Đánh Cho Ngươi Phục.


Sau một tháng đi học, mọi người đã nhớ được nội quy học viện, đặc biệt là về
việc đi trễ, cho dù là lúc này hay là đến lúc tốt nghiệp cả, bởi vì nếu như
đến trễ, sẽ phải đánh một trận với một đối thủ bất kỳ và nếu thua, sẽ phải
nhận hình phạt. Chính là vì lý do này, mà tất cả học viên đều tuân thủ nội
quy, chỉ trừ một người và người này, là Quân Vũ.

Quân Vũ không phải kẻ có bộ não cá vàng mà không biết hay không nhớ về điều
luật này, chẳng qua là vì hắn muốn cho bọn học viên trong lớp hắn biết cái gì
là núi cao còn có núi khác cao hơn. Đừng tưởng hắn không biết, sau lưng hắn
bọn chúng nói cái gì về hắn. Ngoại trừ Lam Ngạn và Lục Cẩn luôn giúp đỡ hắn,
còn lại bọn chúng luôn nói hắn là kẻ đi cửa sau, gian lận,... toàn là những
điều mà hắn ghét nhất. Hắn vốn không quan tâm người khác nghĩ gì, nhưng mà
long hữu nghịch lân, nhân hữu giới hạn. Đụng tới giới hạn của hắn, chắc chắn
rằng đối thủ chỉ có một con đường để đi, từ chết thay đổi thành sống không
bằng chết. Cũng là từ lý do này mà sau một tháng đi học, hắn quyết định ra tay
thanh trừng.

- Vũ này, ngươi quyết định lập uy trong lớp sao?

Lục Cẩn ở một bên đang ăn lên tiếng, lúc này Quân Vũ gật đầu, sau đó thì lạnh
lùng nói:

- Long hữu nghịch lân, nhân hữu giới hạn. Đụng đến giới hạn của ta, nhất định
phải trả đại giới.

- Bọn ta ủng hộ ngươi, Vũ.

Lam Ngạn đơn giản nói, trải qua một tháng luyện tập với Quân Vũ, y và Lục Cẩn
có thể nói là tin tưởng hắn tuyệt đối, vì vậy y không nghi ngờ gì về quyết
định của hắn mà còn ủng hộ hết mình. Về phần Quân Vũ, hắn cũng đã xem hai
người là chiến hữu lưng tựa lưng, thế là hắn liền nói:

- Ngạn, Cẩn, ngày mai chỉ cần cầm chân bọn chúng, còn lại để ta.

- Được.

- Vậy thì ta đi minh tưởng. Mai tính tiếp.

Nói rồi thì Quân Vũ liền đi minh tưởng tu luyện, còn Lam Ngạn và Lục Cẩn thì
đi thảo luận một chút về những gì mà lúc trước mà hắn đã dạy. Một tháng qua,
trừ thực lực hiện tại chưa có tiến triển gì, còn lại thì hai người đã học được
rất nhiều kinh nghiệm thực chiến làm cho chiến lực của họ tăng cao.

Hôm sau.

Như đã thống nhất vào ngày hôm qua, ba người Quân Vũ đã cố tình đến trễ và y
như rằng, Tuyết Ninh đã lên tiếng hỏi:

- Tại sao ba trò đến trễ?

- Con ngủ quên.

Lục Cẩn rất thản nhiên nói và điều này là sự thật. Nếu không phải là sáng nào
Lam Ngạn hoặc Quân Vũ đều đánh thức hắn dậy, phỏng chừng rằng hắn đã đi trễ
quanh năm suốt tháng rồi. Về phần Lam Ngạn, y rất đơn giản nói, nhưng lý do...
khiến người ta hộc máu:

- Chưa ăn sáng, chưa đi học.

- Bận nấu ăn.

Ba từ đơn giản và cực kỳ đơn giản, nhưng lại khiến cho vài người hộc máu, còn
Lục Cẩn ở đằng sau giơ ngón cái lên. Lúc này, Tuyết Ninh lạnh giọng nói, giống
như là muốn đập họ ra bã vậy:

- Thế thì hôm nay, ba trò sẽ phải đấu với đội của Tần Minh.

- Được thôi.

