Người đăng: ٩(^‿^)۶
“ Ngươi ở đây làm gì ? “ Bỗng một giọng nói truyền đến làm Hoshi giật thót.
Hoshi vội vàng quay người lại, trong đầu hắn chỉ kịp đặt ra một dấu chấm hỏi:
“ Lão ấy vẫn còn ở đây sao ? “
Bề ngoài thì Hoshi lại cười nói vuốt đầu giả vờ ngây thơ vô số tội:
“ A. Chào thầy. Không ngờ ngươi cũng có sở thích dậy sớm “ tập thể dục buổi
sáng “ nhỉ ? “
Han Chun Woo nhìn Hoshi, hai mày càng nhíu sâu hơn :
“ Ta hỏi... Ngươi đang làm gì ở đây ? “
Lấy sự nhạy bén của Han Chun Woo tất nhiên có thể nhận biết được có người đang
đứng quan sát bọn họ. Chỉ là hắn không biết đó là ai, mục đích gì, cho nên mới
có màn “ điệu hổ li sơn “ như thế.
Nhưng ngay cả chính bản thân Han Chun Woo cũng không ngờ được người đi theo
mình lại là một học sinh trung học năm thứ 1 có thân thủ khá tốt mà chỉ mới
gặp mặt một lần – Aki Hoshi.
Kết hợp với biểu hiện khác thường của Hoshi, Han Chun Woo không khỏi có một
chút suy đoán ngẫu nhiên. Chỉ thấy hắn nhăn mày hỏi :
“ Ngươi là người của Murim ? Mấy lão già đó đúng là càng già càng “ khôn hơn
“, dám cử một đứa bé để theo dõi ta à ? “
Hoshi nghe vậy liền biết hắn hiểu lầm. Giống như đánh hơi được mùi nguy hiểm
truyền đến từ phía Han Chun Woo, Hoshi vã hết cả mồ hôi,như lâm đại địch, vội
vàng xua tay.
Không giải thích nhanh chết oan thì toi!
“ Hiểu lầm, đây là hiểu lầm. Lầm to rồi! Ta vẫn chưa coi là người của Murim,
ít nhất là trừ ngươi ra thì vẫn chưa người nào cho rằng ta là người của Murim.
Mà ta càng chẳng phải người của mấy lão già kia, ngươi cảm thấy bọn hắn xứng
để ra lệnh cho ta sao ? “
Nói lời cuối cùng, Hoshi thậm chí còn sử dụng ra cả uy thế của “ Emperor Eyes
“, hắn chẳng ngần ngại mà nhìn thẳng vào mắt của Han Chun Woo.
Một luồng khí thế bễ nghễ thiên hạ tự nhiên xuất hiện.
Han Chun Woo cảm thấy hơi sững sờ. Đôi mắt của Hoshi đột nhiên chuyển thành
màu vàng óng ánh, cả người tỏa ra khí thế kinh người, như một vị đế vương, để
hắn không khỏi ngẩn ra một chút.
Từ một gã thư sinh trói gà không chặt đến một vị đế hoàng.
Trên người của Hoshi có những biến đổi đột ngột khiến cho Han Chun Woo cảm
thấy bất ngờ và cũng tò mò về thân phận của hắn.
“ Được rồi. Coi như ngươi không phải là Murim-in đi. Vậy đi theo ta làm gì ? “
Miệng nói thế nhưng Han Chun Woo cũng tin lời của Hoshi bảy, tám phần. Dù sao
“ trẻ con không biết nói dối “, vả lại một người có khí chất như vậy chứng tỏ
trong lòng của hắn có sự kiêu ngạo rất lớn.
Hoshi suy tính một chút, cắn răng nói thẳng mục đích của mình :
“ Ta muốn học võ công. “
“ Hả ? Ta không nghe lầm chứ ? Ngươi muốn học võ công của ta ? Ngươi cảm thấy
ta sẽ dạy cho ngươi sao ? “ Han Chun Woo móc lỗ tai, tỏ vẻ kinh ngạc.
Quả nhiên, học võ không phải là dễ thế!
“ Xem ra, vẫn phải dùng chút thủ đoạn. “
“ Hệ thống, cho ta đổi một tấm " Thẻ dùng thử - Miệng độn ". “ Hoshi thầm nhủ
trong lòng.
“ Đổi thành công, tiêu hao 1 triệu tín ngưỡng điểm. “
Lúc này, Hoshi chỉ cảm thấy trong bụng mình có vạn ngàn ngôn từ ngữ kiến không
cách nào nói hết.
