Người đăng: PhongLai
"L..Lạc Thần sư huynh, vẫn là nên để đệ tự mình đứng đi nha."
Kỳ Phong lời vừa nói ra lại cảm thấy không khí có gì đó không đúng, đôi mắt hy
vọng vẫn đang chăm chú nhìn Lạc Thần sư huynh lại thấy nam nhân bạch y vậy mà
chỉ chăm chú nhìn hắn mà không nói gì.
"Thôi xong rồi, người này có khi nào giận lên sẽ ném luôn mình ra khỏi pháp
bảo Hành Vân này luôn hay không? Không muốn đâu a, ở trước mặt Lạc Thần sư
huynh hắn sao có thể ngự không? Nếu như bị ném xuống thật hắn nhất định là
chết chắc rồi vì chưa kịp rơi xuống đất người khả năng đã bị đá nhọn tựa bàn
chông kia xuyên như nhím a."
"Oh...Kỳ Phong đánh cái rùng mình, nghĩ thôi mà đã thấy đáng sợ như vậy rồi
nói chi thật sự bị ném xuống a.” Thật không thể hiểu nỗi tại sao mỗi khi ở bên
cạnh Lạc Thần sư huynh Kỳ Phong hắn đều không tự chủ được mà trở nên sợ hãi.
"Hử...? Lại nghĩ linh tinh cái gì rồi? Kỳ nhi yếu như vậy cứ để ta ôm đi, đây
cũng không phải lần đầu tiên ta ôm đệ, có phải không a, Kỳ nhi?" Diệp Lạc Thần
tâm tình tốt nhìn người trong lòng bá đạo nói.
"Ách...sư huynh nói phải." Ta là đang dối lòng đó hu hu...
"Ha...Cái gì mà không phải lần đầu tiên ôm hắn, huynh ấy vậy mà cũng dám nói.
Cũng chỉ có hai lần mà thôi đã vậy những lần đó hắn toàn bộ là bị hôn mê không
tính có được hay không?”
Kỳ Phong bị câu nói của Diệp Lạc Thần làm cho ngượng ngùng xấu hổ, toàn thân
bất giác trở nên run rẩy đành phải quay mặt đi không thèm nhìn cái người nam
nhân tự luyến này nữa mà giả vờ nhìn trời ngó đất.
Nơi này từ trên cao nhìn xuống tựa như một vùng núi đá vôi trải qua bao năm
tháng bị thời gian bào mòn. Khắp nơi là một mảnh trắng xoá, từng ngọn núi đá
nhọn trải dài đứng thẳng tắp như có bàn tay con người gọt giũa tạo thành, lại
nhìn kĩ trong tựa như một rừng chông nhọn lõm chõm cao thấp không đồng nhất
đang chọc thẳng vào tâm người nhìn làm Kỳ Phong quan sát một lúc đã cảm thấy
hoa mắt chóng mặt đại não trở nên căn thẳng.
“Không tốt, đây là ảo giác.” Nhắm mắt lại vận chuyển công pháp đưa phần linh
lực ít đến đáng thương ổn định tinh thần, Kỳ Phong thầm nghĩ trận pháp nơi này
thật sự quá đáng sợ, hắn là quá sơ xuất rồi.
Hắn dầu gì cũng là chân truyền thần trận từ phụ thân Lam Thanh, tuy thực lực
không thể gọi là cao nhưng hắn rất tự tin vào trình độ trận đạo của chính
mình. Như thế nào thế giới tu chân này vậy mà lại còn có loại trận pháp hắn
thật sự nhìn không thấu, đây là chưa khai mở trận pháp nếu thật sự bị cuốn vào
thì sẽ thế nào?
Thật sự mà nói nếu vừa rồi nếu thật sự không phải do chính mình hiếu kỳ nhìn
xuống bên dưới trực tiếp bị ảnh hưởng có khi Kỳ Phong hắn cũng sẽ không phát
hiện ra ở thế giới tu chân này còn xuất hiện cái loại trận pháp có thể dễ dàng
ảnh hưởng đến tâm trí hắn như vậy.
