Thua Cuộc


Người đăng: Psychoclone

Cơ giáp có linh hồn hay không, máy móc có linh hồn hay không.

Có lẽ chưa có phi công nào mà chưa từng thắc mắc như vậy. Cảm giác điều khiển
một cơ giáp là như thế nào, liệu có phải là điều khiển nó đi tới, đưa nấm đấm
ra và giáng vào kẻ thù. Hay là xông xồng sộc vào kẻ thù như thể một con mãnh
thú. Những gì phi công làm có phải là chỉ điều khiển cơ giáp hoạt động bằng
những thao tác khô khan và không có cảm xúc.

Và phải chăng chính máy móc cũng không có cảm xúc như vậy.

Key không nghĩ như vậy, hắn biết được rằng một phi công giỏi chính là người có
thể hiểu được bản chất của chiếc cơ giáp mình đang điều khiển, biết được vấn
đề của nó, một phi công giỏi là một phi công có sự tập trung với cường độ cao
để có thể xử lý mọi tình huống trong chỉ vài giây.

Đó có thể là tiêu chuẩn của người khác về việc làm thế nào để làm chủ cơ giáp
nhưng với Key, một phi công giỏi là kẻ có thể kết nối với linh hồn của máy
móc. Từng khớp cơ, từng chuyển động của cơ giáp ra sao Key đều phải cảm nhận
được nó, như thể não bộ hiểu rõ và đồng bộ với cơ thể. Key cũng phải đồng bộ
với cơ giáp.

Để rồi khi Key đã hòa lại làm một với máy móc, hắn sẽ khiến cho linh hồn ngủ
say trong chiếc cơ giáp đó tỉnh dậy. Mọi khả năng của chiếc cơ giáp đó đều sẽ
do Key làm chủ, hắn hiểu cơ giáp như thể não bộ hiểu cách cơ thể con người
hoạt động.

“Ngươi cũng cảm nhận được nó phải không Natasha. Cảm nhận được linh hồn của
mình đang nhảy múa” Key mỉm cười trong vô thức và hắn biết Natasha cũng đang
mỉm cười với hắn. Có lẽ từ lúc được tạo ra tới giờ, tiềm năng của Natasha đã
được bỏ quên, linh hồn của cô bé đã không được nhảy múa.

Vậy thì để ngày hôm nay Key sẽ khiêu vũ với con bé một lần cho điên cuồng.

Cầm thanh sắt trong tay Natasha dần dần tiến về phía Tank 21 đang ngã quỵ. Nếu
đây là chiến trường thì Natasha đã kết liễu Ma Kha từ lâu nhưng tiếc rằng đây
không phải chiến trường, Key không thể gây thêm rắc rối bằng việc giết người.

“Làm sao mà ngươi có thể khiến cho bộ giáp phế vật đó hoạt động trơn tru như
thế” Lúc này Ma Kha đã quá mệt mỏi, chấn động từ những lần va chạm khiến cho
không chỉ Tank 21 mà bản thân hắn đều gặp tổn thương nặng nề, Ma Kha cố kiềm
để không nôn ra, hắn cảm giác đầu mình như thế sắp vỡ ra làm ngàn mảnh.

“Không có cơ giáp nào là vô dụng cả, chỉ có phi công bất tài thôi” Key lạnh
lùng nói, những kẻ như Ma Kha sẽ không bao giờ hiểu được niềm hứng khởi khi
lái một chiếc cơ giáp, những kẻ như hắn có thể sẽ chẳng bao giờ trở thành một
phi công giỏi được.

“Ngươi mới là thằng bất tài” Ma Kha giận dữ hét to, hắn điều khiển Tank 21 quơ
tay thật mạnh nhầm vào Natasha nhưng tất nhiên đòn tấn công của hắn không thể
chính xác được. Natasha nhẹ nhàng lách qua bên trái rồi ghim thanh sắt xuyên
qua vai của Tank 21.

Key dùng lực mạnh khiến cho thanh sắt cắm chặt với đất, Ma Kha dù cố vùng vẫy
thế nào cũng không di chuyển Tank 21 được nữa. Tới đây khán giả vả cả trọng
tài đều biết rằng, cuộc chiến này đã có kết quả.

Nhưng Ma Kha là Ma Kha hắn không thể để mình thua một cách bạc nhược như vậy
được. Ma Kha dùng lực toàn thân kéo đứt cánh tay đang bị ghim chặt dưới đất
rồi cố dùng cánh tay còn lại đánh thật mạnh về phía Natasha lần nữa.

