Dạ Phàm rời khỏi Thần Điện cũng là lúc hai ánh mắt còn lại đổ dồn về phía bạch
y nữ tử.
Nữ tử này thân phận tuyệt đối không tầm thường, nàng là Bạch gia đời này gia
chủ.
Chiến Thần Điện được thành lập từ tứ đại gia tộc, Bạch gia, Độc Cô gia, Diệp
gia cùng Trần Gia.
Trong tứ đại gia tộc hiện nay mà nói thì Độc Cô gia mạnh nhất, Trần Gia liền
là yếu nhất.
Lại nói tiếp ba nhân vật có mặt trong Thần Điện hiện nay không cần nói cũng có
thể đoán được, bọn họ liền là Độc Cô gia, Bạch gia cùng Diệp gia đời này gia
chủ.
Bạch y nữ tử họ Bạch tên Diệu Thiền, huyết y nhân là một lão đầu họ Diệp tên
Huyết Lệ cùng Độc Cô gia Độc Cô Siêu Phàm liền là ba nhân vật nắm quyền lớn
nhất của Chiến Thần Điện hiện nay, thậm chí là nắm giữ toàn bộ Thần Điện quyết
sách.
Điều càng kỳ quái hơn là tu vi ba người, trong ba người này dĩ nhiên Độc Cô
Siêu Phàm liền là yếu nhất, hắn mới chỉ là Thánh Vương đỉnh phong mà thôi.
Bạch Diệu Thiền cùng Diệp Huyết Lệ đều là Thần Vương tầng thứ cao thủ, hai
người này có thể coi là cường giả mạnh nhất của Chiến Thần Điện hiện nay nếu
không tính Tổ Điện.
. . . . . . . .
Lúc này hai tay Bạch Diệu Thiền khẽ khẽ run lên, ánh mắt tràn ngập rung động
một mực quan sát lấy Bán Nguyệt Loan Đao mà Dạ Phàm để lại, thậm chí trong ánh
mắt của nàng càng liên tục kích động không thôi.
Biểu hiện của Diệu Thiền thực sự cũng đã là câu trả lời rõ ràng cho Độc Cô
Siêu Phàm cùng Diệp Huyết Lệ, cả hai lập tức nghiêm túc hơn rất nhiều.
Quả thật Chiến Thần Điện cũng đã nghĩ đến cách như Dạ Phàm nói chỉ là bọn họ
căn bản không thể nào tìm ra được chấp niệm của Bạch Khởi lưu lại cho dù là
bất cứ vật nào.
Bạch Khởi chỉ để lại duy nhất ba thứ tại Chiến Thần Điện, đầu tiên là Bán
Nguyệt Loan Đao, thứ hai là đế chỉ của Vạn Thủ Đại Đế năm đó, cuối cùng là một
tấm cổ lệnh.
Bán Nguyệt Loan Đao chính là Bạch Khởi muốn trả lại cho Dạ Phàm, hắn liền thực
hiện đúng lời hứa, đặt Bán Nguyệt Loan Đao tại Thiên Binh Các, đây cũng là thứ
duy nhất vẫn còn để lại chấp niệm của Bạch Khởi, nếu không có chấp niệm của
hắn chỉ sợ Dạ Phàm muốn tìm lại Bán Nguyệt Loan Đao còn là việc không dễ dàng.
Về phần đế chỉ cùng cổ lệnh đặt tại tầng 12 Thiên Binh Các đám người Chiến
Thần Điện liền vô số lần xem xét, liền vô số lần thử nghiệm đều không thể tìm
ra một chút khí tức của Bạch Khởi, dấu ấn của Bạch Khởi năm đó chính là bị
Bạch Khởi tiện tay xóa đi.
Không có Bạch khởi thì Chiến Thần Điện lấy tài đức gì khống chế Bàn Long Sát
Thần Thương ?.
