Chương 348: Không Có Cơ Hội.


Chăm chú nhìn Lục trưởng lão và thất trưởng lão, Nhạc Thành biết rằng mình nhiều nhất cũng chỉ có thể giữ lại được một người mà thôi, vì vậy hắn không hề do dự mà để lại thất trưởng lão.

- Ngươi cũng đừng mong chạy, không có cơ hội đâu.

Nhạc Thành nở ra một nụ cười quỷ dị, sau đó thủ ấn của hắn biến đổi, Âm Dương Kiếm thu hồi vào trong mi tâm đồng thời một lung linh tiểu tháp phóng ra.

- Xoẹt.

Tháp Hạo Thiên vừa phóng ra, lập tức biến hóa thành một tòa tháp vô cùng lớn, cao tới ba nghìn thước, ở xung quanh mười dặm đều bị Hạo Thiên tháp vây quanh.

- Đáng chết, đây là cái gì?

Thất trưởng lão biến đổi sắc mặt, một mảng hắc mang bao vây quanh thân hình của lão.

- Xoẹt.

Đáng tiếc rằng thất trưởng lão vẫn chậm một bước, Hạo Thiên Tháp đã bao phủ lão vào trong đó, chìm vào trong Vô Tận Hải Vực.

-Thịch thịch.

Tháp Hạo Thiên giống như là thiên ngoại thiên thạch rơi xuống vậy, đột nhiên gầm rú vang lên cả bốn phía.

Nhìn thấy cảnh tượng rung động này tất cả mọi người đều vô cùng khiếp sợ.

- Lão Thất.

Lão lục hung hăng quát lớn, sau đó thân ảnh quỷ dị nhanh chóng biến hóa thành hắc mang biến mất ngay tại chỗ.

- Đừng chạy.

Thanh âm của Tứ Sí Ma Ưng vang lên ở trên không trung, tuy nhiên ma thú đầu ngươi thân gấu vẫn có tốc độ rất nhanh.

- Xoẹt.

Bốn con quái vật đầu người mình hổ cũng chạy rất nhanh.

- Chúng ta đi.

Người của U Minh tông đã tụ tập toàn bộ bên cạnh U minh lão tổ, U Minh lão tổ cắn răng quát, một bạch ngọc giản bị bóp nát, hiện ra một thông đạo.

- Xoẹt.

Một khí tức bắt đầu khởi động, ngay lập tức không gian thông đạo xuất hiện trước U minh lão tổ.

- Đi mau.

U Minh lão tổ nói với người của U minh tông sau đó đi vào trong không gian thông đạo.

- Đã vậy thì cũng phải để lại cho lão bà tử ta chút gì chứ!

Lão phụ áo lam la lên, sau đó ngay lập tức ma pháp lực chuyển động mà tràn ngập.

Cuối cùng người của U Minh tông cũng đi vào trong thông đạo, lão phụ áo lam không ngừng công kích bạo phá.

- Xoẹt.

Không gian thông đạo bị đóng cửa, một cốc kích vô cùng lớn tấn công vào trong thông đạo, mơ hồ thấy trong đó phun ra một luồng máu tươi.

- Lên.

Thủ ấn của Nhạc Thành lại biến đổi, hắn lập tức nhìn thấy ở hải vực bên cạnh, tháp Hạo Thiên vô cùng lớn cuồn cuộn lao ra biển.

Thu hồi Tháp hạo thiên trong tay, Nhạc Thành thu hồi Kim Tiên Khôi lỗi, sắc mặt của hắn cũng trở nên trắng bệch, Ám Ảnh Kiếm, Âm Dương kiếm, Hạo Thiên tháp là ba pháp khí lớn của hắn, lập tức Nhạc Thành nhét vài viên đan dược vào trong miệng, may mà đan dược của hắn hiện tại không thiếu.

- Ma Ưng, Thiên Lang các ngươi mau trở về, không cần đuổi theo.

Nhạc Thành khuếch tán thần thức, lập tức nói với mấy con ma thú không cần đuổi theo.

Trận đấu kịch liệt cuối cùng cũng dừng lại ở khâu cuối cùng, lần này tổng cộng mười mấy cường giả Đấu Tôn bị giết, Hồ Điệp Cốc cũng bị chết một cường giả Đấu Tôn.

- Nhạc Thành, huynh không sao chứ?

Trầm Linh đi tới bên cạnh Nhạc Thành mà hỏi, nhìn thấy sắc mặt của Nhạc Thành tái nhợt nàng lo lắng không thôi.

- Không có việc gì, đêm động phòng hoa chúc đảm bảo không sao.

Nhạc Thành mỉm cười nói với Trầm linh.

