Truyền Kì Tu La


Người đăng: phuocxyz25@

Giữa mảnh thiên địa xơ xác, một nam tử tuấn lãng mặc hắc bào đang lẳng lặng
nhìn về phía bầu trời hắc sắc. Đối diện với hắn là bốn gã nam nhân, một nam tử
yêu dị và ba lão nhân. Tu vi mỗi người bọn hắn tỏa ra đang làm mảnh đại lục
rung chuyển. Phía sau hắc bào nam tử là một tuyệt thế mỹ nhân, trong mắt nàng
ánh lên vẻ tuyệt vọng cùng khổ sở!

Hắc bào nam tử lạnh nhạt mở giọng:

- Các ngươi vẫn cố đánh chủ ý ta sư tôn phần mộ sao?

Một lão nhân trong bốn người kia cười khẩy:

- Hắc hắc, Cái thế chí tôn Mộ Kinh Vân đã đạt tới đỉnh của tu luyện đạo, nửa
bước tiếp cận Thần cảnh vị tất trong mộ của ngài phải có manh mối để đột phá
Thần cảnh! Bọn ta chỉ tò mò muốn tìm hiểu chút ít thôi! Lạc công tử không nên
lạnh lùng mà đánh mất hoà khí!

Hắc bào nam tử khinh thường nói:

- Ngươi đang cố ý giả ngu hay là đang vũ nhục chỉ số thông minh của ta!

- Bớt sàm ngôn đi! Các ngươi muốn tới Kinh Vân sơn này đàm đạo tu luyện đạo
ta còn miễn cưỡng mà đón tiếp, còn đánh chủ ý lên ta sư tôn an nghỉ nơi thì ta
chỉ có một chữ để nói! Cút!

Không gian dần trở nên tĩnh lặng, nam tử yêu dị trong ánh mắt tỏa ra sát khí
nồng đậm. Mặt hắn âm trầm quát:

- Vậy thì không còn gì để nói! Lạc Tinh Thiên, Kinh Vân sơn này ta quyết san
bằng! Sau đó đào bới mộ Mộ Kinh Vân mà tìm thứ ta muốn!

Hắc bào nam tử sắc mặt bỗng trầm xuống nhưng vẫn lạnh sắt lạnh, hắn truyền âm
cho tuyệt sắc nữ nhân kia:

- Nàng mang theo mộ bia của sư tôn đi đi thôi! Thứ cả đời sư tôn theo đuổi
đành trông cậy vào nàng !

Nữ nhân sắc mặt khẽ biến tuy muốn lên tiếng phản bác nhưng nàng không phải là
nữ hài mười mấy tuổi nông nỗi,nên đành gật đầu đồng ý. Tâm thức nàng đang dằn
vặt vô cùng, nhưng lạ thay ánh mắt lại trong suốt đến độ không ai biết nàng
đang nghĩ gì.

Nàng bỗng truyền âm lại:

- Còn ngươi thì sao? Ngươi cũng phải đi a!

- Ta đương nhiên ở lại nơi này câu giờ cho nàng!

- Ngươi không thể đả bại bọn hắn?

- Có thể! Nhưng mạo hiểm rất lớn! Ta không thể đem Nàng tính mạng và sư tôn
di vật ra đặt cược!

- Không thể! Ngươi cũng phải đi chứ! Ngươi là truyền nhân duy nhất của Cái
thế chí tôn mà! Như thế này ta không thể đi được !

- Sư tôn là tất cả của nàng mà! Nàng liều mình để bảo vệ sư tôn, ta cũng sẽ
toàn lực để thủ hộ nàng! Không cần nhiều lời nữa!

Dứt lời Hắc bào nam tử đánh ra thủ ấn kích phát tinh quang đưa nữ nhân cùng
Kinh Vân điện đi mất.

Nam tử yêu dị biến sắc :

- Kinh Vân Thiên Lý trận!

Hắc bào nam tử lạnh lùng cực điểm nói:

Cũng tinh mắt a! Vật ngươi muốn tìm đã đi mất! Nhưng dám tới đây đánh chủ ý
lên nó vậy thì mãi mãi lưu lại đi!

Thiên địa bỗng nhiên rung động, không gian như bị bóp méo.

Yêu dị nam tử hoảng hốt, phóng ra từ tay một toà tiểu tháp. Tiểu tháp lớn dần,
hấp lực tỏa ra khủng khiếp hấp thu hết linh khí của Kinh Vân sơn rồi phóng ra
lực lượng nghiền áp về phía Hắc bào nam tử.

- Trấn Thiên tháp! - hắc bào nam tử cả kinh.

- Không ngờ ngươi lại dám huy động cả lực lượng Trấn Thiên tháp! Đem Kinh Vân
sơn làm thành như vậy, dù có chết ta cũng phải làm cho các ngươi vĩnh viễn lưu
lại!

Hắn bỗng vẫy tay, tinh quang loé lên xuất hiện một thanh Hắc trọng kiếm trên
tay. Thủ pháp biến đổi đem lực lượng trọng kiếm phát ra.

- Diệt Thế! Xuất toàn lực a!

- Tu La Diệt Thế! - Quát lạnh một tiếng, hắn bổ ra một kiếm kinh thiên.

Kiếm ý quyết liệt không gì cản nổi . Thiên địa như bị bổ đôi, đối mặt với một
kiếm này dường như không gì chống lại được.

Không gian rung động bạo liệt, Kinh Vân sơn hoàn toàn biến mất, thay vào đó
những dãy núi bị tách đôi hình thành sơn cốc hàng ngàn dặm. Tu La ma đế chí
tôn một thời vẫn vang danh tới hàng vạn năm sao do trận chiến đó! Không còn
lại manh mối gì trong trận chiến đó ngoài vết kiếm kinh thiên kia......


Tu La Ma Thần - Chương #1