“Là Lạc Thần sư huynh hay còn có cao nhân khác còn chưa xuất động. Nếu thật sự
thế giới này còn có nhân vật lợi hại còn đang ẩn trongbóng tối? Như vậy có thể
nói thế giới tu chân này thật sự cũng không đơn giản. Nếu thật sự có cao nhân
khác vậy người đó là ai, có liên quan gì đến phụ thân hắn hay không? Nếu như
là ở truy tìm phụ thân, vậy hắn cần cẩn thận hơn nữa mới tốt.”
Rất muốn mở Tử Nhãn nhìn xuyên thấu xem bên dưới rốt cuộc là bày pháp trận như
thế nào? Đáng tiếc bên cạnh hắn còn có Lạc Thần sư huynh loại cường giả tu vi
cao thâm này ở đây, một khi hắn mở Tử Nhãn chỉ sợ người ta lập tức nhìn thấu
bí mật mà hắn đang che đậy cũng nên.
Cũng không phải Kỳ Phong hắn không tin tưởng vào Lạc Thần sư huynh nhà mình,
chỉ là đến hắn còn không biết rốt cuộc đến cùng mình là nhân hay là yêu? Lại
từng phải mất một đoạn thời gian mới có thể tiếp nhận sự thật những gì mình
trải qua trong đoạn thời gian đến tu chân giới này là hoàn toàn chân thật thì
làm sao có thể trong thời gian ngắn giải đi thích cho người khác hiểu mình.
"Ha...chỉ sợ vừa mới mở miệng lại bị người ta xem là yêu đạo hay ma đạo rồi bị
xa lánh hoặc là bị truy giết cũng nên."
Gặp Kỳ Phong sau khi nhìn xuống rừng đá nhọn thì lập tức nhắm mắt tâm tình ủ
rủ sắc mặt bỗng nhiên thay đổi. "Diệp Lạc Thần cũng không nghĩ tới người trong
lòng thế mà bị trận pháp bên dưới ảnh hưởng, cứ nghĩ có hắn ở bên cạnh bảo vệ
thì không cần cảnh báo lại quên mất Kỳ nhi cũng chỉ mới là luyện khí kỳ mà
thôi. Là hắn quá tự tin rồi.”
Vốn đang nhắm mắt vì bị ảnh hưởng của trận pháp bên dưới tác động, Kỳ Phong
lại nghe thấy thanh âm từ tốn vang lên bên tai.
"Kỳ nhi, ăn nó."
"Ah...sư huynh..." Mới mở miệng còn chưa kịp hỏi cái gì thì vật thể lạ đã bay
vào trong miệng lại vừa vào trong miệng đã tan. "Hương vị này là đan dược cao
cấp. Sư huynh đây là cho hắn ăn đan dược làm cái gì a, hắn cũng đâu có bệnh?"
"Thứ ta vừa cho đệ là Định Tâm Đan, vừa rồi là đệ bị trận pháp bên dưới ảnh
hưởng, nếu không ổn định sau này tu luyện tâm cảnh dễ bị loạn."
"Ah..đa tạ sư huynh." Mở mắt ra đã là một mảnh thanh minh. "Đây đúng là thần
dược a."
"Nơi này vốn từ trước là Bách Lý Sơn, là nơi núi non trùng điệp lại có nhiều
yêu thú cường đại chiếm đóng nên rất ít tu chân giả đặt chân đến đây. Nếu có
tu sĩ dám tiến vào Bách Lý Sơn thì nhất định người đó tu vi phải rất cao thâm
nhưng có thể tiến đến cũng không nhất định có thể an toàn rời đi."
"Nguy hiểm như vậy sao?" Kỳ Phong tự mình lẫm bẫm.
Kỳ Phong âm thầm rung sợ. Vậy cũng có thể lý giải vì cái gì người đến đây một
đi không trở về, hẳn là do vấn đề sư huynh vừa nói đi.
"Vậy đã có người nào thành công xuyên qua Bách Lý Sơn chưa ạ?"
"Tất nhiên là có." Diệp Lạc Thần nhìn vào mắt Kỳ Phong trong vài giây mới khẻ
nói "là ta."
