Dạ Phàm có một đêm ngủ cực kỳ ngon lành không hề hay biết Thần Điện bên trong
đã coi hắn là mục tiêu phải giết.
Ở trong Chiến Thần Điện bất cứ ai cũng biết Độc Cô Cửu Tiêu liền là đệ nhất
thiên tài của Chiến Thần Điện, bản thân nàng liền dẫn đều thế hệ trẻ của Chiến
Thần Điện. Đáng tiếc không ai biết, Độc Cô Cửu Tiêu vốn chỉ là bình phong mà
thôi.
Độc Cô Cửu Tiêu sợ hãi hôn sự với Dạ Phàm như vậy bởi nàng hoàn toàn biết cho
dù mình là Tiểu Chiến Thần cũng có thể bị gả ra ngoài, đối với nàng mà nói bao
nhiêu năm qua, cho dù nàng cố gắng thế nào, cố gắng ra sao nàng đều không cảm
nhận được một chút nào tình cảm của vị phụ thân cao cao tại thương kia.
Trong ánh mắt Độc Cô Siêu Phàm chưa bao giờ tồn tại Độc Cô Cửu Tiêu, trong con
mắt đó không có tình cảm, chỉ là sự lạnh lùng, lạnh lùng đến rợn người.
Nàng là đệ nhất thiên tài của Chiến Thần Điện, cho dù Địa Lão hay Thiên Lão
cũng nghĩ như vậy nhưng nàng chỉ là một tấm bình phong, chỉ là một tấm lá chắn
có cũng được mà không có cũng được mà thôi, nàng tồn tại liền chỉ có một tác
dụng, vì Độc Cô Thần che đi phong quang.
Độc Cô Thần năm nay cũng 18 tuổi, chỉ khác hắn là con vợ cả còn nàng chỉ là
con một tỳ nữ ty tiện, nàng cũng thật sự như lời Dạ Phàm nói, nàng giống một
đứa ‘con hoang’.
Nếu Độc Cô Cửu Tiêu được gọi là tuyệt thế thiên tài thì nàng biết vị đại ca
này được gọi là Thần Nhân, một Thần Nhân hàng thật giá thật, thiên phú của hắn
vượt xa nàng tít tắp, lần duy nhát nàng được nhìn thấy vị ca ca này là 5 năm
trước, khi đó hắn cũng chỉ bằng tuổi Dạ Phàm, năm đó tu vi của hắn liền là
Thần Hải Cảnh.
So với Độc Cô Cửu Tiêu thì thiên phú của Độc Cô Thần mạnh mẽ hơn không biết
bao nhiêu lần nhưng trái lại độ nổi tiếng của hắn căn bản chỉ là con số 0.
Độc Cô Thần cần chính là cần sự yên tĩnh này, hắn là một đầu tiềm long, chỉ
cần đến lúc liền nhất phi trùng thiên, chỉ là Độc Cô Cửu Tiêu cũng biết, đáng
buồn thay người có nghĩa vụ giúp hắn nhất phi trùng thiên lại là nàng, hy sinh
danh vọng của nàng để thành toàn cho một vị Chiến Thần mới của Chiến Thần
Điện.
Chiến Thần Điện liền đặc quá nhiều kỳ vọng vào Độc Cô Thần, trong mắt bọn họ
Độc Cô Thần liền phải là một đời đại đế, để Độc Cô Thần có thể đột phá tới Đạp
Thiên Đế Cảnh đám người Chiến Thần Điện liền không tiếc tất cả, kể cả có phải
khiêu chiến Tịnh Phạm Thần Điện.
Dạ Phàm tồn tại liền như một vật cản, một vật cản khổng lồ trên con đường của
Độc Cô Thần, thiên phú không đại biểu tất cả, thiên phú vô địch cũng không
giúp ngươi vô địch nhưng Dạ Phàm vẫn không được phép tồn tại, 13 tuổi – Nhân
Tiên Cảnh, loại thiên phú này vốn không nên xuất hiện trong nhân gian.
. . . . . . . . . . .
Ngày hôm sau, khi ánh hoàng hôn dần dần buông xuống, cuối cùng trong tòa đại
viện của Dạ Phàm cùng Tử Mặc liền có một vị khách nhân tiến đến.
Vị khách nhân này tuyệt đối không phải xa lạ gì với Dạ Phàm, nàng chính là Độc
Cô Cửu Tiêu.
Hôm nay là ngày Dạ Phàm có thể lấy được những thứ hắn đáng được nhận, hắn có
thể tiền vào Thiên Binh Các từ tầng 8 trở xuống, đồng thời hắn có thể học hai
thức thần thông của Chiến Thần Điện.
Người dẫn đường cho Dạ Phàm ngày hôm nay chính là Tiểu Chiến Thần – Độc Cô Cửu
Tiêu.
