Đã nắm được tinh túy của trận pháp, có thể bóc ra từng đạo cấm chế bên trong
lại thêm thân phận Vô Địch Chiến Thần năm xưa, thực sự Thiên Binh Các của
Chiến Thần Điện lúc này không khác gì hậu viện của Dạ Phàm.
Tất nhiên Dạ Phàm cũng tương đối may mắn bởi Thiên Binh Các ngày hôm nay cũng
không có nhiều người đi lại hay nói đúng hơn tầng 7 đến tầng 8 trở lên cho dù
thường ngày cũng rất ít Thiên Lão đi qua dù sao muốn đổi thần binh lợi khí
cũng cần điểm cống hiến tông môn, mang một kiện thần binh lợi khí từ tầng 7
hay tầng 8 ra liền cần số lượng điểm cống hiến không nhỏ.
Về phần tầng 9 trở lên lại càng ít người đi qua, dù sao tầng 9 đến Thiên Lão
cũng không vào được, tầng này chỉ dành cho Thái Thượng Trưởng Lão mà thôi,
Thái Thượng Trưởng Lão của Chiến Thần Điện ít nhất cũng phải là Bất Hủ tồn
tại.
Đã đến Bất Hủ đẳng cấp chỉ sợ không mấy người chưa có thần binh lợi khí lại
càng không mấy người muốn kiếm một kiện thần binh lợi khí mới.
Tầng 9 của Thiên Binh Các liền toàn bộ là Thần Binh, tổng cộng cả trăm kiện
Thần Binh đủ mọi thể loại.
Tầng 10 của Thiên Binh Các cũng đều là Thần Binh có điều số lượng chỉ 2- 3
chục kiện,
Đến tầng 11 của Thiên Binh Các liền là nơi đặt Cực Đạo Thần Binh, số lượng chỉ
vèn vẹn 10 kiện.
Đứng ở tầng 11 trong mắt Dạ Phàm liền có chút ngạc nhiên sau đó ánh mắt dần
dần biến thành hứng thú nồng đậm.
“Tầng 11 dĩ nhiên là Cực Đạo Thần Binh ?, chẳng nhẽ tầng 12 liền thật sự có
Thiên Mệnh Thần Binh ?”.
Thuyết pháp này chính Dạ Phàm cũng không tin, Thiên Mệnh Thần Binh là binh khí
của đại đế cường giả hay còn gọi là đế binh.
Một kiện đế binh liền là quý giá bậc nào ?, cũng không có khả năng để trong
Thiên Binh Các đi dù sao đế binh muốn phát huy uy lực cường đại nhất liền rơi
vào tay bước thứ tư Đạp Thiên Cảnh, làm gì có đế cấp tông môn nào không hận có
thêm vài kiện đế binh để sử dụng, có đế binh lại đem đi cất mới là não có vấn
đề.
Nghĩ đến đây Dạ Phàm căn bản không dừng lại trực tiếp tiến vào tầng 12 của
Thiên Binh Các có điều ngay khi hắn mới khẽ chạm vào cấm chế thân thể liền run
lên mạnh mẽ lùi lại một bước, mạnh mẽ bình ổn tâm thần.
Ánh mắt của Dạ Phàm lóe lên, những ngón tay khẽ chạm nhẹ vào cấm chế tầng 12
sau đó ánh mắt của hắn càng ngày càng hiện lên một tia thích thú.
“Dĩ nhiên là thứ này ?, dùng thứ này viết ra trận pháp, lại còn gọi ra đạo cấm
?”.
Đạo cấm ở đây chính là tên một loại trận pháp, loại trận pháp này phi thường
đơn giản nhưng càng đơn giản liền lại càng khó vượt qua.
Muốn phá vỡ đạo cấm chỉ có hai cách, cách thứ nhất ngươi trực tiếp dùng siêu
cường thực lực đánh vỡ, tất nhiên cách này Dạ Phàm sẽ không dùng.
Cách thứ hai liền là đáp ứng điều kiện của đạo cấm, chỉ cần đáp ứng điều kiện
của đạo cấm liền có thể trực tiếp đi qua.
Nhìn đạo cấm trước mặt Dạ Phàm liền thở dài một hơi, bởi hắn thật sự có thể
phá vỡ đạo cấm, hắn thực sự có thể đáp ứng điều kiện của đạo cấm.