"Lại nói những người khác chỉ tiếc là chưa từng người nào có thể xuyên qua
Bách Lý Sơn, có thể chính vì trung tâm Bách Lý Sơn bày trận pháp cường đại.
Thường những tu chân giả không nghe lời cảnh báo tìm đến nơi này chính là có
đi không về, mà trung tâm nơi này vốn từ trước đến nay cũng chỉ có một mình ta
có thể tiến đến."
Nghe Lạc Thần sư huynh giải thích Kỳ Phong có thể hiểu “nhưng mà như vậy có
phải hắn tiến vào trung tâm Bách Lý Sơn rồi không thể đi ra không?” Đưa mắt
nhìn Diệp Lạc Thần với ánh mắt đầy lo lắng.
Diệp Lạc Thần nhìn người trong lòng với tâm tư đơn thuần, vấn đề trong lòng dù
không nói ra cũng đã hiển hiện hết lên trên mặt thì không khỏi thầm than nhẹ
một tiếng rồi chủ động giải thích: "Nơi này nằm trong sự khống chế của ta,
đừng lo lắng, đệ rất an toàn."
Vùi đầu vào cổ nam nhân che dấu đi khuôn mặt nóng bừng vì mắc cỡ của mình.
"Tâm tư của hắn như thế nào dễ dàng bị sư huynh nhìn thấu như vậy a? Thật xấu
hổ quá đi mà...!"
"Hừ...mà người nam nhân này cũng thật bá đạo, chuyện nơi này có yêu thú cường
đại khả năng là do huynh huyễn hoá ra đi, vì trên đường đến đây hắn rõ ràng
cũng không đụng phải một con yêu thú nào. Mà cũng đúng ai rồi cũng phải bảo vệ
lãnh địa của riêng mình không phải sao. Cũng không thể trách sư huynh được."
Kỳ Phong biểu môi trong lòng tự ngược cái người nào đó đáng tiếc người ta là
hoàn toàn không biết.
"Thật ra Kỳ Phong còn không có biết, Diệp Lạc Thần cũng không có nói sai, bên
dưới Bách Lý Sơn thật sự có nhiều yêu thú cường đại toạ trấn, chỉ là vì nhiều
lần bị vị bạch y băng sơn này đả bại nên chỉ cần cảm nhận được khí tức do vị
cường giả này tự động phát ra là bọn chúng nhất định sẽ tránh ra thật xa."
“Mà nơi này được bảo vệ chặt chẽ như vậy lẽ nào bên dưới kia còn có bí mật
không muốn tiết lộ cho ngoại giới?” lại lần nữa đưa tầm mắt nhìn nơi này vẫn
là một mảnh bạc ngàn rừng chông trắng xoá, Kỳ Phong cảm giác sóng lưng lành
lạnh, "nơi này bí mật như vậy vì sau sư huynh còn mang hắn tiến đến? Biết được
bí mật có khi nào sẽ bị nam nhân băng sơn này một đao diệt gọn hay không a."
“Kỳ Phong bình tĩnh lại nào, ngươi đã được người ta tự mình mang đến, vậy thì
chắc có lẻ là không có bí mật gì đâu. Yên tâm đi.” Trong lòng thầm tự an ủi
chính mình không cần lo lắng lại tiếp tục nghe giọng nói mềm nhẹ vang lên bên
tai.
"Nơi này là trung tâm nên kết giới trận pháp nơi này là mạnh nhất. Bạch Thạch
có thể tự động dịch chuyển theo chuyển động trận bàn, người bước vào trung tâm
dễ dàng bị khống chế nếu không có thực lực đủ mạnh.”
“Vì sao từ đầu huynh không cảnh báo cho đệ biết trước, làm suýt chút nữa ta là
bị ảo cảnh làm cho tâm loạn, mà thực lực cao bao nhiêu mới có thể gọi là đủ
mạnh, hừ...” Trong lòng Kỳ Phong đang kịch liệt gào thét. Dù vậy hắn cũng biết
có những thứ biết như vậy đã là đủ.