Nụ cười tự tin lại nổi lên trên khuôn mặt của Hoshi, vẻ thong dong thường ngày
lại trở về.
“ Ta cảm thấy ngươi sẽ đáp ứng. “
“ Ồ. Ngươi tự tin đến thế cơ à ? Nói nghe chút. “ Han Chun Woo vốn định mở
miệng bác bỏ bởi quá mức phiền phức. Nhưng đột nhiên, hắn lại cảm thấy tò mò
vì sao mà Hoshi lại tự nhiên trở nên tự tin đến vậy, chẳng lẽ hắn đã có chuẩn
bị từ trước sao ?
Trong lòng Han Chun Woo bỗng có dự cảm xấu.
Quả nhiên, đúng như hắn đã dự đoán, Hoshi lấy ra điện thoại của mình. Một đoạn
video xuất hiện ngay trước mặt Han Chun Woo.
“ Bốp “ “ Binh “ “ Bốp “ “ Binh “.
“ Ha ha, đỡ nè... “
“ Shoryuken!!! “
“ Sướng ghê ta ơi! “
“ Khỏe ghê! “
Người trong hình chính là Han Chun Woo cùng đám anh chị khi nãy bị đánh.
“ Hừ, vớ vẩn. Chỉ thế này mà đã định uy hiếp ta à ? Đánh vỡ nó là được chứ gì
? Hây yô... “ Han Chun Woo khẽ hừ một tiếng, chuẩn bị ra tay.
Hoshi giống như đã biết trước được hành động của Han Chun Woo vậy, bỗng nhiên
nói :
“ Đợi chút đã, trò hay còn ở phía sau. “
Hình ảnh trên điện thoại lại biến đổi lần nữa. Lần này để Han Chun Woo vã cả
mồ hôi hột.
“ Úi chà, phê thật. “
“ Hà hà ~~ “
“ Ố ồ ô. “
Han Chun Woo lại xuất hiện trong hình một lần nữa, lần này là cảnh hắn đang
theo dõi một đám học sinh trung học thay quần áo.
Đây là cảnh Hoshi ngẫu nhiên bắt gặp và quay được vào mấy hôm trước.
“ Chậc chậc... Một thầy giáo mà lại... Nếu cái này mà được lan truyền thì
không biết một đời anh danh của Goomoonryong sẽ thành như thế nào nhỉ ? “
“ Bành! “ Đột nhiên cái điện thoại bị nổ tung.
“ Bất ngờ chưa ? Xời. Xong rồi nhé! “ Han Chun Woo vừa thổi nắm đấm vừa nói.
Không cần đoán cũng biết cái điện thoại bị nổ tung là bởi cú ra đòn chớp
nhoáng của hắn.
Nhưng Hoshi lại có vẻ trấn định lạ thường. Một lần nữa Han Chun Woo lại có một
dự cảm không tốt.
“ Ờ. Bất ngờ quá đi! Nghĩ sao mà thấy xanh thế hả bưởi ? Chứng cứ quan trọng
như thế đương nhiên phải bảo vệ cẩn thận rồi. Ta đã lưu chúng lại sẵn trên USB
rồi. Còn đoạn video mà thầy oánh lộn khi nãy cũng được gửi vào gmail rồi. “
Bỗng, Hoshi chỉ cảm thấy mình nhẹ bỗng đi, bị người nhấc bổng lên.
“ Thằng nhóc chết tiệt, cái USB và cái gmail đó ở đâu ?!!! “ Han Chun Woo gấp
đến nỗi vã hết cả mồ hôi.
“ Bình tĩnh nào, thầy cứ bình tĩnh mà nghe ta nói là tất cả đều êm xuôi ổn
thỏa. “
“ Ngươi thực sự nghĩ rằng ta không dám giết ngươi sao ? “ Đột nhiên, Hoshi cảm
thấy đứng trước mặt mình không còn là một con người, bản thân hắn cứ như đang
bị một con mãnh thú nhìn chằm chằm, sát khí làm mồ hôi không ngừng chảy trên
khuôn mặt tuấn tú.
Nhưng ngay lúc nguy hiểm như vậy, Hoshi vẫn cố tỏ ra trấn định :
“ Nếu thầy không muốn bị bêu danh thiên cổ thì cứ làm đi. “
“ Gì ? “ Han Chun Woo ngạc nhiên. “ Chẳng lẽ ngươi nghĩ lúc này quyền chủ động
còn đang nằm trong tay mình à ? “
Hoshi nhún vai một cái : “ Thầy cứ thoải mái. Nếu giết ta thầy sẽ bị tội giết
hại trẻ em. Đây là tội bất nhân ”
“ Chưa hết, một khi ta chết, những video kia sẽ được lan truyền khắp thế giới.
