“Công tử, nữ nhân kia ?”.
Sau khi Độc Cô Cửu Tiêu rời đi, giọng nói của Tử Mặc vang lên sau lưng Dạ
Phàm, lâu lắm rồi ánh mắt của hắn mới xuất hiện một tia hứng thú nồng đậm như
vậy.
Dạ Phàm khe khẽ gật đầu, mắt trái của hắn dần dần trở về như bình thường, căn
bản không còn một chút dấu hiệu nào của ‘quỷ nhãn’.
Thật sự có chút bất ngờ, không ngờ trên dương gian lại có người sở hữu nó, lại
còn là lần đầu tiên ta đi ra ngoài, loại sự việc này quả thật là trùng hợp.
Tử Mặc gật đầu, hắn cũng thật sự cảm thấy trùng hợp, lúc trước Tử Mặc cũng chỉ
thấy Độc Cô Cửu Tiêu có gì đó không đúng nhưng tuyệt không nghĩ nàng dĩ nhiên
lại sở hữu loại đồ vật này, sở hữu loại đồ vật này đối với Độc Cô Cửu Tiêu căn
bản chính là họa sát thân.
“Công tử, người muốn mang nàng đi ?”.
Dạ Phàm vươn vai một chút, khuôn mặt xuất hiện đầy vẻ buồn ngủ.
“Xem duyên phận đi, nếu nàng có thể buông bỏ, ta liền cứu nàng một mạng, giờ
ngủ đã”.
Nhìn théo bóng lưng công tử, Tử Mặc chỉ có thể lặng lẽ lắc đầu, nhiều khi hắn
cũng không biết liệu trên đời này có việc gì có thể làm công tử chú tâm hay
không.
Khi bóng lưng của Dạ Phàm hoàn toàn biến mất cũng là lúc thân hình Tử Mặc tan
vào bên trong hư không.
. . . . . . . . . . .
Sáng ngày hôm nay, ở Chiến Thần Điện tuyệt đối là đại sự, hôm nay chính là
thời điểm Dạ Phàm tham gia Chiến Thần Thí Luyện.
Bất cứ kẻ nào dám xông quan Chiến Thần Thí Luyện đều nhất định là đại sự tông
môn huống gì là kẻ từ bên ngoài tới, lúc này đứng ở quảng trường đã không tí
đệ tử, tất nhiên lúc này căn bản không có bất cứ thanh đông hay bạch ngân đệ
tử nào có tư cách xuất hiện ở đây, ở đây ít nhất cũng phải là tử kim cấp đệ
tử.
Rất nhiều ánh mắt nóng rực nhìn vào nhân vật đang đứng ở trung tâm, một thân
áo đen từ đầu đến chân, một đầu tóc đen cắt ngắn, thân hình nhỏ bé cùng khuôn
mặt tuấn mỹ.
Điều đặc biệt nhất của thân ảnh kia chính là sự thản nhiên, ánh mắt của hắn
bình tĩnh đến lạ thường, ánh mắt của hắn mang cho người ta một cảm giác như
biển cả bao la, cho dù cố gắng đi bao lâu cũng không thể nào thoát ra khỏi
biển cả, một cảm giác vô cùng kỳ dị.
Tất nhiên kẻ có thiện cảm với Dạ Phàm so với kẻ không có phải ít hơn rất
nhiều, dù sao sự việc ngày hôm qua vẫn còn rành rành ra đó, Dạ Phàm ngày hôm
qua đã công bố chính mình vì Độc Cô Cửu Tiêu mà đến.
Độc Cô Cửu Tiêu là nữ thần, là chân chính nữ thần trong mắt đệ tử Chiến Thần
Điện, làm sao có thể gả ra ngoài ?, việc này không khác gì một cái tát thẳng
vào mặt Chiến Thần Điện cao tầng, không khác gì đánh tan hình tượng nữ thần
cao cao tại thượng trong mắt đệ tử của Chiến Thần Điện, việc này căn bản không
thể chấp nhận.
Tử Kim cấp đệ tử trở lên đã có thể coi là tinh anh đệ tử của Chiến Thần Điện,
một đám tiểu thiên tài tập hợp một chỗ chiến khí ngút trời, trong đó có không
biết bao nhiêu ánh lửa giận ngút trời nhìn chằm chằm vào thân hình nhỏ bé của
Dạ Phàm nơi trung tâm. Nếu ánh mắt có thể giết người chỉ sợ bản thân Dạ Phàm
ngày hôm nay đã bị băm thây làm vạn đoạn.
