“Hừ ngươi dĩ nhiên ở trong Thiên Binh Các đi tới đi lui cuối cùng cũng không
chọn được cái gì, mất công ta vì ngươi thuyết trình lâu như vậy”.
Lúc này bên ngoài Thiên Binh Các vang lên âm thanh lâu bầu của Cửu Tiêu, có
thể thấy khuôn mặt cô nàng tuyệt không vui vẻ gì với Dạ Phàm.
Dạ Phàm mỉm cười, trong tay hắn lúc này có thêm một cây quạt tỏa ra băng hàn
khí khẽ phe phẩy.
“Không phải là nàng chọn cho ta rồi ra sao ?”.
Nói xong ánh mắt Dạ Phàm cũng không che dấu được vài phần đắc ý như đang cố
tình trêu chọc Cửu Tiêu vậy.
Bản thân Cửu Tiêu tất nhiên không biết mình chúng ảo thuật, đối với nàng mà
nói suốt 5 tiếng đồng hồ trôi qua nàng cùng Dạ Phàm liền dính với nhau, nàng
vì hắn giới thiệu toàn bộ bảo vật tầng thứ 8 Thiên Binh Các một lần cho hắn
lựa chọn nhưng không ngờ cuối cùng hắn thậm chí trực tiếp rời đi căn bản không
có bảo vật gì rơi vào được pháp nhãn hắn.
Cây quạt trong tay Dạ Phàm cũng là Cửu Tiêu lựa chọn cho hắn, nếu không thực
sự mà nói Dạ Phàm chỉ sợ chuyến này đến Thiên Binh Các là không công.
Tất nhiên cây quạt được Cửu Tiêu lựa chọn cũng không phải vật phàm, ở trong
Thiên Binh Các tầng thứ 8 liền là một kiện Thần Binh, cho dù chỉ là Hạ Phẩm
Thần Binh nhưng nếu đặt ở tầng 8 liền là bảo vật hàng đầu.
Không thể không nói mắt phải của Dạ Phàm cực kỳ kinh người, một thức thần
thông, một chiêu mộng giới liền có thể mạnh mẽ nhét vào trong thức hải của Cửu
Tiêu một đoạn trí nhớ không thuộc về nàng thậm chí là toàn bộ Thiên Lão tại
tầng 8.
Thiên Lão có mặt ở Thiên Binh Các tầng 8 nói thẳng ra liền là Chiến Thần Điện
phái tới muốn quan sát Dạ Phàm mà thôi, Dạ Phàm để cho bọn họ quan sát được
mới là lạ.
Phe phẩy cây quạt mà Cửu Tiêu chọn cho sau đó Dạ Phàm đột nhiên mỉm cười.
“Hình như chúng ta có khách”.
Dạ Phàm nói xong mới khiến Cửu Tiêu phản ứng lại, ánh mắt nàng hướng về nơi
phương xa sau đó rất nhan cố gắng để bản thân mình trở lại bình tĩnh như
trước, bình ổn tâm tình bởi trước mặt nàng là một Thiên Lão của Chiến Thần
Điện đang đi tới.
Người này với cả Dạ Phàm cùng Độc Cô Cửu Tiêu cũng không xa lạ gì, đây chính
là Độc Cô Diệu trưởng lão ngày hôm qua chủ trì Chiến Thần Thông Thiên Tháp.
Nhìn thấy Độc Cô Cửu Tiêu cùng Dạ Phàm đi về phía trước bản thân Độc Cô Diệu
liền mỉm cười tiến tới.
Độc Cô Diệu ở trong Độc Cô gia tộc cũng có tiếng nói nhất định, thực lực đã
đến nửa bước Thủy Thánh cường nhân lại sống không biết bao nhiêu tuế nguyệt,
làm người biết tiến thối biến lựa nơi khuất gió mà đứng, trong Chiến Thần Điện
cũng có thể coi là lão hồ ly.
“Cửu Tiểu tiểu thư, Nam Cung công tử, gặp hai người ở đây thật là trùng hợp”.
Dạ Phàm nghe vậy liền mỉm cười, dùng hai chữ ‘trùng hợp’ chỉ sợ tuyệt không ai
tin.
“Diệu trưởng lão, gặp lão nhân gia ngài ở đây cũng thật là trùng hợp”.
Dạ Phàm cũng không quên lễ nghi, hai tay chắp về phái trước khẽ chào hỏi Độc
Cô Diệu.