“Đệ ở trong lòng của ta, đã có ta bảo vệ nên không cần phải lo lắng.”
“Ah…Là như vậy sao! Huynh có thuật đọc tâm sao, ta còn chưa có nói gì mà? Mà
nghĩ lại thì người nam nhân này luôn ôm hắn không buông cũng có thể là muốn
bảo vệ cho hắn đi.”
Kỳ Phong còn đang suy tư nên không để ý từ trong người Diệp Lạc Thần bay ra
một thanh trận kỳ màu đỏ như máu theo ánh mắt của chủ nhân mà tiến thẳng đến
tâm trận.
Kỳ Phong lúc này mới giật mình xem lại bên dưới lại đang xảy ra một biến hoá
nhỏ.
"Lạc Thần sư huynh, đá vậy mà còn có thể dịch chuyển? Thật thần kỳ a."
Diệp Lạc Thần nhìn người trong lòng tầm mắt chăm chú nhưng không còn bị ảnh
hưởng bởi trận pháp bên dưới nữa lúc này hắn mới cảm thấy yên tâm đôi chút.
"Nơi này vốn dĩ thiết lặp thần trận, người định lực không đủ nếu nhìn thẳng
vào trận pháp tâm cảnh nhất định sẽ bị ảnh hưởng. Vừa rồi là hắn điều khiển
một góc trận pháp mở ra mật động."
Trong tầm mắt Kỳ Phong khi nhìn thấy vẫn là rừng đá nhọn nhưng giữa bàn bạc
núi đá lại tự động tách ra hai bên tạo thành một khe hở nhỏ, bên trong khe hở
tối đen vậy mà lại có linh khí tản ra, thật không thể tưởng tượng được.
“Lạc Thần sư huynh đây là làm như thế nào? Nói như vậy đối với trận đạo Lạc
Thần sư huynh phải cao đến trình độ nào a?”
Ảo não trong lòng hắn rất muốn tìm một cái góc tường nào đó ngồi xuống mà vẽ
vòng tròn vì thương cho bản thân mình đến bây giờ vì bị người ta ôm mà không
dám vận chuyển công pháp phục hồi linh lực.
Kỳ Phong tự mình sầu não cùng lúc đó Diệp Lạc Thần cũng thu lại Hành Vân ôm Kỳ
Phong từ trên không trung hạ xuống tiến vào khe hở.
Xuyên qua khe hở là bóng tối âm u, hơi lạnh phả vào mặt làm Kỳ Phong cả người
càng trở nên thanh tỉnh. Mở căng mắt nhìn nhưng xuyên qua bóng tối cũng chỉ
thấy là một màu đen tĩnh lặng, ngoài bóng tối ra không thể nhìn thấy thứ gì
khác kể cả khi sử dụng thần niệm.Dù vậy sau khi vừa tiến nào khe hở Kỳ Phong
lại cảm nhận linh khí còn nồng đậm hơn cả lúc hắn còn ở bên ngoài.
Ngay khi hai người tiến vào khe hở thì lối vào cũng hoàn toàn biến mất không
để lại dù chỉ một chút dấu vết cũng không có.
"Nhưng vào lúc này biển thức hải Diệp Lạc Thần lại xuất hiện một thanh trận kỳ
mang màu huyết vụ đang được bốn thanh trận kỳ màu vàng kim bao bọc vào trọng
tâm mà trận pháp bên ngoài cũng đã khôi phục lại như lúc ban đầu."
“Không biết sâu bên dưới kia là cái gì? Dù tiến nhập đã qua nữa khắc thời gian
tại sao lại còn lao xuống nhanh như vậy? Lúc hắn bị đứt dây dù lượn rơi xuống
thung lũng cũng lao nhanh giống như thế này đi! Nhớ lại cảnh tượng đó Kỳ Phong
không tự chủ mà cả người bỗng trở nên căng thẳng.”
