Chương 195: Ta Nói Nữ Nhân Viện Trưởng Rất ...


- Đúng là người này.

Hàn Giang Đào thở ra một hơi, trên khuôn mặt cũng hiện ra một nụ cười.

- Mọi người mau nhìn kìa, Doanh chủ, chính là doanh chủ đã đi ra.

- Đúng là doanh chủ, lại còn có thêm hai hỏa long, thật sự là thần kỳ.

- Doanh chru vô địch.

Một người ở Phá Quân vệ không nhịn được mà quát lên, tất cả mọi người của Phá Quân vệ, trong mắt bọn họ doanh chủ chính là hồn của Phá Quân vệ, mà hiện tại doanh chủ lại một lần nữa giống như thiên thần hiện ra khiến cho bọn họ cũng trở nên điên cuồng.

Lập tức hơn một nghìn người của Phá Quân vệ liền kéo tới.

- Tên tiểu tử này, Đấu Khí học viện hiện tại là của hắn hay của ta đó?

Nghe thấy mọi người hò hét, sắc mặt của Hàn Giang Đào liền trở nên bất đắc dĩ, hiện tại ở trong Đấu khí học viện có một nhân khí như thế, lúc này Nhạc Thành chỉ cần vung tay hô to thì Đấu Khí học viện này cũng không còn ai nữa.

- Tại sao thế này?

Nghe thấy mọi người hò hét vời mình, Nhạc Thành liền chuyển sang nghi hoặc, thân hình như điện xẹt trên không trung, trong nháy mắt đã rơi bên cạnh bọn người Tư Mã Yên Nhiên, Tô Hân Nhi, Yến Hiểu Kỳ.

- Biểu ca.

- Nhạc Thành.

-Nhạc Thành.

Tư Mã Yên Nhiên, Yến Hiểu Kỳ, Tô Hân Nhi tam nữ liền nhào vào trong lòng hắn.

- Ba người các ngươi làm sao vậy?

Nhạc Thành chăm chú nhìn tam nữ ở trong lòng của mình.

Tam nữ không nói chuyện, chỉ chăm chú tựa sát vào trong ngực của Nhạc Thành, nước mắt ứa ra khiến cho ngực của Nhạc Thành cũng bị thấm ướt.

Nhìn thấy ba tuyệt sắc nữ tử này ở trong lòng của Nhạc thành, mọi người ở Đấu Khí học viện cũng trở nên hâm mộ không thôi, tuy nhiên bọn họ chỉ hâm mộ mà thôi, không có ai bất mãn với đố kỵ, bời vì danh vọng của Nhạc thành ở đấu khí học viện đã khiến cho mọi người cực kỳ sùng bái.

Nhìn thấy tam nữ rơi vào trong lồng ngực của Nhạc Thành, Hàn Nguyệt Âu Dương Phiên Tình, Đỗ Mật Nhi cũng muốn như thế nhưng ráng kìm kích động xuống.

- Sao vậy Hân Nhi, Hiểu Kỳ, Yên Nhiên, có người khi dễ các nàng sao?

Một lát sau, Nhạc Thành đỡ tam nữ lên.

- Không có ai khi dễ chúng ta, là do chúng ta cao hứng, chúng ta nhớ ngươi rất nhiều.

Tư Mã Yên Nhiên cất tiếng nói, sau đó lại chảy nước mắt ra.

Nhìn thấy tam nữ đối xử với mình như vậy, Nhạc Thành cũng không kìm được mà cảm động, khẽ hôn lên trán bọn họ một chút.

-Nhạc Thành, ngươi tới rồi.

Một lát sau, Tư Mã Yên Nhiên kéo Nhạc Thành đến bên cạnh ba người Đỗ Mật Nhi.

- Mật Nhi, Phiên Tình, chúng ta là tỷ muội với nhau, chúng ta biết rõ tâm ý của các ngươi, trong khoảng thời gian này các ngươi cũng lo lắng cho hắn, tất cả về sau chúng ta sẽ giống như Hiểu Kỳ, cùng nhau thu thập người này.

Tư Mã Yên Nhiên nói với Yến Hiểu Kỳ và Âu Dương Phiên Tình.

Ngay lập tức, Tư Mã Yên Nhiên liền kéo Đỗ Mật Nhi và Âu Dương Phiên Tình ngả vào người Nhạc Thành.