Về phần Độc Cô Cửu Tiêu bản thân nàng liền lựa chọn im lặng, khuôn mặt mang
theo 7 phần lạnh lùng.
Địa vị hiện nay của Độc Cô Cửu Tiêu trên lý thuyết liền lớn hơn Độc Cô Diệu,
tại Chiến Thần Điện cơ hồ Thái Thượng Trưởng Lão không ra bản thân Độc Cô Cửu
Tiêu liền là lớn nhất.
Độc Cô Cửu Tiêu không phải mạnh nhất tại Chiến Thần Điện, thực lực của nàng
mới là Thần Hồn Cảnh mà thôi nhưng nàng liền là Chiến Thần tương lai của Chiến
Thần Điện, trên lý thuyết nàng có thể coi là Chiến Thần Điện thiếu chủ, loại
địa vị này tuyệt đối không tầm thường.
Lại nói Độc Cô Diêu, lúc này ánh mắt hồ ly của lão lại liếc nhìn cây quạt
trong tay Dạ Phàm, khóe miệng cong lên một nụ cười mười phần chân thành.
“Nam Cung công tử không hổ danh là xuất thân từ TỊnh Phạm Thần Điện, ánh mắt
thực sự hơn người, Băng Tâm Ngọc Phiến, đặt ở Thiên Binh Các tầng 8 cũng là số
1 số 2 thần binh”.
Dạ Phàm cũng không đáp, bàn tay vẫn nhè nhẹ phe phẩy cây quạt, hắn đương nhiên
không tin Độc Cô Diệu đến đây liền chỉ là nói mấy lời này thậm chí không cần
Độc Cô Diệu nói ra bản thân Dạ Phàm liền biết mục đích thật sự của đối phương,
Độc Cô Siêu Phàm lão quỷ này chỉ sợ thật sự muốn gặp Dạ Phàm một lần.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Dạ Phàm, bản thân Độc Cô Diệu rất nhanh lại
tiếp tục lên tiếng.
“Nam Cung công tử, lần này lão hủ đến đây là muốn Nam Cung công tử đến Thần
Điện một chuyến, điện chủ liền muốn gặp công tử”.
Nhắc đến ‘điện chủ’ bản thân Độc Cô Cửu Tiêu liền khẽ run lên, nàng liền có
một loại linh cảm mãnh liệt, chuyến này phụ thân muốn gặp riêng Dạ Phàm chính
là vì tương lai của chính nàng.
Chỉ là Độc Cô Cửu Tiêu còn chưa kịp lên tiếng đã có một ngón tay nhẹ gõ lên
trái nàng, một cái gõ nhẹ này làm ánh mắt của Độc Cô Cửu Tiêu trừng lớn nhìn
Dạ Phàm.
Dạ Phàm tiến về phía trước, hắn cũng không quay lại nhìn nhiều Độc Cô Cửu Tiêu
thêm một lần chỉ là giọng nói tràn ngập bình thản cùng tự tin của hắn vang
lên, âm thanh khiến lòng Độc Cô Cửu Tiêu đột nhiên trở nên ấm áp.
“Ta đã nói ta che nàng một đời, bản công tử đã nói được thì liền làm được”.
Để lại một câu nói duy nhất, để lại một Độc Cô Cửu Tiêu cứ như vậy lặng im
nhìn theo bóng lưng của một tiểu tử kém nàng 5 tuổi tiến dần về phía cuối
hoàng hôn.
. . . . . . . .
Thần Điện của Chiến Thần Điện còn ở trên Thiên Điện, Thần Điện bên trong liền
là nơi Chiến Thần đời này cùng các Thái Thượng Trưởng Lão của Chiến Thần Điện
nghị sự.
Chiến Thần Điện là đại cự đầu của một dải nam phương, tại phương nam những thế
lực có thể so sánh với bọn họ tuyệt đối không vượt qua một bàn tay.
Nam phương đệ nhất thế lực không phải là cái danh hão, Chiến Thần ĐIện nội
tình bên trong quả thực rất kinh khủng, ít nhất Dạ Phàm còn biết phía trên
Thần ĐIện còn một cái Tổ Điện, Tổ Điện mới là lực lượng mạnh nhất của Chiến
Thần Điện, khiến cho 12 Lĩnh Chủ của Cương Lĩnh Yêu Tộc không dám vượt qua một
dải Chiến Thần Sơn đánh vào nam phương, cho dù Dạ Phàm thường xuyên chướng mắt
với Chiến Thần Điện cũng không dám coi thường mấy lão bất tử nằm trong Tổ
Điện.