Dạ Phàm là người của Tịnh Phạm Thần Điện nhưng Chiến Thần Điện hùng bá nam
phương từ khi nào phải quan tâm lo sợ Tịnh Phạm Thần Điện ở tận tây vực ?, dù
sao Tịnh Phạm Thần Điện cũng không dám thân chinh từ tây vực đánh đến nam
phương.
Cường long không ép địa đầu xà huống gì Chiến Thần Điện căn bản không phải là
xà mà là long ?.
Tiếp theo nếu Dạ Phàm muốn công chúa nào của Chiến Thần Điện còn dễ nói nhưng
hắn ở trước quảng trường liền dõng dạc gọi tên Độc Cô thế gia tiểu công chúa
cũng là Tiểu Chiến Thần – Độc Cô Cửu Tiêu.
Độc Cô Cửu Tiêu là thần nữ của Chiến Thần Điện, nàng là biểu tượng của thế hệ
trẻ Chiến Thần Điện, Độc Cô Cửu Tiêu làm nữ nhân của Dạ Phàm khác gì nói Chiến
Thần Điện thế hệ trẻ về sau liền thấp hơn Tịnh Phạm Thần Điện một cái đầu ?.
Đã là đế phẩm thế lực có đôi khi không phải bảo vật, không phải bí bảo, không
phải thần binh mà mặt mũi mới là quan trọng nhất.
"Làm thịt hắn, thứ không biết chết sống, cũng dám đến Chiến Thần Điện làm
càn!" Có đệ tử hét lớn.
Lại có một đệ tử khác nhếch miệng khinh thường.
“Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, ao hồ so sánh với đại dương, không xem lại
mình là ai cũng dám đến đặt hôn sự”.
“Hừ giết hắn căn bản là quá dễ dàng, tốt nhất là đánh hắn thành một cái phế
nhân rồi đuổi về Tịnh Phạm Thần Điện, Tịnh Phạm Thần Điện bọn họ tính là cái
thá gì ?”.
Cũng có đệ tử nghiêm nghị nói
“Đúng, chúng ta Chiến Thần Điện liền không thể bị người khác khiêu khích, một
dải nam phương căn bản không phải ngại đám người đến từ tây vực, loại người
như hắn căn bản không có tư cách đụng đến cái móng chân của Độc Cô sư tỷ”.
Có đệ tử thét lên ầm ĩ.
Trong lúc nhất thời, quần tình phẫn hận, quả thật muốn đem Dạ Phàm xé thành
ngàn mảnh có điều vô số âm thanh kia thì sao ?, Dạ Phàm đứng giữa quảng
trường, vẻ mặt phong khinh phân đạm, hắn chưa một lần quan tâm.
Cao tầng Chiến Thần Điện đương nhiên có thể ra lệnh cho đám đệ tử của mình im
lặng chỉ là bọn hắn không muốn làm, phải biết ngày hôm qua Tử Mặc một quyền
phế đi một cánh tay của Bạch gia lão tổ - Bạch Hỷ, cục tức này cho dù không
cách nào tính lên người Tử Mặc cùng Dạ Phàm thì đám Thiên Lão của Chiến Thần
Điện tuyệt đối phải cho Dạ Phàm một cái hạ mã uy.
Thời gian dần trôi qua, đến mức Dạ Phàm có chút nhàm chán liếc nhìn vị Thiên
Lão cao cao tại thượng đứng trên đỉnh đài, cái nhìn của hắn không mang theo
bất cứ ý niệm gì, không kinh không hỷ, không bi không sợ, cái nhìn chỉ mang
theo vô tận lạnh lùng cùng bình thản.
Chấp chưởng lần thí luyện này của Chiến Thần Điện là một vị Thiên Lão, người
này họ Độc Cô tên một chữ Diệu.
Độc Cô Diệu kẻ này một thân thực lực thông thiên, chỉ từ khí diễm trên người
hắn ít nhất cũng là Hoang Thánh thậm chí vô hạn tiếp cận Thủy Thánh chỉ là Độc
Cô Diệu bị một cái nhìn của Dạ Phàm liền khó chịu vô cùng, trong lòng dĩ nhiên
nhảy lên một nhịp.
Độc Cô Diệu bình thường nào bị tiểu bối nhìn như vậy ? nhưng lúc này hắn không
dám phát tác, hắn rõ ràng mạnh hơn Bạch Hỷ không ít nhưng hắn còn tự biết
mình, lúc này Độc Cô Diệu chỉ biết cắn răng chửi thầm.
