Chương 106: Trận Đấu


- Làm sao, ngươi chưa đánh đã hàng rồi sao?

Nhạc Thành nói với Thập tinh đấu tinh này.

Thập tinh Đấu Linh mặc áo trắng nhìn Nhạc Thành, sắc mặt hơi uể oải mà nói:

- Ta biết rõ ta không phải là đối thủ của ngươi, tuy nhiên ta muốn biết một chút về thực lực của ngươi, có lẽ như vậy về sau sẽ có sự trợ giúp với ta.

Nhạc Thành nói:

- Được, ta đáp ứng ngươi, ta sẽ nhường cho ngươi kiên trì mấy chiêu.

- Xoẹt.

Thập tinh đấu linh áo trắng rút ra một cây trường thương màu xanh, trường thương trong tay run lên, đấu khí cuồn cuộn, thương mang nồng đậm hướng về phía Nhạc Thành, tốt xấu gì thì hắn cũng có thực lực đấu linh ở học viện cũng xếp trên một trăm nhân vật.

- Xùy.

Nhạc Thành mỉm cười bỗng nhiên Thập Tinh Đấu Linh kia biến mất trước mặt Nhạc Thành, ở Thanh Dương môn Dịch Thiến có tu vi nhất Tinh Đấu vương cũng không thể động vào góc áo của hắn, khi đó Nhạc Thành mới chỉ có tu vi Thai Tức trung kỳ mà thôi, mà hiện tại Nhạc Thành đã đột phá tới Thai Tức hậu kỳ, một thập tinh đấu linh nếu như muốn chạm vào chéo áo của Nhạc Thành quả thực là không thể nào làm nổi.

- A, Nhạc Thành này quả thật không hề đơn giản.

Hàn Giang Đào ở vị trí rất xa vẫn nhìn thấy Nhạc Thành, hắn cảm thấy Nhạc Thành càng ngày càng kỳ quái, thân pháp quỷ dị này hắn cũng chưa từng nhìn thấy qua, lúc này không kìm được mà kinh ngạc lên.

Liên tục mấy lần không chạm được vào người của Nhạc Thành, thập Tinh Đấu Linh mới ý thức được rằng thực lực của đối phương hắn không thể nào chống lại được, bây giờ ngay cả tay đối phương cũng không xuất ra, mình một chiêu cũng không tiếp nổi.

- Được rồi, ta không đánh nữa, ta nhận thua.

Thập tinh đấu linh áo trắng uể oải nói, thật không thể không giận điên người, mình ở đấu khí học viện bài danh trước một trăm người mà ngay cả chéo áo người ta cũng không chạm vào được, thật là đáng giận.

- Viện trưởng, ta thấy cái tên Nhạc Thành kia thật lợi hại, ba người thì hai người đã nhận thua, lần so tài này vị trí thứ nhất chắc hẳn thuộc về hắn.

Ở trên đài một trưởng lão mặc áo bào màu xám nói với Hàn Giang Đào.

Hàn Giang Đào nói:

- Khó trách các trưởng lão che chở cho hắn, tên Nhạc Thành thực lực quá mạnh mẽ, phỏng chừng chỉ có vài học viên cũ mới có thể chống lại.

- Viện trưởng, tên Nhạc Thành này khi tiến vào lớp học viên cũng phỏng chừng sẽ mang tới không ít phong ba.

Một vị trưởng lão khác lại nói.

Hàn Giang Đào nói:

- Đây là điều chắc chắn, học viên cũ rất thích khi dễ học viên mới, lần này danh khí của Nhạc Thành đại thịnh, không thiếu học viên cũ muốn đối chiến với hắn, lúc đó chúng ta cũng không cần quản, đấu khí học viện nếu như không có cạnh tranh thì cũng không thể tiến bộ.

- Nhưng mà viện trưởng, tên Nhạc Thành lần trước đã đánh cho hoàng tử của Tuyết Lâm đế quốc Hoắc Lâm một trận, khu học viên cũng có một người thực lực tương đương cường hãn, cũng chính là người của hoàng tộc Tuyết Lâm, lão phu chỉ sợ lúc đó động tĩnh quá lớn.

Vị trưởng lão đầu tiên cất tiếng nói.

- A, có chuyện như vậy sao, ta nhớ Hoác Quân hoàn tử kia hình như là một luyện dược sư, thiên phú cũng không tệ lắm.

Hàn Giang Đào cất tiếng hỏi.

Một trưởng lão khác lại nói:

- Hoắc Quân thiên phú không tệ, hiện tại đã là ngũ phẩm sơ giai luyện dược sư, hình như vì hai tháng trước theo đuổi Tư Mã Yên Nhiên của Tư Mã gia tộc, hôn thê của Nhạc Thành cho nên bị Nhạc Thành đánh cho một trận.

