Câu nói của Độc Cô Cửu Tiêu đáng lẽ không thể xuất hiện từ miệng nàng, không
thể xuất hiện từ miệng một Tiểu Chiến Thần đứng đầu thế hệ này của Chiến Thần
Điện.
Sau khi nói câu nói đó bản thân Độc Cô Cửu Tiêu không ngờ lại thấy mình vô lực
vô cùng, thậm chí nàng chậm rãi dùng hai cánh tay nhỏ nhắn khẽ ôm lấy cơ thể
mình, bóng lưng của nàng bất chợt trở nên thật nhỏ bé cùng mềm yếu vô cùng.
Tiểu Chiến Thần của Chiến Thần Điện lại sợ Dạ Phàm đến cầu thân ?, Tiểu Chiến
Thần từ khi nào lại dễ dàng cầu thân như vậy ?, vậy tại sao nàng lại sợ ?.
Độc Cô Cửu Tiêu quay đi, nàng không hiểu sao trong lòng nàng có chút trống
rỗng, nàng thực sự sợ, nàng thực sự sợ phải rời khỏi Chiến Thần Điện, phải
chấp nhận một cuộc hôn nhân chính trị như bao nữ nhân khác.
Độc Cô Cửu Tiêu vừa quay đi đột nhiên bàn tay nhỏ bé của nàng bị kẻ khác nắm
chặt, trong bàn tay kẻ kia mang theo một luồng nhiệt lượng làm cơ thể nàng run
lên.
Tất nhiên Độc Cô Cửu Tiêu rất nhanh rút tay lại, ánh mắt lóe lên một tia hàn
mang, nàng lập tức quay đầu lại nhìn đối phương, nàng muốn biết đối phương rốt
cuộc muốn làm gì.
Đáng tiếc khi nàng quay đầu lại chỉ thấy một ngón tay khẽ điểm vào trán nàng,
nàng không ngờ chỉ một ngón tay không mang theo chút lực lượng nào lại làm
nàng chậm rãi ngã về phía sau.
Tiếp theo chỉ thấy Dạ Phàm dùng một tay nâng cằm nàng lên, một nụ cười tà dị
xuất hiện trên môi hắn, khuôn mặt của hắn thậm chí áp sát khuôn mặt xinh đẹp
hồng nhuận của Độc Cô Cửu Tiêu.
“Nàng rốt cuộc đang sợ cái gì ?, có phải là nàng hiện nay nửa bước khó đi,
nàng tu luyện không cách nào nhập tâm thậm chí bắt đầu không thể có thêm tiến
bộ ?”.
“18 tuổi, tu vi Thần Hồn Cảnh đỉnh phong thực sự rất đáng sợ nhưng không biết
nàng dừng lại ở Thần Hồn Cảnh bao lâu rồi ?”.
Câu nói cuối cùng của Dạ Phàm như một nhát dao đâm vào trái tim Độc Cô Cửu
Tiêu, lúc này nàng trừng mắt nhìn hắn, đôi mắt đẹp mở to không thể tin được,
sau đó khuôn mặt dần dần bị hoảng sợ thay thế.
“Ngươi rốt cuộc là ai ?, ngươi làm sao có thể biết được việc này ?”.
Đây chính là nỗi sợ lớn nhất trong lòng Độc Cô Cửu Tiêu, nàng từ 16 tuổi đã
bước vào Thần Hồn Cảnh nhưng nàng năm nay 18 tuổi không ngờ vẫn chỉ là Thần
Hồn Cảnh đỉnh phong, không cách nào bước vào Thần Hải Cảnh.
Nàng bắt đầu không thể tu luyện, đúng hơn là nàng bắt đầu không cách nào đột
phá, cho dù nàng đã thử mọi cách vẫn như vậy, thậm chí Độc Cô gia vài vị lão
tổ đều không ai có cách, cho dù là phụ thân nàng, Chiến Thần – Độc Cô Siêu
Phàm cũng không có cách.
Nàng thậm chí có thể nhìn thấy ánh mắt thất vọng của phụ thân, nàng có thể
biết vận mệnh của mình tại Chiến Thần Điện, nàng hiện tại vẫn là Tiểu Chiến
Thần nhưng 1-2 năm nữa thì sao ?, một nữ nhân để kết thân không hơn không kém.
“Hổ phụ sinh khuyển nữ, cảm giác này cũng không vui vẻ gì, tuyệt đỉnh thiên
tài, cái thế yêu nghiệt, Tiểu Chiến Thần của Chiến Thần Điện dĩ nhiên là một
cái phế vật, bi ai làm sao”.
Độc Cô Cửu Tiêu có thể cảm nhận được từng chữ từng chữ của Dạ Phàm tiến vào
trái tim mình, thân thể nàng run lên liên tục.
“Ngươi câm miệng cho ta”.
Nói xong một cánh tay của nàng tát thẳng vào khuôn mặt của Dạ Phàm đáng tiếc
nàng dĩ nhiên đáng trượt, Dạ Phàm không biết từ bao giờ đã lùi lại, đã ngồi
lại trên ghế đá hứng thú nhìn nàng.
