19 : Luân Hồi Điệp Thần Thông


Âm Giới có luật của Âm Giới.

Dương Giới có luật của Dương Giới.

Âm Dương cách trở bởi luân hồi.

Chính bởi Âm – Dương căn bản không cách nào hòa nhập vì vậy đối với cả hai bên
Thất Âm cùng Cửu Dương mà nói có thể coi là sinh tử cừu địch.

Người ở Cửu Dương luôn coi Thất Âm là địa ngục quái vật ngược lại Thất Âm luôn
coi Cửu Dương là man di chủng tộc, mỗi lần giới chiến nổ ra hai tộc căn bản
đều không chết không thôi.

Không thiếu siêu cấp cường nhân của Cửu Dương bị nhốt ở Thất Âm mãi mãi không
thấy ánh sáng mặt trời cũng không ít ma đầu cự vô phách của Thất Âm bị bắt vào
Cửu Dương không rõ sống chết.

Thất Âm cùng Cửu Dương cứ như thế song song tồn tại ở hai mặt Vô Tận Giới
nhưng lại không thể nào hỏa hợp, không cách nào hòa bình có điều trên đời
không phải không có trường hợp dị biệt tồn tại, Dạ Phàm là một trường hợp như
thế.

Hắn bản thân là Luân Hồi Điệp, có thể đi qua Luân Hồi, có thể mượn Luân Hồi
lực lượng xuyên phá thế giới vách ngăn, hắn có thể coi là tồn tại duy nhất
trong thiên địa có thể đứng giữa Thất Âm cùng Cửu Dương.

Nếu Thất Âm đại diện cho màu đen còn Cửu Dương là màu trắng thì Dạ Phàm hắn là
màu xám, không hoàn toàn nghiêng về bên nào và cũng không thuộc về thế giới
nào, bản thân hắn cũng là tồn tại duy nhất có thể dung hòa được Thất Âm cùng
Cửu Dương.

Dạ Phàm không có tu vi, hắn kiếp này chưa qua tu luyện nhưng hắn lại có một
đôi mắt thần thông, một đôi mắt độc nhất vô nhị.

Luân Hồi Điệp trước khi tu ra linh trí nó chỉ có thể vỗ cánh chậm rãi bay khắp
nơi, dùng một đôi phàm nhãn ngắm nhìn thiên địa, ngắm nhìn Thất Âm – Thất Tội
Chi Địa, dạo chơi Cửu Dương – Cửu Giới, sau đó không biết trải qua bao nhiêu
vạn năm, không rõ bao nhiêu cái kỷ nguyên đi qua cuối cùng một đôi phàm nhãn
rốt cuộc cũng lột xác.

Tuế nguyệt dài đằng đẵng để rồi đôi phàm nhãn kia trở thành luân hồi nhãn,
ngày đó cũng là ngày Luân Hồi Điệp tu ra linh trí, nắm được vận mệnh của chính
mình.

Thất Âm tồn tại một truyền thuyết, truyền thuyết kể rằng sâu trong Luân Hồi
tồn tại một thế giới khác, một thế giới không thuộc về Thất Âm cũng chẳng liên
quan gì đến Cửu Dương, một thế giới không kẻ nào có thể đặt chân tới nhưng lại
có thể nhìn thấy.

Thế giới này được không ít người của Thất Âm gọi là Địa Ngục, tất nhiên Địa
Ngục truyền thuyết rất nổi tiếng nhưng chưa từng có một ai có thể nhìn thấy
Địa Ngục tồn tại, chưa có bất cứ thứ gì có thể chứng minh địa ngục tồn tại tuy
nhiên rất nhiều người vẫn một mực tin vào loại truyền thuyết này bởi Thất Âm
tồn tại Cổ Hồn.

Cổ Hồn không rõ sinh ra ở đâu, Cổ Hồn không rõ tại sao có thể tạo thành, toàn
bộ Thất Âm chưa từng có ai phát hiện ra địa phương Cổ Hồn sinh ra vì vậy cư
dân Thất Âm liền coi Cổ Hồn đi ra từ trong luân hồi, đi ra từ Địa Ngục. Tất
nhiền người ở Thất Âm quả thực có thể thu phục Cổ Hồn.

