Người đăng: ٩(^‿^)۶
Trung tâm thành phố Seoul.
Ngày hôm sau đúng lúc là ngày chủ nhật, là ngày nghỉ cho nên người đi lại thưa
thớt hơn hẳn mọi khi.
Han Chun Woo cũng không thất hứa, bằng lòng chịu dạy võ cho Hoshi.
“ Ta tưởng ngươi còn định quỵt nợ đây. “ Hoshi cười trêu.
“ Vớ vẩn. Ta là ai chứ ? Sao có thể làm ra chuyện như thế được. “ Han Chun Woo
mặt không đỏ, tim không nhảy đáp. Thật ra hôm qua hắn có ý định cự tuyệt thật,
nhưng lại nghĩ tới bị Hoshi nắm chốt trong tay, người dưới mái hiên không thể
không cúi đầu.
Thế mới có ngày hôm nay.
“ Chúng ta đi đâu bây giờ ? Chẳng lẽ cứ luyện ở nơi này luôn sao ? “ Hoshi
hỏi.
“ Đương nhiên là không. Ở đây chật hẹp như vậy sao mà xài được. Chúng ta lên
núi. “
“ Lên núi ?!! “
Khí trời thoáng đãng, trời quang mây tạnh, ánh nắng chiếu rọi trên từng tán lá
cây.
Nói thật thì Hoshi cũng rất hứng thú đối với việc leo núi ngắm phong cảnh, du
sơn ngoạn thủy.
Thế nhưng, lúc này hắn lại không cười nổi. Toàn thân Hoshi ướt đẫm mồ hôi,
từng giọt từng giọt to hơn hạt gạo nhỏ xuống từ khuôn mặt của hắn.
Lúc này hắn nào còn “ ngầu “ như mọi khi nữa, thở hồng hộc như trâu, không để
ý hình tượng mà nằm lăn ra đất.
“ Cùi thế ? Mới có tí thế mà đã không chịu được thì sao có thể học võ được chứ
? “ Han Chun Woo tỏ vẻ đắc ý, cười nhạo nhìn Hoshi.
Hiển nhiên, dáng vẻ của vào lúc này của Hoshi là do một tay hắn tạo thành.
Bây giờ Hoshi cảm thấy khuôn mặt của Han Chun Woo sao mà đáng ghét đến thế.
Nhìn nụ cười của hắn, Hoshi chỉ phải thầm cắn răng nghiến lợi, nuốt hận vào
bụng.
Cười đã đủ rồi, Han Chun Woo cũng thu lại vẻ cà lơ phơ của mình, đổi thành một
vẻ mặt nghiêm túc.
“ Nếu ngươi đã trở thành đồ đệ của Han Chun Woo ta thì ta cũng không thể làm
mất mặt ta phải không nào ? Nhóc, đến đây để ta xem ngươi có gì đi. “
Toàn thân của Han Chun Woo tỏa ra khí thế như một con mãnh thú. Hoshi bị hắn
nhìn chằm chằm vào làm dựng cả lông tóc.
Hoshi biết đây là bài kiểm tra đầu tiên mà Han Chun Woo dành cho mình. Thế là
hắn cố nén mệt mỏi, đứng dậy, bày ra thế võ mở đầu.
Trong rừng cây, Hoshi và Han Chun Woo đứng đối diện nhau. Hoàn cảnh yên tĩnh,
chỉ nghe được gió thổi, tiếng lá cây xào xạc. Bầu không khí ngày càng trở nên
nặng nề hơn, một trận đại chiến sắp bạo phát.
Kiếp trước, Hoshi cũng coi như là có tập luyện chút võ học để nâng cao sức
khỏe. Kết hợp với võ công cơ bản của hệ thống dành cho hắn, Hoshi định thử một
lần các thế đòn trước kia học được.
Lần này hắn định sử dụng chiêu thức của phái Nam Hổ Quyền.
Phái Nam Hổ Quyền là một trong những chi phái của Bình Định Gia. Chữ gia ở đây
chính là gia tộc.
Cụ tổ của Bình Định Gia xuất phát từ Trung Quốc sau đó cụ đã sang Việt Nam và
định cư ở Bình định, được trau dồi võ thuật Tây Sơn và sáng lập ra Bình Định
Gia.
Hoshi hít một hơi thật sâu, quát to một tiếng, tung ra một cú đấm thẳng, bị
Han Chun Woo nhẹ nhõm tránh ra.
Một chiêu không trúng, Hoshi liền bật người, thân khẽ cong, tung một cú đá
xoay trên không, tấn công về phía đầu của Han Chun Woo. Sức mạnh to lớn như
muốn phá tan lực cản của không khí, tiếng xé gió truyền tới, tựa hồ Hoshi muốn
đá gãy cổ Han Chun Woo.