Lúc này nhìn Ma Kha giống như một con thú hoang bị sập bẫy đang điên cuồng tìm
cách chống cự, tuy nhiên cho dù cố thế nào đi nữa hắn cũng không thể làm được
gì. Sự chênh lệch giữa Ma Kha và Key là quá lớn, không phải chỉ nhờ sự giận dữ
là có thể khỏa lấp được.

Ma Kha liên tiếp đánh về phía trước dù cho chính bản thân hắn cũng biết là mọi
hành động của mình cũng sẽ không có được tác dụng gì. Key cũng không vội kết
liễu Ma Kha, không phải là hắn khinh thường đối thủ mà chủ quan, cái Key muốn
là quan sát xem sau cùng sự quyết tâm của Ma Kha lớn tới đâu.

Sau vài phút tấn công mà không mang lại kết quả càng làm cho Ma Kha trở nên
điên cuồng hơn, dù cho đây chỉ là một cuộc thi đấu giao hữu bình thường nhưng
nếu hắn có vũ khí nóng ở đây, chắc chắn hắn sẽ sử dụng để xả hết cơn tức về
phía Key.

Động tác của Tank 21 dần chậm lại, chính bản thân của nó cũng đã sắp tới giới
hạn của mình rồi. Nhiên liệu đã dần cạn, những vết thương quá nặng cộng với sự
hoạt động mạnh đã khiến cho một số bộ phận của Tank 21 đã bắt đầu có dấu hiệu
rơi ra.

Tank 21 dần chậm lại nhưng Ma Kha thì ngày một càng điên cuồng hơn, hắn không
kiểm soát được những gì mình nghĩ trong đầu được nữa. Hắn không thể chấp nhận
việc thua trước một chiếc cơ giáp vô dụng, nếu hắn thua thì hắn sẽ chẳng còn
gì.

Hắn sẽ quay về khu ổ chuột mà chịu sống cuộc sống khốn nạn mà hắn vô cùng căm
ghét. Không được, Ma Kha tuyệt đối sẽ không để chuyện đó xảy ra được. Như một
nỗ lực cuối cùng trong cơ điên cuồng Ma Kha đánh mạnh tay về phía trước.

Một mảnh từ khớp bàn tay của Tank 21, vốn đã chịu quá nhiều thương tổn bỗng
dưng văng ra ngoài. Mảnh vỡ văng lên trên trần sân vận động làm vỡ ra một mảnh
tường thật lớn rơi thẳng xuống dưới hàng ghế khán giả. Ma Kha nhất thời tái
mặt, hắn biết hắn vừa gây ra chuyện lớn rồi.

Khán giả bắt đầu trở nên hoảng loạn, người ta bắt đầu đứng dậy chạy tán loạn.
Trong khung cảnh hỗn loạn ấy người ta chen chúc nhau mà bỏ chạy mà không để ý
rằng đã vô tình đẩy ngã một cô nữ sinh trẻ.Vài người trong số họ do không để ý
đã giẫm đạp lên cô ta.

“Cứu tôi, chân tôi, tôi không thể chạy được” Cô gái kêu lên thất thanh nhưng
không có ai quay lại để đỡ cô ta lên cả, mọi người chỉ quay đầu lại liếc một
cái rồi tiếp tục bỏ chạy. Một mảnh trần nhà đã bát đầu rơi xuống, thật không
may vị trí là ngay ở nơi cô gái tội nghiệp vừa bị té ngã.

Trong phút chốc Ma Kha đã quên mất mọi thứ xung quanh, trong đầu hắn chỉ có
những cảnh tượng tồi tệ. Cô gái kia sẽ bị đè bẹp, hắn ta vừa thua cuộc một
cách thảm hại, vừa gây ra tai nạn chết người, rồi cuộc đời của hắn sẽ đi về
đâu đây, hắn sẽ phải về lại trong khu ổ chuột tồi tàn đó sống tới hết quãng
đời còn lại sao.

Ma Kha cố điều khiển cơ giáp di chuyển nhưng Tank 21 cũng đã hư hỏng hoàn
toàn. Tất cả những gì hắn có thể làm là chứng kiến thảm kích xảy ra trước mắt
thôi.

Trong giây lát, mọi người cảm thấy thật thương cảm cho cô gái tội nghiệp. Đồng
thời họ còn cảm thấy xui xẻo vì gặp phải những chuyện như vậy. Mọi sự khó chịu
và căm ghét đều khiến họ sinh ra cảm giác ác cảm với Ma Kha, nếu không phải
hắn cứng đầu thì mọi chuyện đâu có như vậy.

