Xuyên Không.


Đêm, tịch mịch vô quang. Mặt trăng đã khuất sau những đám mây đỏ như máu,
giống như là đang lo sợ điều gì đó. Gió từng cơn thốc lên, lạnh đến tê tái,
buốt giá lòng người.

«Tách... Tách»

Trời bắt đầu đổ mưa. Một cơn mưa rào âm u, cùng với gió hợp thành một hương vị
tinh phong huyết vũ, báo hiệu một điều chẳng lành.

Trong cơn mưa đó, ở trên những tòa nhà cao tầng, có một bóng đen thoắt ẩn
thoắt hiện, không chút tiếng động nào mà đi đến địa điểm đã định, đôi tử mâu
ẩn sau mặt nạ nhìn tòa nhà của Tần gia, ánh mắt lạnh nhạt vô cùng, tựa như
việc mà hắn phải làm, chẳng có gì khó cả.

Hắn vốn là đứa trẻ mồ côi, không có tên, được nhận vào viện mồ côi lúc ba
tuổi, học hỏi, sinh sống ở đó. Với IQ được đo là 200, thông minh tuyệt đỉnh,
thể chất cực tốt, là một cái thiên tài thực sự, vì vậy 12 tuổi, đã lấy được
bằng tiến sĩ. Tuy nhiên, một năm sau, hắn lại bị một tổ chức sát thủ bắt cóc
đem về, bắt đầu huấn luyện làm sát thủ. Mà cũng không hổ danh thiên tài, chỉ
ba năm liền trở thành đệ nhất sát thủ, lấy danh Ẩn Lang, nhất thân nhất kiếm
diệt sát thiên quân vạn mã. Danh tiếng lên cao, từ đó nhiệm vụ nhận được nhiều
còn hơn núi, cũng là như vậy, hắn mới khám phá ra thân thế của chính mình.

Tần Quân Vũ, đây là tên của hắn. Cha hắn là Tần Lạc, là con thứ ba của Tần gia
chủ, là đứa trẻ mà gia chủ căm ghét bởi vì ông là phế vật, tuy rằng thể chất
tốt nhưng thông minh chỉ ở mức độ bình thường, vì vậy thay vì đi theo thư
hương thế gia, ông lại chọn đi theo quân đội, trong vòng mười năm, nhờ đánh
thắng quân địch, lập được nhiều công lao nên ông đã lên chức thiếu tướng, được
nhiều người kính trọng. Sau đó, ông kết hôn với mẹ cậu là Sở Tuyên, đại tiểu
thư Sở gia, sống cuộc sống hạnh phúc. Tuy nhiên, cho đến năm năm sau, lúc hắn
ba tuổi, chỉ vì Tần Thiên hãm hại cha mẹ hắn mà gia đình hắn tan vỡ, cha thì
mất, còn mẹ hắn gắng gượng đưa hắn tới cô nhi viện, sau đó thì ra đi, đánh lạc
hướng kẻ thù, bảo đảm cho hắn một cuộc bình yên, không bị Tần gia truy sát.

Ẩn Lang đọc xong mớ thông tin này, trong lòng không biết là tư vị gì. Vì hắn,
cha mẹ đã hi sinh quá nhiều. Vì Tần Thiên, gia đình mới tan vỡ. Vì Tần gia, họ
mới phải gánh chịu chuyện này. Nhưng hắn cũng phải cảm ơn Tần gia, bởi vì nếu
không có chúng, hắn làm gì tồn tại trên đời này để mà báo thù chúng chứ.

Nhiệm vụ lần này của hắn, là ám sát Tần gia chủ - Tần Thiên, vì vậy hắn mới
lết xác mà làm nhiệm vụ, chứ với cái bản tính yêu tự do, tùy hứng mà làm thì
hắn còn lâu mới làm nhiệm vụ này. Lúc này, Ẩn Lang rút cây súng ở sau lưng ra
và bắt đầu nhắm, rất nhanh, hắn đã bóp cò và một viên đạn từ nòng súng bay ra
với tốc độ cực nhanh, đã xuyên qua cửa kính và đi thẳng vào đầu Tần Thiên, máu
tươi từ đó văng ra khắp nơi. Mọi thứ diễn ra nhanh đến mức mà người Tần gia
đều không kịp phản ứng, cùng lúc đó, hắn cũng nhanh chóng ra tay, tiêu diệt
những người còn lại.