Tất nhiên lần này Dạ Phàm có làm gì ở Chiến Thần Điện chỉ sợ đám người Tổ Điện
cũng không ra mặt, tất nhiên điều kiện tiên quyết là bọn họ không biết những
thứ Dạ Phàm thực sự làm ở Chiến Thần Điện, một tay đoạt Chiến Thần Thông Thiên
Tháp, cướp 4 kiện Cực Đạo Thần Binh, đến cả di vật của Vô Địch Thần Tướng cũng
đều bị hắn lấy đi, loại thiệt hại này chỉ sợ cũng đủ để Chiến Thần Điện cùng
Dạ Phàm không chết không thôi.
. . . . . . . .
Lúc này Dạ Phàm đã được Độc Cô Diệu dẫn vào Thần Điện có điều chính hắn cũng
không rõ làm cách nào bản thân có thể tiến vào đây, ngay cả bên ngoài Thần
Điện là cái hình dạng gì hắn cũng không biết.
Một mình ở giữa đại điện, phía sau là Độc Cô Diệu, phía trước là một mảnh hư
không tịch mịch, loại cảm giác này cũng phi thường không thù vị.
“Không gian trùng động, phong thiên đạo môn ?, Chiến Thần Điện không hổ là
Chiến Thần Điện, Thần Điện không ngờ lại đấu trong một mảnh không gian riêng”.
Dạ Phàm khuôn mặt phi thường bình thản, hắn nói xong ánh mắt vẫn thản nhiên
nhìn vào mảnh hư không phía trước, thậm chí Dạ Phàm còn chẳng thèm quan tâm
đến câu nói vừa rồi của hắn khiến Độc Cô Diệu sợ xanh cả mặt.
Ở phía sau Dạ Phàm, Độc Cô Diệu lúc này thực sự hoảng sợ, thiên tài hắn không
phải là không nhìn thấy nhưng loại thiên tài có thể một mắt nhìn ra Thần Điện
che dấu thủ đoạn thì hắn tuyệt chưa nhìn thấy bao giờ, cho dù Độc Cô Thần đệ
nhất thiên tài thế hệ này của Chiến Thần ĐIện so về ánh mắt vẫn kém Dạ Phàm
không chỉ một đoạn.
Dạ Phàm vừa dứt lời như một tiếng sét đánh giữa trời quang, âm thanh của hắn
không lớn nhưng lại vang vọng không gian, cuối cùng mảnh không gian che phủ
bởi bóng đem kia cuối cùng cũng hiện ra ánh sáng.
Dạ Phàm có thể nhìn thấy một tòa thạch trận hiện ra ngay trước mặt hắn, bên
trên Thạch Trận có một hai hàng ghế xếp song song, ở giữa liền là ghế chủ tọa.
Điều đáng nói nhất là hai hàng ghế tổng cộng có 12 cái nếu thêm ghế chủ tọa
thì phải là 13 nhưng số người trên thạch trận không ngờ chỉ vèn vẹn con số 3.
“Không hổ là một đời thiên tài của Tịnh Phạm Thần Điện, thiên phú của tiểu
chất đáng sợ nhưng không ngờ ánh mắt cũng đáng sợ như vậy, Cửu Tiêu nha đầu
của ta thực sự không sánh nổi với ngươi”.
Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, âm thanh rất trầm nhưng cũng rất ấm áp, Độc
Cô Siêu Phàm ngồi ghế chủ tọa, khuôn mặt chữ điền thân hình to lớn mang theo
vô thượng bá quyền nhưng lại cho người ta một cảm giác tin tưởng dựa dẫm, hắn
như một cây cột chống trời thẳng tắp, như một đời chiến thần, một đời tuyệt
thế anh hùng, đầu đội trời chân đạp đất.
Dạ Phàm nhìn thấy Độc Cô Siêu Phàm ngồi đó hắn cũng chậm rãi phải gật đầu.
Nhìn Độc Cô Siêu Phàm liền giống với ‘anh hùng’ trong mắt người đời, chỉ cần
nhìn thấy hắn khiến người ta bất giác tin tưởng, hắn ngồi đó không giận mà uy,
hắn chỉ cần lên tiếng bất giác lại làm người ta có cảm giác kính sợ.
Tất nhiên Độc Cô Siêu Phàm có thể che mắt được ai Dạ Phàm liền không quan tâm,
chí ít Dạ Phàm không tin tưởng đây là bản chất thật của Độc Cô Siêu Phàm.