Độc Cô Cửu Tiêu đứng trước tòa đại viện, ánh mắt của nàng cũng mất đi cái vẻ
tự tin thường thấy, ánh mắt mang theo chút mông lung nhìn xuống dưới chân
mình.
Nàng nhận trách nhiệm đưa Dạ Phàm tiến vào Thiên Binh Các, phải biết đây là
tông môn nhiệm vụ đến từ Thiên Điện, bản thân Cửu Tiêu cho dù không muốn cũng
không có cách nào không tuân lệnh.
Khi nhìn thấy Dạ Phàm mỉm cười chậm rãi tiến về phía mình, Độc Cô Cửu Tiêu
liền khẽ cắn hàm răng trắng, ở vành tai nàng chậm rãi nóng lên.
Nói ghét ?, Cửu Tiêu nàng liền không ghét Dạ Phàm, một nam tử có thiên phú như
vậy, có xuất thân như vậy ở thời địa này muốn không có thiện cảm của nữ nhân
cũng khó, hơn nữa Dạ Phàm trong diện mạo này có thể nói là phi thường đẹp
trai.
Nói thích ?, Cửu Tiêu nàng liền không phải loại nữ nhân vừa gặp đã dễ dàng
thích kẻ khác, ấn tượng của nàng với Dạ Phàm chỉ là thiên phú kinh khủng cùng
quỷ nhãn của hắn mà thôi có điều cho dù nàng không muốn cũng không thể không
công nhận, 18 năm quá Dạ Phàm liền là nam nhân thân mật với nàng nhất.
Nàng không hiểu tại sao mỗi lần ở bên đối phương thực lực nàng trăm phần không
còn lại một, thân thể của nàng liền mặc Dạ Phàm đùa giỡn, hắn là nam nhân đầu
tiên ôm nàng vào ngực, là nam nhân đầu tiên khiến nàng thất thố như vậy.
Dạ Phàm trái lại nhìn thấy Cửu Tiêu, trong ánh mắt không hề dấu một tia vui
vẻ, hắn liền chậm rãi lại gần nàng.
“Tiêu Tiêu nha, so với hôm qua lại càng xinh đẹp rồi, không hổ là nữ nhân
tương lai của ta nha”.
Dạ Phàm nói vậy làm khuôn mặt của Cửu Tiêu càng đỏ, ngày hôm qua sau khi nhìn
thấy thiên phú của Dạ Phàm nàng liền biết bản thân mình thực sự khó thoát khỏi
cọc hôn sự này, hơn nữa ngày đó trong khuê phòng của mình, lần đầu tiên nàng
có một loại suy nghĩ.
“Có thể đi theo hắn, cũng không phải là việc xấu”.
Suy nghĩ này vừa hiện ra đã lập tức bị Cửu Tiêu xóa đi nhưng nó lại như âm hồn
bất tán vậy, căn bản không hề tiêu tan, khi nghe thấy Dạ Phàm nhắc đến nàng
lại càng xấu hổ.
Cố gắng lấy lại chút bình tĩnh, cố gắng lấy lại phong thái của mình.
“Ngươi có tin ta cắt lưỡi ngươi không, tốt nhất ngươi liền đi nhanh chân một
chút, ta dẫn ngươi vào Thiên Binh Các, nếu ngươi quá chậm đừng trách ta bỏ
ngươi lại”
Dạ Phàm nhìn thấy sự cường ngạnh của nàng, hắn chỉ khe khẽ mỉm cười, một tay
đưa ra không ngờ trực tiếp nắm lấy tay mềm của Cửu Tiêu, động tác hắn phi
thường chậm rãi cũng không mang theo chút lực đạo nào nhưng dĩ nhiên như lần
trước, cơ thể Cửu Tiêu liền không thể phản kháng.
Tiếp theo Dạ Phàm gõ nhẹ vào trán nàng một cái.
“Thả lỏng một chút, có ta ở đây nàng không cần tiếp tục chịu đựng nữa”.
Nói xong vậy mà Dạ Phàm liền kéo Cửu Tiêu đi, bất chấp việc nàng mới là người
dẫn đường cho hắn.
“ Ngươi, tên khốn này mau bỏ tay ra”.
. . . . . .
“Không bỏ thì sao ?”
. . . . . . .
“Ta liền không dẫn đường cho ngươi, thử xem ngươi có thể tiến vào Thiên Binh
Các không”.
. . . . . . . .
“Không tiến vào cũng được, ta liền nắm tay ngươi cả ngày, có mỹ nhân làm bạn
Thiên Binh Các tính là cái gì “.
. . . . . . . . .
Cuối cùng Cửu Tiêu vẫn không thể nào thắng được Dạ Phàm hay nói đúng hơn từ
khi gặp hắn nàng chưa từng thắng được hắn một lần nào.