- Thật không, Nhạc Thành đã có hôn thê rồi sao, aizzz…Người trẻ tuổi này thật là có đảm lượng, ngay cả hoàng tử của Tuyết Lâm đế quốc cũng dám đánh, chỉ như vậy ta càng thích.

Hàn Giang Đào lẩm bẩm nói.

- Xoẹt.

Tư Mã Yên Nhiên ngưng tụ một quả cầu lửa to bằng bàn tay, hồng quang lóe lên tấn công về phía đối thủ, Tư Mã Yên Nhiên dường như vận khí không tệ, vòng một chỉ phải chạm phải lục tinh đấu linh.

- Xoẹt.

Đối mặt với Tư Mã Yên Nhiên là một hắc y thanh niên, trường kiếm trong tay hắn rung lên, trên thân kiếm ngưng tụ một mảng thanh quang nghênh đón về phía nàng, đan hỏa của Luyện dược sư đấu khí có không ít tác dụng để khắc chế, hắc y thanh niên cũng không dám khinh thường, nghênh hướng về phía quả cầu lửa.

- Xoẹt.

Đúng lúc Nhạc Thành cho rằng không xong rồi thì thần sắc của Tư Mã Yên Nhiên lien ngưng trọng, mi tâm bắn về phía hắc y thanh niên.

- Xoẹt.

Hắc y thanh niên thần sắc biến đổi, trong đầu đột nhiên choáng váng, toàn thân ngơ ngác đứng ở trên đài không động đậy. Tư Mã Yên Nhiên mượn cơ hội ngưng tụ đan hỏa mà công kích.

Nhìn thấy Tư Mã Yên Nhiên ra chiêu như vậy, Nhạc Thành lẩm bẩm đối thủ kia thật sự quá yếu.

Sau khi tất cả trận đấu đều xong, trên đài chỉ còn một trăm người, một trăm người này có thể tiến vào lớp học viên cũ. Không ít người nhìn một trăm người này mà hâm mộ, những người này có thiên phú vô cùng tốt, về sau tiền đồ nhất định sẽ quang minh.

Ở trong đám một trăm người này có Đỗ Mật Nhi, Âu Dương Phiên Tình, Tô Hân Nhi, tiếp theo chính là trận đấu tỉ thí mà mọi người chờ mong, đó mới chính là trận chiến của thiên tài với thiên tài, tất cả các lão sinh cũng nóng bỏng quan tâm trận đấu này.

Vòng trận đấu thứ ba diễn ra theo quy tắc khiêu chiến, dựa theo cuộc khảo thí năm ngày trước mà chọn ra một trăm học sinh, mười người mỗi lần. Vì đảm bảo tính công bằng của trận đấu mà tất cả mọi người đều có thể tiến về phía mười người phía trước khiêu chiến, mười người này phải vô điều kiện bị khiêu chiến hai lần, sau hai lần chiến thắng thì có thể bảo trì danh thứ, hơn nữa còn có thể từ chối sự khiêu chiến của người thứ ba, nếu như bị thua thì phải nhường vị trí của mình cho người khác.

- Xem ra lần này trong học viên mới có không ít người thực lực không tệ, trong đám học viên cũ chúng ta có người còn không bằng họ.

Một học viên cũ nói.

Một học viên cũ khác liền tiếp lời:

- Đúng thế, xem ra lần này học viên cũ chúng ta phải xem xem học viên mới ra sao.

- Các ngươi lo lắng cái gì, cho dù có lợi ích thì cũng không tới phiên chúng ta, nghe nói lần này trong đám học viên mới có mấy người thiên phú không tệ, học viên cũ đã sớm không phục, muốn thu thập.

Một học viên cũ nói.

- Aizz…

Một số học viên khẽ thở dài mà nói:

- Quên nó đi, lần này chúng ta không quan tâm, các ngươi có thấy không, bên trong học viên mới có nhiều nữ nhân thật xinh đẹp, không ngờ bốn người xinh đẹp nhất đã tiến vào một trăm người, lúc đó sẽ có cơ hội tiên vào học viên cũ.

- Thật là xinh đẹp, nam nhân nào nhìn thấy các nàng cũng nảy sinh lòng yêu thương, bốn nữ nhân kia một người ở giữa có tên là Tư Mã Yên Nhiên, mấy ngày trước vì hoàng tử của Tuyết Lâm Đế quốc quấn lấy nàng cho nên bị hôn phu của nàng đánh.

Một học viên cũ nói.