Bàn chân chậm rãi tiến về thạch trận, một nụ cười mang theo vài phần thành ý
xuất hiện, hắn chậm rãi cúi đầu với Độc Cô Siêu Phàm sau đó lại hướng về hai
nhân vật khác xuất hiện trong thạch trận.
“Nam Cung Dạ Phàm thỉnh an ba vị tiền bối, Siêu Phàm điện chủ quả nhiên là một
đời kiêu hùng, một đời siêu phàm, so với những gì vãn bối tưởng tượng liền
càng đáng sợ hơn”.
Miệng thì nói vậy nhưng Dạ Phàm lại chậm rãi đánh gái hai người cùng tồn tại ở
đây.
Ngồi bên trái là một bạch y nữ tử, người này khí chất thoát tục siêu phàm, cửu
thiên tiên tử không nhiễm bụi trần.
Về phần bên phải liền là một huyết y nhân, cả người nấp trong áo chòng màu đỏ,
Dạ Phàm liền không thể nhìn ra hình dáng của hắn chỉ là người này huyết khí
rất nặng, chỉ sợ liền là một cái đáng sợ ma đầu.
"Thật sự là thiếu niên anh hùng, Tịnh Phạm Thần Điện có tiểu hữu chỉ sợ một
thế này liền có thể có cơ hội đứng đầu toàn bộ Tứ Đại Thần Điện, thực sự là
phải chúc mừng Nam Cung huynh một chuyến”.
Nói xong Độc Cô Siêu Phàm làm ra thủ thế mời Dạ Phàm ngồi, từ đầu đến cuối hai
vị ngồi ở hai hàng ghế kia chưa một lần lên tiếng, cũng chưa một lần nguyện ý
nhìn nhiều Dạ Phàm một lần.
Dạ Phàm cũng không quan tâm lắm, từ khi tiến vào hắn cũng chỉ nhìn hai người
này một lần mà thôi, lúc này hắn lại tập trung vào Độc Cô Siêu Phàm ở trước
mặt.
“Siêu Phàm đại bá, không biết người lần này muốn gặp vãn bối có việc gì ?”.
Độc Cô Siêu Phàm hình như cũng không ngờ Dạ Phàm dĩ nhiên trực tiếp như vậy có
điều ông ta rất nhanh bật cười, tiếng cười sảng khoái vô cùng.
"Thực sự là thẳng hắn, ha ha. Tiểu hữu đã hỏi thẳng thì lão phu cũng liền nói
thẳng, lão phu nghe nói tiểu hữu lần này đại diện Tịnh Phạm Thần Điện đến kết
thông gia với Chiến Thần Điện chúng ta ?"
Chiến Thần Độc Cô Siêu Phàm loại này cao cao tại thượng, nhưng lúc này lại phi
thường hiền hòa, quả thực làm người ta có vài phần thiện cảm, vài phần gẫn
gũi.
Dạ Phàm cũng chỉ đơn giản mỉm cười.
“Lần này cũng không phải tiểu chất đại diện cho Tịnh Phạm Thần Điện, về việc
kết thân giữa hai thế lực cũng là vãn bối trong lúc xúc động mà nói ra mà thôi
có điều vãn bối thực sự thích Cửu Tiêu cô ấy, nếu tiền bối cho phép Dạ Phàm
liền muốn mang Cửu Tiêu về Tịnh Phạm Thần Điện”.
Câu trả lời của Dạ Phàm làm Độc Cô Siêu Phàm khẽ nhíu đôi lông mày, Dạ Phàm
trả lời như vậy đột nhiên Độc Cô Siêu Phàm lại không biết được mục đích chính
xác của hắn khi đến đây lần này, tất nhiên thân là Chiến Thần Điện điện chủ,
Độc Cô Siêu Phàm tuyệt đối là cáo già.
“Nam Cung tiểu hữu, ngươi cũng biết địa vị Cửu Tiêu, nó là con gái rượu của
lão phu, gã con gái yêu đến tận Tây Vực xa xôi cũng không phải ý nguyện của
ta, lại nói Tiểu Chiến Thần liền không phải ai cũng có tư cách nói cưới là
cưới”.
Nếu không biết tình hình của Độc Cô Cửu Tiêu bản thân Dạ Phàm liền thực sự còn
tưởng nàng quan trọng trong mắt Độc Cô Siêu Phàm, dù sao biểu cảm của ông ta
quá chân thật, ánh mắt thậm chí còn tràn ngập tình cảm.
