Người đăng: Revenge99
Con người.
Sinh vật hùng mạnh, đáng sợ và cơ trí nhất vũ trụ này. Khởi điểm của họ cũng
như bao giống loài khác, chỉ là một tập thể những cá nhân yếu ớt sống chui rúc
ở một hành tinh rác nào đó trong vũ trụ. Rồi khi họ biết được ngoài khối cầu
lơ lửng trôi trong vũ trụ vô tận của mình, còn có vô số những nền văn minh
khác, vô số những hành tinh khác.
Và họ đã mang đến cho vũ trụ bộ môn nghệ thuật họ giỏi nhất.
Chiến tranh.
Không biết đã bao lâu kể từ ngày con người bắt đầu vươn mình ra khỏi vũ trụ,
chỉ biết kẻ đang nắm giữ vũ trụ rộng lớn này chính là con người. Họ dường như
hoàn hảo, có thể thích nghi với bất cứ một hoàn cảnh nào, mấy không lâu để con
người trở thành nòi giống chủ đạo.
Chẳng mất bao lâu để con người nhận ra sự khác biệt của chính bản thân họ. Họ
đang làm gì trong cái vũ trụ rộng lớn này? Tiêu diệt bất cứ chủng tộc nào uy
hiếp tới mình liệu có phải là cách tốt nhất. Họ cần một người tìm ra lối thoát
cho toàn thể nhân loại, họ cần một người lãnh đạo.
Và rồi Đế Quốc Mặt Trời ra đời, trở thành Đế Quốc tồn tại trong vũ trụ. Đồng
thời cũng là Đế Quốc cường đại nhất. Thời gian trôi dần, những đế quốc khác
cũng thi nhau mọc lên, có cái tồn tại và phát triển mạnh mẽ, cũng có cái hoá
thành một lớp bụi phủ lên quyển sách lịch sử vốn đã dày cộm.
Tới bây giờ, vũ trụ dường như đã lâm vào trạng thái bão hoà. Các thế lực đã
phát triển đủ mạnh mẽ để tồn tại song song với thời gian.
Tính tới lúc này. Vũ trụ có hơn ba ngàn quốc gia lớn nhỏ. Nhờ vào công nghệ cơ
giáp cùng tàu vũ trụ, con người đã chia nhau ra làm chủ nhiều vùng đất khắc
nghiệt.
Đế Quốc Mặt Trời là quốc gia lớn nhất, với hơn hai ngàn quốc gia nhỏ phụ
thuộc. Lãnh thổ của Đế Quốc Mặt Trời chiếm gọn vùng trung tâm giàu tài nguyên
và an toàn nhất. Ngược về phía Bắc là liên minh hơn ba mươi quốc gia cường
đại, được gọi là Liên Bang Đông Hùng, trái lại ở phía Nam cũng có Liên Bang Tứ
Linh với hơn năm mươi quốc gia.
Chiến tranh xảy ra mọi ngày, có thể là do bạo động, hoặc có thể là do xung đột
giữa các quốc gia. Chung quy không có ngày nào mà tiếng súng không vang lên.
Các quốc gia nhỏ yếu còn lại hầu hết tham gia vào một tổ chức gọi là New World
Zone, để đảm bảo sự an toàn cho chính bản thân mình.
New World Zone, gọi tắt là NWZ là tổ chức đứng ra hình thành các vùng an toàn,
các vùng ngừng chiến hoặc hạn chế chiến tranh để làm nơi ở cho những công dân
không có quốc tịch của quốc gia lớn. Hầu hết những vùng này nằm ngoài sát rìa
vũ trụ, hoặc cực kỳ ít tài nguyên.
Cũng có một số ngoại lệ, điển hình là hành tinh số 337 thuộc vùng an toàn 51.
Nơi đây không hẳn là khô cằn tài nguyên, ngược lại cũng có vài loại khoáng sản
đặc trưng. Quân đội ở đây cũng không quá yếu tí nào cả, bởi một lẽ đơn giản.
Hành tinh số 377 có một học viện lớn.
Học viện Thiên Tử là một trong những học viện nằm trong hệ thống giáo dục của
NWZ. Vì là một tổ chức trung gian nên NWZ không được lòng các quốc gia lớn,
bản thân bọn họ sở dĩ có thể tồn tại tới bây giờ là nhờ vào việc đào tạo học
viên cho các quốc gia.
Không thiếu những thiên tài tới từ NWZ, tổ chức này tồn tại rất lâu rồi, ngược
dòng về lịch sử thì trước cả khi Đế Quốc Mặt Trời được thành lập. NWZ là một
trường đào tạo phi công và kỹ sư cơ giáp, với bề dày thành tích cùng với việc
sỡ hữu những công nghệ độc nhất, NWZ nghiễm nhiên chiếm một vị trí quan trọng.
Học viện Thiên Tử là cái nôi ước mơ của mọi đứa trẻ. Không chỉ những người ở
vùng an toàn 51 tìm tới nơi này, thậm chí cả những vùng lân cận cũng tìm tới
học viện Thiên Tử để trở thành một học viên. Mà người dân sống ở hành tinh 337
lại càng có một sự tôn sùng tới mù quáng đối với học viện Thiên Tử.
