Chương 213: Là Ai Kiêu Ngạo Như Thế


Còn lại mấy tên Đấu hoàng cường giả, trên mặt mỗi người đều có vẻ mặt sợ hãi, mới vừa rồi bọn họ tựa hồ bình thường, đột nhiên người bên cạnh nháy mắt đã bị đánh chết, thậm chí còn không có lực hoàn thủ, bọn họ muốn chuẩn bị liên thủ công kích cũng không có.

- Ngươi muốn tới tìm ta sao?

Một lát sau, Mộ Dung Hiểu Hiểu chậm rãi phun ra một câu như vậy, lúc này tâm tình của nàng vô cùng phức tạp.

- Ta cũng không muốn tới tìm ngươi như vậy, đây cũng không phải nguyện ý của ta, là các ngươi khinh người quá đáng.

Nhạc Thành trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói như thế nào, điều này xác thực không thể tưởng tượng được, nguyên nhân hắn muốn cho Lệnh Hồ Vô Địch dẫn hắn đi vào hoàng cung. Sau đó, hắn nghĩ biện pháp mang đi tuyệt sắc nữ tử trước mắt này, nhưng hắn cũng không nghĩ tới hoàng thất tối hôm qua có lệnh bắt Lệnh Hồ Vô Địch, cho nên hắn đoán rằng hoàng thất muốn giáo huấn một chút.

- Bọn họ nhận thức sao.

Nghe lời Mộ Dung Hiểu Hiểu nói, Thượng Quan Uyển Nhi thiếu chút nữa trợn mắt há hốc mồm, nghe ngữ khí của hai người này, tựa hồ là không phải quan hệ bình thường, điều này rốt cuộc là như thế nào đây.

- Đáng chết, là ai kiêu ngạo như thế.

Mộ Dung Trường Bình rốt cục cũng cảm thấy, nhìn trên nóc cung điện có một cái thi thể, Mộ Dung Trường Bình cảm thấy hỏng mất, đặc biệt còn có hơn mười đại nội thị vệ, đây đều là đấu hoàng cường giả, tối cường lực lượng trong hoàng thất a.

Cùng nhau đi theo Mộ Dung Trường Bình mà đến, đám vương công đại thần cùng các thế lực lớn, quý tộc nhìn thấy một màn trước mắt này đều hít vào một ngụm khí lạnh. Ở hoàng cung Khoa Ốc đế quốc đại khai sát giới như thế còn chưa từng có nghe qua, đáng sợ, hắc bào thanh niên này lá gan cũng quá lớn đi.

- Chính là người này sao.

Mộ Dung Trường Bình chậm rãi nhìn chăm chú vào hổ hình ma thú trên lưng hắc bào thanh niên, trong lòng hắn đã có chút run run đứng lên.

- Chẳng lẽ hoàng thất chúng ta xin lỗi ngươi bất thành.

Mộ Dung Hiểu Hiểu nghe được lời nói của Nhạc Thành, sắc mặt hơi hơi trầm xuống, chẳng lẽ hoàng thất thật sự xin lỗi hắn sao.

“Xích” một mảnh hắc mang hiện lên, lập tức thân ảnh Nhạc Thành giống như tia chớp ở giữa không trung lưu lại một nói tàn ảnh, sau đó xuất hiện ở trước mắt Mộ Dung Hiểu Hiểu. Nhìn tuyệt mỹ nữ tử trước mắt này, tâm trạng tức giận của Nhạc Thành tựa hồ tiêu tán đi một ít.

- Đây là chuyện của ta cùng hoàng thất, ta không nghĩ liên lụy đến ai, ta tới tìm được ngươi rồi, nhưng…

Nhạc thành do dự một chút nói:

- Ta muốn hỏi ngươi một câu, ta muốn ngươi theo ta đi, mục đích ta đến đây là muốn mang ngươi đi, ngươi nói ta năm năm sau đến, nhưng là bây giờ chưa tới năm năm, ta đến đây là muốn đính hôn với ngươi.

Nhìn nam tử trước mắt mà bốn năm thường xuyên nhớ tới, trong lòng Mộ Dung Hiểu Hiểu mạnh mẽ run lên, nàng mỗi ngày đều khát vọng mong hắn xuất hiện, nhưng nàng không nghĩ tới tình huống này xuất hiện.

- Ta luôn luôn chờ ngươi, mỗi ngày đều đang đợi, nhưng hôm nay ta là người hoàng thất, ngươi…

Nội tâm của Mộ Dung Hiểu Hiểu rối rắm, Nhạc Thành tới, nhưng Nhạc Thành đánh chết nhiều người như vậy, hoàng thất là sẽ không bỏ qua cho hắn.

- Ta hỏi ngươi một câu, ngươi có nguyện ý cùng ta đi không.