Bàn Long Sát Thần Thương là Khai Thiên Chí Bảo, Khai Thiên Chí Bảo từ trước
đến nay chỉ có đi chọn chủ, chưa bao giờ có việc chủ nhân chọn nó, cho dù Thần
Vương, Thánh Hoàng, Thần Hoàng hay thậm chí cả Đế Vị cũng vậy, căn bản không
có ai có tư cách hàng phục cây Bàn Long Sát Thần Thương này.
Hiện nay lại một lần nữa có thể nắm Bàn Long Sát Thần Thương quyền chưởng
khống thử hỏi sao đám người Chiến Thần Điện không động tâm.
Phải biết Bàn Long Sát Thần Thương căn bản không phải Thiên Mệnh Thần Binh có
khả năng so sánh, cho dù Đại Đế sống lại cũng phải kiêng kị Chiến Thần Điện 7
phần huống gì thế gian này từ lâu đã không còn cái gọi là đại đế ?.
“Thật sự không ngờ thế igan thật sự có vật này tồn tại, quả thực là tiên tổ
khí tức”.
Nói đến đây Bạch Diệu Thiền không khỏi hít vào một hơi lãnh khí, nàng thật sự
cảm nhận được khí tức, được chấp niệm của tổ tiên, huyết mạch trong cơ thể
nàng lúc này không khỏi run lên.
“Thiền, ngươi có mấy phần nắm chắc”.
Giọng nói già nua của Diệp Huyết Lệ vang lên, giọng nói của ông ta lúc này
cũng kích động không thôi.
Lời nói của Diệp Huyết Lệ đương nhiên cũng là suy nghĩ hiện nay của Độc Cô
Siêu Phàm, hắn yên lặng không nói, trong mắt xuất hiện một tia lãnh ý.
“Bằng vào ta liền có 9 phần nắm chắc chỉ là việc này quá trọng đại, có lẽ thật
sự phải liên lạc với Tổ Sơn một chuyến, muốn báo cho Tổ Điện, chỉ có Tổ Điện
đứng ra kiểm tra mới có thể thực sự chứng thực, dù sao việc này quá trọng
đại”.
Bạch Diệu Thiền nói xong, nàng chân đạp hư không, vậy mà lập tức biến mất để
mặc Độc Cô Siêu Phàm cùng Diệp Huyết Lệ đứng đó.
Sau khi Diệu Thiền rời đi thì Huyết Lệ liền chậm rãi lên tiếng.
“Nha đầu Cửu Tiêu cũng đến lúc gả ra ngoài rồi, cũng đến lúc nàng báo đáp tông
môn rồi. Nếu thật sự thanh tàn đao kia là thật, nếu thật sự tên tiểu tử kia
phải rời đi thì tốt nhất ngày mai cũng đẩy con bé đó đi đi”.
Độc Cô Siêu Phàm ánh mắt dần dần lạnh lại sau đó cũng khẽ gật đầu, khóe miệng
của hắn xuất hiện một tia sát khí.
“Việc này ta tự biết, chỉ là Huyết lão vẫn giữ nguyên kế hoạch hay là ?”.
Huyết lão bị hỏi đến liền khẽ gật đầu, một nụ cười lạnh xuất hiện trên khuôn
mặt ẩn sau lớn huyết y.
“Thiên tài cỡ như hắn không thể để lại, dù sao vẫn phải mở đường cho Thần nhi,
kẻ nào cản đường cho Thần nhi liền chắc chắn phải chết không nghi ngờ, tiểu tử
kia thật sự rất tà môn, khí tượng của hắn, thiên phú của hắn chỉ sợ đến cả
Thần nhi cũng xa xa không bằng, mỗi lần nhìn thấy tiểu tử này lão phu liền có
vài phần dự cảm bất tường”.
Độc Cô Siêu Phàm nghe vậy khẽ đảo hai mắt sau đó đành thở dài.
