Người đăng: Psychoclone
Ở một nơi sâu thẳm trong vũ trụ, nơi mà những kẻ từng đặt chân đến được nó
chưa đếm được qua một bàn tay. Nơi đây chẳng có gì ngoài tinh không tịch mịch,
không có một ngôi sao hay một vật thể nào ở giữa chốn không gian này cả, tất
cả chỉ là một mảnh không gian trống trơn và im lặng.
Nơi này mang lại cho người ta cảm giác bức bách vô cùng, dù rằng đây là một
mảnh không gian vô cùng lớn nhưng chính vì sự trống vắng của nó mà ngoài cảm
giác lạnh lẽo và u tối ra thì nó cũng chỉ mang lại cho người khác cảm giác cô
đơn thôi.
Giữa mảnh không gian tĩnh mịch tưởng chừng như không có vật thể sống lại đang
có một chuyện kỳ lạ đang diễn ra. Không biết từ khi nào ở giữa không gian đó
có một chiếc cơ giáp thật lớn, cả thân thể của nó bao trùm bằng một thứ ánh
sáng kỳ bí khiến cho người ta không nhìn ra được hình dạng thật của nó.
Chiếc cơ giáp màu vàng ấy như đang bị xích lại bằng một cọng dây xích khổng
lồ, sở dĩ nói như vậy là bởi vì mỗi khi chiếc cơ giáp màu vàng kia cử động lại
có thể nghe được âm thanh loảng xoảng như của dây xích chạm vào nhau.
Chiếc cơ giáp đó không biết đã ở chốn tinh không từ lúc nào, dù rằng không có
một dấu hiệu gì cũ kỹ gì trên thân thể của nó nhưng không hiểu sao nó lại tạo
ra một cảm giác cổ kính và trang nghiêm.
“Tử Thần của ngài đã tỉnh giấc rồi, thưa Hoàng Đế” Không biết tự khi nào bên
cạnh chiếc cơ giáp ấy xuất hiện một cô gái trẻ. Cô gái ấy có một làn da trắng
bệch tựa như của người chết, cô mặc trên mình một chiếc váy dài cũng màu
trắng, mái tóc dài tới tận chân của cô ta cứ như có ma lực đang bay lơ lửng
trong không gian.
Dù cho có làn da như của một người đã chết nhưng điều đó vẫn chẳng thể nào che
đi sắc đẹp của cô ta, cô gái kỳ lạ đó có một khuôn mặt xinh đẹp như thể được
tạc ra, đôi môi tuy cũng mang một màu nhợt nhạt nhưng lại căng tràn vô cùng
bắt mắt.
Thứ đặc biệt nhất trên người cô ta chính là đôi mắt. Một đôi mắt đen tuyền như
một đêm không sao, ánh mắt ấy như có lực hút kéo hết vạn vật vào trong.
“Tháo xích” Một giọng nói lạnh lùng vang ra từ chiếc cơ giáp màu vàng. Lập tức
giữa không gian tĩnh mịch vang lên một tiếng va chạm nặng nề của kim loại, chỉ
thấy chiếc cơ giáp màu vàng bỗng dưng lấy lại được sự tự do.
“Sun Spear”
Chiếc cơ giáp màu vàng ấy đưa tay lên trời, lập tức toàn bộ không gian đen tối
như được thắp sáng bởi ánh lửa của mặt trời, từ trên tay chiếc cơ giáp kia
bỗng nhiên xuất hiện một quả cầu ánh sáng màu vàng, quả cầu kia xoay mình như
thể một con mãnh thú đang tìm đường phá xích.
Chiếc cơ giáp màu vàng nắm chặt tay lại, lập tức quả cầu biến thành một cây
thương dài màu vàng. Không gian xung quanh như đang bị thiêu đốt bởi lửa,
tiếng vỡ vụn bắt đầu xuất hiện. Chỉ với một cây giáo lửa trong tay, chiếc cơ
giáp ấy đã làm cho mảnh không gian này vỡ vụn.
“Dù đã chứng kiến bao nhiêu lần, ta vẫn không thể ngừng bất ngờ, thưa Hoàng
Đế” Cô gái kia mỉm cười, giờ phút này vũ trụ chuẩn bị thay đổi.
Chiếc cơ giáp màu vàng ném thật mạnh cây giáo trong tay. Cây giáo lửa lao đi
với tốc độ khủng khiếp, nó đi tới đâu không gian ở đó cứ như bị xé ra thành
từng mảnh nhỏ, cây giáo lửa cứ thế bay vút đi thật nhanh chỉ để lại những
tiếng xèo xèo của lửa cháy.