Sau khi đã xong, Ẩn Lang liền cất súng và rời đi, trong lòng có chút trống
rỗng, nhưng rất nhanh chóng, cảm giác đó đã biến mất, để cho sự bình thản quay
lại. Trong lúc rời đi, hắn cảm nhận được một vài kẻ đang theo dõi hắn, nhưng
hắn cũng chỉ nhếch môi cười nhạt, bởi vì sau ngày hôm nay, Ẩn Lang sẽ biến
mất, vĩnh viễn.

Đêm đó, đêm của máu, khói lửa và xác chết. Đêm đó, Ẩn Lang trở thành kẻ đồ
sát, đứng đầu trong giới hắc đạo cả về danh vọng lẫn thực lực. Cũng là vào đêm
đó, hắn biến mất, tựa như rằng hắn chưa bao giờ tồn tại vậy.

Linh Lung đại lục.

Một thế giới tu luyện linh lực, thuần hóa, triệu hồi linh thú và linh khí bản
mệnh. Người có bản mệnh linh thú, là linh thú sư, còn người có bản mệnh linh
khí, là linh khí sư. Linh thú sư có thể khế ước thêm linh thú khác, nhưng giới
hạn dựa vào thực lực và linh khí sư cũng vậy, tuy nhiên, họ lại khác nhau một
chút về hệ. Đối với linh thú sư, hệ của bản mệnh linh thú quyết định hệ của
các linh thú khác mà họ khế ước, còn linh khí sư, họ được quyết định hệ của
bản mệnh linh khí, nhưng nếu như vậy thì họ sẽ không được khế ước với linh khí
khác cho đến khi bản mệnh linh khí của họ có hệ. Tất nhiên, cái gì cũng có
ngoại lệ, giống như một bản mệnh linh khí hoặc linh thú bẩm sinh là vô hệ hoặc
đa hệ, vậy thì nó sẽ giống như linh thú sư, có thể khế ước thoải mái nếu thực
lực đầy đủ. Còn trường hợp ngoại lệ khác, là song sinh linh khí hoặc linh thú,
hoặc là cả hai. Nếu là cả hai, vậy thì người đó được gọi là song linh sư, là
một cái thiên tài.

Kế tiếp là đạo. Đạo ở đây là con đường tu luyện mà một linh sư chọn và phải
đi. Lựa chọn đạo, là tùy theo ngộ tính, cũng như sự phù hợp của bản thân đối
với đạo và khi đã có đạo, tùy theo đặc điểm mỗi đạo mà mỗi người sẽ có một sức
mạnh riêng, không lẫn vào đâu được.

Tuy nhiên, dù là linh thú sư hay linh khí sư, họ thường thức tỉnh bản mệnh năm
bốn tuổi và đều phải tuân theo hệ thống tu luyện một cách nghiêm túc. Linh sư
tu luyện gồm thập cấp, một cấp có cửu tinh, theo thứ tự là: Luyện Linh - Tụ
Linh - Ngưng Linh - Hoàng Linh - Huyền Linh - Địa Linh - Thiên Linh - Thánh
Linh - Đế Linh - Linh Thần. Khi lên tới Linh Thần cấp, sẽ là bất tử, nhưng từ
trước tới giờ, người có thể tiến tới cấp bậc này, ít như phượng mao lân giác.

Đến đây bằng hình thức tân sinh, là một đứa trẻ sống trong một gia đình bình
thường, Ẩn Lang đã được đặt cho một cái tên mới, mà kỳ lạ rằng trừ họ, nó lại
giống với tên hắn kiếp trước, Dạ Quân Vũ. Kiếp trước, thiên luân chi nhạc hắn
không được hưởng thụ, vì vậy hiện tại, hắn rất quý trọng nó và chắc chắn một
điều, kẻ đụng tới họ sẽ không có kết cục tốt lành gì cho cam.