Trải qua trận chiến đấu, sát khí và huyết tinh trên người của Nhạc Thành càng mạnh, Nhạc Thành biết rõ mình không thể chịu nổi sát khí nữa, sau này xem ra phải giao trận pháp cho Đại Song và Tiểu Song.

- Huynh có biết xấu hổ không, thật là đáng ghét, lời này mà huynh cũng có thể nói ra.

Trên khuôn mặt của Trầm Linh hiện ra một vẻ thẹn thùng.

- Thành thân mà không động phòng, chuyện này thì ta không thành thân, thật không công bằng.

- Huynh dám?

Trầm Linh đưa đôi bàn tay trắng trẻo đánh về phía Nhạc Thành.

- Nhạc Thành, ngươi không sao chứ?

Thái thượng trưởng lão và La Phương cũng tới bên cạnh hỏi thăm.

- Thái thượng trưởng lão, cốc chủ, Nhạc Thành không sao, chỉ tiếc là đã để bọn họ chạy thoát.

Mặc dù biết rõ rằng muốn lưu lại toàn bộ người của U Minh tông là điều khó khăn nhưng Nhạc Thành cũng hơi tiếc nuối.

- Không có việc gì, người của U Minh tông lần này đã nguyên khí đại thương, chúng ta về trước thôi.

Thái thượng trưởng lão nhìn Nhạc Thành và Trầm Linh rồi cười cười?

- Còn có nghi thức thành thân của các ngươi nữa, thời gian còn sớm về rồi nói sau.

Nghe thái thượng trưởng lão nói thế, Trầm Linh cũng chỉ có thể cúi đầu mà thẹn thùng.

Nhìn cô gái xinh đẹp bên cạnh, Nhạc Thành dự định sớm để cho nàng ăn Thất Biến Ma Linh đan.

- Chủ nhân.

- Chủ nhân.

Giữa không trung, Tứ Sí Ma Ưng cùng với bốn con Địa Ma Lang đã biên thành hình người ở bên cạnh Nhạc Thành.

Nhìn thấy sáu con ma thú cấp tám biến thành hình người, mọi người ở trong Hồ Điệp Cốc càng trở nên kính trọng thêm với Nhạc Thành.

Mọi người ngay lập tức trở về Hồ Điệp Cốc, ở trong phạm vi một trăm dặm của Hồ Điệp Cốc, tất cả các trưởng lão đều hít một hơi lạnh, mà các thái thượng trưởng lão và La Phương cũng không biết chuyện gì xảy ra nhưng cũng kinh hãi.

Quay trở lại Hồ Điệp Cốc, Nhạc Thành đành phải dựa theo quy củ mà thực hiện những nghi thức rườm rà kia một lần, tùy tiện cử hành hôn lễ với Trầm Linh.

- Linh Nhi, về sau con chính là cốc chủ của Hồ Điệp Cốc rồi.

Nhìn Trầm Linh, đôi mắt của La Phương liền trở nên ướt át.

- Đệ tử đa tạ sư phụ đã dạy bảo.

Trầm Linh cũng ướt át hành đại lễ với La Phương.

- Nhạc Thành, hiện tại ngươi chính là phó cốc chủ của Hồ Điệp Cốc, về sau Hồ Điệp Cốc cũng là của ngươi cho nên sự vụ của hồ điệp cốc ngươi cũng phải lo.

Lão phụ áo lam nói với Nhạc Thành.

- Vâng, thái thượng trưởng lão.

Thần sắc của Nhạc Thành hiện ra một vẻ tôn kính.

- Còn nữa, Linh nhi về sau giao cho ngươi, ngươi phải đối xử tử tế với nàng.

Lão phụ áo lam cất tiếng nói:

- Mặc dù ngươi đã luyện chế ra Thất Biến Linh đan nhưng cũng phải đợi đến khi Linh Nhi đột phá tới Đấu Thánh mới có thể mất đi tấm thân xử nữ.

- Nhạc Thành, xin lỗi bởi vì muội có thân thể Thuần âm, phải tu luyện Hàn Ngọc quyết, cho nên trước khi đột phá tới Đấu Thánh muội phải bảo trì tấm thân xử nữ.

Trầm Linh nhẹ nhàng nói với Nhạc Thành.

- Không có gì, muội cứ cố gắng tu luyện, tin rằng đột phá tới Đấu Thánh cũng không phải lâu.

Nhạc Thành bất đắc dĩ cười nói.

Ba ngày sau, ở trong phòng tràn ngập thanh mang, Nhạc Thành lúc này thở ra một ngụm trọc khí rồi mở mắt, trong mắt tinh quang chói lọi.

-o0o-

Tu Chân Giả Tại Dị Thế - Chương #348