“Tại sao ngài lại muốn hủy diệt Tử Thần, ngài ấy chẳng phải chính là Chiến
Thần mạnh mẽ nhất của ngài sao, thưa Hoàng Đế”
Chiếc cơ giáp màu vàng không trả lời, nó đứng nhìn theo cây giáo lửa đang bay
đi thật nhanh. Tới khi chính bản thân cây giáo lửa đã xé tan không gian mà
chui vào đó. Cây giáo lửa biến mất nhưng những vết tích để lại của nó thì
không biến mất những vết nứt không gian ấy bắt đầu vặn vẹo rồi thi nhau sụp
đổ.
Chẳng mấy chốc toàn bộ mảnh không gian nơi này đã tan vỡ, chỉ để lại một hố
đen.
Chiếc cơ giáp màu vàng quan sát hết mọi chuyện xảy ra xung quanh rồi bỗng dưng
phát ra một tiếng thở hắc.
“Ta không hủy diệt hắn, hắn sẽ hủy diệt vũ trụ này mất”
Nói rồi chiếc cơ giáp màu vàng đi vào trong hố đen mà biến mất, chỉ để lại cô
gái kia với những suy tư không ai hiểu nổi.
Không biết trải qua bao nhiêu lâu, sau cùng cô gái kia cũng thở dài như đã
hiểu được ý của Hoàng Đế.
“Tự bản thân ta sẽ chứng kiến xem Tử Thần rốt cuộc là kẻ như thế nào”
Bản thân cô gái dần dần nhạt nhòe đi rồi biến mất vào trong không gian, cây
giáo lửa kia một khi đã phóng ra thì không thể nào thu hồi lại được. Vận mệnh
của vũ trụ không biết từ khi nào lại phụ thuộc vào một cá nhân cơ chứ, cô gái
kỳ lạ trớ trêu nghĩ.
Cây giáo lửa cứ thế bay thẳng tới một nơi gọi là hành tinh 337.
Giữa vũ trụ cô đơn và lạnh lẽo cứ thế có một thanh giáo lửa bay xuyên qua cả
không gian và thời gian.
Cứ thế nó cứ bay một mạch ba năm trời.
……….
Gia đình của Linh Lung là một gia đình rất bình thường, ít nhất là cô nghĩ như
vậy. Nếu có một khuyết điểm nào để kể ra thì chỉ có việc cô không biết cha
mình là ai. Tuy nhiên chuyện đó cũng chả sao cả, mẹ cô là một người phụ nữ
mạnh mẽ và thông minh, bà nuôi dạy cô suốt cả tuổi thơ mà chẳng lần nào khiến
cho Lung Linh có cảm giác thiếu thốn tình thương từ cha cả.
Dù sao việc một gia đình không có đầy đủ người thân cũng không phải là chuyện
lạ, thời đại này tuy là thời bình nhưng không phải là không có chiến tranh. Ở
vũ trụ này không hế thiếu những người cha đi và không bao giờ trở lại nữa.
Từ nhỏ Lung Linh cũng đã chấp nhận việc chỉ có một người thân duy nhất là mẹ
thôi. Chỉ cần có mẹ thì cuộc sống của cô cho dù có khó khăn thế nào thì Lung
Linh cũng sẽ có thể vượt qua được. Từ nhỏ hai mẹ con cô đã đùm bọc nhau mà
sống như thế.
Gia đình Lung Linh tuy không hẳn là giàu có nhưng mẹ cô vẫn có một ngôi nhà
nhỏ ở một con phố an tĩnh. Sáng sớm mẹ con cô cũng chỉ có việc bán đồ ăn sáng
cho mọi người trong khu phố, tuy không giàu có nhưng những thứ Lung Linh cần,
mẹ vẫn luôn chuẩn bị đầy đủ cho cô.
Lung Linh mở mắt ra thì thấy mình đang ở trong căn phòng quen thuộc. Một căn
phòng điển hình của mọi cô gái trẻ. Vẫn là những con gấu bông ở trên giường để
cô có thể ôm ngủ, vẫn là những vật trang trí nhỏ xinh được trưng bày khắp mọi
nơi.
Lung Linh yêu căn phòng này. Nói đúng hơn Lung Linh yêu cuộc sống an bình
không có một gợn sóng này. Lung Linh toan đứng dậy nhưng một cơn đau bỗng chốc
truyền từ hai chân của cô, ra tất cả không phải là mơ. Lung Linh giở nệm lên
thì thấy hai chân mình đang được băng bó cẩn thận.