Han Chun Woo xoay người bắt được chân của Hoshi, chống lại đòn đánh này. Hoshi
không nhụt chí, một cái chân khác từ trên giáng xuống Han Chun Woo, lại bị
người sau dùng tay còn lại bắt được.
Han Chun Woo bắt được Hoshi.
Hoshi cảm giác hai chân của mình như bị kìm sắt kẹp lại vậy. Thế nhưng hắn vẫn
chưa từ bỏ.
Một dòng khí nhẹ đến hầu như không đáng kể bắt đầu lưu động trong người Hoshi,
hội tụ về tay trái của hắn. Cùng lúc độ, cánh tay của Hoshi cũng hiện lên nhàn
nhạt một ánh hào quang bảy màu sắc.
Đôi chân bị Han Chun Woo kìm giữ bây giờ lại là điểm tựa cho Hoshi. Hắn khẽ
khom eo, cong người 45 độ, dùng ra một chiêu “ Xoay lưu hổ vĩ trái liền phóng
ra “, đấm về phía hạ bộ.
Thấy chiêu này, sắc mặt của Han Chun Woo lập tức đen lại. Chân trái làm trụ,
chân phải của hắn đá thắng về mặt của Hoshi.
Không thể nói chiêu “ Vây Ngụy cứu Triệu “ này cực kỳ có tác dụng.
Hoshi không có chút nào dám khinh địch. Đôi mắt lóe lên một cái, biến thành
màu vàng.
“ Hử ? “ Han Chun Woo cũng nhìn thấy màu sắc đôi mắt của Hoshi thay đổi, không
khỏi ngạc nhiên kêu lên.
Trong mắt Hoshi, lúc này cú đá của Han Chun Woo như được phóng to gấp mười
lần, chậm lại gấp mười lần, cũng đủ để hắn đối phó được.
Tay trái đấm về hạ bộ thu lại, chuyển mục tiêu thành chân của Han Chun Woo. Mà
tay phải của Hoshi cũng không nhàn rỗi, mục tiêu cũng là “ chỗ hiểm “ của Han
Chun Woo.
“ Tổ sư thằng nhãi không biết xấu hổ. “ Han Chun Woo thầm mắng một tiếng, đành
phải thả chân của Hoshi ra, lấy tay đón đỡ một chiêu này.
Nào ngờ Hoshi như đã đoán trước được dự định của hắn, đó chỉ là hư chiêu mà
thôi. Tay trái bỗng hóa quyền thành chưởng, đặt lên đầu gối của Han Chun Woo,
vừa ngăn được thế đá của hắn, vừa làm điểm tựa, tay phải đánh về bụng của hắn.
Han Chun Woo bị bất ngờ, để Hoshi thành công đánh vào bụng hắn.
“ Bành “ một tiếng, Hoshi không dám đợi lâu, lập tức lùi lại.
“ Ái chà. “ Phẩy phẩy tay, thấy nắm tay của mình đã hơi sưng đỏ lên, Hoshi
không khỏi kêu lên thành tiếng. Vừa nãy hắn cảm giác như mình vừa đấm vào
không phải là thân thể của một con người, mà là giống như tường đồng vách sắt
vậy.
Trong khi đó, Han Chun Woo vẫn điềm nhiên như thường, nhếch miệng cười nhìn
Hoshi.
Hắn dùng tốc độ cực nhanh đánh về Hoshi, làm cho người sau không cách nào phản
đòn được, đành phải chật vật tránh thoát.
May mà Hoshi có Emperor Eyes, nếu không đổi lại thành người khác ít nhất cũng
bị Han Chun Woo đánh trúng hơn mười lần rồi.
Mỗi lần nắm đấm của Han Chun Woo xẹt qua người đều mang theo tiếng xé gió.
Quyền áp phả vào mặt làm Hoshi cảm thấy rát rát, nhưng hắn lại bất đắc dĩ
không cách nào phản kích được, đành phải cố gắng mà né đòn.
Tình thế xoay chiều. Nếu nói ngày trước Hoshi là thợ săn còn bọn Chang Ho là
con mồi, thì bây giờ hắn lại trở thành chính con mồi của Han Chun Woo.
Hai người cứ kẻ đến người đi như vậy trong vòng 10 phút, rốt cục Han Chun Woo
cũng hô ngừng.
“ Được rồi, ngừng lại. “
Nghe được tiếng hô của hắn, Hoshi như được đại xá, nằm xuống đất thở hồng hộc.
Vốn là thể lực của hắn cũng không nhiều lắm, vừa leo núi xong liền bị Han Chun
Woo thử sức khiến cho Hoshi mệt bở hơi tai, mồ hôi ra như tắm.