Tiếp theo là một hình ảnh khiến bất cứ đệ tử nào của Chiến Thần Điện cũng kinh
ngạc rớt hàm, Độc Cô Cửu Tiêu – Tiểu Chiến Thần băng diễm vô song, lãnh ngạo
tuyệt luân dĩ nhiên tay trong tay đi cùng Dạ Phàm trong ánh chiều tà.
Dưới ánh mắt của chúng nhân, Cửu Tiêu chỉ muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống
đất, về phần Dạ Phàm hắn chỉ lằng lặng mỉm cười, nụ cười của hắn dưới ánh
chiều tà càng thêm vài phần suất khí.
Dưới nụ cười đó Cửu Tiêu không thể không thừa nhận, ở bên Dạ Phàm nàng liền
thấy bình an hơn rất nhiều, bất chi bất giác chính Cửu Tiêu cũng không biết,
nàng cùng hắn tay trong tay đi đến Thiên Binh Các.
Thiên Binh Các của Chiến Thần Điện là một tòa cổ viện, cổ viện không biết đã
trải qua bao nhiêu năm tháng nhưng không ngờ có thể cho người ta một cảm giác
rung động, một cảm giác kính nể.
Ánh mắt của Dạ Phàm liền không thể không dừng lại một lần, ánh mắt của hắn
nhìn vào pho tượng đặt ngay trước đại môn Thiên Binh Các.
Như cảm nhận được ánh mắt của Dạ Phàm, Cửu Tiêu cũng chậm rãi nhìn về phía bức
tượng, trong lòng nàng liền xuất hiện một tia tự hào.
“Thế nào, ngươi cũng bị tổ tiên làm kinh động đúng không”.
Bức tượng phía trước Tàng Binh Các là một tướng quân, không cần biết hắn tu
luyện đến tầng thứ nào, không cần biết sau lưng hắn là thế lực nào nhưng chỉ
cần nhìn vào thần thái bức tượng liền cho người ta cảm giác một vị đại tướng
quân tồn tại.
Bức tượng này là một nam tử toàn thân mặc trọng giáp.
Bức tượng này là một nam tử với tấm áo choàng tung bay trong gió, một thanh
đại đạo đặt ngang trên vai.
Bức tượng này không tả chân dung của hắn, chân dung phi thường mơ hồ, một bức
tượng quay lưng ra ngoài, khuôn mặt lại hướng vào bên trong đại môn như muốn
bất cứ ai cũng phải nhìn vào bóng lưng này, một bóng lưng như che đậy cả cửu
thiên.
Thấy Dạ Phàm vẫn đang thất thần, Cửu Tiêu nhẹ mỉm cười.
“Đây chính là Chiến Thần Điện tiên tổ, là một vị vô địch chiến thần, tên của
người liền là . . .”.
Không đợi Cửu Tiêu lên tiếng giọng nói của Dạ Phàm liền chậm rãi vang lên.
“Chiến Thần Điện tiên tổ - Bạch Khởi”.
Bạch Khởi danh tự này ngoại trừ Chiến Thần Điện đệ tử liền không có mấy ai
biết nhưng Dạ Phàm liền không quên được kẻ này.
Bạch Khởi không phải Đại Đế, không phải là Á Đế, hắn là một tôn Thần Hoàng.
Bạch Khởi cho dù chỉ là Thần Hoàng nhưng nếu hỏi Dạ Phàm về hắn đáp án của Dạ
Phàm chỉ có hai chữ ‘đáng sợ’.
Năm đó Dạ Phàm từng không ít lần nhìn thấy Bạch Khởi thậm chí có thể nói thiên
hạ này người hiểu được Bạch Khởi hơn Dạ Phàm chỉ sợ không nhiều.
Giới Chiến có thể hiểu là đại chiến Thất Âm cùng Cửu Dương.
Tính từ Giới Chiến lần thứ 1 đến nay tổng cộng đã có 7 cái Giới Chiến.
Vào Giới Chiến thứ hai cái tên Bạch Khởi liền nổi như cồn, cái tên của hắn
liền vang vọng toàn bộ Thất Âm cùng Cửu Dương.
Một tôn Thần Hoàng lại có thể làm Đại Đế cúi đầu chịu nghe lệnh, năm đó một
mình Bạch Khởi liền mạnh mẽ giúp Cửu Dương đẩy lùi Thất Âm trở lại, hắn liền
là một đời vô địch thần tướng, một kẻ đến bây giờ nhắc lại không thiếu bất tử
tồn tại của Thất Âm nghe đến mà biến sắc.
Tu đạo con đường của Bạch Khởi chỉ có thể dừng ở Thần Hoàng nhưng trên chiến
trường điều động đại quân, hắn liền là chân chính vô địch.