Hằng ngày có không ít người nộp đơn để gia nhập học viện, tuy khu vực 51 chỉ
là một vùng đất nằm sát rìa vũ trụ nhưng mục đích của họ không phải là ở đây.
Họ muốn tham gia vào quân đội của những quốc gia kia, để thể hiện tài năng của
mình, và cả vì quyền lực và tiền tài nữa.
Quy tắc của vũ trụ này rất đơn giản, chỉ cần có tài, tự nhiên sẽ có đãi ngộ
tốt.
Học viên Thiên Tử tổ chức tuyển chọn rất khắt khe. Không phải muốn vào cũng
được, những người khác cứ mãi nghĩ về một tương lai tươi đẹp với chức tức cao
quý, mà quên mất rằng, để làm được những chuyện đó bọn họ phải ở một nơi gọi
là chiến trường. Ở đó chỉ có thực lực mới có thể tồn tại, mọi mộng ảo sẽ hoá
thành phù vân.
Vậy mà nửa năm trước, có một việc khá kỳ lạ xảy ra. Một học sinh không biết
lai lịch thế nào mà được chuyển vào học viện Thiên Tử mà không qua bất kỳ một
bài xét tuyển nào, người này cũng rất ít khi lên lớp, cũng không giao tiếp với
ai. Lúc nào người ta cũng thấy hắn với chiếc áo khoác trùm kín đầu, cùng mái
tóc rối bù xù.
Mà người này cũng thường xuyên thiếu học phí, đôi khi hay lẩm bẩm mấy câu nói
khó hiểu, có lần hắn đang ngủ thì giật mình tỉnh dậy, la hét một chuỗi các ký
tự vô nghĩa sau đó bỏ ra ngoài. Nhiều học viên trong câu lạc bộ báo chí đã thử
đi tìm lai lịch của hắn, nhưng vẫn không có được thông tin gì quá quan trọng.
Chỉ có cái tên cùng với năm sinh, còn lại đều là những thông tin mơ hồ vòng
vo, không có chứng cứ xác thực. Thế rồi cái tên của người này cũng dần chìm
xuống.
Xóm Lò Mổ là một khu lao động, dân cư nghèo và không nhà cửa thường chọn nơi
này để kiếm việc, hoặc thuê một căn nhà trọ chật ních với giá rẻ bèo để sống
qua ngày. Tuy an ninh khu này không được tốt nhưng cũng xảy ra chuyện gì quá
lớn được, đội tuần tra và quân đội ở hành tinh 377 luôn trong tư thế hành
động, chỉ cần có lệnh, xóm Lò Mổ sẽ bị cơ giáp san bằng.
Tú My cảm thấy khá bực mình, làm một người dân sinh ra và lớn lên ở hành tinh
377, cô không hề sợ hay cảm thấy ghê tởm đối với những khu nghèo hèn thế này.
Tú My không có ước mơ trở thành kỹ sư máy móc, cũng không có ý định làm phi
công lái cơ giáp. Cô càng ghét cảnh chém chém giết giết diễn ra mỗi ngày. Tú
My lớn lên, trở thành một công chức đi thu tiền điện, một nghề nghiệp mà chẳng
ai thèm làm ở cái thời đại này.
Chỉ là Tú My nghĩ, nếu không ai làm thì trách nhiệm này ai sẽ đảm nhận? Xóm Lò
Mổ không có nhiều người đủ tiền để lập thể ngân hàng nên cần phải có nhân viên
thu tiền tới tận nhà.Thế là vì nhiều duyên cớ, Tú My đã trở thành một nhân
viên thu tiền điện lành nghề và chăm chỉ.
Chỉ là ba tháng trở lại đây, Tú My cảm thấy đặc biệt khó chịu với một ngôi nhà
nằm trong xóm Lò Mổ. Căn nhà không tính là nghèo khổ, so với những ngôi nhà
tồi tàn khác thì căn nhà hai tầng được xây theo lối kiến trúc cũ này quả là
không tệ. Chủ nhân ngôi nhà này hẳn không phải là một người nghèo khó gì.
Nhưng hết lần này tới lần khác, không dưới mười lần Tú My ghé đây thu tiền,
chủ nhà vẫn không hề ra mở cửa, có bữa Tú My ở dưới bấm chuông cả mấy tiếng
đồng hồ nhưng vẫn không ai đáp lại lời của cô. Lần cuối cùng Tú My ghé đây là
hai tuần trước, hôm đó trời mưa to, Tú My tuyệt vọng nhấn mạnh vào cái chuông
trước cửa cả buổi trời.
Tiếng chuông báo vẫn vang lên đều đặn, thậm chí Tú My còn nghe thấy. Nhưng chủ
nhà thì vẫn cứ như không nghe thấy lời của cô, một mực không ra mở cửa. Mà
phải chi số tiền mọi tháng không cao, đằng này mỗi tháng nhà này xài gấp những
hộ khác trong xóm hai ba lần.