Nhớ lại những gì xảy ra bỗng dưng Lung Linh cảm thấy thật đáng sợ, nếu không
phải chiếc cơ giáp vô dụng kia cứu sống cô thì không biết cô còn có thể suy
nghĩ những thứ vẫn vơ như vậy không. Nghĩ tới đây bỗng dưng Lung Linh cảm thấy
thật vui vẻ, không biết người ở sau chiếc cơ giáp đó là ai.
Rõ ràng những gì Lung Linh nghĩ tới ở những giây phút cận kè cái chết không
phải chỉ là suy nghĩ nhất thời. Không biết người ở đằng sau cơ giáp có khuôn
mặt như thế nào nhỉ, có thể đó là một anh chàng thật đẹp trai với cơ thể rắn
chắc, rất có thể là vậy rồi, chỉ có người như vậy mới xả thân đi cứu người
khác chứ.
“Chắc là một anh chàng đẹp trai đã lái chiếc cơ giáp đó rồi”
Càng nghĩ Lung Linh càng cảm thấy vui vẻ, cô ôm chặt con gấu bông mà vùi mặt
vào đó. Lung Linh không kiềm được mà nói lớn.
“Mà nếu như người đó là con gái thì sao” Không biết từ khi nào mẹ của Lung
Linh đã bước vào phòng.
Hoa Linh là một người phụ nữ đã qua tuổi bốn mươi nhưng nhìn bà vẫn trong rất
xinh đẹp. Cơ thể của Hoa Linh vẫn rất cân đối những đường cong của bà thậm chí
có thể làm cho vô số cô gái trẻ phải ghen tị. Khuôn mặt của Hoa Linh cũng
chẳng có một dấu hiệu nào của tuổi tác cả, nếu có thì chỉ là đôi mắt có phần
tang thương như đã trải qua nhiều chuyện của thế gian.
“Mẹ, đừng vậy mà. Chắc chắn là phải là con trai rồi. Nhưng mà nếu là con gái
cũng không sao, con có thể chấp nhận được”
Nhìn Lung Linh vui vẻ như thế Hoa Linh cũng có phần an lòng. Khi nghe tin con
mình gặp tai nạn, thiếu chút nữa Hoa Linh đã không kiềm được mà tính lật tung
cả sân vận động lên. Bà tự trách mình vì đã không bảo vệ tốt con gái, cũng may
là có gã đó.
“Người đó là con trai, mẹ đã tìm hiểu cho con rồi. Khi con khỏe lại chúng ta
sẽ mời cậu ta ăn một bữa được không?” Hoa Linh xoa đầu con gái mình, chỉ cần
con gái bà bình yên thì đánh đổi chuyện gì Hoa Linh cũng có thể chấp nhận
được.
“Thật sao mẹ, đó là ai vậy mẹ?” Lung Linh nghe được người cứu mình là con trai
làm cô thở phào ra nhẹ nhõm, ít ra thì Lung Linh sẽ không có vỡ mộng được.
“Học chung trường với con đó. Tuy nhiên ta lại thấy gã này đúng là một gã kỳ
lạ. Hắn không ở lại để nhận thưởng gì cả” Hoa Linh nhíu mày nói.
“Thế thì quá tốt rồi, đó hẳn là một người tốt không tham lam”
“Nhưng hắn lái Natasha đi luôn, không có trả về kho. Bây giờ cả thành phố đang
tìm hắn còn kỹ hơn cả mẹ con ta đang tìm hắn” Hoa Linh có phần trớ trêu nói,
bà thật sự đúng là không hiểu nổi con cơ giáp vô dụng đó có gì đáng giá để cho
gã kia phải làm như thế chứ.
Nếu hắn muốn thì có thể yêu cầu lấy một chiếc cơ giáp khác hữu dụng hơn, dù
sao Hoa Linh tin rằng nếu một kẻ có thể điều khiển được Natasha thì chắc chắn
không phải một kẻ bất tài. Chiếc cơ giáp đó dù gì đi nữa cũng là một chiếc cơ
giáp đặc biệt.
Lung Linh cười gượng gạo, giờ thì cô cũng bắt đầu có chút nghi ngờ với người
mình chọn để gửi gắm tinh cảm.
Nhưng không sao cả, vì cô ta có lẽ hắn cũng có lý do của mình.