“Biết gì không, nhìn nàng lúc trước ta không có một chút hứng thú nhưng hiện
tại nàng thành công làm bản công tử có hứng thú, như vậy mới giống nữ nhân”.
Độc Cô Cửu Tiêu không khóc, nàng chậm rãi đứng lên, hai bàn tay ngọc run run.
“Ngươi coi thường ta ?, coi thường nữ nhân? , cho dù ta không thể đột phá Thần
Hải Cảnh thì như thế nào ?, ta vẫn có thể giết Thần Hải Cảnh như giết gà giết
chó, Độc Cô Cửu Tiêu ta một đời không thua người, đặc biệt thua lũ nam nhân
các ngươi”.
Độc Cô Cửu Tiêu nói xong một thân nguyên khí bùng nổ, một thân chiến khí ngưng
kết thành từng đóa quỳnh hoa màu đỏ, trên tay nàng Quỳnh Hoa Tử Kích lại xuất
hiện, mũi thương chỉ thẳng về phía Dạ Phàm.
“Quyết đấu đi, ta muốn xem ngươi có tư cách gì, có tư cách gì để làm nam nhân
của Độc Cô Cửu Tiêu này ?”.
Dạ Phàm nhìn cô nàng này chỉ biết cười trừ, Độc Cô Cửu Tiêu lúc này căng như
một cái dây đàn sắp đứt, nàng thậm chí còn không biết tương lai của mình thế
nào sao có thể ổn định suy nghĩ ?.
Nhìn Độc Cô Cửu Tiêu lúc này phi thường giống một nữ nhân mạnh mẽ bên ngoài
nhưng lại mềm yếu bên trong, một người luôn cố tỏ ra mạnh mẽ nhưng mấy ai biết
nàng cũng cần một cánh tay che chở.
Dạ Phàm trên người không có lấy một chút chiến khí, hắn chỉ đơn giản đứng lên
sau đó bước ra một bước.
Một bước bước ra ngỡ như bình thường nhưng Độc Cô Cửu Tiêu dĩ nhiên lại cảm
thấy đáng sợ vô cùng, không có một chút nguyên khí nào, không có năng lực ba
động, không có đạo vận, không có thần quang nhưng khi Dạ Phàm bước ra một bước
lại khiến Độc Cô Cửu Tiêu có cảm giác muốn thần phục, cảm giác kính sợ đến từ
chính bản tâm.
Độc Cô Cửu Tiêu căn bản không hiểu nổi, sau đó nàng chỉ thấy đôi chân mình bủn
rủn, trong ánh mắt ngỡ ngàng không thể tin được của chính mình, nàng dĩ nhiên
quỳ xuống trước thân ảnh kia, cùng lúc đó hai hàng lệ của Độc Cô Cửu Tiêu tuôn
rơi, nàng căn bản không phục, nàng căn bản không hiểu gì, trong lòng nàng ngập
tràn một nỗi sợ hãi không tên.
Tiếp theo Dạ Phàm đưa một tay ra, hắn ngăn cản hai đầu gối của Độc Cô Cửu Tiêu
chạm đất, hắn cứ như vậy ôm nữ nhân này trong ngực, một tay hắn nhẹ nhàng vuốt
ve khuôn mặt của nàng trong sự bất lực của chính nàng.
Ngón tay của Dạ Phàm dần dần chạm đến tấm che mắt trái của nàng, lập tức khuôn
mặt của Độc Cô Cửu Tiêu biến thành sợ hãi.
“Xin ngươi, đừng . . . đừng”.
Dạ Phàm không nói gì, hắn nhẹ nhàng tháo tấm mạng che mắt của nàng, lộ ra toàn
bộ khuôn mặt của Độc Cô Cửu Tiêu.
Khuôn mặt của Độc Cô Cửu Tiêu rất đẹp, khuôn mặt hoàn mỹ như thiên tiên nhưng
mắt trái của nàng thì không.
Mắt trái của nàng không có con ngươi, mắt trái của nàng thuần một màu đen tà
ác, ở xung quanh con mắt này bắt đầu xuất hiện những khe nứt trên khuôn mặt
xinh đẹp, khiến khuôn mặt của Độc Cô Cửu Tiêu nhìn đáng sợ vô cùng.
“Không xấu, đẹp lắm”.
Dạ Phàm cúi thấp đầu xuống, giọng nói của hắn nhẹ nhàng tiến vào tai Độc Cô
Cửu Tiêu.
Đây là lần đầu tiên có người khen con mắt quỷ của mình, đây là lần đầu tiên có
ngươi không hề sợ hãi trước nó thậm chí khi lần đầu tiên nhìn thấy con mắt của
nàng đối phương vậy mà không có một tia cảm xúc.