Vừa mới thả lỏng một chút, hắn cảm thấy hai chân rã rời, đôi tay không ngừng
run lên.
“ Nghỉ ngơi một chút, mười lăm phút sau bắt đầu huấn luyện. “ Han Chun Woo
nói.
“ Sặc, có nhầm không! Mười lăm phút ?!! Thôi thì ngươi giết ta đi. “ Hoshi vốn
đã mệt rũ người, nay lại nghe Han Chun Woo nói thế, không khỏi kêu trời oán
đất.
Han Chun Woo vẫn giả bộ câm điếc, không để ý tới hắn.
Đúng mười lăm phút sau, Han Chun Woo cũng chẳng thèm gọi Hoshi dậy, mà trực
tiếp đi thẳng vào trong rừng sâu.
Hoshi thấy vậy bất đắc dĩ cố nén mí mắt sắp díp lại, mang theo thân thể mệt
mỏi của mình tập tễnh theo bước Han Chun Woo.
Han Chun Woo cảm nhận được tình hình đằng sau, khóe miệng rốt cục cũng nổi lên
một nụ cười :
“ Rất tốt, quả không phụ lòng ta kì vọng. Mong rằng ngươi sẽ sống sót của ngày
hôm nay. “ Hoshi đang đi ở đằng sau bỗng có một dự cảm chẳng lành, lạnh hết cả
sống lưng.
Đi khoảng độ mười phút, Hoshi và Han Chun Woo đã đi tới một bãi đá rộng lớn,
trống trải.
“ Được. Bây giờ chúng ta bắt đầu tu luyện. Nói trước, học võ không phải là một
sớm một chiều, rất cực khổ. Nếu như bây giờ ngươi đổi ý còn kịp. “
Nghe vậy, Hoshi cũng không đáp lời, nhưng ánh mắt của hắn đã nói lên tất cả.
Nhìn ánh mắt kiên định, không chút dao động của Hoshi, Han Chun Woo âm thầm
tán thưởng.
“ Vừa rồi cơ bản ta đã kiểm tra được trụ cột của ngươi, bây giờ đến bài kiểm
tra thể chất. “ Nói xong, hắn đột nhiên không biết lấy từ đâu ra một đống dụng
cụ.
Rất nhanh, Hoshi đã biết được kết quả của mình.
Ném tạ : 41.2 m
Lực tay : 32 kg
Nhảy xa : 4m48
Chạy 100m : 14.6 giây
Tốc độ : 25.2 km/h
Gập bụng : 200 cái
Cuối cùng là bài tập hít đất.
“ Biết chống đẩy chứ ? “ Han Chun Woo liếc Hoshi một cái, sau đó hỏi. Đợi
Hoshi gật đầu, hắn liền ra hiệu bảo Hoshi có thể thực hiện.
“ Làm một trăm cái xem. “
Nghe vậy, Hoshi không để ý đến mặt đất bẩn thỉu, trực tiếp nằm úp xuống. Đang
lúc hắn chuẩn bị làm cái hít đất đầu tiên, đột nhiên cảm thấy vùng eo của mình
trùng xuống, như bị núi đè.
“ Rầm! “ Cả ngươi Hoshi đổ ầm xuống đất.
“ Phì phì! Ngươi làm gì vậy. “ Hoshi vội vàng thổi đất cát trong miệng ra,
quay đầu tức giận nói với Han Chun Woo.
Ai ngờ Han Chun Woo trợn mắt lên với hắn :
“ Trừng cái gì. Nếu cứ bình thường làm một trăm cái hít đất chẳng phải là dễ
quá à ? Ta dùng một ngón tay còn có thể làm được một cách đơn giản, huống chi
ngươi lại dùng hai cánh tay. Đừng nói nhiều, tiếp tục đi. “
Hoshi cắn răng nghiến lợi. Người dưới mái hiên không thể không cúi đầu. Hắn
đành cố sức mà vừa cõng Han Chun Woo vừa chống đẩy.
Do Hoshi tập luyện tennis từ nhỏ, lại thêm thế giới “ Prince of Tennis “ vốn
là “ bug “, cho nên tuy thân thể mới mười hai tuổi nhưng làm một trăm cái hít
đất đối với hắn thực ra cũng chẳng phải việc gì khó.
Thế nhưng, nếu cộng thêm Han Chun Woo thì lại khác.
Cân nặng của Han Chun Woo không đến một trăm thì cũng xấp xỉ tám mươi, mà
Hoshi chỉ nặng khoảng một nửa hắn.
Nói cách khác, Hoshi phải chống đẩy dưới tình huống chịu đựng trọng lực gấp ba
lần.
P/S : Dạo này mình bận công việc quá, anh em thông cảm chút.
Team Đang Bí Ý Tưởng -TruyệnCv