Cổ Hồn không có linh trí, không có ký ức, toàn thân nó ngập tràn ma khí đáng
sợ vô cùng, Cổ Hồn so với khôi lỗi cũng không khác bao nhiêu ngoại trừ việc
khôi lỗi rất ít có không gian phát triển còn Cổ Hồn lại có thể tu luyện không
khác gì con người, chủ nhân của Cổ Hồn càng mạnh thì Cổ Hồn đáng sợ.

Không phải ai của Thất Âm cũng có tư cách chưởng khống Cổ Hồn, kẻ có thể điều
khiển được Cổ Hồn đều được gọi là Cổ Hồn Sư, Cổ Hồn Sư không quan trọng tu vi
bao nhiêu, bọn họ tu luyện liền là Thần Hồn lực lượng, Thần Hồn càng mạnh thì
Cổ Hồn thu phục được càng cao cấp.

Cổ Hồn Sư cả đời chỉ có thể thu giữ được một đầu Cổ Hồn, được gọi là Bản Mệnh
Ma Tướng, chỉ khi Bản Mệnh Ma Tướng chết đi Cổ Hồn Sư mới có thể thay đổi Cổ
Hồn nhưng mỗi lần như vậy Cổ Hồn Sư đều cửu tử nhất sinh, liền là chơi đùa với
tính mạng của mình, chính vì vậy trong giới Cổ Hồn Sư đều một mực tôn sung một
loại ‘quỷ nhãn’, một loại ‘quỷ nhãn’ có thể làm Cổ Hồn Sư đi đến thần thoại
con đường.

Mắt trái của Dạ Phàm chính là loại ‘quỷ nhãn’ này – Địa Ngục Ma Nhãn.

Địa Ngục Ma Nhãn mạnh đến mức nó đủ sức tiến vào Thập Ma Thể của Thất Âm, chỉ
một con mắt duy nhất liền xếp hạng thứ 5 trong 10 loại thể chất vô địch Thất
Âm Giới bởi Địa Ngục Ma Nhãn có thể cho chủ nhân mình lựa chọn 3 đầu Bản Mệnh
Ma Tướng hơn nữa kẻ có được Địa Ngục Ma Nhãn liền được Thất Âm coi là Địa Ngục
Sứ Giả, bọn họ có thể dễ dàng thu phục Cổ Hồn, dễ dàng câu thông Cổ Hồn thậm
chí làm Cổ Hồn cường đại một cách đáng sợ.

Tất nhiên kẻ nắm giữ Địa Ngục Ma Nhãn cũng không vui vẻ gì, bởi Địa Ngục Ma
Nhãn có thể bị cướp đoạt, có thể bị kẻ khác trực tiếp móc ra, không ít Cổ Hồn
Đế Sư còn sống tại Thất Âm liền là dùng thủ đoạn này lấy được Địa Ngục Ma
Nhãn.

. . . . . . .

Mắt trái của Dạ Phàm là Địa Ngục Ma Nhãn đứng hàng thứ 5 trong Thập Ma Thể
nhưng mắt phải của hắn cũng tuyệt đối không kém là bao.

Mắt phải của Dạ Phàm lại càng đặc biệt, con mắt màu bạc trái ngược hoàn toàn
với con mắt màu đen kia liền được gọi là Thần Hồn Nhãn.

Thần Hồn Nhãn liền có thể khuếch đại năng lượng Thần Hồn của chủ nhân, nhưng
tác dụng đáng sợ nhất của nó liền là diễn hóa ảo cảnh, là một loại mộng mị chi
nhãn, một loại thần thông chuyên dùng đánh vào thần hồn đối phương.

Nếu mắt trái của Dạ Phàm ở Thất Âm cho dù cực kỳ quý hiếm nhưng không phải
không có thì mắt phải của hắn có thể coi là thế gian độc tôn, con mắt phải này
vốn không thuộc về Thất Âm cũng chẳng thuộc về Cửu Dương.

Thần Hồn Nhãn vốn đến từ Thiên Đạo.

. . . . . . . . .

Dùng bàn tay nhỏ nhắn di di hai hàng lông mày, bằng vào thân thể hiện nay của
Dạ Phàm cùng lúc sử dụng cả ‘quỷ nhãn cùng ‘thần nhãn’ cũng có chút quá sức,
khuôn mặt của hắn cũng bắt đầu biến thành màu trắng, Dạ Phàm có chút thở dốc
nhìn về phía Giới Chủ nằm im trên mặt đất.