Như cũng cảm nhận được sự lạnh lẽo từ những ánh mát người ta nhìn mình, Ma Kha
cảm thấy lạnh cả sống lưng.

Trong lúc khung cảnh hỗn loạn còn chưa được yên thì không biết từ khi nào một
bóng đen cao tầm năm mét đã nhanh hơn tất cả vụt lên đài khản giả, bóng đen ấy
nhẹ nhàng leo qua những dãy ghế linh hoạt giống như một con thú săn mồi.

Khó mà có thể tưởng tượng được một cỗ máy nặng nề cao hơn năm mét lại có thể
di chuyển linh hoạt như vậy. Key chạy thật nhanh tới chỗ cô gái, trong khoảng
thời gian chỉ tính bằng giây Key đã nắm bắt được tình hình và hành động ngay
lập tức.

Key điều khiển Natasha dùng sức hai chân bật thật mạnh. Giống như một con báo
vồ lên xông mồi, chưa bao giờ những người ở đó thấy được một cỗ máy bật cao
như vậy.

……….

Linh Lung cảm giác như cuộc đời của mình đã sắp kết thúc rồi. Linh Lung cảm
giác được sự đau đớn từ hai chân truyền về cơ thể khiến cho cô không thể nào
di chuyển được, một cảm giác tuyệt vọng dần dần bao trùm trong đầu của cô gái
trẻ.

Cô còn chưa kịp tốt nghiệp, Linh Lung không như những cô gái khác mong muốn
một cuộc sống xa sỉ, cô chỉ muốn tốt nghiệp thật nhanh rồi về nhà, phụ cha mẹ
của mình điều hành quán ăn là được rồi. Cô không có ước vọng nào cao sang hơn
thế.

Vốn dĩ Linh Lung chỉ muốn tới để cổ vũ cho bạn mình thi đấu, nào ngờ lại phải
chết ở đây cơ chứ.

Linh Lung cảm giác hối tiếc, cuộc đời này cô còn nhiều thứ chưa trải nghiệm
được. Cô chưa tự tay mở ra một tiệm bánh thật ngon, chưa kịp phụng dưỡng cho
cha mẹ của mình ngày nào, Linh Lung thậm chí còn chưa kịp yêu.

Suy nghĩ kỳ quặc đó bỗng như hiện lên trong đầu cô gái trẻ. Không biết là loại
cảm giác như thế nào nhỉ, liệu đó có phải là một chàng trai sẽ cùng cô sống
một cuộc sống yên bình, một chàng trai sẽ chấp nhận cùng cô nuôi dạy những đứa
con thật ngoan ngoãn mà chẳng chạy theo những công danh phù phiếm kia.

Hay là đó là người sẽ bảo vệ cô mọi lúc nhỉ? Người sẽ che chắn cho cô, người
mà Linh Lung sẽ tình nguyện trở thành một điểm tựa để người đó dựa vào.

Giữa lằn ranh giữa sự sống và cái chết, bỗng dưng Linh Lung cảm giác mình thèm
được yêu một ai đó. Những cảm xúc tuổi trẻ tưởng chừng như sẽ chẳng thể nào
đến với một cô gái giản đơn như cô bỗng dưng xuất hiện.

Liệu người đó có cứu mình trong trường hợp này không nhỉ?

Linh Lung nhắm mặt, cam chịu.

Nhưng rồi chẳng có cảm giác đau đớn nào tới cả, thậm chí cô còn nghe được một
âm thanh va chạm rất lớn cơ mà. Nhưng sao bản thân Linh Lung lại cảm giác
không có đau đớn gì, hay chết thật ra không có đau đớn và tồi tệ như những gì
cô nghĩ.

Linh Lung chầm chậm mở mắt ra, không biết từ khi nào trước mặt cô đã có một cơ
giáp chắn trước mặt.

Natasha, bộ giáp vô dụng nhất hành tinh.

Thì ra nó lại đẹp đến thế, bộ giáp đó đã cứu mạng cô một lần. Lung Linh nở nụ
cười mỉm mãn nguyện, cô cảm giác như cô vừa tìm ra được tình yêu.

Linh Lung cười. Cô cảm thấy lồng ngực mình ấm áp đến vô cùng, cô có cảm giác
người ở trong bộ giáp chính là người sẽ thay đổi cuộc đời cô.

Người đàn ông của cô.

Chỉ là có lẽ cô sẽ không bao giờ ngờ tới.

Trong tương lai, chính kẻ đó đã kéo cô vào địa ngục trầm luân.


Tử Thần Đỏ - Chương #8