- Cái gì, ngay cả hoàng tử của Tuyết Lâm đế quốc cũng bị đánh, bài danh trên bảng của học viên cũ chúng ta hình như cũng là người của Tuyết Lâm đế quốc, người này chắc chắn sẽ không buông tha cho hôn phu của Tư Mã Yên Nhiên. Thự lực của Tuyết Lâm đế quốc của bọn họ còn mạnh hơn cả Khoa Ốc quốc chúng ta, thường xuyên khi dễ chúng ta.

- Chắc chắn sẽ không bỏ qua vị hôn phu của Tư Mã Yên Nhiên, các ngươi có biết không, hôn phu của Tư Mã Yên Nhiên đó chính là Nhạc Thành, người ta dù sao cũng không dễ trêu chọc tới, lần này chúng ta có kịch vui để xem rồi.

- Aizzz.

Một học viên cũ thở dài nói:

- Bốn nữ nhân kia thật sự rất đẹp, có thể sánh với Đông Phương Lạc Nhạn ở học viên cũ chúng ta.

- Các ngươi đừng đề cập tới Đông Phương Lạc Nhạn nữa, nghe nói nàng mấy hôm trước có một tên học viên mới liều lĩnh đụng phải nàng ở trong thủy đường, nghe nói sau đó nàng tức giận, mấy ngày hôm nay đều tìm tên kia.

Một học viên cũ nói.

- Trời ạ, tên học viên mới này thật xui xẻo, nàng cũng không phải là người mà người bình thường có thể nhắm trúng, nghe nói lần trước năm người Lương Hùng chọc phải nàng đã bị nàng đánh cho một trận.

Một học viên cũ khác nói.

Ở trên đài, một vị trưởng lão tuyên bố quy tắc trận đấu xong, tính toán theo kết quả khảo thí mà chọn ra mười người.

Nhạc Thành dĩ nhiên là xếp thứ nhất, sau đó là Đỗ Mật Nhi và Âu Dương Phiên Tình, Lương Ngọc và Hoắc quân, Tô Hân Nhi thì xếp thứ chín, sau đó còn có ba nhất tinh đấu vương cũng tiến vào trong mười vị trí này.

Về phần Tư Mã Yên Nhiên nàng có thể tiến vào vòng một trăm người mạnh nhất đã là rất may mắn rồi, mười vị trí đầu tiên dĩ nhiên là nàng không có khả năng. Nhìn thấy Đỗ Mật Nhi và Âu Dương Phiên Tình đều nằm trong mười vị trí đầu, trong lòng Tư Mã Yên Nhiên không kìm nổi cảm thấy mất mát.

Nhìn thấy Đỗ Mật Nhi và Âu Dương Phiên Tình ở cạnh mình, Nhạc Thành mỉm cười với hai nàng.

Hai nàng cũng nhẹ nhàng mỉm cười với hắn, gò má cũng ửng đỏ

Kế tiếp là cuộc chiến, chín mươi người có thể tùy tiện khiêu chiến với mười người đứng đầu, chiến thắng là có thể lọt vào mười vị trí đầu tiên.

- Ta muốn khiêu chiến tên thứ chín.

Một thanh niên cứng cáp đi ra, hắn quả thật không khiêu chiến người đứng cuối cùng mà chọn Tô Hân Nhi, vì thanh niên nghĩ rằng Tô Hân Nhi là nữ sinh có lẽ còn dễ đối phó hơn nam sinh đứng thứ mười.

Tô Hân Nhi tiến lên trung ương trận đấu, dựa theo quy tắc nàng không có quyền từ chối, trừ khi là chiến thắng hai lần.

Nhìn thấy Tô Hân Nhi và thanh niên kia, trong lòng Nhạc Thành đã thầm nghĩ thanh niên kia nhất định có tu vi thực lực nhất tinh Đấu vương, mà bây giờ Tô Hân Nhi trên người có thanh kiếm do mình luyện chế, tu vi cũng đạt ngang ngửa với Tam Tinh Đấu vương, chiến thắng nhất tinh Đấu vương này không có vấn đề gì.

Tô Hân Nhi ở giữa trường, làn gió nhẹ thổi qua, váy dài màu xan khẽ ba động, khuôn mặt sáng ngời, vô cùng hấp dẫn.

- Xoẹt.

Hán tử kia bị Tô Hân Nhi hấp dẫn đến thất thần, tuy nhiên sau đó hắn liền khôi phục lại mà tiến tới khiêu chiến, trong tay của hắn cũng nắm lấy một thanh trường kiếm màu xanh, đấu khí của hắn khởi động tràn ngập toàn thân.

Thanh kiếm màu xanh trong tay hơi biến đổi, thân ảnh của hán tử này hóa thành một chuỗi hư ảnh mà tấn công về phía Tô Hân Nhi.

Khuôn mặt của Tô Hân Nhi hơi biến đổi, cổ tay trắng của nàng gượng nhẹ, thân thể mềm mại di động, đột nhiên hình bóng xinh đẹp xẹt qua.