- Hàn nguyệt đạo sư, sau này chúng ta gọi ngươi là Hàn Nguyệt tỷ.

Mỉm cười một tiếng, Tư Mã Yên Nhiên cũng kéo Hàn Nguyệt đẩy vào người của Nhạc Thành, mấy ngày nay Tư Mã yên Nhiên đối với tâm tình của ba người này đều để ý, trong lòng tam nữ đúng là có Nhạc Thành.

Nếu là hai tháng trước, Tư Mã Yên Nhiên sẽ không muốn như vậy, Nhạc Thành đã có mình và Hiểu Kỳ, dù sao nàng cũng không thích chia sẻ cho quá nhiều người, nhưng trải qua chuyện này xong, Tư Mã Yên Nhiên đã suy nghĩ cẩn thận, chỉ cần tên kia đối xử tốt với mình, thì mình cũng sẽ tạo cơ hội cho hắn, miễn cho sau này khó xử.

- Cái này...

Nhạc Thành cũng không ngờ Tư Mã Yên Nhiên lại hành động như thế, ôm tam nữ vào trong lòng, Nhạc Thành cũng cảm nhận thấy yêu mến, đặc biệt là khí tức của Đỗ Mật Nhi và Âu Dương Phiên Tình.

- Yên Nhiên, không cần phải như vậy.

Tam nữ bị Yên Nhiên kéo vào trong người của Nhạc Thành thì không kìm được mà cảm thấy thẹn thùng, chỉ là bọn họ dãy dụa cũng không thoát khỏi vòng tay của Nhạc Thành.

Thấy cảnh tượng như vậy, các đệ tử của Đấu Khí học viện, ngay cả các trưởng lão cũng đều kinh ngạc không thôi, cả Đấu khí học viện những nữ nhân xinh đẹp nhất đều lao vào trong lồng ngực của tiểu tử này, điều diễm phúc này không phải là người bình thường mới có được.

- Nuôi nữ nhân lớn như vậy, thật là tiện nghi cho tên tiểu tử này.

Hàn Giang Đào nhìn Nhạc Thành ôm Hàn Nguyệt thì trong lòng cũng có một chút an ủi.

- Tên tiểu tử này!

Yên Huyên nhìn Nhạc Thành chen chúc vuốt ve thì không kìm được trừng mắt nhìn hắn.

Ngày hôm sau, Hàn Giang Đào cho gọi Nhạc Thành và Hàn Nguyệt tới.

- Viện trưởng, ông tìm ta có chuyện gì không?

Nhạc Thành nhìn về phía Hàn Giang Đào phía đối diện.

Đối với chuyện hai tháng nay Nhạc Thành cũng đã nghe Thông Thiên Thử nói qua.

- Hôm nay ta muốn nói cho ngươi ba chuyện.

Hàn Giang Đào nói:

- Chuyện giữa Tuyết Lâm và Khoa Ốc đế quốc ngươi hẳn đã biết, ta muốn hỏi ý kiến của ngươi.

- Ta đã biết ta chuẩn bị đi tới Khoa Ốc đế quốc một chuyến.

Nhạc Thành cất tiếng trả lời.

- Ngươi tự mình đi làm gì, thực lực của Khoa Ốc đế quốc không đơn giản như ngươi tưởng tượng đâu, so với Đấu Khí và ma pháp học viện cộng lại còn mạnh hơn một chút, ngươi đi cũng không có ích gì.

Hàn Giang Đào nói với Nhạc Thành.

- Cái này dĩ nhiên là ta có biện pháp.

Nhạc Thành mỉm cười, hôm qua nghe xong tin tức, Nhạc Thành đã sớm có chủ ý, bất kể là gì Nhạc Thành cũng phải đi, đây cũng chính là hứa hẹn của hắn.

Ngày hôm qua, từ trong miệng của Thông Thiên Thử, Nhạc Thành biết được hoàng tử của Tuyết Lâm đế quốc muốn cầu hôn công chúa Mộ Dung Hiểu Hiểu của Khoa Ốc đế quốc để liên minh đánh Quỷ Uyên và Cự Thành, lúc này Nhạc thành mới nhớt ra mình đã đáp ứng một chuyện.