“Chết tiệt, lũ khốn nạn mang lão phu ra làm bình phong, cái mẹ gì hạ mã uy,
các ngươi không ra liền không sợ nhưng lão phu sợ nha, dính một quyền như ngày
hôm qua không biết còn nửa cái mạng hay không”.
Hôm qua là Bạch Hỷ từ Thiên Điện đánh xuống đại quảng trường, hắn dùng một
thức hóa thân thần thông gọi ra đạo tượng, chính vì có đạo tượng thủ hộ, có
kim thân hộ giá mới chỉ bị phế một cánh tay, Độc Cô Diệu lúc này liền là chân
thân tiến đến, hắn thực sự cũng không dám đỡ một quyền của vị Tử Mặc to như
cột đình đứng sau lưng Dạ Phàm kia.
"Khục ——"
“Các ngươi lũ tiểu mao tiểu cẩu này rốt cuộc đang nói gì, còn gì là phong phạm
Chiến Thần Điện, một lũ không có giáo huấn”.
Nói xong Độc Cô Diệu ánh mắt liếc nhìn Tử Mặc cùng lúc Tử Mặc cũng liếc nhìn
hắn, một cái liếc này làm Độc Cô Diệu run bắn người.
“Hố cha, kệ mẹ nó lão tử liền không làm, phủi mông mà đi, các người ở đằng sau
không sao nhưng lão tử liền là bao thịt, người ta chỉ sợ là Chí Tôn, một kích
Chí Tôn các ngươi không đến nhận lại bắt lão phu nhận, thiên lý ở đâu ?”.
Nghĩ đến đây Độc Cô Diệu lập tức đập bàn một cái, Hoang Thánh uy áp triệt để
bành trướng khiến toàn bộ quảng trường đệ tử bên dưới căn bản hô hấp không
thông, không còn một chút tạp nham âm thanh nào.
Ngăn chặn miệng lưỡi đám đệ tử bên dưới, Độc Cô Diệu mới mỉm cười, thân hình
phiêu phù xuống phía dưới đạo đài, giọng nói mang theo vài phần ôn hòa.
“Khà khà, là Chiến Thần Điện đệ tử quản đệ tử không tốt, Nam Cung công tử cũng
không cần để ý, tiếp theo chính là khảo hạch rồi”.
Nói đến đây chỉ thấy Độc Cô Diệu lấy ra một cái đại ấn, đại ấn vừa rời tay hắn
lập tức lóe sáng sau đó từ bên dưới đại ấn hiện ra vạn trượng thần quang, vô
số đạo âm phát ra, một cỗ chiến hỏa như đốt cháy cả hư không, xuyên thủng đại
địa xuất hiện.
Trước mặt Dạ Phàm cùng Độc Cô Diệu một đạo kinh thế bảo tháp hiện ra, tòa tháp
cao trọc trời tổng cộng 99 tầng, tòa tháp một thân đỏ rực như lửa ngập tràn
chiến hỏa, tòa tháp sáng lạn kim quang, nếu lắng nghe có thể cảm nhận đạo âm
đang rung chuyển, dưới loại khí tức thần thánh này vô số đệ tử Chiến Thần Điện
khuôn mặt đầy tự hào, nhắm mắt thành kính.
Đây chính là Chiến Thần Thông Thiên Tháp, là Chiến Thần Điện bất thế bảo tháp,
một kiện kinh khủng bảo vật, một kiện bảo vật nghe nói tiên tổ Chiến Thần Điện
chính là từ trong vô tận chiến đấu, hy sinh không biết bao nhiêu máu tươi cùng
công sức mới có thể đoạt được, đây là Chiến Thần Điện tự hào, đây là Chiến
Thần Điện tự tôn.
Không cần biết là cảnh giới nào, chỉ cần tu luyện Chiến Thần Quyết, chỉ cần
lớn lên ở Chiến Thần Điện khi nhìn thấy Chiến Thần Thông Thiên Tháp liền có
một cỗ tự hào tràn ngập huyết quản, một cỗ bất khuất chiến ý, một cỗ thiên hạ
vô song thiết huyết.
Nhìn thấy Chiến Thần Thông Thiên Tháp cho dù là Tử Mặc cũng phải cảm khái vạn
phần ánh mắt mang theo 7 phần kiêng kị.