- Tiểu ny tử này thật sự càng ngày càng đẹp.

Nhìn Tô Hân Nhi ở trên không trung, tâm thần của Nhạc Thành không kìm được mà biến chuyển.

- Xoẹt.

Trong tay của Tô Hân Nhi hiện tại là một thanh kiếm màu trắng bạc, đấu khí trên thân thể của nàng vận chuyển, xung quanh liền tràn ngập, một kiếm quang cường hãn tấn công về phía thanh niên.

- Xùy.

Một tiếng vang lên, hán tử kia thấy thế thì thân hình nhanh chóng lùi lại về phía sau, đồng thời bay lên không trung.

- Vạn Kiếm Quy Nhất.

Tô Hân Nhi khẽ kêu lên một tiếng, đấu khí trên không trung bắt đầu di động, một mảng hư không xuất hiện, vô số kiếm quang hợp thành một kiếm võ thật lớn, vô cùng chói mắt.

- Vạn Kiếm Quy Nhất, hình như đây là đấu kỹ của Nhạc gai.

Nhạc Thành nhìn thấy Tô Hân Nhi sử dụng Vạn Kiếm quy nhất thì nhớ lại trước kia ở Nhạc gia tiểu ny tử này từng diễn qua với mình, uy lực thật bất phàm.

- A…a

Thanh niên kia đã bị Tô Hân Nhi đánh rơi, bờ vai có không ít lỗ máu, nếu như không phải Tô Hân Nhi lưu tình thì mạng nhỏ của hắn cũng đã không còn.

Nhìn thấy biểu hiện của Tô Hân Nhi, trong vòng hai chiêu đã đánh bại nhất tinh đấu vương nhưng người khác tiến lên khiêu chiến cũng không dám chọn nàng nữa.

Sau một lát một nhất tinh Đấu vương tiến tới khiêu chiến, vị trí khiêu chiến của hắn đúng là người xếp thứ mười, hai người này thực lực không kém nhau bao nhiêu, kết quả sau mấy chục hiệp, người bị khiêu chiến vẫn bảo vệ được vị trí của mình.

Nhạc Thành bất đắc dĩ nhìn về phía trước, không ai tới khiêu chiến hắn, Âu Dương Phiên Tình và Đỗ Mật Nhi cũng không ai khiêu chiến, ngũ phẩm trung giai Luyện Dược sư dù sao cũng tương đương với Ngũ Tinh Đấu vương.

Trận đấu phía dưới mặc dù rất đặc sắc những người tiến lên thực lực cũng gần bằng nhau, mà Hàn Giang Đào và một số trưởng lão cũng bất đắc dĩ, bởi vì bọn họ nhìn thấy ba người vẫn còn đứng đó, không tiến lên khiêu chiến.

Sau khi cuộc tranh tài kết thúc, mười người bài danh đầu tên chỉ có vị trí thứ mười và thứ tám là có biến hóa, những người khác đều bảo trì được vị trí của mình.

Trận đấu kết thúc, một trăm người chiến thắng ngày mai có thể tiến vào lớp học viên cũ, hơn nữa còn được phần thưởng thẻ Linh.

Nhạc Thành quay lại gian phòng của mình, sau đố vội vàng giải trừ cấm chế, phát hiện Thác Ni Tư và Trần Bưu đã đột phá.

- Đại nhân, chủ nhân…

Thác Ni Tư và Khiếu Thiên Hổ đều hành lễ với Nhạc Thành. Về phần Khiếu Thiên Hổ và Tử Điện mãng, hôm qua Nhạc Thành rời đi đã để bọn họ trong cấm chế, nhìn thấy hai người đột phá Nhạc Thành vô cùng hài lòng.

Thác Ni Tư hiện tại đã đột phá tới cảnh giới ma pháp sư cấp sáu, mặc dù là mới đột phá nhưng đối với nhất tinh nhị tinh đấu hoàng y hoàn toàn có thể chống lại được. Về phần Trần Bưu, hắn cũng đã đột phá tới ngũ phẩm sơ giai luyện dược sư.

Nhạc Thành dự định có thời gian sẽ đưa cho Thác Ni Tư và Trần Bưu luyện chế một số đan dược, về phần Khiếu Thiên Hổ và Tử Điện Mãng, Nhạc Thành cũng nghĩ cách khiến cho bọn nó tiên giai.

- Thác Ni Tư, ta dự định để cho ngươi và Trần Bưu đến Quỷ Uyên để hỗ trợ Đổng Đại Ngưu, các ngươi thấy thế nào?

Nhạc Thành nói với Thác Ni Tư và Trần Bưu.

Tu Chân Giả Tại Dị Thế - Chương #106