Giới Chủ quả thực rất mạnh, nếu bắt một vị Á Đế cường giả điên cuồng liều chết
chiến cùng Giới Chủ một trận căn bản rất khó thắng nổi nó, dù sao Cổ Vu Tộc
cận thân chiến đấu không thể coi thường có điều Giới Chủ lại không có được ý
nghĩ của bản thân mình, chính vì vậy mới dễ dàng bị Dạ Phàm đưa vào mộng cảnh,
mặc cho hắn chém giết.

Giới Chủ không có linh trí nhưng lại tồn tại ý thức, chính vì một điểm này nó
liền bị Dạ Phàm khắc đến chết.

Nhìn Giới Chủ nằm trên mặt đất, Dạ Phàm khẽ lắc đầu.

“Còn quá yếu, nếu không thể nhanh chóng tiến vào nơi đó tu luyện chỉ sợ bỏ qua
thời gian tu luyện tốt nhất”.

Nói xong Dạ Phàm một lần nữa khuôn mặt trở nên nghiêm túc, Thần Hồn của hắn
mạnh mẽ bàng trướng sau đó biến thành từng cái bạch thủ, những cánh tay trong
suốt màu trắng bắt đầu nâng thân thể của Giới Chủ lên.

Thần Hồn công kích liền phải Thần Hồn Cảnh cường giả mới có thể làm nổi.

Thần Hồn hóa hình liền phải là Thần Hải Cảnh cao thủ mới bắt đầu chạm đến.

Dạ Phàm không phải Thần Hồn Cảnh lại càng không phải Thần Hải Cảnh nhưng hắn
nắm giữ Thần Hồn Nhãn, hắn quả thực có thể bỏ qua vấn đề cảnh giới.

Những cánh tay thần hồn trong suốt nâng thân thể Giới Chủ lên, sau đó hai con
mắt của Dạ Phàm nhắm lại, ở giữa mi tâm của hắn bắt đầu có chút biến động, sau
đó con mắt thứ ba liền hiện ra hay nói đúng hơn Thần Hồn Nhãn liền xuất hiện ở
giữa mi tâm.

Thần Hồn Nhãn mạnh mẽ chiếu một tia sáng màu bạc xuyên qua mi tâm của Giới
Chủ, Dạ Phàm cứ ngồi đó lằng lặng xếp bằng như đang tìm kiếm một thứ gì đó.

Không biết hắn đã ngồi đó được bao lâu, cuối cùng chỉ thấy Dạ Phàm há miệng, ở
trong miệng hắn hai luồng hắc bạch quang ảnh phóng xuất, Âm Dương Thiên Lý lại
một lần nữa hiện ra sau đó chậm rãi hóa hình thành một đôi cá chép khẽ vẫy
đuôi.

Đôi cá chép được Dạ Phàm chưởng khổng liền bắt đầu tiến vào cơ thể của Giới
Chủ, kết hợp với Thần Hỗn Nhãn dẫn dắt, đôi cá chép bắt đầu ngao du khắp cơ
thể của Giới Chủ.

Trong thể nội của Giới Chủ không ngờ tồn tại rất nhiều đạo văn cổ, những đạo
văn này chỉ sợ thiên hạ căn bản không ai đọc được có điều rất may mắn, Dạ Phàm
liền là dị loại.

Hắn sống qua không biết bao nhiêu cái thời đại, bản lĩnh của hắn chưa dám nói
là thiên hạ vô địch nhưng kiến thức của hắn phóng nhãn khắp Thất Âm cùng Cửu
Dương tuyệt đối là độc tôn.

Chỉ thấy không bao lâu sau thân thể của Giới Chủ bắt đầu xuất hiện dấu hiện
tan biến, trong lồng ngực của hắn như có cái gì bắt đầu chuyển động, sau đó
một sợi xích màu đỏ như máu bắt đầu mạnh mẽ xuyên qua lồng ngực của Giới Chủ.

Đầu xích giống hệt một con đại xà, nhìn vào đầu xích này chỉ có thể cảm thấy
mùi huyết khí nồng nặc thậm chí cho Dạ Phàm cảm giác hắn đang bị nhốt vào
huyết hải vô cùng vô tận, một thế giới ngoại trừ máu liền chỉ có máu.

Dạ Phàm chậm rãi thở ra một hơi nhọc khí, cổ họng hắn khẽ kêu lên một tiếng,
lập tức đôi cá chép mạnh mẽ xuyên qua hai mắt của Giới Chủ trở lại bên người
Dạ Phàm, tiếp tực ngưng thực thành một tấm Âm Dương Lệnh.

