chằm chằm vào đối phương, dù
sao 5 năm qua đi nàng cũng không còn là con bé năm đó đến một chút sức kháng
cự cũng không có.
Nhìn thấy ánh mắt của Độc Cô Cửu Tiêu, Độc Cô Thần tà hỏa liền càng mạnh.
Độc Cô Thần hắn 5 năm qua liền tiến vào Phật Quốc, bái Linh Ma Tự trở thành
Linh Ma Tự một đời phàm thế đệ tử.
Ở Linh Ma Tự liền nhất định phải giữ một thân đồng tử, ít nhất phải giữ cho
đến khi đột phá được Trường Sinh nan quan, chính vì một điểm này mà Độc Cô
Thần trong 5 qua cảm thấy khó chịu vô cùng.
Lần này hắn trở về Chiến Thần Điện đương nhiên là vì đã hoàn thành tu luyện,
hắn có thể hoàn tục.
Trở lại Chiến Thần Điện bản thân Độc Cô Thần liền danh xứng với thực Tiểu
Chiến Thần đời này, thậm chí trực tiếp tiến vào Tổ Sơn cũng không phải là
không thể, đạt được vô tận vinh quang, trở thành một đời Nam Phương Thần Nhân.
Độc Cô Thần đương nhiên có cái thực lực này cũng như có cái tư cách này chỉ
này Độc Cô Thần thủy chung không quên được muội muội mình năm đó.
Càng nhìn Độc Cô Cửu Tiêu ánh mắt của Độc Cô Thần càng tràn ngập tà hỏa, lần
này hắn trở về phụ thân của hắn Độc Cô Siêu Phàm cũng biết nhưng có lẽ Độc Cô
Siêu Phàm tuyệt không ngờ, người đầu tiên Độc Cô Thần muốn gặp lại là Cửu Tiêu
chứ không phải phụ thân của hắn.
“Ồ, nô tỳ của bản thiếu gia năm đó liền đã đến Thần Hải Cảnh đỉnh phong rồi
nha, đến đến gọi một tiếng chủ nhân, nếu không bản thiếu gia tức giận chỉ sợ
nô tỳ như nhà người không chịu được a”.
Độc Cô Cửu Tiêu ánh mắt liền co rụt lại, trong tay nàng không biết từ bao giờ
xuất hiện một cây huyết thương, một cây trường thương đỏ như máu chỉ thẳng về
phía Độc Cô Thần.
“Cút, nếu không hôm nay ta không đảm bảo được ngươi toàn thân đi ra”.
Nghe thấy lời nói của Cửu Tiêu, Độc Cô Thần liền bật cười.
“Chỉ là Thần Hải Cảnh mà thôi ?, ngươi nghĩ mình là gì chứ, ngươi nghĩ có tư
cách đụng vào vạt áo ta sao ?, Cửu Tiêu à Cửu Tiêu hay là ngươi quên mất tiện
mẫu thân của ngươi thế nào ?”.
Câu nói này tuyệt đối có sức sát thương cực đại, Cửu Tiêu nàng biết cho dù
mình có thể rời Chiến Thần Điện, có thể rời khỏi nơi làm nàng chán ghét này
nhưng mẫu thân thì không, đúng như Độc Cô Thần nói, bất cứ lúc nào chỉ cần hắn
muốn, mẫu thân của nàng liền khó sống.
Độc Cô Cửu Tiêu thực sự sợ, nàng lúc này càng ngày càng lo lắng cho mẫu thân,
phải biết trong mắt nàng Độc Cô Thần liền là đại ma đầu tồn tại.
Khóe môi xinh đẹp run run, đến cả tay cầm trường thương cũng trở nên run rẩy
chỉ là lúc này bất ngờ có một âm thanh nhàm chán vang lên nhưng lại tràn ngập
phách lực.
“Nàng bảo ngươi cút, không hiểu sao ?”