Tú My mang theo tâm lý chán nản ấn vào chuông cửa, vẫn không có ai đáp lại. Tú
My thở dài tay chống lên cửa rào chán nản lắc đầu. Nhưng bất chợt chiếc cửa
rào mở ra khiến cho Tú My ngã nhoài về phía trước, Tú My đứng dậy phủi tay
quan sát xung quanh xem có ai giở trò gì không.
Sau cùng cô chỉ có thể quy cho việc chủ nhà không khoá cửa rào. À mà, thế
không biết cửa vào nhà có khoá không nhỉ?
Tú My chỉ cầu may trong lòng, tay đụng nhẹ vào cửa. Lập tức cánh cửa bị đẩy ra
một cách nhẹ nhàng, Tú My hoảng sợ, sau khi thấy xung quanh không có ai thì cô
mới tính tới chuyện có nên vào trong nhà để xem chủ nhân ngôi nhà này là ai
không? Thật tình thì Tú My sợ bị nhầm thành ăn trộm, lúc đó thì danh dự của cô
sẽ mất hết.
Sau cùng, sự tò mò vẫn thu hút cô gái trẻ tuổi. Căn nhà tối thui, không có một
món đồ điện tử nào được bật lên cả, chiếc đồng hồ chạy bằng pin bị đứng, chiếc
kim giây chạy tới số sáu thì bị giật ngược về phía sau mấy giây. Ở trên bàn là
dăm gói bánh ăn dở, gói nào cũng còn lại một ít.
“Không phải là chủ nhân nơi này bị giết rồi chứ?” Tú My hoang mang, nhưng sự
tò mò vẫn giữ nàng lại. Căn nhà khá bụi bặm, có chỗ Tú My vừa đặt tên vào đã
sờ thấy một lớp bụi dày.
Đi vào trong bếp, chiếc tủ lạnh được mở toang, còn đang phà ra hơi lạnh. Một
chai nước suối bị ngã đang đổ những giọt nước cuối cùng ra đất, tủ lạnh trống
trơn, chỉ có một mẩu bánh mì không rõ là đã để bao lâu nằm ở một góc. Tú My
tặc lưỡi, đóng tủ lạnh lại.
Trên sàn nhà vậy mà bừa bộn đầy những quyển tạp chí về máy móc, bức lịch treo
trên tường là loại lịch giấy đã ngừng sản xuất. Tú My nheo mắt, mẫu lịch này
mấy năm trước khá thịnh nhưng giờ hoàn toàn biến mất khỏi thị trường. Tú My
nhặt mấy quyển tạp chí trên đất lên, mấy quyển tạp chí ướt đẫm, phần vì nước
đổ ra từ tủ lạnh, nhưng trên mấy quyển tạp chí đó còn có cả mồ hôi và mùi dầu
nhớt nữa.
Tú My đang bận mường tượng ra hình ảnh một lão già sống bần tiện sống chui
nhúc trong nhà thì một âm thầm vang lên thu hút tai cô. Âm thanh kia vang lên
đằng sau chiếc cửa gỗ, Tú My nhíu mày, cô mở cửa sau đó chầm chậm đi vào
trong.
Căn nhà này vậy mà có tầng hầm, âm thanh chan chát vang ra mỗi lúc càng dữ
dội. Nó dội vào tay Tú My từng tầng âm thanh bôp bốp, nghe rất đã.
Dưới tầng hầm một thanh niên đang đánh vào chiếc bao cát dài hơn người hắn.
Dưới đất đã có hơn chục cái bao cát bị rách nằm dưới đất, những thanh tạ nặng
hàng chục ký được quăng bừa bãi khắp nơi. Có một thanh tạ nằm trên giá, hai
bên mang theo hai khối tạ nặng năm mươi ký.
Âm thanh Tú My nghe rõ ràng là âm thanh người thanh niên này đấm bao cát. Lúc
này dáng vẻ của hắn cực kỳ tập trung, sau khi tung một đòn trỏ tay làm bao cát
rung rinh, người này tiếp tục dùng tay đấm vào trong bao cát, lực tay của hắn
khiến chiếc bao cát cứ rung động như sắp rách đôi.
Người thanh niên đá chiếc bao cát ra xa, sau đó quỵ một chân xuống, khi chiếc
bao cát quay lại, hắn nhảy lên dùng gót chân đánh mạnh vào bao cát. Chiếc bao
cát dưới lực chân của thanh niên kia bị rách một lỗ, dây xích cũng đứt rơi
xuống đất.
Lúc này người thanh niên mới quay đầu lại, hắn dùng khăn lau mái tóc dài bù xù
đang ướt đẫm mồ hôi. Thân thể của hắn hiện lên rõ từng thớ cơ bắp săn chắc,
không lộ ra ngoài mà ẩn vào trong nhìn rất cân đối. Người thanh niên kia vẫn
không có thái độ đặc biệt trước sự xuất hiện của người lạ mặt.
“Tôi hết tiền rồi”
Người thanh niên nhàn nhạt nói rồi nhảy lên, máy chạy bộ bật công suất tối đa
vừa chạy vừa lầm bầm thứ gì đó thật khó nghe.