Nhạc Thành chăm chú vào tuyệt mỹ nữ tử trước mắt, đây là nữ nhân đầu tiên của mình.

- Ta nguyện ý cùng ngươi đi, nhưng hoàng thất sẽ không bỏ qua cho ngươi.

Mộ Dung Hiểu Hiểu nói.

- Ngươi lo lắng cho ta sao.

Nhạc Thành gắt gao nhìn chăm chú vào Mộ Dung Hiểu Hiểu

- Chỉ là hoàng thất mà thôi, Nhạc Thành cũng không e ngại.

- Ngươi mau đến bên cạnh ta, nếu không cũng không chạy được.

Mộ Dung Hiểu Hiểu bất đắc dĩ thở dài một hơi, trong lòng vô cùng gian nan làm ra một cái quyết định.

- Tốt lắm, những lời này là đủ rồi.

Nhạc Thành hơi hơi cười, lập tức chậm rãi đem Mộ Dung thản nhiên kéo vào trong lòng chính mình, tốt xấu chính mình có đến một chuyến không uongr công:

- Ta sẽ xử lý tốt chuyện này.

- Ngươi…

Mộ Dung Hiểu Hiểu không nghĩ tới Nhạc Thành lại đột nhiên kéo nàng vào trong lòng, vốn là trong lòng muốn cự tuyệt, nhưng nàng cảm giác được hơi thở của Nhạc Thành nhất thời mềm yếu xuống, nàng lập tức bị Nhạc Thành nhẹ nhàng ôm vào trong lòng.

Lúc này mọi người sợ ngây người, không ai biết đã xảy ra sự tình gì, như thế nào công chúa lại bị hắc bào nam tử ôm vào trong lòng, người này rốt cuộc làm sao vậy, hôm nay không phải công chúa và Tuyết Lâm đế quốc đại hoàng tử đính hôn sao, tại sao có thể như vậy.

Thượng Quan Uyển Nhi vẫn hay ở bên người Mộ Dung Hiểu Hiểu, nàng lúc này cũng nghi hoặc không thôi, nàng thấy hắc bào thanh niên cùng Mộ Dung Hiểu Hiểu quan hệ hẳn là không đơn giản, nhưng nàng cũng không có nghĩ hai người quan hệ đến loại trình độ này.

Khó trách Mộ Dung Hiểu Hiểu ngay từ đầu đã có vẻ mất hứng, nguyên nàng đang đợi hắc bào thanh niên, đối với hắc bào thanh niên trước mắt Thượng Quan Uyển Nhi luôn cảm thấy chính mình tựa hồ đã gặp ở nơi nào rồi, hổ hình ma thú, chính mình tựa hồ cũng có chút quen thuộc.

Người của Tuyết Lâm đế quốc đi theo Mộ Dung Trường Bình đến đây, lúc này Bối Tư nhìn thấy Mộ Dung Hiểu Hiểu bị người khác ôm ở trong lòng, sắc mặt hắn đã sớm đại biến, một mảnh đấu khí trên người cũng run run lên.

- Hoàng nhi, ngươi còn không cho ta bắt hắn.

Mộ Dung Trường Bình nhìn một màn trước mắt, sắc mặt cũng đại biến, hắn cũng không biết xảy ra chuyện gì.

- Phụ hoàng, ngươi để cho hắn đi thôi.

Mộ Dung Hiểu Hiểu nói với Mộ Dung Trường Bình.

- Đáng chết, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

Mộ Dung Trường Bình cơ hồ nghĩ mình đang nằm mơ, ở nơi này hết thảy rốt cuộc là làm sao vậy.

- Là ai ở Mộ Dung hoàng thất ta kiêu ngạo như thế.

Ở giữa không trung có thanh âm trầm thấp vang lên, lập tức có năm bóng người như tia chớp xuất hiện ở giữa không trung.

- Mộ Dung Trường Bình gặp qua năm vị lão tổ.

Nhìn thấy giữa không trung đột nhiên xuất hiện năm đạo thân ảnh, Mộ Dung Trương Bình sắc mặt nhất thời đại biến.

Nhạc Thành cũng hơi đánh giá năm người này, năm người này đều có bộ dáng lão giả, cảm giác hơi thở trên người của năm người này sắc mặt Nhạc Thành hơi đổi, năm người này dĩ nhiên là hai người ba sao đấu tông, một người bốn sao đấu tông, một người năm sao đấu tông, một người lục tinh đấu tông.

- Đây là con bài chưa lật của Mộ Dung hoàng thất sao.

Nhạc Thành thầm nghĩ, đặc biệt năm người này còn có một lục tinh đấu tông, thực lực cường hãn như thế sợ là hai đại học viện cũng không ai chống lại được, khó trách Hàn Giang Đào viện trưởng vẫn nhắc nhở chính mình ở Khoa Ốc đế quốc hoàng thất cũng không phải đơn giản như vậy.