Điều này sẽ không chỉ ảnh hưởng đến danh tiếng của thầy mà còn đến cha mẹ,
thầy giáo, bạn bè... của thầy. Đây là tội bất nghĩa. “
“ Mà cha mẹ của thầy cũng sẽ vì thầy mà mang ô danh suốt đời. Đây là tội bất
hiếu. “
“ Một khi người như thầy được cả thế giới biết đến, ắt thầy sẽ bị cáo buộc và
bị tìm cách trả thù. Không chỉ vậy, một số chính quyền các nước còn sẽ lợi
dụng cái cớ này mà gây bất lợi cho Hàn Quốc. Đây là tội bất trung. “
“ Nếu là một người bất trung bất hiếu, bất nhân bất nghĩa như vậy thử hỏi cuộc
đời của thầy có qua nổi không ? “
“ Hơn nữa thầy hẳn phải thấy ta căn cốt kì giai, là thiên tài tập võ, là báu
vật của quốc gia, là cái vàng mười của thế giới. Đáng ra thầy phải có trách
nhiệm chỉ bảo cho ta nhưng lại để thiên tài mai một, để một đám thiếu nữ ngày
đêm ngóng trông tình lang mòn mỏi mà không có kết quả, để biết bao người cơ
khổ mong đợi một vị đại hiệp cứu vớt bọn họ mà lại vô vọng. Đây quả là thiên
đại tội ác. “ Hoshi cứ thao thao bất tuyệt nói mãi mà không dứt lời.
Nếu như bình thường, Hoshi tất nhiên không thể nói ra những lời " vô sỉ " như
thế này được. Nhưng bây giờ miệng của Hoshi cũng không phải do hắn kiểm soát
nữa, hoàn toàn không tuân theo lí trí của hắn.
Trong lòng Hoshi thầm than : “ Miệng độn quả là bá đạo không thể cản. “
“ Còn nữa... ư ư ư... “
“ Ngừng ngừng ngừng, đừng nói nữa. Muốn học võ cũng được, phải đáp ứng ta mấy
điều kiện, rõ thì gật đầu, không được nói thêm lời nào nữa. “ Han Chun Woo vội
vàng bịt miệng Hoshi lại, hai mắt đầy tơ máu nhìn chằm chằm hắn bảo.
Chỉ một lúc thôi mà Han Chun Woo cảm thấy đã trải qua cả thập kỉ. Lời của
Hoshi cứ như tiếng chuông “ boong boong “ gõ vào đầu hắn, làm Han Chun Woo cảm
thấy chóng mặt quay cuồng, khí huyết dâng cao.
Thế quái nào mà chỉ không dạy võ cho Hoshi thôi mà hắn lại biến thành một tội
nhân thiên cổ, bất nhân bất nghĩa, bất trung bất hiếu.
Mà trong lòng hắn lại giống như là bị cộng hưởng, âm thanh của Hoshi giống như
ma âm quấn tai khiến hắn cũng không khỏi có chút xấu hổ, giống như mình là một
tên đại ác nhân người người hô giết vậy.
Thế là Han Chun Woo đành phải nhanh tay bịt lại miệng của Hoshi, nếu không hắn
cảm thấy mình chẳng mấy chốc cũng phải thổ huyết bỏ mình mất.
Hoshi thấy mục đích đã thành công, gật đầu lia lịa.
“ Thứ nhất, không được “ niệm kinh “ trước mặt ta. Đây là điều quan trọng
nhất. “
“ Thứ hai, không được dạy võ cho ai khác. “
“ Thứ ba, không được ức hiếp kẻ yếu. “ Điều này có thể thấy được từ điểm Han
Chun Woo đợi bị đánh mới đánh trả lại mà không có dùng võ công của mình để xử
đẹp mấy tay anh chị kia.
“ Thứ tư, không được tiếp tay cho mấy lão già trong Murim. Nếu để ta biết
được, ta sẽ giết ngươi!!! “ Ánh mắt của Han Chun Woo tràn ngập sát khí nhìn
Hoshi.
Nhưng chỉ một giây sau thái độ của hắn lại khôi phục nhởn nhơ như thường :
“ Bây giờ ngươi còn muốn học võ không ? Ấy ấy, sao thế... Tỉnh em ơi...!!! “
Hóa ra Hoshi vì thiếu oxi lâu quá mà hai mắt đã trắng dã, trợn tròn lên rồi.
Team Đang Bí Ý Tưởng -TruyệnCv