Điều kiện phi thường đơn giản, đạo cấm trước mặt Dạ Phàm là một đoạn cổ ngữ,
chỉ cần có thể hiểu được đoạn cổ ngữ này viết gì liền có thể trực tiếp xuyên
qua.
Đoạn cổ ngữ này nói ra cũng kỳ lạ, bởi thứ ngôn ngữ này không thuộc về thời
đại hiện nay, hoặc Dạ Phàm có thể vỗ ngực nói từ cổ chí kim không mấy người
biết, đến hiện tại chỉ sợ cũng chỉ có một mình Dạ Phàm đọc nổi bởi cổ ngữ này
liền là Dạ Phàm hắn sáng tạo ra.
Sáng tạo cổ ngữ cũng không phải là cái gì quá khó, dù sao bịa ra một loại ngôn
ngữ rồi lựa chọn nghĩa cho từng loại ký tự cũng không phải là việc gì khó.
Năm đó đoạn cổ ngữ này liền là Dạ Phàm ‘bịa’ ra, sau đó liền đưa cho Bạch
Khởi.
Trong Giới Chiến thứ 2 bản thân Bạch Khởi liền dùng loại cổ ngữ ‘bịa đặt’ này
biến thành mật mã dành riêng cho quân đội của hắn.
“Luân Hồi Như Gió, Gió Khởi Đạo Tiêu”.
Ý nghĩa của câu cổ ngữ chỉ có vậy, có điều đây lại là câu cửa miệng của Dạ
Phàm, hắn mỗi lần muốn tỏ ra cao thâm mặc khách liền là dùng tám chữ này sau
đó điệu bộ liền là hất hàm nhìn lên thiên không phi thường phách lối.
Bàn tay có chút run run chậm rãi sắp xếp lại đoạn cổ ngữ sau đó thân hình Dạ
Phàm từ từ tiến vào tầng thứ 12 Thiên Binh Các.
Khi Dạ Phàm nhìn thấy không gian bên trong tầng 12 bước chân liền bắt đầu chậm
lại, tầng 12 của Thiên Binh Các dĩ nhiên là một từ đường.
Bên trong từ đường là một bàn thờ rất lớn, có hơn trăm bài vị, nếu Dạ Phàm
không nhầm những người có tên trên này chỉ sợ đều là một đời chiến thần của
Chiến Thần Điện.
Ở nơi cao nhất của bàn thờ tồn tại hai cỗ lệnh bài đặt song song, một bên trái
còn một bên phải.
Tấm bên trái liền khắc tên Bạch Khởi.
“Vô Địch Chiến Thần – Bạch Khởi – Chiến Thần Điện đệ nhất chiến thần”.
Tấm bài vị bên phải không cần nhìn cũng biết, có thể so sánh với Bạch Khởi thì
cả Chiến Thần Điện chỉ có một người.
“Trường Sinh Đại Đế - Độc Cô Dạ Đề - Chiến Thần Điện đệ nhất đại đế”.
Nhìn thấy hai tấm lệnh bài kia cho dù là Dạ Phàm cũng không nhịn được chậm rãi
cúi đầu.
Hắn không phải là sợ hãi cũng không phải là cung kính, động tác của hắn chỉ là
vì kính trọng mà thôi.
Bạch Khởi là một đời hảo hữu với Dạ Phàm, một đời vô địch chiến thần, cho dù
là ở Thất Âm cái tên Bạch Khởi cũng là cấm kỵ.
Về phần Trường Sinh Đại Đế, kẻ này thực sự rất đáng sợ, cho dù Dạ Phàm không
hề có ấn tượng tốt đẹp với Chiến Thần Điện cũng không thể không tán thưởng kẻ
này, một thân trọng mạn thể giới luyện thành cực tốc kiếm thuất thậm chí có
thể chưởng ngự thời gian, Trường Sinh Đại Đế - Độc Cồ Dạ Đề cho dù thế nào
cũng vô địch một đời.
Ánh mắt Dạ Phàm tiếp tục khẽ liếc nhìn toàn bộ tầng 12 một lần nữa, tầng 12
như đã nói là một từ đường khổng lồ, nếu trung tầm của từ đường đặt bàn thờ
của mỗi đời Chiến Thần phía sau vẫn còn một cánh cửa nhỏ khác, một tiểu môn
tồn tại.