Kỳ Phong có cảm giác tâm thần không yên bất giác đánh cái rùng mình không tự
chủ nép mình sát vào vòm ngực rắn chắc của nam nhân, đầu thì vùi vào cổ của
nam nhân kể cả hai bàn tay còn đang quàng trên cổ người nào đó cũng nhất thời
siết chặt, lại bỗng nhiên nghe thấy một tiếng rên hừ khe khẽ phát ra từ trên
đỉnh đầu làm Kỳ Phong nhất thời giật mình. Bất tri bất giác nhớ lại hành động
thất thố vừa rồi của mình mà tự cảm thấy xấu hổ, đang định buông tay thì lại
nghe thấy giọng nói nam nhân nhè nhẹ vang lên bên tai.
"Nơi này nhỏ hẹp, ôm sát người ta."
Cảm giác được vật nhỏ trong lòng đang định trốn tránh Diệp Lạc Thần lúc này
mới trấn an tránh cho vật nhỏ không phải làm loạn mà thoát ra khỏi vòng tay
của hắn.
"U..u..u.."
Bên tai Kỳ Phong là tiếng gió rít gào theo từng đợt rơi xuống lại cảm nhận
linh khí càng lúc càng nồng đậm, đây là như thế nào? Kỳ Phong có cảm giác rất
dễ chịu cả người trở nên khoan khoái khác hẳn tâm trạng trốn chạy những ngày
vừa qua.
“Sau rơi lâu như vậy còn mà chưa chạm đất? Lẽ nào đây là động không đáy sao?
Trước đây khi còn ở thời Hiện Đại, hắn cũng từng đi khám phá hang động chỉ là
dốc đứng thẳng lao từ trên xuống cảm giác như đang lao xuyên qua tâm trái đất
như thế này thì đây đúng là lần đầu tiên hắn được trải nghiệm, như vậy có thể
biết bên dưới khe hở này là sâu không lường được.”
Ước chừng một khắc thời gian trôi qua cuối cùng cũng rơi chậm lại. Bên dưới
phản phất vài tia sáng lắp lánh.
Mở mắt ra đập vào mắt Kỳ Phong là một khoảng không gian không nói là lớn nhưng
cũng không tính là nhỏ. Nơi này là một động ngầm là do thiên nhiên tạo thành
hay là do con người kiến tạo thì hắn không biết nhưng tính ra nơi này cảnh
tượng lại hoàn toàn trái ngược với những gì Kỳ Phong hắn đã từng tưởng tượng.
Ở giữa hang động có một hàn đàm vây quanh là nhóm cây trái lạ mắt, có loại Kỳ
Phong có thể nhận biết vì nhìn thấy trong sách nhưng cũng có loài cây thật sự
Kỳ Phong hắn là hoàn toàn không biết, lại còn có loại trái cây phát ra thứ ánh
sáng lấp lánh trong rất đẹp mắt. Cũng không phải ánh sáng nơi này chính là do
loại trái cây lắp lánh này phát ra mà là do từng viên bảo thạch trên tường đá
chiếu sáng.
“Mấy viên bảo thạch bị chôn ẩn trên vách động to như quả trứng gà này nếu cạy
ra đem về hiện đại thì giá trị không nhỏ, lúc rời khỏi nơi này hắn nhất định
phải xin sư huynh đào chúng mang đi a.”
Kỳ Phong thật ra còn không biết, đa phần bảo thạch nơi này đều chứa năng lượng
đặc biệt dùng để duy trì trận pháp bên ngoài.
Ngoài bảo thạch làm Kỳ Phong chú ý ra thì bên trong góc động còn có một mảnh
thảo dược, nhìn màu sắc cộng với linh khí vờn quanh thì có thể nhận biết mảnh
thảo dược này cũng không phải bình thường. Chủ nhân trước đây của nơi này là
ai? Những góc thảo dược này hầu như hắn nhận biết toàn bộ, cũng là nhờ vào phụ
thân Lam Thanh truyền thừa.
Còn đang suy nghĩ bỗng nhiên cả người không trọng lực nặng nề rơi xuống, đến
khi định thần nhìn lại thì Kỳ Phong cũng kịp nhận ra mình đã bị người nào đó
không thương tiếc ném vào trong hàn đàm.