Quân Vũ đồng ý, trong lòng thầm nghĩ mọi thứ đã đi theo đúng hướng mà hắn
muốn. Lúc này, Lục Cẩn và Lam Ngạn lên tiếng, giọng nói tràn đầy tín nhiệm:

- Đội trưởng, trông cậy vào ngươi.

- Yên tâm.

Nói rồi thì ba người liền đứng ra sân, chờ đợi đội của Tần Minh xuất hiện. Sau
một phút, bọn chúng xuất hiện, khuôn mặt có vẻ vênh váo lắm, vì vậy Lục Cẩn đã
chán ghét nói:

- Đội trưởng, lát đập chết bọn nó đi.

- Bán sống bán chết thôi. Dẫu sao cũng là con cháu gia tộc, giết thì nhẹ tay
quá.

Quân Vũ hờ hững nói, giọng nói vô cùng bình thường, nhưng nội dung câu nói lại
khiến người ta sởn gai ốc. Về phần Lam Ngạn, y chỉ đơn giản ném ánh mắt viên
đạn về một thành viên của đội Tần Minh và ngay lập tức, hắn liền nói:

- Lát nữa giao hắn cho ngươi.

- Cảm ơn đội trưởng.

Lam Ngạn nói, trong đó không che giấu sự vui mừng. Lúc này, Tuyết Ninh lên
tiếng, chuẩn bị cho trận đấu:

- Hai đội giới thiệu.

- Dạ Quân Vũ, hỏa linh sư.

- Từ Lam Ngạn, băng khí sư.

- Lục Cẩn, lôi thú sư.

- Tần Minh, thổ khí sư.

- Quý An Kỳ, phong thú sư.

- Thẩm Nam, hỏa khí sư.

Hai bên sau khi giới thiệu xong thì tách ra, lúc này Tuyết Ninh nói, bắt đầu
cuộc chiến:

- Quy tắc nếu đã rõ, vậy thì bắt đầu.

- Liệt Hỏa.

Vào đầu trận đấu, Quân Vũ thường sẽ gọi linh thú ra đấu, bản thân thì ở một
bên quan sát đối thủ. Một khi đã biết nhược điểm đối thủ, vậy thì lúc đó, hắn
sẽ ra tay, nhất kích tất sát. Lúc này, Lục Cẩn ở một bên triệu hồi linh thú
của y ra và ngay lập tức, Tạp Tạp ở trong thức hải liền lên tiếng, tỏ vẻ ngạc
nhiên:

- Vũ ca, Lục Cẩn vận khí thật tốt, lại có được Lôi loan.

- Lôi loan? Thần thú có huyết mạch Chu Tước, toàn thân tử sắc, kim mâu?

Quân Vũ ngạc nhiên nói, lúc này Tạp Tạp gật đầu, sau đó thì nói:

- Lát nữa xong đệ kể cho huynh.

- Được.

Nói rồi thì Quân Vũ quay lại với trận chiến, lúc này Lam Ngạn cũng đã triệu
hồi linh khí của y ra và lần này, Ảnh lên tiếng:

- Băng Linh kiếm, lại là Băng Linh kiếm.

- Băng Linh kiếm?

Quân Vũ thắc mắc, lúc này Ảnh liền giải thích, giọng nói có chút hoài niệm:

- Một trong bát đại thần khí, Băng Linh kiếm, khi tiến hóa sẽ trở thành Vĩnh
Hằng Cực Băng kiếm, vô cùng mạnh.

- Vĩnh Hằng Cực Băng kiếm... quả là thiên tài.

Nhìn thanh kiếm toàn thân màu lam được hàn khí bao bọc xung quanh, Quân Vũ
thầm cảm thán, nhưng hắn có biết rằng, Thánh Diễm ở một bên đang gào thét đâu.
Mẹ kiếp, chủ nhân ngươi nói người ta là thiên tài, vậy chủ nhân tính là gì? Là
thiên tài, hay là yêu nghiệt? Lúc này, ở bên Tần Minh cũng đã ra tay, bởi vì
trên tay và trước mặt họ, một cái chùy, một con đại bàng và một pháp trượng đã
xuất hiện. Lúc này, Quý An Kỳ liền phất tay, thế là con đại bàng đó liền bay
đến và bắt đầu công kích, thế là hắn cũng ra tay:

- Liệt Hỏa, tấn công.