Dạ Phàm chậm rãi đi về phía sau từ đường, chậm rãi tiến về tòa tiểu môn sau đó
đẩy cửa bước vào.
Đằng sau tiểu môn là một căn phòng rất nhỏ, chỉ có chưa đến 20 m2 , trên mặt
đất chỉ tồn tại duy nhất ba ngăn tủ đặt ở đó, ba ngăn tủ phi thường cổ xưa
thậm chí đã bám đầy bụi, xem ra đã từ lâu không có người động vào.
Tất nhiên cho dù chỉ có ba ngăn tủ duy nhất thoạt nhìn có chút đơn bạc nhưng
trong ánh mắt của Dạ Phàm liền trở nên ngưng trọng hơn rất nhiều, ba ngăn tủ
này không ngờ đều được làm bằng Trường Sinh Mộc.
Phải biết Trường Sinh Mộc phi thường khó kiếm được thậm chí có thể coi là Cửu
Dương tuyệt tích, loại tiên mộc này chính là dùng để đóng đại đế quan tài.
Dùng Trường Sinh Mộc để đóng ba cái tủ nhỏ đồng thời lại đặt ở tầng 12 Thiên
Binh Các sao có thể là vật phàm ?.
Dạ Phàm thở ra một hơi dùng ánh mắt nhìn lướt qua cái này ba ngăn tủ sau đó
chậm rãi lựa chọn ngăn tủ ngoài tủ ngoài cùng, mỗi ngăn tủ này cũng không lớn
thậm chí chỉ có một ngăn duy nhất, Dạ Phàm thực sự tò mò không biết rốt cuộc
tầng 12 cất giữ thứ gì ?.
Mở ngăn tủ đầu tiên liền là một quyển thư tịch cũ, bên trên quyển thư tịch
liền ghi ‘ Chiến Thần Điện Bí Sử”.
Dạ Phàm nhíu nhíu mày một chút, chậm rãi quan sát thư tịch, thư tịch chất liệu
rất không tệ không ngờ cũng được làm hoàn toàn bằng Trường Sinh Mộc, có thể
nói phi thường chịu đầu tư, quyển thư tịch này chỉ sợ trừ khi Á Đế cường giả
toàn lực ra tay cũng chưa chắc đã tiêu hủy nổi.
Dạ Phàm hứng thú giở trang đầu tiên.
"Chiến Thần Điện liệt tổ liệt tông bên trên, Chiến Thần tại thượng. Chiến Thần
Điện bí sử, thành lập vào Giới Chiến thứ hai thời kỳ, chấp thiên địa ấn, được
cửu giới tán đồng, Vạn Thủ Đại Đế chính tay phê chuẩn, nhất phẩm thế lực . . .
"
"Bạch Khởi, Chiến Thần Điện tiên tổ, Thần Hoàng cảnh giới, xưng hào Vô Địch
Chiến Thần, Bạch gia tuyệt thế thiên tài, mang theo trọng tránh cũng như gửi
gắm của toàn bộ Bạch Gia, một đường cường hoành thế không thể đỡ, tu luyện đến
Thần Hoàng cảnh giới, chấp chưởng Cửu Giới ngàn vạn đại quân, trực tiếp đánh
lui Thất Âm ma đầu mang lại cho Bạch Gia vô tận huy hoàng đồng thời hùng tâm
không mất, lại được Vạn Thủ Đại Để ban ân lập ra Chiến Thần Điện, trở thành
Chiến Thần Điện đời đầu tiên vô địch chiến thần”.
Đọc đến đây Dạ Phàm trực tiếp đóng quyển sách lại, căn bản không thèm nhìn
thêm, trên mặt thật sự hiện ra một tia khinh miệt.
“Lừa mình dối người, thật sự cũng dám viết ra mấy dòng này ?”.
Nếu không phải Dạ Phàm là chứng nhân lịch sử tồn tại thì hắn có lẽ thực sự
cũng tin cái này truyền ngôn đáng tiếc Dạ Phàm sống phi thường lâu, đủ lâu để
trực tiếp chửi rủa kẻ nào dám viết ra mấy lời này.