Thân phận của Tử Mặc rất đặc biệt, dù sao không phải kẻ nào cũng có tư cách ở
tại phủ đệ của Dạ Phàm hơn nữa một mực ở gần 10 năm, Chiến Thần Thông Thiên
Tháp có thể làm Tử Mặc kiêng kị nó tuyệt đối là một kiện kinh thế bảo vật.
Dạ Phàm đứng trước tòa tháp này cũng thầm gật đầu, Chiến Thần Thông Thiên
Tháp, chỉ cần đi đến cuối cùng liền thành tựu Chiến Thần, liền có thể giúp
Chiến Thần đánh lên cửu thiên.
Loại thuyết pháp này cho dù là Chiến Thần đời này cũng không tin tưởng nhưng
cũng có thể nói lên sự đáng sợ của nó.
Độc Cô Diệu trong người cảm thấy toàn thân khí huyết thiếu đốt, tất nhiên hắn
cũng rất nhanh bình ổn tâm tình của mình, ánh mắt hòa nhã nhìn Dạ Phàm.
“Nam Cung công tử, chỉ cần ngài có thể vượt qua 10 tầng liền được đánh giá 1
sao, chỉ cần được đánh giá 1 sao liền có thể toàn thân trở ra”.
“Nếu người có thể vượt qua 20 tầng liền được đánh giá 2 sao, sau khi trở ra
cho dù không thể xưng là Tiểu Thiên Vương nhưng cũng có thể được Chiến Thần
Điện coi là khách quý”.
“Nếu ngươi vượt qua được 30 tầng, thu hoạch ba sao liền là đạt được thân phận
Tiêu Thiên Vương, khi đó người có thể lựa chọn hôn sự với Chiến Thần Điện, có
thể kết duyên cùng một vị tiểu công chúa hoặc là một lần tiến vào Chiến Thần
Thư Các”.
“Nếu người đạt được bốn sao, người liền có tư cách đạp vào Chiến Thần Lộ, trở
thành một đời dự bị tiểu chiến thần”.
“Đời này Độc Cô tiểu thư liền đi đến tầng thứ 51, chỉ cần người vượt qua 51
tầng liền có tư cách trở thành đời này Tiểu Chiến Thần, được vào Thần Binh Các
phía dưới tầng 8 một kiện thần binh”.
Độc Cô Diệu mỉm cười đầy ẩn ý với Dạ Phàm.
“Tất nhiên Nam Cung công tử cũng phải cẩn thận nha, ở trong Chiến Thần Thông
Thiên Tháp nguy hiểm rất lớn, không cẩn thận một chút chỉ sợ thân vẫn đạo
tiêu”.
Dạ Phàm thản nhiên gật đầu, có chút như cười như không nhìn Độc Cô Diệu.
“Sao trưởng lão không nói nốt, đạt được sáu sao liền có tư cách trở thành
Chiến Thần Điện Địa Lão, có thể tiến vào Thiên Binh Các tầng 8, có thể chọn
hai thức thần thông ?”.
“Đạt được bảy sao liền có tư cách nhập Thiên Điện, tiến vào Thiên Binh Các
tầng 9, lựa chọn ba thức thần thông”.
“Đạt được tám sao liền có thể hướng Chiến Thần Điện 3 cái yêu cầu, bất kể ?”.
Dạ Phàm nói đến đây liền không nói nữa, có điều ngữ khí của hắn làm cho Độc Cô
Diệu rùng mỉnh không nhỏ chỉ là Độc Cô Diệu lập tức cười trừ.
“Không phải lão hủ không nói cho công tử chỉ là . . . chỉ là không biết công
tử có thể đạt đến mức độ đó hay không”.
Không phải Độc Cô Diệu coi thường Dạ Phàm, hắn nhìn thế nào cũng thấy Dạ Phàm
giống một cái không tu luyện tiểu tử chỉ là Dạ Phàm xuất thân từ Nam Cung thế
gia lại đại diện Tịnh Phạm Thần Điện, có gan thách thức Tiểu Chiến Thần cũng
tuyệt không phải cái gì bình thường nhân vật, chỉ là cho dù thần nhân sống lại
một thế, Độc Cô Diệu cũng không tin có thể đạt được truyền thừa 8 sao tại
Chiến Thần Thông Thiên Tháp.
Dạ Phàm không nói, hắn chỉ nhếch miệng cười trừ, một tay chạm vào hư ảo đại
môn sau đó cả cơ thể nhỏ bé đều bị hút vào một tòa thông thiên tháp này, khí
tức của hắn hoàn toàn biến mất trong thiên địa.