- Băng Bạo!

Lam Ngạn khi thấy Quân Vũ ra tay, y liền biết mọi thứ đã bắt đầu, thế là một
cái Băng Bạo tấn công chính xác Tần Minh, sau đó là một trận xáp lá cà, khuyến
mãi là những âm thanh chát chúa do vũ khí va chạm. Về phần Lục Cẩn, Lôi loan
của hắn đã bắt đầu tăm tỉa Thẩm Nam, khiến cho tên đó không thể nào tiếp cận
được hắn.

Sau hai phút giằng co, Quân Vũ đã rút Thánh Diễm ra, đôi tử mâu khẽ nheo lại,
đồng thời một giọng nói lạnh nhạt vang lên, chấm dứt mọi chuyện:

- Nộ Viêm Thiên Không.

Bạo Liệt Quyết hỏa hệ quần công, Nộ Viêm Thiên Không đã làm cho mảng trời
trong khu vực họ thi đấu chuyển sang màu đỏ rực rỡ, nóng đến kinh người, đồng
thời từ đó, những hỏa cầu rơi xuống như mưa, một khi đụng trúng bất kỳ cái gì
liền phát nổ và thiêu cháy đối thủ một đoạn thời gian. Kết quả là sau một
phút, cảnh tượng liền trở nên vô cùng kinh khủng, mặt đất có vô số những cái
hố do vụ nổ gây ra, cát bụi mịt mù, lửa vẫn còn cháy trên mặt đất. Về phần đối
thủ thì đừng nói khá hơn, không thảm hơn mặt đất đã bị oanh tạc là hên lắm
rồi, cả người không chỗ nào là không có thương tích, đầu tóc cũng bị đốt hết
phân nửa. Nhìn cảnh tượng này, tất cả học viên đều hoảng sợ, còn Tuyết Ninh
thì ngạc nhiên. Theo nàng, Nộ Viêm Thiên Không tệ nhất cũng phải là Huyền cấp
cao giai linh kỹ, bởi vì sức mạnh của nó quá kinh khủng đi. Một Tụ Linh cảnh
ra đòn đã như vậy, nếu là cấp bậc cao hơn thì nàng cũng không dám chắc rằng có
thể bình yên vô sự tránh khỏi linh kỹ này, nhất là với khả năng thiêu đốt liên
tục và phát nổ của nó. Trong lòng nàng hiện tại đang suy nghĩ rằng Quân Vũ có
phải là thiếu gia của một đại gia tộc nào không, nếu không thì làm sao lại có
linh kỹ cỡ này.

Lúc này, Quân Vũ đã để Liệt Hỏa và Thánh Diễm quay về, đôi tử mâu khẽ liếc qua
Tuyết Ninh và ngay lập tức, hắn liền nhận ra suy nghĩ của nàng và nếu có thể
trả lời, hắn sẽ nói thẳng rằng hắn không phải là người của đại gia tộc và Bạo
Liệt Quyết, là do hắn sáng tạo. Tuy nhiên, nàng đã không hỏi, vì vậy hắn không
trả lời mà chờ đợi đáp án từ nàng. Một lúc sau đó, nàng trả lời, giọng nói đỡ
lạnh nhạt hơn trước:

- Ba trò vào lớp đi. Còn lần sau, ta sẽ phạt các trò.

- Đã rõ, Tuyết lão sư.

Kỳ thật, ngoại trừ khi còn sự cố gì khác, còn không thì Quân Vũ tuyệt đối
không đi trễ nữa, bởi vì điều hắn muốn đạt được, nó đã hoàn thành. Hiện tại,
cả lớp đều nhìn hắn, không phải là ánh mắt sợ hãi thì cũng là kính nể, ít nhất
cũng đủ cho bọn chúng không nói xấu hắn nữa. Lúc này, Lục Cẩn lên tiếng, giọng
có chút hâm mộ:

- Vũ, Nộ Viêm Thiên Không thật lợi hại nha. Mà linh kỹ này ngươi học từ đâu
thế?

- Lợi hại vậy sao? Nếu ta nói đó là do ta sáng tạo, ngươi có tin không?