“Lần này Huyết lão ra tay ta liền yên tâm, hơn nữa có thêm một Tuyệt Thế Thiên
Tài của Chiến Thần Điện đi theo bồi mạng với hắn cũng coi như Chiến Thần Điện
chúng ta thành toàn tình cảm cho hắn”.
Huyết lão khẽ gật đầu sau đó ông ta lập tức rời đi, lập tức tiến về Chiến Thần
Thông Thiên Tháp.
Sau khi cả Diệu Thiền cùng Huyết lão rời khỏi Thần Điện chỉ còn lại một mình
Độc Cô Siêu Phàm, ở trong đại điện rộng lớn Độc Cô Siêu Phàm chậm rãi ngồi
xuống ghế chủ tọa của mình, hắn không khỏi thở dài môt hơi.
Hắn không phải tiếc cho tính mạng của Độc Cô Cửu Tiêu, đứa con gái này trong
mắt hắn mãi mãi chỉ là một món hàng không hơn không kém, chỉ cần có một cái
giá phù hợp hắn không ngại bán đứa con hoang này đi.
Thứ làm Độc Cô Siêu Phàm cảm thấy nuối tiếc chính là việc hắn chấp nhận để cho
Bạch Diệu Thiên cùng Diệp Huyết Lệ đến đây cùng mình.
Sẽ chẳng có gì xảy ra bởi mục đích của hai vị tộc trưởng này thuần túy chỉ là
nhìn nhiều Dạ Phàm một chút, đến cả Độc Cô Siêu Phàm cũng không nghĩ ra bất cứ
thứ gì không đúng chỉ là đến khi Dạ Phàm đưa Bán Nguyệt Loan Đao ra lại là một
việc khác.
Độc Cô gia hiện nay là gia tộc lớn nhất Chiến Thần Điện nhưng không có nghĩa
bọn họ liền là một tay che trời, Trần gia có thể bỏ qua không tính nhưng thực
lực của Diệp gia cùng Bạch gia đều đáng sợ cực kỳ.
Ngày hôm nay nếu cho thời gian quay lại Độc Cô Siêu Phàm sẽ tuyệt đối gặp
riêng Dạ Phàm, nếu Độc Cô gia có thể thần không biết quỷ không hay đoạt được
Bán Nguyệt Loan Đao trong tay Dạ Phàm mà nói bọn họ liền có tuyệt sát chủ bài,
đặc biệt là Độc Cô Siêu Phàm hắn lại càng có thể tiến lên thêm một bước, trở
thành chân chính vô địch Chiến Thần.
Đoạt được Bàn Long Sát Thần Thương cho dù không thể điều khiển nó chiến đầu,
chỉ cần có thể tiến vào Sát Thần Giới bên trong Bàn Long Sát Thần Thương liền
là thiên đại cơ duyên, Độc Cô Siêu Phàm hắn thậm chí còn có hy vọng đăng lâm
Thần Hoàng cảnh giới.
Đáng tiếc lúc này đã muộn, giây phút Bạch Diệu Thiền cùng Diệp Huyết Lệ nhìn
thấy hắn liền biết Bán Nguyệt Loan Đao bản thân Độc Cô gia liền rất khó một
mình nuốt xuống, càng đáng nói hơn hắn căn bản không thể thu được một chút lợi
ích nào.
. . . . . . . . .
“Công tử, ngài cười gì vậy ?”.
Trong biệt viện của mình Dạ Phàm thản nhiên gác hai chân lên bàn đá, khóe
miệng của hắn xuất hiện một nụ cười đầy thích thú.
Nhìn thấy Dạ Phàm mỉm cười, Tử Mặc ở đằng sau liền lên tiếng.
“Không có gì, chỉ là có chút hứng thú muốn xem bộ mặt Độc Cô Siêu Phàm sau này
thế nào mà thôi”.
