Nhảy Vực


Thâm uyên sâu vạn lý, đen kịt một mảnh như mực, cuồng phong thét gào mang theo
lãnh khí bức người quấy nhiễu nhân tâm.

Bên bờ thâm uyên có một bạch y thiếu niên hảo hảo soái, tóc đen phiêu phiêu
khí định thần nhàn mà đứng. Tử Dương tâm như hồ nước bất phong vô lãng. Chợt
nhớ về đoạn đối thoại giữa chính mình và phụ thân Nhược Lan Lý Bá 4 năm về
trước.

'' Tử Dương chất nhi, bá phụ có chuyện muốn làm ngươi minh bạch.''

'' Lý bá phụ không cần vòng vo, có chuyện gì hảo hảo nói ra liền có thể.''

''Hảo, bá phụ thích tích cách ngay thẳng của ngươi.
Được rồi, ngươi đã nói thế thì bá phụ cũng nói thẳng.''

''Nhân tu tiên ngỗ nghịch thiên mệnh là vì cái gì? Tất nhiên là vì cầu trường
sinh chi đạo. Lại nói Nhược Lan vốn là tu sĩ, thọ nguyên dài dằng dặc. Ngươi
vốn là phàm nhân, thọ nguyên cũng bất quá trăm tuổi. Nếu ngươi và Nhược Lan
thành thân, một mai ngươi thọ nguyên hao hết trở về cát bụi trong khi đó Nhược
Lan vẫn còn tại thế.
Ngươi nói thử xem nó có thể nhìn phu quân của mình chết đi trong khi mình lại
tiếp tục sống chịu nỗi đau hành hạ hay không?

'' Thân là phụ thân tất nhiên là ta không muốn thấy cảnh đó rồi. Thà rằng nó
một mảnh đơn độc đến chết ta cũng không muốn thấy nó chịu khổ.''

'' Hơn ai hết ngươi cũng không muốn thấy nó đau khổ phải không?''

''Bá phụ hiểu rõ tình cảm mà ngươi dành cho Nhược Lan nhưng ..." Nói đến đây
Lý Bá thở dài một tiếng rồi quay đầu đến bên Tử Dương.

Vỗ vỗ vai Tử Dương, Lý Bá nói: "Tử Dương chất nhi, bá phụ cũng đã hết lời, còn
lại ngươi liền chính mình hảo hảo suy xét đi.''

Nói xong Lý Bá một mặt phiền muộn mà đi. Hắn cũng không muốn thế này nhưng...
hắn lại không muốn làm hắn nữ nhi phải chịu khổ.

Trở về với thực tại.

Ngửa mặt lên trời gào to.
''Vì cái gì ta không có linh căn cơ chứ?

''Vì cái gì lúc đó ta không kiên trì đến cùng cơ chứ? Nếu ta kiên trì có lẽ
Nhược Lan đã không...'' Đáng tiếc thế gian tận cùng cũng không có hối hận
dược, cũng không có chữ nếu.

''Vi phu sai rồi, thê tử ta sai rồi. Nhân sinh không thể cùng nhau vậy chúng
ta liền ở âm ti địa phủ kết thành phu thê.''

Nói xong Tử Dương gieo mình xuống thâm tuyên vạn lý. Khóe miệng còn nở một nụ
cười. Hiển nhiên đây cũng chính là sự giải thoát cho Tử Dương. Hắn cũng không
muốn sống cả cuộc đời còn lại trong sự hối hận và hơn hết hắn cũng không muốn
để Nhược Lan một mình ở âm ti.

''Ầm..'' Nước văng tung tóe.

Băng lãnh hắc thủy, Tử Dương chìm dần, chìm dần.

Trong thức hải dần vang lên một giọng nói: " Đồ nhi ngoan, tới đây. Kiếp này
ngươi đã chết, khi ngươi tỉnh lại ngươi sẽ không còn là Tử Dương nữa mà là ta
đồ đệ. Nhớ kỹ lời vi sư nói.''

Tử dương cũng ý thức được có gì không đúng cố gắng mở mắt, chỉ thấy phía dưới
có một quầng sáng càng ngày càng gần. Hắn muốn nhìn xem đó là gì và giọng nói
kia xuất phát từ đâu nhưng đầu đau như búa bổ ý thức dần mơ hồ mà hôn mê.


Tu Chân Chi Ký - Chương #8