- Hiện tại ngươi còn muốn chạy cũng không còn kịp rồi.

Mộ Dung Hiểu Hiểu bất đắc dĩ nhìn Nhạc Thành, năm người này nàng quá quen thuộc, nhưng năm người này đều là lão tổ của Mộ Dung gia tộc, thực lực đều là đấu tông, dĩ nhiên nếu kinh động đến bọn họ vậy Nhạc Thành muốn chạy cũng không thể được rồi.

- Hiểu Hiểu xin chào năm vị lão tổ.

Mộ Dung Hiểu Hiểu thi lễ năm vị lão giả, nàng có thực lực hôm nay, cũng là bởi vì năm vị lão tổ thường xuyên chỉ bảo.

- Hiểu Hiểu, nơi này rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.

Vị lục tinh đấu tông Mộ Dung hoàng thất lão nhân nhìn chăm chú mấy cái thi thể, sắc mặt hơi hơi trầm xuống hỏi.

- Điều này…

Mộ Dung Hiểu Hiểu kỳ thật cũng không biết rốt cuộc chuyện gì xảy ra, nhất thời cũng không biết nên trả lời như thế nào.

- Là Mộ Dung hoàng thất các ngươi khinh người quá đáng, ngậm máu phun người còn muốn loạn thêm tội danh, bây giờ còn muốn bắt ta, ta đến chính là tìm đến một cái công đạo.

Nhạc Thành nhìn chăm chú năm đấu tông trước mắt, hắn cũng không để ý, chỉ là năm đấu tông mà thôi.

- Là ngươi đánh chết Mộ Dung hoàng thất cấm vệ quân cùng đại nội thị vệ sao?

Vị lục tinh đấu tông nhìn Nhạc Thành, trên nét mặt bắt đầu tràn ngập một mảnh lãnh ý.

- Không sai, đây chính là một cái giáo huấn nho nhỏ mà thôi, không cho ta một cái công đạo, ngay cả nhổ tận gốc Khoa Ốc đế quốc ta cũng làm.

Cảm giác lãnh ý trên người lão giả, Nhạc Thành cũng không sợ, một cái lục tinh đấu tông, chính mình không thể chống lại được.

- Hảo cuồng tiểu tử, hôm nay mặc kệ là nguyên nhân gì, ngươi đều bị giáo huấn.

Lục tinh đấu tông hung hăng quát.

- Ngươi không nên cùng lão tổ nói chuyện như vậy.

Mộ Dung Hiểu Hiểu bất đắc dĩ nói với Nhạc Thành, hiện tại một tia hy vọng đều không có, nàng tuy rằng thấy thực lực của Nhạc Thành rất mạnh, nưng hông thể đối địch được với năm lão tổ tông.

- Hiểu Hiểu, ta không để cho ngươi khó xử, ngươi trước tiên lui ra đằng sau đi.

Nhạc Thành nói.

- Thế nhưng ta lựa chọn ngươi, liền cùng ngươi một chỗ đi.

Mộ Dung Hiểu Hiểu nói, lập tức chậm rãi nhìn chăm chú vào Nhạc Thành, nàng cũng không biết chính mình vì sao thích một nam tử như vậy, chính là một lần kia mà thôi, mà trong lòng nhớ mãi không quên.

- Hiểu Hiểu.

Nhạc Thành có chút cảm động, hắn không nghĩ tới Mộ Dung Hiểu Hiểu ở dưới tình huống này cùng chính mình đứng chung một chỗ, lập tức hắn đem Mộ Dung Hiểu Hiểu kéo vào trong lòng, cảm thụ được sự ấm áp.

Nữ nhân trước mặt này, Nhạc Thành muốn cấp cho nàng có cảm giác an toàn, cấp cho nàng ấm áp. Nhưng nhìn hiện tại, tuyệt mỹ nữ tử trước mắt này là người của gia tộc hoàng thất cũng không có chút do dự lựa chọn đứng ở trước mặt chính mình, hắn cảm động vô cùng.

- Tránh khỏi công chúa.

Một tiếng hét phẫn nộ truyền đến, Tuyết Lâm đế quốc Bối Tư đại hoàng tử rốt cục nhịn không được, thân ảnh lập tức như điện, một chưởng trong tay phách về phía Nhạc Thành, chung quanh không gian đều là một trận sóng gợn chấn động, đấu tông siêu cấp cường giả công kích, tuyệt đối không phải đấu hoàng có thể bằng được.

- Muốn chết.

Thân hình Yêu Cơ Mạn Diệu nhất thời ở giữa không trung xẹt qua, theo một tiếng quát lạnh, công kích cường hãn trong tay nghênh đón ra.

Tu Chân Giả Tại Dị Thế - Chương #213