10 năm ở đây, 6 năm tu luyện, Quân Vũ đã lên tới Luyện Linh cửu tinh, một tốc
độ tuy bình thường, nhưng do hắn áp suất linh lực, khiến cho linh lực trở
thành dạng rắn, nên nói Luyện Linh cửu tinh, chứ đánh vượt cấp còn ngon hơn
thiên tài bình thường. Về phần bản mệnh linh khí và linh thú, thật không thể
tin là linh khí của hắn, là một linh khí dạng phát triển, bẩm sinh vô hệ, thế
nên hắn có thể khế ước với bất kỳ linh khí nào. Về phần linh thú, đó lại là
huyễn long - đứa con của thanh long và thiên long, long tộc vương giả, trưởng
thành có thể trở thành long thần, là một cái vô hệ linh thú. Thế là nghiễm
nhiên, hắn trở thành song linh sư, nhưng không phải thiên tài, mà là yêu
nghiệt.

Ngày hôm nay, Quân Vũ đang chuẩn bị tấn cấp lên Tụ Linh nhất tinh, vì vậy nên
hắn đã sớm bế quan ở trong một hang động trên núi rồi. Hiện tại, linh lực đang
vận chuyển trong kỳ kinh bát mạch của hắn, những kinh mạch và huyệt đạo đã
được khai thông đến mức tối đa và còn được rèn luyện, tẩy kinh phạt tủy, vì
vậy việc hấp thụ vô cùng dễ dàng, cộng thêm việc luyện tập thành thói quen,
nên cơ thể tự động hấp thụ linh khí mà không cần phải minh tưởng, vì vậy thực
lực của hắn tiến nhanh hơn người thường nhiều. Linh lực của hắn, từ kỳ kinh
bát mạch, tụ hợp lại ở đan điền, làm cho quả cầu linh lực của hắn, càng ngày
càng lớn lên cho đến khi gấp ba lúc trước thì ngừng lại. Lúc này, Quân Vũ mở
mắt ra, đôi mắt hắc bạch phân minh ánh lên một tia sáng vui vẻ, sau đó thì
nhanh chóng biến mất.

- Nhất tinh... tính ra thì cũng là người bình thường.

Quân Vũ nói, tốc độ này là tính cho người thường, nhưng hắn khác, là thiên tài
thì tốc độ này, là chậm. Tuy nhiên, khả năng đánh vượt cấp của hắn thì miễn
chê đi, đồng cấp là vô địch, vì vậy tốc độ thế này, tính là đủ. Lúc này, hắn
đi ra ngoài và quan sát xung quanh, sau đó thì nhanh chóng quay về nhà ở thôn
Ban Mai.

Thôn Ban Mai.

- Về tới nhà rồi, thật thoải mái.

Khi về đến nơi, Quân Vũ vui vẻ híp mắt lại, bởi vì hắn nghe được giọng nói
quen thuộc của mẫu thân và phụ thân hắn:

- Không biết Vũ về chưa.

- Tiểu Ngọc, Vũ nó sẽ về mà. Bế quan tu luyện cũng đâu phải chuyện đùa.

Dạ Khiếu Thiên và Tiểu Ngọc, phụ mẫu của Quân Vũ, lúc này đang trò chuyện về
việc tu luyện của hắn. Nghe được mấy lời này, hắn liền bước vào nhà và nói:

- Phụ thân, nương, con về rồi.

- Vũ, con thành công.

Khiếu Thiên đơn giản nói, còn Quân Vũ thì chỉ gật đầu, lúc này hắn quay sang
nói với Tiểu Ngọc:

- Nương, ngài nấu ăn chưa? Con đói.

- Ta nấu rồi, chúng ta ăn cơm thôi.

Nói rồi thì ba người liền nhào tới bàn cơm, gió cuốn mây bay trong một khắc,
bàn ăn liền biến mất không còn gì cả. Ăn no nê rồi, Quân Vũ liền đi lên phòng,
bắt đầu đi vào thế giới của hắn để trò chuyện với linh thú và linh khí của
hắn.

Tiến vào thức hải rộng lớn nhưng trừ một khối tinh thể to, một ngân bổng và
một tiểu ngân xà đang ngủ ra thì nơi đây, chẳng có gì cả. Lúc này, linh hồn
của Quân Vũ ngồi ở một bên và lên tiếng:

- Tạp Tạp, lại đây nào.

- Vũ ca, ngươi đi lâu quá đó.

Huyễn long Tạp Tạp, cũng là tiểu ngân xà vừa oán trách Quân Vũ, vừa nhanh
chóng nhảy vào lòng hắn để hắn vuốt ve, lúc này hắn cười khổ và nói:

- Tấn cấp.

- Ra là tấn cấp. Báo hại đệ đệ ta đây ngồi chờ suốt hai ngày không nghe thấy
giọng nói nào nha.