Nói xong trong tay Dạ Phàm dĩ nhiên xuất hiện một cây tàn đao, thần kỳ là cây
tàn đao này cùng với Bán Nguyệt Loan Đao không khác gì nhau thậm chí nếu đặt
hai cây cạnh nhau căn bản không ai có thể nhận ra nổi.
Bàn tay chậm rãi tung hứng cây tàn đao, hết ném lên trời rồi lại tiếp lấy,
khóe miệng Dạ Phàm càng ngày càng cong lên.
Tử Mặc nhìn thấy công tử như vậy cũng triệt để không tiếp tục để ý, công tử
của hắn nhiều khi thực sự phi thường giống trẻ con.
Tử Mặc kẻ này có thể coi đã đi theo Dạ Phàm rất lâu rất lâu nhưng hắn chưa một
lần nhìn rõ công tử rốt cuộc là ai.
Nói về tâm ngoan thủ lạt hắn chưa thấy kẻ nào ‘ngoan’ như công tử.
Nói về lạt thủ tồi hoa hắn chưa thấy kẻ nào ra tay lạnh như công tử.
Nói về giết chóc ma đầu trên đời này Tử Mặc còn chưa thấy ai giống vơi ma đầu
hơn công tử.
Bản thân Dạ Phàm trong mắt Tử Mặc có khi rất giống một ác ma, một vạn thế ma
đầu nhưng ẩn sâu bên trong vạn thế ma đầu đó công tử thực sự thế nào chỉ sợ
không ai biết, đây mới là mị lực lớn nhất của Dạ Phàm, hắn như một cái hố
khổng lồ, một hắc động xoay tròn che phủ đi chính sự tồn tại của mình.
Dạ Phàm phủ lên mình một lớp màng thần bí, càng ở gần hắn bao nhiêu, càng cảm
giác hiểu hắn bao nhiêu lại càng xa lạ hắn bấy nhiêu, có khi chính Tử Mặc cũng
không biết rốt cuộc công tử đang muốn làm gì, rốt cuộc công tử suy nghĩ gì.
Đối với thế nhân mà nói Chiến Thần Điện liền là siêu cường thế lực, một mảnh
Nam Phương liền là đầm rồng hang hổ nhưng Tử Mặc hơn ai hết liền hiểu, công tử
chỉ là đang thuần túy đùa nghịch mà thôi, thuần túy tìm vui mà thôi.
“A Phi, lãnh địa của ta thế nào rồi ?”.
Dạ Phàm đột nhiên lên tiếng căn bản không có bất cứ dấu hiệu nào báo trước,
ánh mắt lười biếng của hắn chỉ ít phút trước vậy mà hoàn toàn biến mất, thay
vào đó liền là đôi mắt sáng rực tinh quang.
Tử Mặc đột nhiên bị công tử gọi tên liền rất nhanh định thần lại, có điều khi
thấy ánh mắt công tử hắn liền thiếu chút nữa phì cười.
“Công tử, người lại nghĩ ra được cái chủ ý gì rồi ?”.
Nói xong câu này Tử Mặc lại tiếp tục lên tiếng.
“Lãnh địa của công tử, không có lệnh của công tử thì nó vẫn một mực như vậy,
không kẻ nào dám thay đổi”.
Dạ Phàm nghe xong gật đầu một chút, hắn là Việt Quốc bát vương gia, hắn quả
thật có một khối lãnh địa chỉ là cái này khối lãnh địa hiện nay hắn vẫn còn
chưa đủ tuổi tiếp quản mà thôi.
“Ngày mai, giúp ta đón một người về Dạ Đàm”.
Tử Mặc nghe vậy lập tức nghiêm túc khác thường, ‘Dạ Đàm’ nơi này không phải ai
muốn tới thì tới, ai muốn đi thì đi, mang người đến Dạ Đàm thì người này nhất
định phải có kinh thiên lai lịch hoặc ít nhất ảnh hưởng đến kế hoạch tiếp theo
của công tử gia.