Tuyệt thế nữ tử như tiên nữ kia ở trên lăng không đã nói với Nhạc Thành:

- Trong vòng năm năm, nếu ngươi có nổi thực lực Đấu Hoàng thì hãy tới Khoa Ốc đế quố hoàng thất tìm ta.

Tuyệt thế nữ tử tên Mộ Dung Hiểu Hiểu đã nói với Nhạc Thành.

- Mặc kệ ngươi có biện pháp nào không, hiện tại ngươi đã là bá chủ Quỷ Uyên, hai học viện sẽ cùng tiến cùng lùi với ngươi.

Hàn Giang Đào nói.

- Viện trưởng, ông cứ yên tâm, liên minh của bọn họ sẽ không thành công.

Nhạc Thành cười cười, nữ nhân của mình, hơn nữa là nữ nhân đầu tiên của mình ở trên Đại Lục này nếu như gả cho người khác thì đâm chết mình còn hơn.

- Ta tin ngươi, ta chờ tin tức tốt lành của ngươi.

Hàn Giang Đào thấy Nhạc thành chắc chắn như vậy thì yên tâm một phen. Tiểu Tử này thật sự rất thần bí, có lẽ hắn có cách để bãi binh.

- Chuyện thứ hai chính là ngươi sau này đừng gọi ta là viện trưởng nữa.

- Tại sao, ông muốn đuổi ta ra khỏi học viện hay là ta đã có thể tốt nghiệp?

Nhạc Thành nghi hoặc hỏi Hàn Giang Đào.

- Cũng không phải.

Hàn Giang Đào trừng mắt nhìn Nhạc Thành:

-Từ nay về sau ngươi có thể gọi ta là phụ thân hoặc nhạc phụ.

- Viện trưởng ta không cưới con gái của ông, ta gọi ông là nhạc phụ làm gì?

Nhạc Thành nghi hoặc hỏi Hàn Giang Đào:

- Ông không phải muốn đem con gái của ông gả cho ta đấy chứ?

- Thế nào, ý của ngươi là không muốn cưới con gái của ta chứ gì?

Hàn Giang Đào một lần nữa trừng mắt nhìn Nhạc Thành.

- Viện trưởng, ta lần trước đã nói qua, nữ nhân của ông nhất định khó coi, ta sợ ta ăn không tiêu, những chuyện khác thì ta có thể đáp ứng.

Nhạc Thành cất tiếng nói.

- A.

Nhạc Thành chưa dứt lời thì lỗ tai đã truyền tới một hồi đau kịch liệt, phảng phất giống như là bị kéo vậy.

- Hàn Nguyệt, cô buông ta ra, đau lắm đó.

Nhạc Thành vội vàng hét lớn, tại sao Hàn Nguyệt lại tự nhiên kéo lỗ tai của mình như vậy.

- Nhạc Thành, thế nào ngươi thật sự thấy ta rất khó coi sao?

Hàn Nguyệt không có ý buông tay, lại dùng sức thêm.

- A, tha mạng.

Nhạc Thành tiếp tục kêu thảm thiết.

- Ta nói rất đúng, nữ nhân của viện trưởng rất khó coi.

Nhạc Thành, ngươi thực sự thấy nữ nhân của viện trưởng khó coi lắm sao?

Hàn Nguyệt không có ý buông tay lại một lần nữa dùng sức.

- A, tha mạng.

Nhạc Thành tiếp tục kêu lên thảm thiết:

- Ta nói nữ nhân của viện trưởng khó coi, không phải nói cô.

Nhạc Thành nói một nửa, sau đó chợt hiểu ra điều gì đó mà kinh ngạc hỏi:

- Cô là con gái của viện trưởng, cô cũng họ hàn, cô...

- Không sai, ta chính là nữ nhân khó coi.

Hàn Nguyệt lại hung hăng véo tai của Nhạc Thành.

- Các ngươi...

Nhạc Thành nhìn Hàn Giang Đào và Hàn Nguyệt hai người thì thấy hai người này không thể giống nhau.

Nhìn thấy Hàn Nguyệt thu thập Nhạc Thành, Hàn Giang Đào cũng chỉ có thể bất đắc dĩ nói với hắn:

- Không có biện pháp, đứa nhỏ này từ bé đã đi theo mẹ của nó.

Tu Chân Giả Tại Dị Thế - Chương #195