Không thèm đọc thêm một dòng nào, Dạ Phàm chậm rãi đi đến ngăn tủ thứ hai, bên
trong ngăn tủ thứ hai có một tấm lệnh bài cổ xưa, tấm lệnh bài bên trên có một
chữ Chiến, phía dưới tấm lệnh bài là một tấm bản đổ cổ xưa không rõ làm bằng
chất liệu gì.
Hai vật này không có một chút lực lượng ba động, không có một chút gì bất
thường có điều khi Dạ Phàm cầm trong tay hắn lại trầm mặc thật lâu.
Tấm bản đồ này đã cũ không thể cũ hơn, nếu không phải có người dùng thần thông
bảo tồn chỉ sợ đã sớm phân hủy, một tấm bản đồ bằng da dê không hơn không kém.
Tấm bản đò này Dạ Phàm quả thực từng nhìn thấy, năm đó Bạch Khởi còn chưa bước
vào Đạp Không cảnh, hắn ngày ngày trầm mê trong tấm bản đồ này, hắn ngày ngày
từ tấm bản đồ này mô phong từng trận chiến, suy nghĩ từng bước đi, nhập trận,
phá trận, có thể nói tấm bản đồ này liền là bước đầu tạo nên một vị Vô Địch
Chiến Thần uy hiếp Thất Âm.
Về phần lệnh bài lại càng không tầm thường, tấm lệnh bài cũng chỉ bằng gỗ mộc
bình thường chỉ là có cao thủ dùng thực lực phong tồn lại, tấm lệnh bài này
chính là của Bạch Khởi năm đó, tiểu tử này năm đó liền có một ảo tưởng, hắn
muốn tay chưởng binh quyền thiên hạ, điều động quân đội cửu giới, tay nắm
chiến lệnh, một lệnh có thể đồ nhân gian.
Bạch Khởi kẻ này quả thực đã làm được, một tấm mộc lệnh của hắn năm đó liền đồ
nhân gian.
Nhìn hay hai vật này Dạ Phàm liền thở ra một hơi, hắn chậm rãi đặt vật vào chỗ
cũ, bước đến ngăn tủ thứ ba.
Ngăn tủ thứ ba mở ra lại mà một mặt Đế Chiếu.
Đế Chiếu phi thường giống chiếu chỉ của hoàng đế phàm giới, cũng lấy màu vàng
làm chủ đạo, cũng mang theo vô thượng uy quyền của một đời đại đế.
Tấm đế chiếu này là năm đó Vạn Thủ Đại Đế dành tặng cho Bạch Khởi, cũng để
chứng minh thần thoại của hắn, thần thoại của một vị Vô Địch Chiến Thần.
Nhìn vào tấm đế chiếu này, Dạ Phàm một lần nữa thở dài, ở trên đó không có lấy
dù chỉ một chữ.
Nhìn đến đây Dạ Phàm liền cười nhếch miệng.
“Đế chiếu của đại đế mang theo vô thượng vinh dự dĩ nhiên lại để ở đây, dĩ
nhiên lại để thời gian phủ bụi ?, Chiến Thần Điện cũng đủ cuồng”.
Đế chiếu không có chữ không phải Vạn Thủ Đại Đế coi thường Chiến Thần Điện,
coi thường Bạch Khởi, trái lại Dạ Phàm liền biết năm đó Vạn Thủ hắn ta không
biết nên phê gì vào, năm đó hắn cầm bút lên rồi lại đặt xuống, Vạn Thủ suy
nghĩ ba ngày ba đêm rốt cuộc gửi đến một tấm đế chiếu không có chữ đặt vào tay
Bạch Khởi.
Dạ Phàm rốt cuộc cũng chắc chắn một điều, Trường Sinh Đại Đế- Độc Cô Dạ Đề
liền chưa bao giờ đặt chân đến nơi này bởi nếu hắn ở đây thân là đại đế liền
có thể hiểu được thủ đoạn của Vạn Thủ năm đó.
“Ba thứ quý giá nhất cuộc đời Vô Địch Chiến Thần liền chỉ có thể được đối xử
thế này ?, thú vị thú vị”.
Nói xong Dạ Phàm liền trực tiếp mang theo một tấm mộc lệnh, một tấm đế chiếu
cùng một tấm bản đồ da dê rời khỏi tầng 12, trên mặt hắn thủy chung xuất hiện
một nụ cười nhạt.