Khống chế tâm tình đến mức này liền không hổ là Chiến Thần Điện chủ nhân.
“Tiền bối, chúng người ngay không nói vòng vo, vãn bối thực sự thích Cửu Tiêu,
hơn nữa vãn bối cũng liền biết địa vị của Cửu Tiêu trong Chiến Thần Điện, hay
là tiền bối cho vãn bối một cái giá đi ?”.
Dạ Phàm lời nói to gan vô cùng, hơn nữa hắn lúc này ánh mắt bắn ra hai luồng
tinh quang, dĩ nhiên không còn là một vãn bối nhỏ bé, hắn lúc này vậy mà dùng
thái độ ngang hàng muốn nói chuyện với Độc Cô Siêu Phàm.
“To gan, ngươi nghĩ đây là Tịnh Phạm Thần Điện của ngươi ?, Chiến Thần Điện từ
khi nào để người ngoài dương oai như vậy ?”.
Độc Cô Siêu Phàm cũng lập tức thay đổi, bàn tay mạnh mẽ ấn xuống, khí tức như
hồng hoang mãnh thú, phô thiên cái địa trực tiếp ép về phái Dạ Phàm, thậm chí
người ngoài lúc này nhìn thấy đều tuyệt đối có cảm giác Độc Cô Siêu Phàm muốn
đánh chết Dạ Phàm tại chỗ.
Đáng ngạc nhiên là khí tức đang sợ của Độc Cô Siêu Phàm khi đến trước mặt Dạ
Phàm liền lập tức biến mất.
“Độc Cô tiền bối, người ngay không nói lời gian, vẫn là ngài cho ta một cái
giá, Độc Cô Cửu Tiêu nàng như thế nào bản thân tiền bối liền biết không cần
vãn bối nhắc lại”.
“Hừ”
Lần này không phải Độc Cô Siêu Phàm lền tiếng mà là tiếng cười lạnh của huyết
y nhân ngồi bên phải, hắn chỉ cười lạnh một tiếng nhưng không ngờ lại cho
người khác lạnh cả sống lưng.
"Tiểu bối, ngươi đừng nghĩ Chiến Thần Điện không dám giết ngươi, đừng cuồng
hơn nữa càng đừng quá tự tin vào chính mình “.
Huyết y nhân lạnh giọng lên tiếng sau đó ánh mắt hắn khẽ liếc nhìn Dạ Phàm.
Dạ Phàm tất nhiên không nhìn hắn, ánh mắt của Dạ Phàm thủy chung vẫn hướng về
Độc Cô Siêu Phàm.
Không khí trong đại điện lúc này dĩ nhiên có chút đáng sợ cho đến khi Dạ Phàm
lại một lần nữa lên tiếng.
“Truyền thuyết kể rằng, Chiến Thần Điện lão tổ Vô Địch Chiến Thần một đời vô
địch, một đời thần nhân, lại nói tiếp theo truyền thuyết vị này Vô Địch Chiến
Thần chỉ là Thần Hoàng nhưng đến Đại Đế gặp phải cũng kiêng kị ba phần bởi
trong tay ông ta có một kiện hung binh”.
“Không biết tại sao bị Vô Địch Chiến Thần này có thể chưởng khống Khai Thiên
Chí Bảo – Bàn Long Sát Thần Thương, cửu thiên thập địa chư thần đều sợ như sợ
quỷ, tránh như tránh tà, đáng tiếc truyề thuyết chỉ là truyền thuyết, dù sao
bao nhiêu năm nay Chiến Thần Điện hình như cũng không thể điều động Bàn Long
Sát Thần Thương”.
Dạ Phàm nói đến đây hắn không ngờ rời khỏi ghế, ung dung mỉm cười trong ánh
mắt không tin nổi của Độc Cô Siêu Phàm cùng cả hai vị thần bí nhân có mặt trên
thạch trận.
“Không biết là Bàn Long Sát Thần Thương quan trọng hay một Tiểu Chiến Thần
không thể tu luyện quan trọng ?, sính lễ của vãn bối như vậy không biết có đủ
để mang con rơi tiền bối rời khỏi Chiến Thần Điện hay không ?”.
Lúc này Dạ Phàm ngập tràn sự tự tin, hắn không có tu vi, hắn lại càng không tu
luyện nhưng trong mắt hắn Độc Cô Siêu Phàm tính là gì ?.
. . . . . . . . .
Mấy hôm nay lại dính việc bận, tốc độ ra chương chậm quá, xin lỗi mọi người