Tấm Âm Dương Lệnh này cũng có chút đặc biệt, nó không chỉ bé bằng lòng bàn tay
như cũ mà liền to như một tấm đại môn chắn trước người Dạ Phàm vậy.

Đại một chậm rãi mở ra, không ngờ lại là một bức cổ họa.

Bức cổ họa này phi thường kỳ quái, bên trong cổ họa chỉ có một dòng song chảy
dài nhưng lại tuyệt đối không có núi.

Bên trong cổ họa có một tòa tháp chọc trời thậm chí cắm xuyên qua dòng sông
kéo dài bất tận kia có điều cổ họa dĩ nhiên không có bầu trời.

Bên trong cổ họa phần đỉnh tháp chỉ có thể tiếp xúc với môt màu đen, một màu
đen hư vô mờ mịt.
Nhìn thấy Cổ Họa hiện ra, đầu xích màu đỏ như có linh trí, nó liền run lên.

Bên trong sợi xích có thể cảm nhận thấy một loại khát vọng, một loại về nhà
khát vọng.

Sợi xích lập tức xuyên phá cơ thể Giới Chủ, trực tiếp nổ nát thân thể hắn.

Sợi xích rất dài, cũng rất khổng lồ, nó thậm chí không khác gì một đầu trăm
trượng đại xà.

Sợi xích mãnh liệt tiến vào trong cổ đồ sau đó chỉ cần nhìn bằng mắt cũng
thấy, bức cổ đồ bắt đầu thay đổi, bầu trời thiếu kia dần dần được điểm xuyết,
bầu trời màu đỏ, màu đỏ như máu.

Thiên Lý Âm Dương Khốn Thiên Trận đứng hàng thứ 8 trong Luân Hồi Bảng.

Một đôi Thiên Lý Ngư đại diện Thiên Lý Trường Hà.

Một tòa Âm Dương Tháp có thể thông thiên.

Cuối cùng là một mảnh huyết vân, liền là Xích Thiên Trận Đồ.

Tập hợp được ba thứ này rốt cuộc Thiên Lý Âm Dương Khốn Thiên Trận liền có thể
tập hợp lại làm một.

Dạ Phàm có thể cảm thấy Âm Dương Lệnh run lên hung phấn.

Hắn có thể cảm nhận được toàn bộ tòa Âm Dương Tháp lúc này run lên.

Khóe miệng Dạ Phàm dần dần hiện lên một tia vui vẻ, mục tiêu đầu tiên khi đến
Chiến Thần Điện liền hoàn thành.

Thiên Lý Âm Dương Khốn Thiên Trận uy lực ra sao bản thân Dạ Phàm liền rõ nhất.

Thiên Lý Âm Dương Khốn Thiên Trận là Luân Hồi Bí Bảo trong tay Âm Dương Tà Đế,
một vị chân chính đại đế.

Âm Dương Tà Đế cuối cùng cũng không còn tồn tại nhưng Luân Hồi Bí Bảo của hắn
y nguyên trường tồn.

“Tư Đồ Hạo, năm đó ngươi dùng cái này Khốn Thiên Trận vây hãm ta ngàn năm. Năm
đó cũng là một tay ta dùng ngàn năm phá trận này, năm đó Giới Chiến nếu có
Khốn Thiên Trận hoàn chỉnh ngươi có lẽ vẫn có thể sống tiếp, hai chúng ta ân
oán liền coi như kết thúc đi, không ai nợ ai”.

Nói đến đây Dạ Phàm mạnh mẽ phun ra một ngụm tinh huyết, khuôn mặt của hắn lại
càng trở nên trắng bệch thậm chí cực kỳ giống sắp chết người bệnh.

Tinh huyết của Dạ Phàm rất nhanh tiến vào bức Cổ Họa, sau đó Cổ Họa liền an
tĩnh rất nhiều.

Chậm rãi thở ra một ngụm nhọc khí, Dạ Phàm lúc này yếu đến mức đi lại còn cảm
thấy mệt mỏi, hắn khó khăn đứng lên nhìn về Âm Dương Tháp tầng 52.

Tay nắm Âm Dương lệnh, Dạ Phàm chậm rãi bước về phía trước.


Tử Thần Lộ - Chương #19