Tạp Tạp giận lẫy, lúc này ngân bổng ở bên kia chợt biến mất, sau đó thì lại
xuất hiện và khỏ đầu Tạp Tạp một cái:

- Tấn cấp quan trọng hơn nói chuyện với con rắn thúi nhà ngươi đấy.

- Đả cẩu bổng chết tiệt kia! Vì cái gì mà ngươi dám đánh lên đầu ta, còn gọi
ta là rắn!

Tạp Tạp tức giận đến muốn thét ra lửa, nhưng mà Quân Vũ đã nhanh chóng cản lại
và nói:

- Tạp Tạp, Ảnh, bình tĩnh.

- Hừ!

Hừ lạnh một tiếng, một thú một khí quay mặt đi, tỏ vẻ không chú ý đến nhau
nữa. Quân Vũ nhìn cảnh tượng này mà không biết nói gì luôn, nhưng rất nhanh,
hắn đã lấy lại tinh thần và nói:

- Được rồi, mọi người. Lần này, ta định đến Linh thú sơn mạch luyện tập, có
nên không?

- Dù sao thì cũng còn hai năm nữa mới nhập học, đi cũng được.

Ảnh lên tiếng, y biết rằng Quân Vũ muốn thừa cơ hội ra ngoài luyện tập vài
linh kỹ tuyệt đối khủng bố, vì vậy y ủng hộ hết mình cho quyết định lần này
của hắn. Về phần Tạp Tạp, thân là long tộc vương giả, hiếu chiến đã ăn sâu vào
trong máu, làm sao mà có thể bỏ qua cơ hội lần này được, thế nên rất nhanh, cả
ba đã thống nhất rằng tuần sau, họ sẽ bắt đầu cuộc hành trình, đi đến Linh thú
sơn mạch luyện tập.

Tuy rằng đã có quyết định, nhưng mà phần khó nhất của Quân Vũ là thuyết phục
phụ mẫu cho hắn đi, vì vậy hắn đang suy nghĩ là có nên trốn đi hay không, ai
ngờ rằng vào bữa cơm tối hôm nay, Khiếu Thiên đã lên tiếng:

- Vũ, 1 tuần sau ta dẫn con đi Linh thú sơn mạch, con có đi không?

- Có.

Quân Vũ nhanh chóng đồng ý, hắn biết rằng cơ hội này chỉ có một lần thôi, vì
vậy không cần suy nghĩ, câu trả lời chỉ có một. Lúc này, Khiếu Thiên nhìn hắn
với ánh mắt đã sớm biết, sau đó thì bữa cơm lại tiếp tục, không có chút ngắt
quãng nào cả.

- Huyết tinh mờ nhạt... là ai?

Thiên Diễn Thuật Toán, món quà mà kiếp trước Quân Vũ nhận được từ sư phụ hắn,
là một thần cấp công pháp tu luyện, mang đến khả năng tiên đoán, gồm 10 tầng,
cứ mỗi lần thăng cấp, độ chính xác sẽ tăng lên tột bậc, còn có thể nhìn rõ mọi
chuyện nếu như thành thục. Tuy nhiên, yêu cầu tu luyện công pháp là phải có
ngộ tính, thiên phú và nỗ lực cực cao, nếu không thì vĩnh viễn cũng không thể
tu luyện. Mà ba cái này, Quân Vũ đều có, chưa kể là tâm cảnh của hắn cực cao,
tuyệt đối không bị ảnh hưởng bởi bất kỳ điều gì, thế nên đây cũng là một sự
lựa chọn công pháp tuyệt vời dành cho hắn. Hiện tại, 6 năm tu luyện đã khiến
hắn thành công tấn cấp Thiên Diễn Thuật Toán lên tầng 3, mọi việc đều nhìn rõ
hơn trước rất nhiều, vì vậy hắn đã thấy được huyết tinh mờ nhạt bao bọc bọc
xung quanh Khiếu Thiên. Tuy rằng thắc mắc, nhưng hắn cũng không có ý định hỏi,
bởi vì mỗi người đều có bí mật của riêng mình, nên hiện tại, hắn quyết định
minh tưởng để gia tăng thực lực bản thân, bởi vì chỉ có mạnh lên, mới có thể
chân chính nắm giữ số phận của bản thân./.


Tự Do Đạo - Chương #1