Quân Vũ khẽ nói, hắn biết rằng điều này cực kỳ khó tin nên hắn mới đem ra hỏi
Lục Cẩn, ai ngờ y lại nói một câu còn khó tin hơn:

- Tin. Linh kỹ này nếu không phải là của ngươi sáng tạo, vậy thì nó là của
ai?

- Ta cũng tin, bởi vì từ trước đến giờ, ta chưa bao giờ thấy Tụ Linh cảnh nào
có thể sử dụng linh kỹ bá đạo đến mức này, chưa kể là linh lực mà ngươi tiêu
hao, chỉ ngang với ta lúc sử dụng Băng Bạo.

Đúng vậy, Băng Bạo là một linh kỹ phát triển của các băng linh sư, tiêu hao
không quá nhiều, nhất là với thực lực hiện tại của Lam Ngạn thì chỉ mới là
hoàng cấp linh kỹ, trừ khi y dốc hết sức, còn không thì chắc chắc không có
chuyện hao hết linh lực. Nhưng Nộ Viêm Thiên Không là linh kỹ như thế nào?
Được một Huyền Linh cường giả đánh giá tệ nhất là huyền cấp cao giai linh kỹ,
còn có thể yếu sao? Tuy nhiên, linh lực tiêu hao chỉ ngang với hoàng cấp linh
kỹ, cái này biểu hiện cho cái gì? Nó tượng trưng cho việc khả năng thao khống
và sử dụng linh lực của Quân Vũ đã tới mức tùy tâm sở dục, còn linh kỹ sáng
tạo ra đã không cùng một đẳng cấp với các linh kỹ khác rồi. Lúc này, hắn liền
trả lời:

- Ngày mai đi ra khu rừng của học viện, ta có một vài thứ muốn đưa các ngươi.

- Được, đội trưởng.

Nói rồi thì bọn họ quay về chỗ ngồi, sau đó bắt đầu học tập, giống như là mọi
chuyện vừa xảy ra không liên quan đến bọn họ vậy. Nhưng tin rằng, trải qua
chuyện hôm nay, mọi thứ sẽ thay đổi hoàn toàn, nhất là đối với cuộc sống của
ba người họ.

Đêm.

Hiện tại, Lục Cẩn và Lam Ngạn đã ngủ, nhưng Quân Vũ thì chưa, bởi vì hắn muốn
nghe về chuyện của phượng tộc. Lúc này, ở bên trong thức hải, Tạp Tạp bắt đầu
kể lại câu chuyện xưa của phượng tộc:

- Xưa kia, phượng tộc cùng long tộc, kỳ lân tộc, bạch hổ tộc và huyền qui tộc
là ngũ đại thú tộc, mỗi một tộc đều có một đặc điểm riêng. Phượng tộc, gồm có
năm nhánh chính, theo thứ tự huyết mạch là Phong bằng, Lôi loan, Hắc hoàng,
Băng phượng hoàng và Hỏa phượng hoàng. Trong đó, hỏa có thiên phú niết bàn,
băng là ngủ đông, hắc là ảo cảnh, lôi là tụ lôi trụ, còn phong là thuấn di.

- Tụ lôi trụ? Giúp hấp thụ lôi lực?

Quân Vũ nghe tới khả năng Tụ lôi trụ thì liên tưởng tới cột thu lôi ở kiếp
trước, lúc này Tạp Tạp gật đầu và nói tiếp:

- Đúng vậy, Vũ ca. Lại nói, phượng tộc vốn vô cùng mạnh, nhưng không hiểu vì
sao mà ngàn năm trước, đột nhiên tuyệt tích, không thấy bóng dáng của bất kỳ
tộc nhân nào. Đây cũng chính là lý do mà tại sao khi thấy lôi loan của Lục
Cẩn, đệ lại ngạc nhiên.

- Ta nghĩ rằng có lẽ là do vài nguyên nhân đặc thù nên phượng tộc đã đi sang
không gian khác để ẩn náu.

- Đệ cũng nghĩ vậy.

Tới đây thì bầu không khí đột ngột trở nên im lặng, vì vậy Quân Vũ đã đi ra
ngoài và nghỉ ngơi, trong lòng vẫn suy nghĩ về câu chuyện của phượng tộc./.


Tự Do Đạo - Chương #4