Độc Cô Cửu Tiểu đang dán chặt cơ thể vào trong lồng ngực của Dạ Phàm, nàng có
thể hoàn toàn cảm nhận được nhịp tim của hắn, ngay cả khi nhìn thấy mắt quỷ
của nàng hắn vẫn không hề có một cảm xúc nào, nhịp tim căn bản không thay đổi.
Giọng nói của Dạ Phàm cũng rất chân thành, căn bản không có một tia lấy lòng,
không có một tia muốn an ủi nàng, đây không phải là sự thương hại mà là lời
khen ngợi từ nội tâm.
Thân hình Độc Cô Cửu Tiêu cố gắng hết sức rời khỏi lồng ngực Dạ Phàm nhưng
nàng chợt nhận ra dĩ nhiên mình không có một chút lực lượng nào, nàng liền
không thể nào thoát khỏi vòng tay của hắn.
“Người khác nhìn nàng thế nào ta không quan tâm lắm, người khác sợ hãi nàng
nhưng ta thì không, nàng thật sự rất đẹp”.
“Độc Cô Cửu Tiêu, nàng đi theo ta đi”.
Độc Cô Cửu Tiêu không nói nên lời, đây là lần đầu tiên loại nam nhân này xuất
hiện trước mặt nàng, giọng nói của hắn như một vị đế vương cao cao tại thượng
còn nàng chỉ như một cô thôn nữ vô lực.
Giọng nói của hắn thản nhiên vô cùng nhưng lại làm nàng vô thức tin tưởng, lại
làm nàng căn bản không thể phản kháng.
Độc Cô Cửu Tiêu mạnh mẽ cắn nát đầu lưỡi của mình, nàng muốn dùng đau đớn để
khiến tâm trí mình tỉnh táo lại, nàng căn bản không thể nào yếu đuối như vậy,
nàng là Tiểu Chiến Thần, cho dù nàng không thể tiếp tục tiến xa hơn thì nàng
vẫn là Tiểu Chiến Thần, nàng không hiểu từ bao giờ nàng lại yếu đuối thế, vô
lực thế.
Đáng tiếc cảm giác đau đớn chuyền đến cũng không thể nào làm nàng có chút sức
lực nào, không thể nào làm nàng có thể đẩy lùi mị lực của kẻ kia.
“Ngươi rốt cuộc dùng tà thuật gì, ngươi rốt cuộc . . .”.
“Khốn kiếp thả ta ra, đừng quên đây là Chiến Thần Điện, nếu ngươi không thả ta
ra cho dù ngươi là ai thì cũng chết không có chỗ . . . “.
Độc Cô Cửu Tiêu còn chưa nói hết đột nhiên sững lại, nàng kinh ngạc nhìn khuôn
mặt của Dạ Phàm, mắt trái của Dạ Phàm không ngờ cũng giống nàng, mắt trái kia
biến thành một lỗ đen thăm thẳm, xung quanh cũng là những vết nứt kinh dị.
Dạ Phàm nhìn nữ nhân ương ngạnh trong lồng ngực, hắn mỉm cười.
Hắn dùng tay vuốt ve con ‘mắt quỷ’ của Độc Cô Cửu Tiêu, giọng nói đầy ấm áp.
“Đau không ?”.
Độc Cô Cửu Tiêu lúc này toàn bộ thân hình run lên, nàng chậm rãi xoay người
đối mặt với Dạ Phàm, những ngón tay thon dài vuốt ve khuôn mặt của hắn, cũng
chạm vào con ‘mắt quỷ’ của Dạ Phàm.
“Ngươi . . . ngươi có đau không”.
Hơn ai hiết Độc Cô Cửu Tiêu hiểu con mắt này hành hạ chủ nhân đến mức nào, con
mắt này đau đớn đến mức nào, nỗi đau nàng trải qua nàng rõ hơn ai hết.
Dạ Phàm bị Độc Cô Cửu Tiêu hỏi liền mỉm cười, hắn im lặng một chút suy nghĩ,
hình như năm đó hắn đoạt được con mắt này, bản thân hắn còn là Luân Hồi Điệp,
lúc đó hắn hình như không biết đau.
“Không đau”.
Câu trả lời của Dạ Phàm rất đơn giản chỉ là Độc Cô Cửu Tiêu căn bản không tin,
cũng không biết nàng lấy đâu ra sức lực hay Dạ Phàm cố tình thả nàng ra, nàng
có thể rời khỏi lồng ngực của hắn.
Độc Cô Cửu Tiêu rất nhanh lấy lại tấm mạng che mắt đeo lên khuôn mặt tinh mỹ
sau đó lập tức bỏ chạy, nàng chỉ có thể lựa chọn chạy trốn, chạy thật xa khỏi
kẻ kia mới có thể làm trái tim của nàng bình ổn trở lại.
Khi nàng rời đi, rõ ràng thân thể của nàng lại một lần nữa run lên, nàng có
thể cảm thấy giọng nói của hắn, giọng nói ấm áp đầy bình thản, giọng nói không
mang theo một tia áp lực nào nhưng lại làm cho nàng bất giác muốn thuận theo.
Hắn nói.
“Đi theo ta đi”.