Dạ Phàm trái lại không nghĩ nhiều lắm, hắn chậm rãi liếc mắt ra khỏi tòa biệt
viện sau đó thở ra một hơi.
“Đằng nào cũng muốn câu cá to một chút, ngày mai chúng ta rời khỏi Chiến Thần
Điện, ngươi vòng trở lại trong đó rồi giúp ta mang mẫu thân của Độc Cô Cửu
Tiêu rời đi, mang nàng ta đến Dạ Đàm đi, nhớ kỹ làm khôn khéo một chút, đừng
dùng vũ lực”.
Tử Mặc nghe vậy đôi lông mày dãn ra sau đó lập tức gật đầu.
“Công tử yên tâm, việc này thuộc hạ liền làm tốt”.
Tử Mặc đây rõ ràng là một cái tên giả có điều Ba Phi cũng là tên giả, Tử Mặc
kẻ này thậm chí không có tên, hắn đã quên mất tên mình từ lâu rồi.
Đừng nói là Tử Mặc, cho dù chính Dạ Phàm cũng không biết tên thật của người
thuộc hạ này bởi Tử Mặc có một cái biệt danh, người ta gọi hắn Hoa Diện Nhân.
Tử Mặc thân cao như cột đình, cơ thể cho người ta cảm giác mười phần phách lực
nhưng hắn lại là một tuyệt thế họa sư.
Họa sư đương nhiên là phải họa có điều Tử Mặc không vẽ hoa lá cỏ cây, lại càng
không vẽ cái gọi phong cảnh hữu tình, Tử Mặc liền thích nhất vẽ người, thích
nhất liền là vẽ mặt người.
Hoa Diện Nhân có một ngàn khuôn mặt, đây là tài lẻ lớn nhất của Tử Mặc.
Dạ Phàm lúc này có thể một lần nữa nhìn thấy, cây bút lông lại nhẹ xuất hiện
trên ngưởi Tử Mặc, hắn cứ như vậy không hề giống bề ngoài đáng sợ xen lẫn chút
thô kệch, đôi bàn tay to lớn kia vậy mà phi thường nhẹ nhàng cũng phi thường
tinh tế, một tay cầm gương, một tay lại chậm rãi tiếp tục vẽ mặt.
Khuôn mặt của hắn dần dần thay đổi theo từng nét vẽ, từng từng thay đổi theo
họa vận, rốt cuộc không ngờ một Độc Cô Siêu Phàm thứ hai dĩ nhiên hiện ra
trong mắt Dạ Phàm.
“Công tử thấy sao, bằng bộ dạng này có lẽ không tệ đi ?”.
Dạ Phàm bật cười, khả năng hóa trang của Tử Mặc đã lên đến quỷ khóc thần sầu
đẳng cấp, chỉ sợ Độc Cô Siêu Phàm chân thân ở đây cũng khó lòng mà phân biệt,
từ khí tức, khuôn mặt, hình dáng đến giọng nói căn bản không khác gì nhau.
Tất nhiên đây là bản lĩnh của Tử Mặc có điều bản lĩnh này có một nhược điểm
chí mạng, Tử Mặc nếu chiến đấu lập tức lớp hóa trang không cách nào giữ được.
Giải quyết xong việc Độc Cô Cửu Tiêu, lúc này Dạ Phàm thản nhiên vươn vai một
cái sau đó liền ngáp dài.
“Mấy ngày hôm nay thật sự thiếu ngủ, cái thân thể này liền mệt mỏi như muốn
nứt ra”.
Nói xong Dạ Phàm liền vô tâm mọi việc, thản nhiên lên giường nhắm mắt, từ đầu
đến cuối hắn chưa một lần quan tâm đến việc Chiến Thần Điện sẽ đối phó với
mình thế nào thậm trí trong đầu hắn cái suy nghĩ này còn chưa một lần lóe lên.